Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài - Chương 36

Tác giả: Thượng Quan Nhiêu

Tô Lạc Lạc nhăn mặt, Long Dạ Tước không phải cũng có mặt ở đó sao? Tại sao lại không có hình của anh ta? Tô Lạc Lạc hiếu kỳ tìm kiếm Long Dạ Tước trên các trang mạng, chỉ thấy ảnh do đơn vị tổ chức chính thức công bố để quảng bá, trong một nhóm chính trị gia cao cấp, anh và Dạ Trạch Hạo như hai ánh trăng sáng, khiến cho bọn đàn ông xung quanh trở nên mờ nhạt vô sắc.
Ngoài hình ảnh quảng bá ra, hoàn toàn không có bất cứ bài viết cá nhân nào liên quan đến hoạt động cắt băng khánh thành ngày hôm qua của Long Dạ Tước, như thể cánh phóng viên đều có ý tránh nhắc đến tin tức của người đàn ông này vậy.
Chẳng lẽ vì anh ta quá có quyền có thế, không đắc tội được?
Tô Lạc Lạc cũng chỉ có thể nghĩ như vậy thôi, nhưng mà, khi nghĩ đến việc bản thân tự nhiên khi không trở thành bạn gái tin đồn của Dạ Trạch Hạo, điểm này đúng là oan ức mà.
“Nhìn thấy chưa? Tô Lạc Lạc, lần này cậu nổi tiếng thật rồi.” Đầu bên kia Hạ Thấm cảm thấy vui cho cô.
Tô Lạc Lạc cười chua chát, “Tớ không thèm đâu! Nói cậu biết nhé! Đều là giả cả, tớ và Dạ Trạch Hạo không hề có quan hệ gì cả, hôm qua, chẳng qua là cùng anh ta đi cắt băng khánh thành, đâu có cần làm lố đến thế?”
“Nhưng mà, anh ấy đúng là có quàng vai cậu, nắm tay cậu mà!”
“Đó đều là do Dạ Trạch Hạo chán quá không có gì làm, cố ý làm vậy thôi.”
“Không quan tâm là như thế nào, Lạc Lạc, cậu phải cẩn thận nhé! Sau này cậu đi ra đường đều có thể bị nhận ra đó.”
Tô Lạc Lạc muốn phát điên mà, cô chỉ muốn làm một người bình thường.
“Được rồi, tớ đi xem bọn trẻ thế nào, chiều nói tiếp.”
“Ừ! Được thôi.”
Ngắt điện thoại, Tô Lạc Lạc lại cẩn thận tìm một lúc, lượng người chia sẻ nhiều đến kinh người, sức ảnh hưởng của Dạ Trạch Hạo quả thật rất lớn, lần này, cô gặp rắc rối rồi.
Cô chỉ vừa mới chuẩn bị đứng dậy mặc đồ, điện thoại lại reo lên, cô cầm lên xem, không phải Dạ Trạch Hạo gọi đến thì còn là ai nữa chứ?
“A lô! Anh xem chuyện tốt lành mà anh làm kìa.” Tô Lạc Lạc cầm điện thoại, trách móc đầu dây bên kia.
“Nhìn thấy rồi à?” Dạ Trạch Hạo ở đầu dây bên kia có vẻ có tâm trạng rất tốt.
“Tôi nói rồi, ở bên ngoài anh đừng có kéo tôi như vậy, anh xem kìa, bây giờ tôi thành bạn gái tin đồn của anh rồi kìa.” Tô Lạc Lạc tưởng anh ta nhất định sẽ không thích tin tức này, dù gì thì đây cũng là chuyện không nói có.
Đầu dây bên kia bật cười ra tiếng, “Quá đúng lúc! Tôi thích cô, cô làm bạn gái của tôi luôn đi!”
Tô Lạc Lạc nhìn thấy anh ta không hề nghiêm túc, lập tức nghiêm nghị nói, “Tôi cảnh cáo anh nhé! Anh muốn tạo tin đồn thì cũng đừng bao giờ kéo tôi vào, tôi không kham nổi danh tiếng của anh đâu, anh mau chóng tìm một nữ minh tinh dập tắt cái tin đồn này cho tôi.”
“Vậy tôi chẳng phải trở thành đại thiếu gia đa tình rồi sao, không được, tôi là một người chuyên tâm và chung tình, nếu người ngoài giới công nhận cô là bạn gái tôi, vậy thì một hai năm nay, tôi có thể sẽ không đổi bạn gái đâu.”
