"Lại đây nào, cầm lễ vật gì vậy?" Tưởng Ân trách cứ một tiếng.
"Bác gái, cũng không có gì, là mẹ con mấy ngày trước nhờ người từ nước ngoài tìm được vài cây long sâm hiếm, con nghĩ tới mang qua cho lão thái thái tẩm bổ." Tô Ngữ Phù ở nhà họ Long, hồi đến giờ giả hiếu thuận quen rồi, vì vậy, có nhiều câu nói cứ thế mà tuôn ra thôi.
Long lão thái thái cười ha hả, "Được, mẹ con có lòng rồi."
Tô Ngữ Phù nhìn cây giống hoa hồng đang trồng, cô lập tức cười nói, "Sau này khu này hoa hồng nở rộ, nhất định là rất đẹp."
"Còn không phải sao, hương hoa còn bay vào trong phòng nữa, không khí cũng rất tốt." Tưởng Ân cũng nghĩ như vậy.
Đây là quyết định của Long lão thái thái, nghe đến những lời này, bà trong lòng rất vui, "Không sai, đó cũng là ý nghĩa ta trồng hoa này."
"Bà nội, mọi người đi thăm qua hai tiểu bảo bối chưa vậy? Thật là dễ thương, thật làm người khác yêu thích á!" Tô Ngữ Phù cong mi cười, biểu hiện rất yêu thương con của Long Dạ Tước vậy.
Tưởng Ân trả lời, "Lần trước đi thấy rồi, mập mập mũm mĩm, cưng không hết mà."
Long lão thái thái cũng toát ra sự yêu thương trên khuôn mặt, "Không sai, giống cháu ta lắm, đúng là giống như khuôn đúc vậy!"
"Chỉ tiếc là mẹ của bọn chúng lại không khiến người ta yêu thích được, hơn nữa..."Tô Ngữ Phù cố ý nhử bọn họ, cái bộ dạng nói ra một nửa rồi ngừng lại.
Tưởng Ân chau mày hỏi, "Cô ta lại làm sao rồi?"
"Ngữ Phù có chuyện gì thì nói đi! Chúng ta cũng không phải lần đầu biết nhân phẩm của cô ta không tốt đâu, còn có gì mà không thể nói?" Long lão thái thái nhẹ hừ một tiếng.
Tô Ngữ Phù chỉ còn biết cắn môi nói, "Bà nội, bác gái, mọi người chắc là không xem tin tức của làng giải trí rồi!"
"Ta không có hứng thú với thứ đó." Tưởng Ân lắc đầu.
"Vậy mọi người xem cái này đi..." nói xong, Tô Ngữ Phù lấy cái ipad đem theo mở ra, đem những tấm hình cô lưu lại cho bọn họ coi.
Tưởng Ân nhìn cô gái trong tấm hình, nhìn một cái nhận ra ngay, "Đây không phải là Tô Lạc Lạc sao?"
"Đúng, là cô ta, cô ta hiện tại đang cùng một nam minh tinh đang nổi xảy ra tin đồn, nghe nói, bọn họ còn ở cùng nhau nữa! Cô ta mới về nước mấy ngày! Đã không chăm lo bọn trẻ rồi." Tô Ngữ Phù thừa nước ᴆục thả câu nói thêm.
Long lão thái thái cầm qua xem, sắc mặt phía dưới mái tóc trắng bạc trở nên khó coi, "Thật là không biết xấu hổ, không biết kiểm điểm mà, năm đó dám trèo lên giường cháu của ta, bây giờ, cô ta còn việc gì không dám làm?"
Sắc mặt của Tưởng Ân cũng không tốt hơn gì, "Nếu đã như vậy, cô ta chắc không định cùng bọn trẻ chung sống rồi." "Cái người đàn ông này là ngôi sao đang nổi, anh ta vừa đẹp trai, vừa có tiền, Tô Lạc Lạc cả ngày dính chặc với anh ta, còn quan tâm gì cuộc sống cùng bọn trẻ nữa? Cô ta hiện tại, chỉ nghĩ đến sống cuộc sống kiêu sa của bản thân thôi!" Tô Ngữ Phù nói với một khuôn mặt giận dữ, “Tội nghiệp hai đứa nhỏ, lần đó lúc con tới, khóc trên lầu rất là bi thương, là vì Tô Lạc Lạc không cần chúng nữa, từ nhà Long Dạ Tước bỏ đi."
"Cái gì? Thế giới này làm gì có người mẹ nhẫn tâm như vậy, lần đó Long Dạ Tước nói cho bọn họ thời gian hai năm sống cùng bọn trẻ, bây giờ xem ra là Dạ Tước có cách nghĩ như vậy, nhưng mà người phụ nữ nhẫn tâm đó lại không nghĩ như vậy." Long lão thái thái tức hồng hộc nói.
Tưởng Ân cũng rất phẫn nộ, "Bỏ con lại, bản thân lại đi chơi, vậy mấy năm nay, bọn trẻ trong tay cô ta chắc chắn phải chịu không ít uất ức."
"Bởi vậy, con cũng đau lòng, con nghĩ nếu con có thể có cơ hội ở bên cạnh bọn trẻ, con nhất định sẽ tận lực chăm sóc bọn trẻ, thương bọn chúng, yêu bọn chúng." Tô Ngữ Phù cắn môi, "Nhưng mà, Dạ Tước lại nhận định, bọn trẻ sợ người lạ, sẽ không nhận con."
Long lão thái thái nghĩ hồi nói, "Ta sẽ gọi điện cho Dạ Tước, để nó bình thường cho con một chút thời gian, để con qua đó chơi với tụi nhỏ, nói không chừng, bọn trẻ sẽ thích con thôi."
"Dạ!" Tô Ngữ Phù trong lòng vui như nở hoa.
Rất nhanh thôi, cô sẽ có thể thay thế Tô Lạc Lạc giành được quyền nuôi dưỡng con cái.
Tưởng Ân cầm lấy ipad xem, cứ lắc đầu thở dài, bọn trẻ sao lại có một người mẹ không có trách nhiệm như vậy? Uổng công con trai ở trước mặt bọn họ còn thay cô nói lời tốt đẹp, để bọn họ đừng trách cứ chuyện cô năm xưa.
Tô Ngữ Phù buổi trưa ăn cơm cùng nhà họ Long, cô chuẩn bị buổi chiều đến nhà Long Dạ Tước thăm bọn trẻ.
Biệt thự Long Dạ Tước.
Thảm cỏ trở thành khu vui chơi của bọn trẻ, Tô Tiểu Sâm cầm máy bay điều khiển từ xa của cậu mà chơi, Tô Tiểu Hinh ôm lấy con 乃úp bê mà cô bé thích nhất ở kế bên, Tô Lạc Lạc ngồi chỗ bóng mát nhìn bọn trẻ chơi đùa, đề phòng bọn trẻ té ngã.
Thời gian ở cùng con, là vui vẻ nhất, cũng là lúc thuần khiết không tạp niệm, trong ánh mắt cô chỉ có thân hình, nụ cười dễ thương của bọn trẻ, vui từ trong lòng đến ánh mắt.
Long Dạ Tước bận làm việc trong thư phòng, điện thoại của anh để kế bên vang lên, anh nhìn qua một cái là ba mẹ, anh nhấc máy, "A lô, mẹ."
"Dạ Tước à! Bây giờ con và bọn trẻ ở cùng nhau hả?" âm thanh của Tưởng Ân vang lên.
"Không có, mẹ của bọn nó đang ở cùng." Long Dạ Tước giọng trầm trả lời.
"Dạ Tước, con có biết chuyện Tô Lạc Lạc ở trên mạng cùng đàn ông truyền ra tin đồn không, con nên chú ý chút, hạn chế để cho cô ta tiếp xúc với bọn trẻ, mẹ không muốn cô ta dạy hư con cháu nhà họ Long."
Long Dạ Tước nhếch lông mày, "Cô ta làm sao rồi?"
"Con có thể tìm kiếm tin tức giải trí, cô ta và một ngôi sao tên Dạ Trạch Hạo đã đầy tin đồn ra rồi."
Đồng tử Long Dạ Tước co lại, "Được ạ."
"À! Đúng rồi, chiều nay Ngữ Phù nói đến nhà con thăm bọn trẻ, con để cho con bé qua đó ngồi chơi đi!"
"Không cần đâu! Kêu cô ta khỏi qua, cô ta làm gì ở nhà Long gia vậy?"
"Chúng ta không coi tin tức, là con bé tốt bụng qua đây nói chuyện của Tô Lạc Lạc cho chúng ta biết, sẵn tiện, con bé còn đem không ít lễ vật qua hiếu kính bà con."
