Hai mươi phút sau, một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng trước cửa, Tô Ngữ Phù nhấn chuông cửa, người hầu ra mở cửa cho cô vào.
Xe của cô chầm chậm dừng lại tại bãi đậu xe, cô vui vẻ hí hửng xách hai túi quà lớn đi vào đại sảnh.
Sau đó, cô cảm thấy hơi lạ không nghe thấy tiếng trẻ con, bèn hỏi người hầu, “Dạ Tước và bọn trẻ đâu rồi?”
“Long tiên sinh dẫn các con đi đạp xe đạp ở gần đây rồi ạ.”
Ồ! Vậy tôi đợi anh ta ở đây vậy!” Tô Ngữ Phù hôm nay mang đôi giày cao gót, cô cũng không muốn đi bộ.
“Tuy nhiên Tô tiểu thư ở nhà.” Người hầu lại nói thêm một câu.
Tô Ngữ Phù vừa nghe, lập tức mặt biến sắc, “Tô tiểu thư? Tô tiểu thư nào?”
Người hầu cười khan một tiếng, “Là mẹ của tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư.”
“Cô ta ở đây?”
“Đang nghỉ trên lầu.”
Sắc mặt Tô Ngữ Phù thoắt cái trở nên rất khó coi, Tô Lạc Lạc sao lại ở đây? Chẳng phải cô ta bị Long Dạ Tước đuổi ra khỏi nhà rồi sao?
“Được rồi, cô đi làm việc của cô đi!” Tô Ngữ Phù nói với người hầu, ngước mắt nhìn lên hướng trên lầu, cô nhếch môi cười nhạt rồi đi lên lầu.
Tô Lạc Lạc đang chập chờn chuẩn bị vào giấc trong phòng, tối qua vì đi trộm ipad, tới ba giờ sáng cô mới đi ngủ, cực cần thiết bù giấc ngủ trưa.
Lúc này cô đang chuẩn bị ngủ say rồi.
Đột nhiên, cửa phòng bị gõ rầm rầm, tiếng gõ cửa này khiến Tô Lạc Lạc cảm thấy có chút bực bội, trong nhà này, cũng chỉ có Long Dạ Tước gõ cửa như vậy.
Tô Lạc Lạc bực bội đi đến cửa, kéo cửa ra, định nói làm gì thế, thì bất ngờ nhìn thấy người đứng ngay trước cửa hóa ra là Tô Ngữ Phù.
Hai ánh mắt không vui vẻ gì lập tức chạm nhau, Tô Lạc Lạc đơ ra vài giây, còn Tô Ngữ Phù thì đã khinh miệt lên tiếng, “Không phải cô bị đuổi ra khỏi cửa rồi sao? Lại còn mặt dày vác người về đây.”
Tô Lạc Lạc cũng cười nhếch mép, vòng tay lại hừ một tiếng, “Đúng vậy! Ngay ngày hôm ấy Long Dạ Tước lái xe đi tìm tôi, cầu xin tôi quay về, anh ta không nói cô nghe à?”
Đôi mắt Tô Ngữ Phù mở to, “Sao có thể được? Nhất định là cô mặt dày tự quay về, Dạ Tước không thể nào đi cầu xin cô về được.”
“Tin hay không tùy cô.” Tô Lạc Lạc nói xong, đưa tay đóng cửa, cô không muốn gặp Tô Ngữ Phù.
Tiếp đó, Tô Ngữ Phù lập tức cản lại, “Sao thế? Cô xem đây là nhà cô thật đấy à! Cô chẳng qua chỉ là một ký sinh trùng trong căn nhà này, Dạ Tước cho phép cô ở đây, chẳng qua vì bọn trẻ mà thôi, cô đừng có mà tưởng bở.”
Tô Lạc Lạc nghe những câu mắng nhiếc khó nghe như vậy, sắc mặt cô sa sầm xuống, “Tô Ngữ Phù, rốt cuộc cô muốn làm gì?” “Tôi muốn làm gì? Tôi qua đây chẳng qua là muốn đuổi cô đi, Tô Lạc Lạc, hình tượng của cô trong nhà họ Long đã tệ đến cùng cực rồi, cô đừng hi vọng người nhà họ Long vẫn có thể chấp nhận cô.” Tô Ngữ Phù vẫn cứ nghĩ Tô Lạc Lạc bám dính ở đây không muốn đi là vì muốn lợi dụng cơ hội đã sinh ra hai đứa con để có thể gả vào nhà họ Long, trở thành thiếu phu nhân nhà họ Long, mục đích là đến tranh giành địa vị với cô.