“Anh…” Tô Lạc Lạc cứng họng không biết nói gì.
“Được rồi, đừng giận nữa, khi nào qua đây nấu bữa sáng cho tôi đây?”
Tô Lạc Lạc chau mày nói, “Hôm nay thứ bảy, ngày nghỉ của tôi.”
“Trong hợp đồng ghi rõ, cô cả năm không phép.”
“Anh… anh là một tên tư bản.” Tô Lạc Lạc mắng.
Dạ Trạch Hạo không hề hấn gì, “Cho là tôi là tư bản đi, tôi cũng sẽ không bóc lột cô, nhiệm vụ của cô hôm nay chỉ là chăm lo ba bữa cơm cho tôi, như vậy là khó lắm sao?”
“Tôi phải chăm sóc con nhỏ, hôm nay cho tôi nghỉ một ngày phép đi mà.” Tô Lạc Lạc thành khẩn xin.
“Được thôi! Sáng mai sáng sớm là phải đến.”
Tô Lạc Lạc cười híp mắt, “Cám ơn ông chủ!”
“Kêu tên tôi được rồi, kêu Trạch Hạo.” Dạ Trạch Hạo mệnh lệnh một tiếng, giọng điệu đầy tình cảm.
Tô Lạc Lạc tiếp tục thêm một câu, “Cám ơn Dạ thiếu gia!” Đây là cách xưng hô mà nhân viên của anh chuyên dùng với anh.
Dạ Trạch Hạo cũng không làm gì được, “Tùy cô.” Anh ta cúp điện thoại trước.
Tô Lạc Lạc xuống lầu đi tìm bọn trẻ.
Tô gia.
Từ lần Tô Lạc Lạc ở studio chơi cô một vố, cô vẫn ghi nhớ mối hận này, cho dù Dạ Trạch Hạo khi không bồi thường cho cô ta một triệu tệ đi, vẫn không thể khiến cô hả giận được.
Chỉ là, hành tung của Dạ Trạch Hạo bất định, cô muốn tìm Tô Lạc Lạc báo thù cũng không có cách.
Trong lòng Tô Ngữ Phù, Tô Lạc Lạc đã bị Long Dạ Tước triệt để đuổi khỏi biệt thự rồi, thế nên, cô nghĩ Tô Lạc Lạc nhất định phải bám cứng lấy Dạ Trạch Hạo, ở cùng với anh ta.
Tô Ngữ Phù cầm ipad xem tin tức, vừa mở trang web ra, lập tức nhảy ra tin tức nóng sốt nhất, và ba chữ bắt mắt nhất chính là Dạ Trạch Hạo. Tô Ngữ Phù nhớ lại hai năm về trước, Dạ Trạch Hạo đột ngột xuất hiện trước mặt cô, khi đó anh ta đã là nhân vật có tiếng tăm rồi. Lúc đó trong quán bar, anh xuất hiện bên cô, ngồi cách một bàn mời rượu cô, lại còn dùng ánh mắt ma mị hấp dẫn để quyến rũ cô, thả thính cô không chút giấu giếm.
Mấy cô bạn ngồi cùng bàn với cô đều ngưỡng mộ cô hết mức.
Phải nói rằng ký ức của cô vào đêm đó vẫn rõ mồn một, Dạ Trạch Hạo là một đại mỹ nam, có thể nói rằng về mặt ngoại hình hoàn toàn có thể sánh ngang với Long Dạ Tước, một người thành thục đáng tin cậy, một người mê người như yêu nghiệt, là hai cực phẩm không cùng loại.
Mà phụ nữ không nghi ngờ gì đều rất tham lam, vừa muốn sự che chở bảo vệ thành thục đáng tin cậy của Long Dạ Tước, lại muốn người lãng mạn biết tạo không khí như Dạ Trạch Hạo. Thế nên, khi Dạ Trạch Hạo ngồi kế cô, cùng cạn ly với cô, hơn nữa, trong quá trình đó còn choàng vai cô, phà hơi bên tai cô, cô vốn dĩ đã có chút men rượu khi đó đã muốn hôn anh ta, hoặc, chỉ cần anh ta chủ động thêm chút nữa, đêm đó nói không chừng cô đã cùng anh ta về nhà rồi.