Đôi mày Long Dạ Tước thắt lại, sắc mặt có chút bực bội, "Mẹ, sau này bớt để cô ta qua lại nhà họ Long nữa đi."
“Cái đứa con này, con bé có thể đến chơi với bà nội con, đó là chuyện tốt, con có gì mà chê bai nữa hả?" Tưởng Ân trách cứ nói.
“Con đang làm việc, tối chút gọi lại cho mẹ." Nói xong, Long Dạ Tước cúp điện thoại, cầm lấy điện thoại tìm kiếm sự việc của Tô Lạc Lạc, anh đã có dự cảm, cái sự việc này liên quan đến cô ta và Dạ Trạch Hạo.
Quả nhiên.
Tìm một cái là chỉ thấy tin đồn của Tô Lạc Lạc và Dạ Trạch Hạo, hình ảnh là chụp lén được trong lúc cắt băng khánh thành ngày hôm qua, mà từ ngữ miêu tả, đã trở thành tin đồn Tô Lạc Lạc là bạn gái của Dạ Trạch Hạo, còn viết ra không ít câu chuyện không có căn cứ lừa mọi người.
Long Dạ Tước biết rằng độ xác thực của tin tức này không lớn, nhưng nhìn trong hình, cảnh Tô Lạc Lạc và Dạ Trạch Hạo nhìn nhau cười khiến lòng anh rất không vui.
Phía Dạ Trạch Hạo cũng không đính chính, xem ra, công ty của anh ta là đang thầm xác thực chuyện này. Long Dạ Tước cầm lấy điện thoại đứng dậy, mở cửa thư phòng ra, đi ra vườn hoa, nhìn thấy cô gái ngồi trong bóng mát, một thân hình mặc cái áo phông dài màu trắng, phía dưới là một đôi dép lê màu hồng, mái tóc dài được 乃úi thành đầu củ tỏi mát mẻ, ánh nắng len qua bóng mát chiếu xuống người cô, ánh sáng mềm mại, đến cả người cô cũng có vẻ được bao phủ bởi một lớp ánh sáng.
Có chút thu hút người nhìn. Nhưng mà, Long Dạ Tước hiện tại không phải chú ý đến những thứ đó, mà là cái tin tức này, anh nhất định phải nghe cô ta thừa nhận là thực hay giả.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
"Tô Lạc Lạc." Anh gọi trực tiếp tên cô.
Tô Lạc Lạc quay đầu nhìn anh, lập tức hứ một tiếng, không muốn quan tâm.
"Chuyện của cô và Dạ Trạch Hạo có phải là thật không."
"Sao vậy? Long thiếu gia cũng bắt đầu thích soi mói chuyện bí mật của người khác rồi hả?" Tô Lạc Lạc hất mặt hỏi lại, mà không bất ngờ về câu hỏi của anh, bây giờ tin đồn của cô và Dạ Trạch Hạo lên men nhanh chóng, anh chỉ cần dùng đến máy vi tính, là chắc chắn sẽ biết được cái tin đó.
"Cô tốt nhất là nói thật cho tôi biết, là thật, hay là giả." Long Dạ Tước ánh mắt sâu thẳm hỏi cung.
"Là thật là giả, đều là chuyện của tôi, không liên quan đến anh đâu nhỉ!" Tô Lạc Lạc cười nhếch miệng.
"Thực sự không liên quan gì đến tôi, nhưng mà, với bọn trẻ thì có, tôi không muốn bọn trẻ biết được mẹ của chúng là kẻ chuyên đi dụ dỗ đàn ông, phóng đãng lẳng lơ." Sắc mặt Long Dạ Tước tăm tối lại.
"Ai là kẻ dụ dỗ? Ai phóng đãng lẳng lơ?" Tô Lạc Lạc tức đến khuôn mặt đỏ lên.
"Hôm qua trong ipad của cô, không phải có hình cô thân mật cùng người đàn ông khác sao? Xem ra cơ thể của cô, không chỉ có một mình tôi ᴆụng qua, ngược lại rất nhiều đàn ông cũng được trải nghiệm rồi." Long Dạ Tước lạnh lùng trêu đùa, trong lòng lại thấy khá chua chát.
Tô Lạc Lạc nghe qua, mất mấy giây mới nhớ ra, đó là tấm hình lúc trước chụp cùng cậu con trai gay của chủ nhà, không ngờ đến người đàn ông này thì lại trở thành chứng cứ cô là người lẳng lơ.
"Tôi có bao nhiêu bạn trai, đó là chuyện của tôi."
"Vậy cô và Dạ Trạch Hạo thì sao?" Long Dạ Tước làm mặt lạnh tiếp tục hỏi vấn đề đó, hầm hầm nhìn cô, "Lên giường rồi?"
Não Tô Lạc Lạc ong lên, người đàn ông này lại nghĩ như vậy về cô, cô bật dậy, "Có lên hay không không liên quan gì đến anh? Chỉ cần tôi thích, tôi có thể lên giường với cả ngàn người."
Nói xong, cô cảm giác cùng anh ta nói tiếp, chỉ cảm thấy vô vị phiền não, cô khát rồi muốn đi uống nước.
Tuy nhiên, cô vừa mới đi ngang qua anh ta, đột nhiên, cánh tay cô bị dùng lực giữ lại, mạnh bạo giật một phát.
Cô cứ thế mà ngã mạnh vào trước иgự¢ anh.
Cơ bắp rất cứng cáp của anh giống như bức tường sắt vậy, cô ᴆụng đến nỗi choáng váng, mắt nổ đom đóm.
"Anh muốn làm gì?" Tô Lạc Lạc rất nóng giận, nhưng không muốn bọn trẻ trên bãi cỏ phát giác, cô nén giọng lại thật thấp.
Cái người đàn ông này bây giờ rất thích động tay động chân với cô rồi hay sao?
Mà lúc đó, cô nghe thấy âm thanh chạy ra xa của bọn trẻ, đại khái là chiếc máy bay điều khiển từ xa của Tô Tiểu Sâm bay đến chỗ khác mất rồi.
Chiếc cằm của Tô Lạc Lạc lập tức bị một bàn tay lớn kẹp lại, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, một hơi thở tức giận phà xuống, "Làm cái gì, tôi ngược lại là muốn hỏi cô muốn làm gì thì có, rõ ràng là phụ nữ có hai đứa con rồi, mà còn tùy tiện cùng người đàn ông khác ngủ chung, cô có chút nào trách nhiệm của người mẹ không?”
Long Dạ Tước rõ ràng rất tức giận, sắc mặt u ám, mỗi một chữ phát ra khỏi miệng đều giống như nghiến răng nghiến lợi vậy, toát ra cảm giác lạnh lẽo như băng.
Tô Lạc Lạc cảm thấy uất ức oan uổng, cô nghiến răng nói, "Anh dựa vào cái gì nói tôi không có trách nhiệm?"
Đôi môi mỏng lạnh lùng của Long Dạ Tước như là dán chặt vào tai cô nói, "Nếu như cô có trách nhiệm, nên yên tâm mà ở nhà với con, chứ không phải chạy ra ngoài cùng đàn ông làm chuyện không đàng hoàng."
" Con mắt nào của anh thấy tôi không đàng hoàng rồi?" Tô Lạc Lạc tức đỏ hết con mắt, trong lòng vừa uất ức vừa căm phẫn.
"Vậy cô thừa nhận hay không thừa nhận cô và Dạ Trạch Hạo có chuyện dơ bẩn?" Long Dạ Tước tiếp tục vấn đề vừa rồi, đáng ૮ɦếƭ, anh lại muốn biết đáp án đến vậy.
Tô Lạc Lạc nhìn ánh mắt vừa căm phẫn vừa lạnh lẽo của anh, cô hít một hơi dài, "Không có! Tôi và anh ta chỉ là quan hệ công việc, anh hôm qua cũng ở hiện trường, chúng tôi có lên giường hay không, mắt của anh mù rồi sao?"
Câu nói cuối cùng, cô trực tiếp chửi anh mắt mù.
Tay Long Dạ Tước nắm chặt cánh tay của cô buông lỏng ra, giống như có được đáp án mà anh mong muốn rồi vậy, anh nghiến răng cảnh cáo một tiếng, "Tốt nhất an phận chút, nếu không, cô dụ dỗ ai, tôi diệt người đó."
Cái câu nói này, mỗi một chữ đều như băng đá văng ra vậy.
Tô Lạc Lạc thở một hơi, ngẩng đầu nhìn anh, sự mạnh mẽ lanh lợi trong mắt anh rất rõ ràng, cô đột nhiên cười, "Long thiếu gia, câu nói này của anh tôi sao nghe giống đang ghen vậy? Sao nào? Tôi chẳng hề có gì, anh cũng thấy mà?"
Long Dạ Tước lông mày lập tức thắt chặt, góc miệng cong lên cười, hứ một tiếng, "Cô suy nghĩ nhiều quá rồi đấy"
Nụ cười của Tô Lạc Lạc thu về, lộ ra biểu cảm lạnh toát, "Tốt nhất là vậy, cho dù anh thật sự thích tôi, tôi cả đời này cũng không thích anh."
Cô dùng một từ rất kiên định, cả đời này.
Sắc mặt Long Dạ Tước tối sầm đi rất nhiều, "Nếu như trên thế giới này chỉ còn cô là phụ nữ duy nhất, tôi mới xem xét lại."
Tô Lạc Lạc chề môi, "Cho dù thế giới này đàn ông ૮ɦếƭ hết rồi, chỉ thừa lại một mình anh, tôi cũng sẽ kiếm một bức tường xông vào ᴆụng ૮ɦếƭ, ૮ɦếƭ cũng không để lợi cho anh."
Cô có thể nói ra lời khiến anh chê bai hơn.
Long Dạ Tước chỉ cảm giác trong иgự¢ một ngọn lửa không rõ từ đâu bốc lên, đốt đến nỗi lý trí trầm tĩnh mọi ngày của anh mất đi, cái người phụ nữ này bản lĩnh gì cũng không có, bản lĩnh lớn nhất là chọc cho anh tức giận.
Nhà họ Long.
Tô Ngữ Phù ăn xong cơm, cô dự định đi một vòng, mua một chút quà trẻ con đắt tiền gửi đến biệt thự Long Dạ Tước, lấy lòng hai đứa trẻ. "Ngữ Phù à! Một lát nữa đến chỗ của Dạ Tước, biểu hiện cho tốt vào, để bọn trẻ thích con." Tưởng Ân dạy bảo Tô Ngữ Phù, hôm nay nhìn thấy tin tức Tô Lạc Lạc và Dạ Trạch Hạo, trong lòng bà càng thêm lo lắng, sợ rằng Tô Lạc Lạc sẽ dạy hư hai đứa cháu trai cháu gái của bà, bà ấy mong muốn Tô Ngữ Phù có thể tiếp nhận việc nuôi dạy này được.
Tô Ngữ Phù lập tức nhận được sự cổ vũ, cô gật đầu, "Bác yên tâm đi! Bác gái à, con nhất định sẽ đối đãi tốt với hai đứa trẻ mà, cũng để Dạ Tước yên tâm."
"Được! " Tưởng Ân gật đầu hài lòng.
Tô Ngữ Phù từ nhà họ Long đi ra, cô trước tiên đi vào trung tâm mua sắm kế bên, cô bắt đầu chọn quà, cô dự định chọn thêm nhiều món, trước tiên mua cho mỗi người điện thoại đeo tay, xong, lại chọn mấy thứ đồ chơi đắt tiền, chọn được tám món, con trai và con gái, mỗi người bốn món.
Nhìn đống đồ chơi nhiều như vậy, trong lòng Tô Ngữ Phù nghĩ, hai đứa nhóc con nhất định sẽ thích cô thôi.
Không có đứa con nít nào không thích đồ chơi cả.
Ăn xong cơm trưa, Tô Lạc Lạc ban sớm cùng Long Dạ Tước gây nhau không vui rồi, cô bèn trốn vào trong phòng.
Hai đứa trẻ từ nhỏ đã có người bầu bạn chơi chung rồi, không giống con một cô độc, vì vậy, từ lúc hai đứa trẻ hiểu chuyện, Tô Lạc Lạc cũng bớt lo đi nhiều.
Long Dạ Tước dự tính dẫn hai đứa con đi đến công viên gần đây chơi, hai đứa đều có một chiếc xe đạp rồi, lúc này đang chạy xe đạp qua đó, Long Dạ Tước giống như là vệ sĩ của chúng vậy.
Khu này đều không cho xe chạy vào, rất tiện cho bọn trẻ chạy xe đạp.
"Anh hai, đợi em..." Tô Tiểu Hinh cưỡi xe đạp trên đường bằng đuổi theo Tô Tiểu Sâm, có chút lo lắng. Ánh mắt Long Dạ Tước nhìn theo không hề rời khỏi hai đứa trẻ, đề phòng bọn trẻ té ngã, tuy nhiên có bánh xe hỗ trợ, thật ra rất an toàn.