Tô Lạc Lạc cười không hề nao núng, “Danh tiếng của tôi xấu, nhất định nhờ không ít công lao của cô rồi nhỉ!”
“Đương nhiên rồi, tôi sẽ dùng hết mọi thủ đoạn để có thể đạp cô dưới chân, để người nhà họ Long biết cô là một đứa con tạp chủng… một đứa…”
“Chát!” Một cú bạt tai như trời giáng của Tô Lạc Lạc rơi thẳng vào khuôn mặt bên trái của Tô Ngữ Phù, lần bạt tai trước là giả, nhưng lần này là thiệt.
“Cô…” Tô Ngữ Phù ôm khuôn mặt bị đau nhìn cô kinh ngạc, “Tô Lạc Lạc, cô dám đánh tôi.”
“Cô thử mắng thêm một câu nữa xem.” Tô Lạc Lạc cảnh cáo.
Đáy mắt Tô Ngữ Phù lóe lên sự mưu mô, cô ta lập tức ôm mặt nói, “Được thôi! Cô đánh nữa đi! Cô là một nghiệp chủng không ai cần, ba tôi chỉ mong cô và mẹ cô đều đi ૮ɦếƭ đi.”
Tô Lạc Lạc biết là cô ta đang đả kích cô, để một lát có thể khóc lóc trước mặt Long Dạ Tước. Tô Lạc Lạc bị mắc lừa cô ta một lần, lần này cô sẽ không rơi vào bẫy nữa. Và lúc này, ở bậc thang phía sau Tô Ngữ Phù có tiếng bước chân trầm và vững, Tô Lạc Lạc bất ngờ cười nhếch môi, cốt để át lại tiếng bước chân, “Tô Ngữ Phù, đừng nghĩ là tôi không dám đánh cô, lần trước cô tự đánh một bạt tai đổ oan cho tôi, tôi vẫn chưa tính sổ với cô đấy.”
Tô Ngữ Phù không nghe thấy tiếng bước chân, bây giờ cô đang tính kế chọc tức Tô Lạc Lạc, kích cho cô ta đánh thêm hai bạt tai nữa, để có thể dùng lại kế hoạch cũ, để Long Dạ Tước lần nữa lại đuổi cô ta đi.
Lời nói của Tô Lạc Lạc khiến Tô Ngữ Phù vô cùng đắc ý, “Đó là do cô ngốc.”
Đúng vậy, tôi ngốc, ngốc đến bị cô bày mưu, cô thật đáng sợ, dám đánh mặt mình mạnh đến thế, tôi đúng thật khá khâm phục cô đó.”
Tô Lạc Lạc giả bộ không nhìn thấy Long Dạ Tước đứng dựa người ở góc tường, đôi mắt đen sâu thẳm của anh đang nhìn trừng trừng về phía này, cô muốn Long Dạ Tước cũng phải vì chuyện trước đây xin lỗi cô.
Tô Ngữ Phù hoàn toàn không biết ngoài sau có một người đàn ông, cô ở trước mặt Tô Lạc Lạc trước giờ luôn có cảm giác vượt trội hơn, “Tô Lạc Lạc, nói đến mưu mô, cô tuyệt đối không thắng tôi, thế nên, hãy tranh thủ trước khi tôi lập mưu đuổi cô đi, hãy biết điều mà ngoan ngoãn rời khỏi, nếu không…” “Nếu không thì sao? Cô lại tự tát vào mặt mình, giả bộ là tôi đánh, sau đó chạy đi khóc trước mặt Long Dạ Tước? Sau đó, để người đàn ông không biết phân biệt thị phi đó đuổi tôi đi? Lại còn chửi tôi một trận tơi bời?” Nói xong, Tô Lạc Lạc cười nhạt nhìn về phía anh ta, mục đích phía sau câu nói này là để cho anh ta nghe.
Tô Ngữ Phù hừ một tiếng, “Cô là cái thá gì? Dạ Tước là vị hôn phu của tôi, cô nghĩ là cô giải thích rồi anh ấy sẽ giúp cô sao? Cô đừng có không biết thân biết phận nữa đi.”