Lúc này, Tô Ngữ Phù chỉ nhớ đêm hôm đó, cô thật sự rất vui vẻ, còn vui hơn cả những khi ở cùng với Long Dạ Tước.
Mặc dù cô là bạn gái của Long Dạ Tước, nhưng thực tế thì số ngày cô gặp Long Dạ Tước mỗi tháng lại không quá ba ngày, hơn nữa, toàn là những khi anh về nhà họ Long, cô vội đến để gặp mặt mà thôi. Đây vốn là một cuộc tình theo hình thức liên hôn, hôn sự này đều là khi ông nội còn sống đã định sẵn với ông nội Long Dạ Tước, năm đó, công ty ba cô phải đối diện với một nguy cơ phá sản cực lớn, ông đã chủ động đến nhờ nhà họ Long giúp đỡ, nhà họ Long khi đó vẫn do ba của Long Dạ Tước quản lý công ty.
Vì thế, trưởng bối hai nhà quyết định liên hôn, cô của năm năm trước cũng vừa đúng hai mươi tuổi, cộng thêm sự dịu dàng hiểu chuyện mà cô thể hiện ra tại nhà họ Long, và con cháu nhà họ Long đơn chiếc nữa, nên Long lão thái thái vô cùng yêu thích cô, muốn cháu trai nhanh chóng rước cô về nhà, để sớm sinh cháu chắt cho nhà họ Long. Long Dạ Tước khi đó chỉ mới hai mươi bốn tuổi, vừa kết thúc cuộc sống học sinh của anh ở nước ngoài, hai mươi mốt tuổi lấy được hai bằng thạc sĩ, chủ yếu về tài chính, hai mươi hai tuổi, được công ty tài chính lớn nhất mời làm việc với mức lương hậu hĩnh, hai năm sau, anh được ba kêu về đảm nhận chức vụ tổng tài công ty.
Cũng vào lúc đó, Tô Ngữ Phù vừa gặp anh là trúng tiếng sét ái tình, một người cao ngạo như cô vốn rất bài xích việc liên hôn, mãi đến khi gặp người đàn ông bước xuống từ trong xe, gương mặt trắng trẻo sạch sẽ, cùng với khuôn mặt góc cạnh tỏa ra nét anh tuấn lạnh lùng; đôi ngươi đen láy sâu thẳm, tỏa ra sắc màu mê mẩn lòng người, đôi mày ngài sắc đậm, sống mũi cao thẳng, hình dạng đôi môi tuyệt đẹp, không gì không tỏa ra sự cao quý và nhã nhặn.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Thời khắc đó, cô hoàn toàn không quan tâm tình yêu kiểu hình thức gì, cô yêu anh ta từ cái nhìn đầu tiên, muốn trở thành vợ của anh.
Nhưng mà, lúc đó, mẹ cô từ chỗ Long phu nhân phát hiện được, anh có thói quen thích sạch sẽ, cả với phụ nữ, và lúc đó Long phu nhân tưởng rằng cô vừa hai mươi tuổi, tuổi trẻ thanh xuân, khẳng định là gái đồng trinh, mẹ lúc đó lập tức bảo đảm với nhà họ Long, cô là một cô gái ngoan và còn trinh.
Nhưng mà, ba mẹ đều biết, cô lúc mười tám tuổi đã không còn là gái đồng trinh, lúc đó, cuộc sống của Tô Ngữ Phù rất lộn xộn, mà cái màng đó của cô sớm đã bị một tên đầu gấu lấy mất rồi.
Vì vậy, khoảng thời gian đó ba mẹ đều nghĩ cách che đậy, còn cô cũng rất lo lắng, sợ Long Dạ Tước biết được cô không còn đồng trinh, sẽ hủy chuyện liên hôn này. Công ty của ba đang cần người họ Long hỗ trợ, vì vậy, lúc ba nói ra đề nghị để Tô Lạc Lạc thay thế, cô điên cuồng cự tuyệt, nhưng mà cãi không lại những khuyên bảo của ba mẹ, vì vậy, mới có đêm hôm đó, cô chính mắt nhìn Tô Lạc Lạc từ phòng của Long Dạ Tước đi ra.
Mà trong phòng, đầy ấp mùi vị hoan lạc, sáng sớm, cô còn thấy những vết cào sau lưng của Long Dạ Tước.
