Bận rộn hết hai mươi mấy phút, trán Tô Lạc Lạc đã lấm tấm mồ hôi, sau khi lau xong, sắp xếp cho bọn trẻ yên vị hết rồi, Tô Lạc Lạc ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm nhìn trừng trừng mình.
Cô lập tức có chút hoảng hốt liếc anh ta, “Anh nhìn gì mà nhìn?”
Long Dạ Tước nhoẻn miệng cười, “Nhìn cô là phúc phần của cô.”
“Vậy tôi thà không cần loại phúc phần như vậy, anh vẫn cứ đi nhìn người phụ nữ khác đi nhé!” Nói xong, Tô Lạc Lạc bưng thau nước đi ra ngoài.
Phía sau, Long Dạ Tước rầu rĩ nhìn theo bóng người cô, sau đó, lại cẩn thận đắp chăn cho bọn trẻ, cúi người hôn lên mái đầu nhỏ rồi mới ra cửa.
Tô Lạc Lạc về đến phòng, việc làm đầu tiên là bấm khóa trong, cô không muốn xảy ra chuyện nguy hiểm gì.
Bọn trẻ buồn ngủ rồi, cô cũng buồn ngủ rồi, nghĩ đến sáng sớm mai cô còn phải đi gặp Dạ Trạch Hạo, nhất định phải ngủ sớm.
Trong một căn phòng khác, Long Dạ Tước sau khi tắm rửa xong, gối tay nằm nhưng lại không thấy buồn ngủ, trong đầu anh nhớ lại lần đầu tiên nổi giận với cô, anh thật không ngờ rằng Tô Ngữ Phù có thể tự mình tát vào mặt để vu oan cho cô, và khi đó, trong lúc nóng giận anh đã nói ra những lời rất nặng nề.
Hóa ra cô ta bị hàm oan.
Chỉ là tính cách cô ta vừa ngang vừa cương, rõ ràng không phải cô ta làm, vậy mà cũng nhận bừa, đúng là ngốc mà.
Nhưng không quan tâm là như thế nào, trong lòng Long Dạ Tước cảm thấy có chút yên tâm, cô không phải loại người làm sai không chịu nhận, nghĩ đến việc phẩm cách của cô khá tốt, anh lại cảm thấy vui, như thể điều này có liên quan gì đến anh vậy.
Sáng sớm.
Tô Lạc Lạc mở mắt ra nhìn thời gian một cái, bảy giờ rưỡi sáng, Tô Lạc Lạc vừa mới dậy, điện thoại của Dạ Trạch Hạo đã gọi đến hối rồi.
“A lô!” Cô nghe điện thoại.
“Đến đây trong vòng mười phút!”
“Vừa mới dậy, cho tôi hai mươi phút được không?”
“Ở đâu có loại nhân viên trả treo lên xuống như cô chứ.” Dạ Trạch Hạo giận.
“Tôi cũng phải mặc đồ đàng hoàng mới qua đó được chứ!”
“Cô có thể không mặc gì cũng được.” Bên kia truyền lại giọng cười bỡn cợt.
Tô Lạc Lạc trực tiếp ngắt luôn điện thoại, cô phóng vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Khi cô đi xuống lầu, tưởng hai nhóc con còn đang ngủ, nhưng không ngờ là đều đã dậy cả rồi, bây giờ con gái đã biết tự mặc đồ, thế nên cô bớt được rất nhiều việc.
“Tại sao dậy sớm thế?”
“Mami, mami muốn đi đâu vậy?” Tô Tiểu Hinh nhanh mắt phát hiện cô mặc quần áo dùng để đi ra ngoài.
“Mami phải đi làm rồi.” Tô Lạc Lạc không có nói dối con gái.
“Đúng rồi, mami phải đến nhà chú Dạ làm việc rồi.”
“Tụi con có thể cùng đi không?” Tô Tiểu Sâm lập tức hỏi.
“Cái này…”
“Ba đang làm việc trong thư phòng, hôm nay ba rất bận, chắc chắn không có thời gian chơi cùng bọn con.” Tô Tiểu Sâm đang tìm cớ.
Tô Lạc Lạc nghĩ một hồi mới nói nhỏ, “Được thôi, mami có thể dẫn các con qua đó, nhưng tụi con phải đảm bảo không làm phiền chú Dạ.”