Tô Lạc Lạc thấy Tô Ngữ Phù trúng kế rồi, còn sắc mặt của người đàn ông đối diện cũng đủ u tối rồi, Tô Lạc Lạc lập tức nhìn ai đó nói, “Có phải anh nên có một lời xin lỗi không.”
Tô Ngữ Phù tưởng cô nói với cô ta, cô ta cười nhếch mép, “Cô nằm mơ đi.”
Tô Lạc Lạc liếc cô ta một cái, “Tôi không phải nói cô, mà là vị hôn phu của cô đang ở phía sau kìa.”
Tô Ngữ Phù kinh ngạc quay đầu lại, khi nhìn thấy Long Dạ Tước đứng bên cầu thang, thân thể Tô Ngữ Phù bị giật mình đến nỗi run lên, sắc mặt cô trắng bệch vội giải thích, “Dạ Tước, anh đừng nghe cô ta nói, đều là cô ta nói bậy cả, cô ta cố ý khiến em hiểu lầm…”
Tô Lạc Lạc cười nhạt, “Bây giờ cô giải thích không phải là hơi trễ rồi sao? Nhưng mà, cô lo gì, vị hôn phu của cô là người rộng lượng đến kinh người, anh ta nhất định sẽ bao dung hành vi thâm hiểm, độc ác và cả khuôn mặt vô liêm sỉ của cô.”
Tô Lạc Lạc nói xong, cảm thấy ở đây không có việc gì của cô nữa, thế là đóng cửa lại, sau đó, ung dung bước ngang qua mặt người đàn ông nào đó, đi tìm các con của cô.
Tô Ngữ Phù muốn sụp đổ, cũng muốn phát điên, vừa nãy Tô Lạc Lạc nhất định từ sớm đã biết Long Dạ Tước đứng ở phía sau cô, còn cô ta thì cố ý đem chuyện lúc trước ra nói, dụ cô thừa nhận. “Dạ Tước…. anh đừng nghe cô ta nói bậy, cái tát trước kia là do cô ta làm, anh xem bây giờ mặt em cũng đỏ rồi này, cũng là cô ta ban nãy vừa đánh em đó.” Tô Ngữ Phù lộ ra gương mặt tội nghiệp, cố gắng cứu vãn hình tượng của bản thân trước mặt anh ta.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Long Dạ Tước vẫn cứ nghĩ người phụ nữ này ngốc đến ૮ɦếƭ, không ngờ rằng, cô không chỉ cứng đầu thôi, vẫn có chút thông minh.
Xem ra lúc trước chuyện cô ta đánh người, thực sự bị anh hiểu lầm rồi, lúc đó thứ anh bảo vệ, không phải Tô Ngữ Phù, mà là, anh hi vọng bọn trẻ có một người mẹ biết lý lẽ.
"Dạ Tước..." Tô Ngữ Phù nhìn sắc mặt anh có vẻ khó chịu, con tim muốn nhảy đến cổ họng rồi.
"Tô Ngữ Phù, cô thừa nhận cái tát lúc trước, không phải cô ta đánh cô chứ?"Âm thanh của Long Dạ Tước nghe chừng rất bình tĩnh, nhưng mà, ánh mắt của anh có dấu hiệu như là bão tố phong ba đang cuốn về vậy.
Tô Ngữ Phù mở to mắt, thân hình loạng choạng lui về sau một bước, "Em.."
"Cô nếu như dám nói dối một chữ, tôi tuyệt đối không tha cho cô." Âm thanh của Long Dạ Tước như đến từ khu rừng lạnh dưới địa ngục vậy. Tô Ngữ Phù vốn định dùng lời nói dối để che đậy, nhưng mà, giọng nói của Long Dạ Tước làm cô sợ đến nỗi nhanh chóng từ bỏ ý định đó, cô nhanh chóng rơi lệ, "Đúng, là em tự mình đánh mình, đó chính là vì em thực sự không muốn để Tô Lạc Lạc ở bên anh, anh là vị hôn phu của em, mà cô ta là đứa em cùng cha khác mẹ, nếu chuyện này truyền ra ngoài, mọi người sẽ xem chúng ta ra gì nữa? Em cũng chỉ vì thể diện và danh tiếng của anh mà lo lắng thôi! Em chỉ muốn đuổi cô ta đi."
Tô Ngữ Phù đóng vai đáng thương và người tốt suy nghĩ cho người khác.