Tiếp theo đó, rất thuận lợi, cô trở thành bạn gái của Long Dạ Tước, tuy nhiên, sau đêm đó, Long Dạ Tước không đoái hoài gì cô, thậm chí lạnh nhạt đến nỗi cô phải hoài nghi cuộc đời, cảm giác như giữa cô và anh có một khoảng cách lớn như biển nước, cô làm sao cũng không thể bước cùng bên cạnh anh.
Nhưng mà, Long Dạ Tước không phủ nhận với người ngoài về thân phận cô, cái cảm giác vừa gần vừa xa này làm cô phiền não, cũng rất bất lực, cô chỉ còn cách không ngừng tốt với người nhà họ Long, làm vui lòng họ, lấy được sự yêu thích của họ, cô dưới sự giáo dục của mẹ, năm năm lại đây, nỗ lực của cô không hề uổng phí.
Cho dù Long Dạ Tước không đả động đến cô đi nữa, nhưng mà, người nhà họ Long đã chấp nhận cô, hơn nữa, sớm đã coi cô là con dâu tương lai của nhà họ Long rồi.
Còn đính hôn, là vì Long lão thái thái vào một tháng trước nằm mơ, mơ thấy bà sắp mất rồi, bà muốn trước khi ૮ɦếƭ, nhìn thấy cháu ruột đính hôn.
Mặc dù, Tô Ngữ Phù cảm thấy, đây chẳng qua là một kế hoạch của Long lão thái thái, cố ý tác hợp bọn họ đính hôn, cô không biết Long Dạ Tước nghĩ như thế nào nữa, nhưng anh đồng ý rồi.
Mấy năm nay, cô nhìn ra được, tâm tư của Long Dạ Tước để hết trong công việc, nhưng quan trọng nhất là người nhà, cho dù cuộc sống riêng tư của anh lúc nào cũng thần bí, đến Tô Ngữ Phù cũng không chạm đến dược.
Long Dạ Tước lãnh đạm với cô, cũng không dập tắt ý muốn gả vào nhà họ Long của cô, quyết tâm trở thành Long gia thiếu phu nhân. Cái tuần công khai lễ đính hôn, cô vui sướng điên lên, đáng lẽ tất cả đều bình thường, đáng lẽ bọn họ sắp trao đổi nhẫn kim cương đính hôn rồi, nhưng mà, hai đứa nhóc hỗn xược đó xuất hiện, và con tiện nhân Tô Lạc Lạc lại chen vào đúng thời điểm đó, cô ta là cố ý mà, cô ta cố ý phá hoại lễ đính hôn của cô.
Tưởng là năm năm trước mẹ cô ta mất, cô ta đáng lẽ cầm một triệu tệ cút ra khỏi nhà họ Tô, nhưng cô ta lại quay về báo thù rồi.
Tô Ngữ Phù nhìn chằm chằm Tô Lạc Lạc trong tấm hình, sự hận thù to lớn lóe lên, nhìn Dạ Trạch Hạo bá vai cô ta, rất thân mật, càng làm Tô Ngữ Phù thêm đố kị.
Tại sao hai người đàn ông mà cô từng động lòng, bây giờ đều cùng vướng vào Tô Lạc Lạc? Tô Ngữ Phù tin rằng bản thân lúc đó có thể làm cho Dạ Trạch Hạo mê mẩn tiếp cận, khẳng định cũng chứng minh được vẻ đẹp của cô.
Bây giờ, cô thật sự muốn đến gần Dạ Trạch Hạo, đoạt lấy sự sủng ái của Tô Lạc Lạc.
Tô Ngữ Phù nghiến răng, ánh mắt phớt qua một sự thâm hiểm, không, cô nên lợi dụng tốt tấm hình này, để người nhà họ Long biết được, Tô Lạc Lạc là một người phụ nữ phóng đãng.
Cô phải nghĩ ra tất cả biện pháp giẫm đạp hình tượng của Tô Lạc Lạc đến cùng, để hình tượng của cô ta trong lòng của người nhà họ Long vĩnh viễn không cứu vãn được.
Tô Ngữ Phù cầm cái ipad xuống lầu, mẹ cô -Uông Nguyệt Dung- hỏi, "Đi đâu đó?"
"Mẹ, con muốn đi một chuyến đến nhà họ Long, có chuyện liên quan đến Tô Lạc Lạc, con muốn bọn họ biết được."