“Tụi con đảm bảo.”
Tô Lạc Lạc lập tức dẫn hai đứa trẻ ra cửa, ở đây cách nhà Dạ Trạch Hạo cũng chỉ khoảng mười phút đi bộ, Tô Lạc Lạc cùng bọn trẻ chạy bộ qua đó.
Buổi sáng, không khí trong lành, ba mẹ con vừa nói vừa cười vô cùng ấm áp vui vẻ, chạy giữa các lùm hoa.
“Một hai một, một hai một… cố lên, Tiểu Hinh.”
Tô Tiểu Hinh tức khắc bước đôi chân ngắn chạy theo.
Mười lăm phút sau, đến trước cổng nhà Dạ Trạch Hạo, Tô Lạc Lạc bấm chuông cửa, hai nhóc tì nhìn màn hình chuông cửa liên tục kêu, “Chú Dạ, mở cửa, chú Dạ….”
Cửa phát ra tiếng tách mở ra.
Tô Lạc Lạc đẩy ra, hai nhóc con tranh nhau chạy vào, Tô Lạc Lạc chỉ còn biết lắc đầu cười, xem ra hai nhóc con này thật sự rất thích Dạ Trạch Hạo.
Dạ Trạch Hạo lại nằm trên ghế sofa với dáng vẻ lười chảy nước, biểu cảm khuôn mặt như chưa ngủ dậy.
“Tối qua lại thức nguyên đêm chơi game rồi sao?” Tô Lạc Lạc nhìn anh ta bất lực.
Dạ Trạch Hạo ngồi dậy, nhìn hai nhóc con đang đi vào, nở ngay nụ cười, “Sao lại dẫn theo hai nhóc tì đến rồi này?”
“Bọn trẻ nhất định đòi theo.” Tô Lạc Lạc nhìn Dạ Trạch Hạo, nếu anh không thích bọn trẻ làm phiền anh, vậy bây giờ tôi dẫn chúng về.”
Hai nhóc con tức khắc mở đôi mắt to, có chút tội nghiệp như là sợ Dạ Trạch Hạo không hoan nghênh chúng vậy đó.
Dạ Trạch Hạo nhìn chừng hai đứa trẻ, đúng là máu huyết trong người bọn họ còn có chung một nguồn cội nữa cơ! Anh cười, “Đừng lo, chú dĩ nhiên hoan nghênh các con rồi, hôm nay tụi con có thể ở nhà chú chơi cả ngày.”
“Yeah!” Hai nhóc con lập tức vui như hoa.
“Được rồi, mami đi chuẩn bị bữa sáng cho tụi con, tụi con đi chơi trước đi.” Nói xong, Tô Lạc Lạc quăng túi lên ghế sofa, cô đi vào nhà bếp.
Dạ Trạch Hạo nhìn hai đứa trẻ ở kế bên, hỏi, “Có muốn chơi game cùng chú không?”
“Muốn ạ!”
Dạ Trạch Hạo cầm cái điều khiển ti vi lên, lại ném cho Tô Tiểu Sâm một cái điều khiển xe đua, nhìn Tô Tiểu Hinh nói, “Đợi chú và anh con chơi một lúc, rồi mới cho con chơi, được không nè?”
“Dạ được ạ.” Tô Tiểu Hinh trả lời rất ngoan, hơn nữa, bây giờ nhóc cũng không biết chơi, chỉ có thể nhìn bọn họ chơi trước thôi.
Dạ Trạch Hạo chuyển sang một giao diện khác, Tô Tiểu Sâm lập tức kích động và hưng phấn hẳn, đôi mắt to lấp láy sự quyết tâm, muốn so cao thấp với Dạ Trạch Hạo.
Dạ Trạch Hạo nhìn biểu hiện hưng phấn của nhóc con một cái, ngồi gần hơn để dạy nhóc cách sử dụng, nhóc con vô cùng thông minh, vừa dạy là hiểu ngay, nhìn màn hình là cảnh xe đua đã được chuẩn bị xong, Dạ Trạch Hạo mở miệng nói, “Chuẩn bị nhé, chúng ta bắt đầu đây.”
“Dạ, con chuẩn bị xong rồi.” Tô Tiểu Sâm cầm nút bấm của máy điều khiển.
Khi vừa bắt đầu, Tô Tiểu Sâm cứ ᴆụng xe và phải bắt đầu lại mãi, Dạ Trạch Hạo cũng có chút cố ý nhường cậu nhóc, nhưng sau này, anh phát hiện Tô Tiểu Sâm có thiên phú, không ngờ có thể vượt qua anh rất nhanh, trên đường đua, xe của cậu nhóc chạy vừa nhanh vừa vững, bo cua cũng không bị lật xe nữa.
Dạ Trạch Hạo cũng phải ngạc nhiên, xem ra, anh không nhường được nữa, anh không thể thua một đứa nhóc con được! Nếu truyền ra ngoài thì mất mặt đến dường nào cơ chứ, thế nên, hai người họ một lớn một nhỏ, hai khuôn mặt có nét hao hao giống nhau, đều chăm chú cùng nhìn vào màn hình, bắt đầu một cuộc đua kịch liệt.
Tô Tiểu Hinh ở bên cạnh cũng không làm phiền họ, ngược lại cũng tập trung xem dữ lắm.
Ở biệt thự tại một nơi khác, Long Dạ Tước đi ra sau khi giải quyết xong vài bức thư khẩn cấp trong thư phòng, không nghe thấy tiếng của bọn trẻ.
“Bọn trẻ đi đâu rồi?” Anh nhìn sang người hầu đang quét dọn, hỏi.
“Tô tiểu thư dẫn hai người họ ra ngoài rồi ạ.”
“Đi đâu?”
“Cô ấy không có nói, ngài gọi điện thoại xem sao ạ!”
Long Dạ Tước có một dự cảm không tốt, chả lẽ cô ta lại dẫn bọn trẻ sang nhà Dạ Trạch Hạo rồi sao! Nghĩ vậy, khuôn mặt anh tuấn của anh tức khắc u tối khó coi nữa, anh về thư phòng cầm điện thoại trên bàn gọi ngay cho số của Tô Lạc Lạc. Điện thoại Tô Lạc Lạc reo lên trên ghế sofa của Dạ Trạch Hạo, trong túi của Tô Lạc Lạc, Tô Tiểu Hinh ngòi kế bên, nhóc lục điện thoại của mami ra, lấy điện thoại từ trong túi ra, mau chóng chạy đến nhà bếp tìm mami.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
“Mami, điện thoại của mami.”
Tô Lạc Lạc đang cắt hành, cô cúi người xem, là Long Dạ Tước, cô lập tức nhìn con gái nói, “Tiểu Hinh, đây là điện thoại của ba con, con nghe đi! Nói với ba, buổi trưa chúng ta không về ăn cơm, và kêu ba cũng không cần đến tìm chúng ta.”
“Dạ! Được ạ.” Tô Tiểu Hinh lập tức nhấn nút nghe, bàn tay thịt mũm mĩm cầm điện thoại đưa lên bên tai nghe, “A lô, ba ạ.”
Long Dạ Tước đang đợi Tô Lạc Lạc nghe điện thoại, ai ngờ đầu dây bên kia lại là giọng nói non nớt của con gái.
“Tiểu Hinh, các con đang ở đâu? Mami các con đâu?”
“Chúng con đang ở nhà của chú Dạ, mami đang chuẩn bị bữa ăn sáng cho chúng con, anh hai và chú Dạ đang chơi game đó!” Tô Tiểu Hinh lập tức báo cáo cho ba, sợ ba không biết vậy.
Sau đó, câu nói này thực sự khiến cho người đàn ông ở đầu dây bên kia giận sôi sục.
Cô ta vừa mới sáng tinh mơ đã chạy qua đó, là để chuẩn bị bữa ăn sáng cho Dạ Trạch Hạo? Hơn nữa, con trai anh và Dạ Trạch Hạo đang chơi game với nhau, con trai và Dạ Trạch Hạo đã trở nên thân cận đến thế rồi sao?
Cho dù đã giận đến nỗi không thể nhịn được rồi, giọng Long Dạ Tước đối với con gái vẫn dịu dàng như thường ngày, “Ngoan nào, để mami con nghe điện thoại.”
Tô Tiểu Hinh lập tức thò đầu vào nhà bếp, “Mami, ba kêu mami nghe điện thoại.”
“Nói với ba là mami không rảnh.” Tô Lạc Lạc không muốn nghe chút nào! Dù gì thì cô cũng đoán trước được anh ta đang rất nổi giận.
Tô Tiểu Hinh lập tức chu miệng nói, “Mami nói mami không rảnh, ba à, buổi trưa tụi con ăn cơm ở nhà chú Dạ, ba không cần lo cho tụi con nhé! Còn nữa, mami nói kêu ba đừng có lại tìm bọn con.”
Tô Lạc Lạc xém chút cắt trúng tay, con gái quả nhiên là ngốc mà, vì sao cứ phải khai cô ra thế này? Lần này, anh ta chắc chắn hận cô ૮ɦếƭ mất.
Gương mặt anh tuấn của Long Dạ Tước đã u ám cực kỳ, anh chỉ có thể cười nhẹ nói với con gái, “Được rồi, nói với mami các con, đúng năm giờ chiều phải đưa các con về nhà.”
“Dạ! Tụi con sẽ chơi thật vui ạ.” Tô Tiểu Hinh cười mỉm chi nói.
Anh ta cúp điện thoại, bức bối như một con thú hoang đang lo lắng, bất cứ lúc nào cũng có thể vồ về phía người phụ nữ đó, ăn tươi nuốt sống cô ta.
Đáng ૮ɦếƭ mà, không hỏi qua ý anh, đem con của anh đến nhà của tên đàn ông khác, lại còn dám không nghe điện thoại của anh? Cô ta chắc chắn anh sẽ không đi bắt bọn trẻ về sao?
Nhưng mà, vừa rồi giọng nói ngọt ngào của con gái lại khiến anh nén cái quyết định bồng bột này xuống, rõ ràng là con trai và con gái ở nhà Dạ Trạch Hạo đều chơi rất vui.
Vì thế, nếu bây giờ anh qua đó bế hai nhóc con về, chắc chắn sẽ khiến chúng thất vọng trải qua hết cuối tuần này rồi.
Đáng ૮ɦếƭ mà.
Long Dạ Tước nhíu mắt, toàn thân rạo rực một ngọn lửa giận nhưng không phát ra ngoài được, anh sẽ chỉ ngồi đợi tối nay cô ta về đây, phát ra hết lên đầu cô ta.
Trong phòng khách của Dạ Trạch Hạo, Tô Lạc Lạc nấu xong bữa sáng bưng đến, bốn tô mì, trên mỗi tô đều có một cái trứng chiên ốp la rất đẹp, lại còn có rau xanh và hành lá, còn nước canh nhìn rất hấp dẫn.
“Được rồi, không chơi nữa, ăn cơm thôi.” Tô Lạc Lạc nhìn về phía hai người đang chơi rất tập trung.
“Mami, con muốn ăn.” Tô Tiểu Hinh trèo lên bàn, tô của bọn trẻ là tô nhỏ.
Vòng cuối cùng, Dạ Trạch Hạo cố ý nhường nhóc con thắng, Tô Tiểu Sâm chơi hết mười mấy trận, cuối cùng cũng thắng được một trận, vui hết sức, Dạ Trạch Hạo bất giác đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu nhóc, nhìn gương mặt có ba phần giống mình này, như thể nhìn thấy con của anh vậy đó.
Nếu sau này anh có con cái, chắc chắn cũng sẽ xinh đẹp như hai nhóc con này nhỉ!
Trên bàn ăn, bốn người ngồi quây lại, không khí khá vui vẻ.
“Chú Dạ, chúng ta ăn xong rồi lại tiếp tục nhé.” Tô Tiểu Sâm nhìn Dạ Trạch Hạo với ánh mắt cầu khẩn.
Dạ Trạch Hạo nhoẻn miệng cười, “Thời gian cả ngày hôm nay của chú là dành cho bọn con hết đó.”
Tô Lạc Lạc ở bên cạnh mở to mắt nhìn anh, “Hôm nay anh không cần làm việc à?”
“Cuối tuần tôi không làm việc.” Dạ Trạch Hạo có đủ điều kiện dám có quyết định ngông vậy, nói xong, anh quay về phía hai nhóc con nói, “Hôm nay có thể lao động cùng với chú không?”
“Chú Dạ muốn tụi con làm gì?”
“Chúng ta đi đến sau vườn rải giống cây trước, sau đó, tưới nước cho các cây bông trong vườn nhà chú, rồi chúng ta ăn chơi giải trí, được không nào?” Dạ Trạch Hạo khởi xướng lao động.
Hai nhóc con lập tức đồng thanh trả lời, “Được ạ!”
Tô Lạc Lạc bật cười, tuy nhiên, cô cũng cảm thấy cho hai nhóc con lao động chân tay cũng là việc tốt.
Ở phía sau vườn, người làm vườn đã làm tơi một khoảnh đất, Dạ Trạch Hạo xé một gói hạt giống cây bông, hai nhóc con cũng nắm lấy một nhúm, bắt đầu rải lên đất, bọn trẻ vừa cảm thấy mới mẻ, lại thấy thú vị.
Có sự giúp sức của bọn trẻ, Tô Lạc Lạc có thể rảnh rang ngồi ở bên cạnh, chống cằm nhìn hai đứa con của mình, vô cùng tự hào.
Dạ Trạch Hạo đi đến, giúp bọn trẻ rải hạt giống, sau khi rải xong một gói, hai nhóc con cầm thùng nhỏ đi tưới hoa, trên tay cầm cái gáo nhỏ, vừa tập trung, vừa dễ thương.
Dạ Trạch Hạo đi đến bên cạnh Tô Lạc Lạc, “Con c cô sinh không tồi chút nào, khá dễ thương đấy.” Nói xong, anh có chút tự hào nói, “Xem con trai cô kìa, lại có chút giống tôi nữa cơ.”
Tô Lạc Lạc cười đắc ý, “Con trai tôi sau này lớn lên rồi, chắc chắn sẽ đẹp trai hơn anh.”
Dạ Trạch Hạo không ngờ cũng không phản kháng gì, mà còn phụ họa theo cô, “Nói không chừng lại có thể xảy ra đấy.”
Buổi trưa.
Người hầu chuẩn bị xong bữa cơm trưa, nhưng lại có chút không dám đi kêu Long Dạ Tước ăn cơm, vìhôm nay tâm trạng của anh có vẻ như khá tệ.
“Long tiên sinh, bữa cơm trưa chuẩn bị xong rồi.” Người hầu gõ cửa thư phòng.
“Biết rồi.” Một câu trả lời lạnh lùng trầm thấp của đàn ông vang lên.
Người hầu lập tức đi làm việc khác, nhưng người đàn ông trong thư phòng lại ngồi trong đó rất lâu vẫn chưa thấy ra.
Trước bàn làm việc to ở trong thư phòng, Long Dạ Tước ngồi ở đây cả buổi sáng rồi, nhưng lại không làm việc gì cả, ngược lại khí trường toát ra khắp người càng ngày càng u ám đáng sợ.
Nghĩ đến việc con của anh ta, và cả cô ta lúc này đang bầu bạn với một tên đàn ông khác, anh cảm thấy cả người không có chỗ nào dễ chịu cả, anh đã nén xuống lần thứ n cái bồng bột muốn ào đi tìm người rồi.
Bữa cơm trưa trên bàn không hề có ai dùng, người hầu đã dọn xuống sau nửa giờ đồng hồ, thức ăn nguội hết rồi.
Cửa trong thư phòng đóng kín mít, chưa từng mở qua lần nào.
Cho đến khi, khoảng bốn giờ chiều, cuối cùng thì từ trong phòng bước ra một thân hình rắn chắc mê người.
Long Dạ Tước cũng không lái xe, mà chỉ bước nhanh ra khỏi biệt thự, đi về hướng biệt thự nhà Dạ Trạch Hạo, anh đợi không được phải đến đòi lại con cái của anh, một khắc cũng không chờ thêm được nữa.
Khoảng bốn giờ, Tô Tiểu Hinh không ngờ buồn ngủ quá ngủ say mất rồi, để con lên giường xong hết rồi Tô Lạc Lạc cũng cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến, mà lúc này đây, điện thoại cô reo lên liên hồi, rất vang trong căn phòng im ắng.
Tô Lạc Lạc sợ làm ồn con gái, vội nhìn một cái là nhấc máy nghe ngay, nói nhỏ, “A lô!” Long Dạ Tước khi nghe thấy giọng cô, lại nghe thấy xung quanh cô im lặng như tờ, sắc mặt anh lập tức sa sầm xuống, “Cô đang làm gì thế?”