Ánh mắt Long Dạ Tước như con dao vậy găm vào người Tô Ngữ Phù, vốn dĩ đối với cô ta không có chút tình ý gì, lúc này đây, đã trở thành ghê tởm một cách mãnh liệt, đôi môi mỏng phun ra một câu nói lạnh lùng, "Cút, đừng để tôi thấy cô lần nữa."
Tô Ngữ Phù gần như muốn xỉu xuống đất, cô vội xông qua muốn ôm lấy anh ta, "Không, Dạ Tước... đừng đối xử với em như vậy..."
Lúc cô sắp ôm được Long Dạ Tước, Long Dạ Tước quay người, ánh mắt toát ra sự bài xích và ghê tởm.
Mà ánh mắt anh càng tăm tối khiến người khác không dám tiếp cận, lạnh lùng bĩu môi, "Sau này đừng ở bên ngoài tự xưng là vị hôn thê của tôi, tôi sẽ làm rõ mối quan hệ của chúng ta với mọi người."
"Không.. không được, Dạ Tước, đừng đối xử vô tình với em, em yêu anh, bà của anh và cha mẹ anh cũng rất thích em..."Tô Ngữ Phù giống như bắt lấy sợi rơm cứu nguy cuối cùng của cuộc đời vậy.
Ánh mắt Long Dạ Tước tối sầm thêm vài phần, "Tô Ngữ Phù, tôi cảnh cáo cô lần nữa, nếu như cô ở trước mặt người nhà tôi nói xấu Tô Lạc Lạc nữa, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho cô."
Tô Ngữ Phù mở to mắt, Long Dạ Tước lại đang bảo vệ Tô Lạc Lạc? Sao có thể được? Anh đáng lẽ nên giống người nhà họ Long ghét Tô Lạc Lạc chứ?"
"Dạ Tước, anh nghe em giải thích..."Tô Ngữ Phù không bỏ cuộc.
"Cút ra ngoài."Âm thanh của Long Dạ Tước lạnh tựa như từ địa ngục truyền đến, đầy ắp sự chán ghét, không muốn nhìn thấy cô ta nữa. Khuôn mặt Tô Ngữ Phù trắng bệch không còn chút máu, trong tim bị tạt một gáo nước lạnh, toàn thân dường như chìm dưới hang băng, lạnh đến cô rùng mình, cô thở hổn hển, kinh hoàng và hoảng loạn xuống lầu, xém chút té ngã rồi, cô nhanh quay đầu lại nhìn biểu cảm của người đàn ông, nghĩ rằng anh sẽ đau lòng, nhưng mà nhìn thấy, chỉ là khuôn mặt lạnh lùng vô cảm.
Trong lòng Tô Ngữ Phù vừa oán vừa hận, tình cảnh bây giờ của cô, đều là Tô Lạc Lạc hại hết.
Lúc cô ra cửa, không thấy Tô Lạc Lạc, cô nắm chặt nắm đấm, phẫn nộ không cam, Tô Lạc Lạc lại chơi cô.
Tô Lạc Lạc ở đâu? Cô dẫn con đến phía sau vườn hoa bắt bướm đó!
Tô Ngữ Phù đứng ở trước cửa biệt thự mặt tái xanh, đợi Long Dạ Tước xuống lầu, hoặc là sẽ níu kéo cô lại, hoặc là sẽ tha thứ cho cô lần lừa gạt này, nhưng mà, đợi được một lúc rồi, cũng không thấy anh xuất hiện.
Tô Ngữ Phù hít một hơi dài, thất vọng mà đi ra cổng ngoài, mắt cô ánh lên tia oán hận vô biên, Tô Lạc Lạc không còn nghi ngờ gì nữa trở thành người cô hận nhất.
Sự lạnh lùng và ghê tởm của Long Dạ Tước, toàn bộ đều nhờ cô ta mà có.
Tô Lạc Lạc, cô sẽ phải hối hận.
Đấy là Tô Ngữ Phù ngồi trong xe, nghiến răng mà hướng về phía biệt thự nói.
Sau vườn.
Tô Lạc Lạc nhìn hai đứa trẻ chạy tới chạy lui ở phía sau vườn hoa đuổi nhau chơi đùa, miệng cô nhoẻn cười suốt.
Đột nhiên.
Phía sau ghế có một cái bóng bao phủ.
Long Dạ Tước không biết từ lúc nào đứng bên cạnh cô rồi, Tô Lạc Lạc liếc nhìn anh một cái lạnh lùng, không muốn nói chuyện.
“Xin lỗi, tôi đã hiểu lầm cô rồi.” Giọng xin lỗi của Long Dạ Tước trầm lắng, phát ra từ trên đỉnh đầu cô.
Tô Lạc Lạc không nghĩ vậy, nhìn về phía trước, “Đây là cách mà anh xin lỗi? không có chút thành ý gì, tôi không nhận.”
Long Dạ Tước lông mày xoắn lên, từ trước đến giờ không có người phụ nữ nào dám nói vậy với anh.
“Vậy cô muốn tôi làm thế nào?” Long Dạ Tước thật sự nhận sai, vì vậy, anh nhịn tất cả tính khí, nghe theo ý kiến của cô.
Tô Lạc Lạc híp mắt nghĩ, “Hay là như vầy đi! Đển bù cho việc tôi giặt hư bộ drap gối giường của anh đi, không ai nợ ai.”
“Không được, cái nào ra cái đó.” Long Dạ Tước không nghĩ sẽ làm như vậy đâu.
Tô Lạc Lạc lạnh lùng cười, đứng dậy, hất mặt lên nhìn chằm chằm anh, “Được! Tôi muốn anh bồi thường tôi phí tổn thất tinh thần tổng cộng một triệu năm mươi tệ.”
“Cô..” Long Dạ Tước không ngờ rằng cô ta cũng giỏi tính kế đến vậy.
Anh ta nhíu mày, trầm tư mấy giây, “Được, vậy đền bù đi! Nhưng sao cô lại ngốc thế, lúc đó không nói cho tôi nghe người không phải do cô đánh?”
“Tôi nói anh sẽ tin sao?” Tô Lạc Lạc bĩu môi.
“Nói không chừng tôi sẽ tin.” “Hứ, đừng lừa tôi, anh là vị hôn phu của Tô Ngữ Phù, anh đương nhiên sẽ giúp cô ta, cho là tôi không đánh đi, anh cũng sẽ tính trên đầu tôi thôi, tôi làm gì phải tốn biểu cảm?” Tâm trạng của Tô Lạc Lạc tốt hơn rồi, nói chung làm cho nợ của cô biến mất, suy cho cùng, cái tát tự làm của Tô Ngữ Phù cũng có chút lợi ích.
“Tô Lạc Lạc, đừng dùng cái sự biết tuốt của cô để phán đoán tôi, giữa tôi và Tô Ngữ Phù không phải là loại tình cảm như cô nghĩ đâu.”
“Tôi không thèm quan tâm tình cảm của các người, bây giờ, giữa chúng ta chẳng ai nợ ai rồi.” Tô Lạc Lạc không muốn hiểu nhiều thêm chuyện của anh ta.
Nhìn thấy biểu cảm khuôn mặt của cô ta như không muốn nói chuyện với anh, anh ta sắc mặt trầm xuống, “Tô Lạc Lạc, hiểu nhiều hơn về chuyện của tôi, đối với cô cũng không có gì xấu.”
Tô Lạc Lạc nheo mắt nói, “Tôi tại sao phải hiểu anh? Có lợi ích gì?”
Long Dạ Tước phải chịu thua cả cô rồi, lạnh lùng hứ một tiếng, quay lưng rời đi.
Tô Lạc Lạc thở ra một hơi dài, hai tay hợp lại trước иgự¢, trời đẹp thật, áp lực trong lòng cô lập tức tan biến.
Sau này, tiền kiếm được từ Dạ Trạch Hạo chỉ là của cô thôi, ha ha! Thật là vui.
Long Dạ Tước về đến đại sảnh, nhìn thấy một đống quà cáp để ở kế bên, hỏi người hầu, “Đây là ai tặng vậy?”
“Là vừa rồi Tô tiểu thư mang đến.”
“Ném đi.” Long Dạ Tước nói ra lạnh băng.
“Ngài Long, bỏ đi hơi đáng tiếc không, đều là đồ chơi mới, cho tiểu thiếu gia tiểu thư chơi đi ạ!” Người hầu cảm thấy những món đồ chơi này có vẻ đắt tiền. “Nếu như cô cảm thấy tiếc, vậy cô đem về nhà mình đi, nói chung, đừng để tôi nhìn thấy bất kì đồ vật gì của Tô Ngữ Phù đem đến.” Nói xong, Long Dạ Tước mặt sầm xuống đi về thư phòng của anh.