"Hả! Có chuyện gì?" Uông Nguyệt Dung tò mò hỏi
Tô Ngữ Phù cười nhạt một tiếng, "Là một tấm hình Tô Ngữ Phù và ngôi sao đang nổi gian díu với nhau, con muốn người nhà họ Long biết, cuộc sống riêng tư của Tô Lạc Lạc rất hỗn loạn, hành vi không biết kiểm điểm, không hợp làm mẹ của bọn trẻ nhà họ Long."
"Được, nhanh chóng đi đi! Mẹ hôm qua cho người mua về mấy hộp long sâm cao cấp, con thay mẹ gửi cho Long phu nhân, dỗ cho bà ấy vui một chút." Uông Nguyệt Dung lập tức đem lễ vật cao cấp ra.
"Mẹ, chúng ta mỗi ngày đều gửi qua như vậy, nhà họ Long cũng không cần đâu!" Tô Ngữ Phù chép miệng nói.
"Lễ nhẹ tình nghĩa trọng, con không hiểu, nhanh chóng mang qua đó, người giống lão thái thái ở cái tuồi này, đối với lễ vật rất là chú ý, con cũng đã mấy ngày chưa qua thăm bà ấy, gửi chút quà, bà sẽ vui vẻ hơn." Uông Nguyệt Dung trong việc đối nhân xử thế có thể nói là có chút kinh nghiệm.
Tô Ngữ Phù cầm lễ vật lên nói, "Được, chiều nay con không về ăn cơm, đã một tuần trôi qua rồi, buổi chiều con sẽ đi một chuyến đến nhà Dạ Tước."
“Đi đi! Lúc đi, đừng quên mua chút đồ cho bọn trẻ, con sau này có thể sẽ là mẹ mới của bọn nó đó, nên lấy lòng hai đứa trẻ.”
“Nghĩ đến đó là Tô lạc Lạc sinh, con rất ghét.” Tô Ngữ Phù trước mặt mẹ, cũng không cần che giấu tâm trạng của cô.
Uông Nguyệt Dung lập tức dỗ dành nói, “Mẹ cũng không thích, nhưng mà, con nhất định phải khiến Long Dạ Tước vui đã, cậu ta bây giờ đột nhiên có hai đứa trẻ, chắc chắn xem đó là người quan trọng nhất, con dỗ bọn trẻ vui nghĩa là dỗ cậu ta vui, hôn lễ của các con, không phải sẽ càng nhanh chóng được tổ chức sao?”
“Nhưng mà, Tô Lạc Lạc…” Tô Ngữ Phừ tức đến nghiến răng.
Uông Nguyệt Dung cười lên, “Con không phải nói Tô Lạc Lạc bị con dùng kế đuổi ra khỏi nhà rồi sao? Nó quá rõ ràng, cô ta ở trong lòng Long Dạ Tước chẳng qua là địa vị người hầu, không là gì cả, con đừng lo.”
“Dạ, mẹ, con mới không thèm để ý cô ta làm gì!” Tô Ngữ Phù vẫn chưa kể cho ba mẹ chuyện lần trước bị Tô Lạc Lạc chơi khăm, chuyện đó là tư thù của cô và Tô Lạc Lạc, sau này có cơ hội, cô sẽ lấy lại gấp bội.
Tô Ngữ Phù lái xe hướng đến nhà họ Long.
Nhà họ Long
Người hầu tuy nhiều, nhưng mà, lão thái thái thích yên tĩnh, vì vậy, bình thường nơi này đều rất tĩnh lặng.
Xe của Tô Ngữ Phù sau khi dừng lại, cô cầm đồ rảo bước trên vườn hoa, đi đến đại sảnh, người hầu đến nghênh tiếp, “Tô tiểu thư đến rồi.”
“Bà nội đâu?” Tô Ngữ Phù nhiệt tình hỏi.
“Lão thái thái và phu nhân ở vườn hoa phía sau trồng hoa hồng!”
“Được, tôi qua đó.” Nói xong, Tô Ngữ Phù cũng không đưa lễ vật cho người hầu, mà cầm theo đến vườn hoa phía sau.
Lúc cô đi đến, Long lão thái thái và Tưởng Ân đang xem người hầu trồng cây hoa hồng mới mua về, vừa thảo luận vấn đề chăm sóc sau này.
“Chà! Ngữ Phù đến rồi.” Tưởng Ân quay đầu nhìn thấy Tô Ngữ Phù. “Bà nội, bác gái, con đến thăm mọi người đây.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc