Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài - Chương 35

Tác giả: Thượng Quan Nhiêu

Tô Lạc Lạc về đến phòng, ngồi trên giường, cả người tức giận đến ngủ không được, cho dù hôm nay cô rất mệt, nhưng mà, chỉ cần nghĩ đến Long Dạ Tước lúc này đang lục lọi ảnh của cô, thần kinh cô lại căng lên.
Tô Lạc Lạc vẫn có một suy nghĩ thật sự muốn nửa đêm đi trộm về.
Long Dạ Tước tắm xong, anh chỉ mặc một cái ҨЦầЛ ŁóŤ, mái tóc đen vẫn còn ướt, dưới ánh sáng vàng dịu, khắc họa ra đường cong thân thể săn chắc thon dài của anh, mỗi một phân đều là kiệt tác đẹp nhất của ông trời.
Anh tiếp tục cầm lấy ipad xem, xem kỹ hơn bọn trẻ đáng yêu như tinh linh trong từng tấm hình, sâu trong mắt anh ánh lên ánh sáng êm dịu và nụ cười. Nhìn con gái ăn kem, cả miệng đều dính đầy, nhìn con trai ngồi xe đạp rất oai, cười đến không khép miệng lại.
Không thể không nói, người phụ nữ này rất có tâm, từ nhỏ đã lo ăn mặc trang điểm cho các con rất đàng hoàng, trong tấm hình, con gái giống như thiên sứ vậy mặc bộ váy màu hồng phấn, con trai thì đẹp trai rất ngầu, giống hiệp khách vậy, nhưng, trong hình, bốn bề lưu lại đều là nụ cười trẻ thơ vui vẻ của bọn trẻ, cho dù không có người cha như anh, cuộc sống của hai đứa trẻ cũng đầy sự vui vẻ.
Trong lòng của Long Dạ Tước dâng lên một sự tiếc nuối, đồng thời, cũng dâng lên một sự giận dữ, cái người phụ nữ này rõ ràng là mang thai con của anh rồi, tại sao phải lén lút sinh ra? Tại sao không nói cho anh biết?
Ngày hôm đó tại sao bọn trẻ lại xuất hiện ở lễ đính hôn, anh nghĩ kỹ lại lần nữa, bọn trẻ rõ ràng là đến trước rồi, và còn trốn trong sảnh yến tiệc, còn cô ta sau này mới hoảng loạn chạy vào, rõ ràng bị lừa đến.
Nghĩ đến con trai anh thông minh như vậy, Long Dạ Tước cảm thấy tất cả đều do con trai và con gái lập kế ra!
Còn việc tại sao bọn trẻ lại tìm đến, đó chắc chắn là đã nhìn thấy lễ đính hôn của anh, hơn nữa còn nhận định anh là cha của chúng nó, mới lừa cho Tô Lạc Lạc tìm đến.
Long Dạ Tước nhếch miệng cười, có đứa con thông minh như vậy tuyệt đối là chuyện tốt.
Lần bà nội và cha mẹ qua thăm bọn chúng, đều thích thú đến không khép được miệng, còn đối với Tô Lạc Lạc, bọn họ lại không có ấn tượng tốt, cũng may, để anh chặn lại rồi, tất cả vì con trước tiên, để cô ở lại, để anh có thể tham gia vào cuộc sống của bọn trẻ, thiết lập tình phụ tử sâu đậm.
Cho dù sau này có thật sự phải đoạn tuyệt quan hệ giữa mẹ con bọn họ, anh tận trách nhiệm của người cha, cũng không đến nỗi con cái sau này lớn lên sẽ hận bọn họ.
Nhưng mà, ý muốn của bà nội rất kiên quyết, muốn anh tuyệt đối không thể nảy sinh tình cảm với Tô Lạc Lạc, một khi bọn trẻ và cha thiết lập mối quan hệ tốt rồi, Tô Lạc Lạc phải biến mất trong cuộc sống của bọ trẻ, Long Dạ Tước hiểu rằng, người nhà không có ấn tượng tốt với Tô Lạc Lạc, toàn bộ là do một tay Tô Ngữ Phù làm ra, mà người phụ nữ này tính khí quật cường, lại không chịu nói ra chuyện năm đó, anh đã không tin lời nói của Tô Ngữ Phù, cũng không tin rằng cô lại lén leo lên giường của anh, trộm có thai với anh, nhưng mà, nguyên nhân cụ thể, cô lại không chịu nói.
Cô không muốn nói, anh cũng lười phải biết, đối với anh, sự tồn tại của Tô Lạc Lạc, chẳng qua là vì bọn trẻ cần tình yêu thương của cả cha và mẹ, anh hi vọng mối quan hệ như vậy duy trì được hai năm.
Thời gian hai năm đủ để anh và bọn trẻ hình thành tình cảm vững chắc rồi, đến lúc đó, chuyện đi hay không của Tô Lạc Lạc, anh tuyệt đối không quan tâm.
Long Dạ Tước lật sang một tấm hình, trong hình, Tô Lạc Lạc nằm trên cỏ, một tay che ánh nắng, một tay cầm điện thoại tự chụp, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt sạch sẽ xinh đẹp, nụ cười nơi khóe miệng cô dường như còn sáng hơn cả ánh mặt trời.
Tim Long Dạ Tước có hơi thắt lại, anh nhìn chằm chằm tấm hình đó mười mấy giây không hề rời khỏi, còn tấm thứ hai, là cô ngồi trên sofa, hai đứa trẻ mỗi đứa một bên chu môi hôn vào mặt cô, cô ở giữa, cười như một đứa con nít.
Long Dạ Tước nhíu mắt, ૮ɦếƭ tiệt thật, rõ ràng anh xem hình bọn trẻ là đủ rồi, tại sao anh còn phải ngắm những bức hình của cô ta?
Tiếp theo đó, mười mấy bức hình, đều là hình tự chụp của Tô Lạc Lạc, lúc này bọn trẻ hơn ba tuổi rồi, gửi đi lớp dạy buổi sáng, cô của mùa hạ, mặc bộ đầm dây bông nhỏ khá quyến rũ, làn da trắng như tuyết, tiếp đó, lại là hình thân mật của cô với một anh đẹp trai ngoại quốc.
Người đàn ông khoác vai cô, hai người đều cười rất tươi.
Ánh mắt của Long Dạ Tước nheo lại vài phút, cái người phụ nữ này quả nhiên không thiếu đàn ông mà, tiếp theo nữa còn đến mấy tấm cùng chụp với nhau, rất là thân mật.
Người đàn ông này là ai? Long Dạ Tước hiếu kì, chẳng lẽ là người bạn trai nước ngoài của cô ta?
Mà tiếp theo sau, lại là một số ảnh Tô Lạc Lạc tự chụp, một mình, mặc rất thoáng mát, còn có tấm hình cô ở nhà mặc áo dây, Long Dạ Tước có cảm giác cả người nóng lên không thể giải thích được, hơn nữa, càng làm anh kinh ngạc là, thân thể ngủ say của anh bỗng tỉnh lại.
Long Dạ Tước nhìn vào một nơi nào đó, nhếch lông mày khó chịu hơn, anh rất ghét cảm giác bị người phụ nữ này ảnh hưởng.
Thời gian lúc này, đã là một giờ sáng rồi, Long Dạ Tước cũng đã ngắm xong toàn bộ những bức hình này, anh ta ma sai quỉ khiến sao lật đến những bức ảnh cô cho con 乃ú, bỗng chốc, một nguồn điện chảy thẳng vào sâu trong anh, anh hít một hơi, tắt đi ipad, kéo chăn chuẩn bị đi ngủ.
Hai giờ sáng.
Tô Lạc Lạc thực sự ngủ không được, nếu như ipad tiếp tục ở trong tay Long Dạ Tước, cô nhất định nằm mơ cũng nghĩ đến chuyện này, vì vậy, cô vẫn muốn trộm về.
Không, là lấy về, đó vốn dĩ là đồ của cô mà.
Không gọi là trộm.
Tô Lạc Lạc nhẹ nhàng vén chăn xuống giường, cô nhẹ nhàng kéo cửa phòng ra, phòng khách phía ngoài vẫn còn lưu lại ánh đèn vàng dịu, vì đề phòng bọn trẻ nửa đêm đi ra tìm bọn họ, không phải sợ.
Tô Lạc Lạc nhìn qua phòng bọn trẻ một cái, tiếp sau đó, ánh mắt cô nhanh chóng nhìn vào cửa kim loại tấm sang trọng, mắt cô lướt qua một nụ cười lạnh lùng.
Long Dạ Tước chắc chắn là không ngờ cô dám làm như vậy!
Tô Lạc Lạc giống như chú mèo vậy đi đến cửa, sau đó, cô híp mắt, tay nhẹ nhàng cầm nắm khóa tay mở ra.
Trong phòng, trên giường, Long Dạ Tước vừa mới ngủ, nhưng mà, tính cảnh giác của người đàn ông này lại như con báo linh hoạt vậy, cho dù đang mơ ngủ, anh vẫn luôn cảnh giác.
Ngoài cửa truyền đến tiếng kéo cửa nhẹ nhàng, cũng không thoát khỏi tai của anh.
Con mắt đen như màn đêm của anh, mở ra không hề có tiếng động.
Long Dạ Tước nghĩ có khi là bọn trẻ tìm anh, ngoài cửa thổi vào một cơn gió mát, tiếng bước chân như mèo vậy, rõ ràng đó không phải bọn trẻ.
Mà là, người phụ nữ đó.
Khóe miệng của Long Dạ Tước nhếch lên nụ cười nhạt, không ngờ lại dám làm chuyện đầu trộm đuôi ςướק này, thân thể anh chưa cử động, để cho cô ấy đến gần.
Tô Lạc Lạc đẩy cửa phòng, rất vui khi phát hiện trong phòng vẫn còn để lại ngọn đèn tường tối, chủ yếu vì Long Dạ Tước muốn để đèn cho các con. Ánh mắt Tô Lạc Lạc vui mừng khi nhìn thấy cái ipad để ở phía trên tủ giường, nghĩ đến hình ảnh riêng tư của bản thân lộ hết trước mặt người đàn ông này, cô thực sự rất giận!
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Tô Lạc Lạc cúi thấp người, vì Long Dạ Tước đang ngủ nghiêng người, mặt anh quay về hướng tủ, cô không thể để anh phát hiện ra.
Nếu không, cô chắc chắn sẽ mất mặt lắm.
Tô Lạc Lạc cúi thấp người ngồi xổm trước tủ để đồ ở đầu giường, một đôi tay mò mẫm thấy được ipad trên bàn, cuối cùng thì vật cũng về lại với chủ nhân.
“Đến phòng tôi làm gì?” Bất ngờ, một câu trầm thấp của đàn ông vang lên.
Tô Lạc Lạc ngoảnh đầu, nhìn thấy anh ta hoàn toàn chưa ngủ, một đôi mắt long lanh phát ra ánh sáng thâm sâu, nhìn cô đầy nguy hiểm.
Tô Lạc Lạc ngại ngùng tức khắc đứng dậy, “Tôi ngủ không được, muốn lấy ipad xem phim.”
Anh ta ngồi dậy, chiếc chăn trơn mịn rơi khỏi người anh, lập tức, vòm иgự¢ hấp dẫn của anh lộ ra trước mắt cô gái.
Tô Lạc Lạc mất hồn đến ipad cũng không lấy nữa, vội lấy tay che mắt, như thể sợ nhìn thấy thứ làm bẩn mắt vậy.
Long Dạ Tước nhăn mày, “Cô che cái gì?”
Tô Lạc Lạc vừa che mắt vừa mò mẫm tay về phía tủ đầu giường, tính mò được ipad rồi thì sẽ bỏ đi, không thèm nhìn anh ta thêm chút nào nữa!
Sau đó, cô tiếp tục mò mẫm…
Bất ngờ, bàn tay nhỏ của cô bị một bàn tay to nắm lại, anh ta dùng sức, cả người cô mất đi cân bằng, ngã chúi về phía người đàn ông phía trước.
“Á…” Cô hoảng hốt hét lên, khuôn mặt nhỏ không sai một ly ngã chúi vào bộ vị thần bí nhất của đàn ông, tuy tấm chăn đã ngăn cách một lớp, nhưng khuôn mặt Tô Lạc Lạc vẫn cảm nhận được đồ vật của anh ta.
Chiếc cằm của Tô Lạc Lạc tức khắc bị nâng lên, cô bị đau nên ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt đầy uy quyền, “Vội vàng leo lên giường tôi nhỉ?”
Tô Lạc Lạc cắn răng, “Không phải.”
“Vừa nãy cô hôn chỗ nào của tôi?”
“Tôi không có!”
“Vậy hôn lại lần nữa.” Nói xong, anh ta vén chăn ra, bàn tay lớn lại dùng sức ấn xuống, khuôn mặt nhỏ của Tô Lạc Lạc lần nữa lại vùi vào vị trí đó.
Mùi đàn ông nồng nặc sộc lên mũi, khiến cô thiếu chút vì thở không được mà ngất đi, còn chiếc miệng nhỏ của cô thì chạm phải cảm giác cưng cứng, cô muốn phát điên rồi.
Khuôn mặt đỏ sắp nổ tung của cô muốn dời về sau, nhưng anh ta lại không cho, bàn tay anh nắm lấy tay cô, thuận tay kéo một cái, cô lại té lần nữa vào lòng anh.
Tô Lạc Lạc muốn hét lên rồi, mở miệng ra, nụ hôn bá đạo của anh ta vồ đến.
Chiếc miệng nhỏ vốn dĩ đang mở ra, giờ lại khiến cho anh ta giảm được rất nhiều công sức, anh trực tiếp khám phá khoang miệng của cô, quét tới quét lui, trừng phạt cô nửa đêm đến phá giấc ngủ của anh.
Tô Lạc Lạc bị hôn đến sắp ngạt thở, đôi tay cô dùng sức đẩy иgự¢ của anh ta, nhưng khi vừa chạm vào làn da nóng ran của anh, cô lại rụt tay lại.
Bờ иgự¢ Tô Lạc Lạc nhấp nhô dữ dội, đầu óc cô trống rỗng, chỉ còn lại động tác theo bản năng.
Cô biết biện pháp nhanh nhất để anh ta buông cô ra chính là tấn công bộ vị yếu đuối nhất của anh ta.
Chân không dùng được, vậy dùng tay vậy!
Tô Lạc Lạc bất ngờ Ϧóþ mạnh.
Quả nhiên anh ta một lần nữa lại đẩy cô ra, lại xem mặt anh ta, như thể thú dữ bị chọc giận vậy, Tô Lạc Lạc nhanh trí nhảy xuống giường.
Nhìn sắc mặt bị đau của anh ta, cô có chút cảm giác tội lỗi nói, “Là anh ép tôi đấy nhé.”
Một ngày hai lần bị cô công kích cùng một vị trí, cảm giác nhục nhã cực đại chiếm lấy иgự¢ anh, trước giờ anh chưa từng khốn đốn đến thế.
Cô gái này sẽ có ngày phải vì những hành động ngày hôm nay của cô mà trả giá.
Tô Lạc Lạc về đến phòng, việc đầu tiên là bấm khóa trái phòng từ bên trong, khi chắc chắn là đã thực sự khóa lại rồi, cô mới mềm oặt người ra, ngồi thượt trên giường, tay cô dường như vẫn còn dư âm hơi ấm của anh ta.
Hơn thế, cái nhiệt độ nóng đến bỏng người kia, khiến khuôn mặt cô lại đỏ lên, trời ạ!
Cô nghĩ đến cây xúc xích cực đại trong siêu thị.
Tại sao cô lại nhất thời não phẳng làm việc như thế chứ? Tuy nhiên, đều là do anh ta ép cô cả.
Thế nên, lúc này đây, cô cũng không thấy tội lỗi gì.
Tô Lạc Lạc vội bước xuống giường, đi vào phòng tắm, dùng xà phòng rửa tay rửa hết lần này đến lần khác đôi bàn tay mảnh mai, như thể tay cô dính phải thứ gì dơ bẩn lắm không bằng.
Tô Lạc Lạc loay hoay hết một lúc, mệt lả người, cô trèo lên giường, cẩn thận xác định ipad của mình đã nằm gọn gàng trong két sắt có mật mã bảo vệ của cô, cô mới yên tâm nhắm mắt ngủ.
Sáng sớm.
Trong lúc Tô Lạc Lạc mơ màng, một khuôn mặt nhỏ động đậy trước mắt cô, Tô Tiểu Hinh chống cằm, cũng không biết nhìn cô như thế bao lâu rồi.
“Mami, dậy thôi nào!”
“Để mami ngủ thêm năm phút nữa, năm phút là đủ rồi… mami sẽ đưa con đến trường.” Tô Lạc Lạc tìm gối, lại nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm tự nói.
“Mami, hôm nay là thứ bảy, tụi con không cần đi học.” Tiếng nói non nớt dễ thương của Tô Tiểu Hinh truyền vào tai cô.
Cái đầu mơ màng của Tô Lạc Lạc nảy ra niềm vui, cô đưa tay xoa đầu con gái, “Ngoan nào, đi chơi với anh hai, để mami ngủ thêm chút nữa.”
“Dạ! Được thôi!” Tô Tiểu Hinh nhảy tung tăng ra ngoài.
Tô Lạc Lạc vừa nhắm mắt chưa được bao lâu, đột nhiên điện thoại trên bàn cô reo lên, Tô Lạc Lạc đưa tay mò được điện thoại, đôi ngươi không tỉnh táo nhìn thấy là Hạ Thấm, cô nhấn nút nghe để bên tai.
“Á…. Tô Lạc Lạc…” Đầu bên kia rõ ràng là đang hét lớn.
Tô Lạc Lạc lập tức bị hét tỉnh, cô vội ngồi dậy hỏi, “Thấm Thấm, cậu làm sao thế?”
“Tô Lạc Lạc, cậu đúng là đồ tồi mà, cậu cả gan giựt thần tượng của tớ.” Đầu bên kia, Hạ Thấm giận dỗi chất vấn.
Tô Lạc Lạc thấy cô ấy không phải gặp nguy hiểm, mà chỉ là la toáng lên vấn đề này, cô lại nằm xuống ngay, cơn buồn ngủ lại ập đến, mơ màng hỏi, “Tớ giành ai rồi?”
“Hôm nay trên mạng toàn là hình cậu và Dạ Trạch Hạo nắm tay nhau, trên mạng nói cậu là bạn gái mới của Dạ Trạch Hạo, đây đều là sự thực chứ?” Giọng của Hạ Thấm ở đầu dây bên kia không phải nổi giận, mà lại giống một fan cuồng muốn dọ thám cuộc sống cá nhân của thần tượng.
Tô Lạc Lạc vừa rồi còn tính ngủ thêm một tí, nghe thấy câu này, cô lập tức bị dọa đến ngồi bật dậy, “Cậu nói gì cơ? Ở đâu? Trang nào?”
“Xếp đầu bảng danh sách được tìm kiếm nhiều nhất, cậu tự mà đi xem đi, nha đầu thối, cậu đúng là lợi hại mà! Dạ Trạch Hạo cũng bị cậu thuần phục mất.”
Cả người Tô Lạc Lạc muốn phát rồ rồi, cô cũng không ngắt máy, trực chỉ bấm vào trang web, nhìn thấy danh sách được tìm kiếm nhiều nhất, tiêu đề bạn gái mới của Dạ Trạch Hạo, trở thành chủ đề được tìm kiếm nhiều nhất.
Tô Lạc Lạc bấm vào, thấy bên trong xếp một loạt mười mấy tấm hình, toàn là hình ảnh cô và Dạ Trạch Hạo cắt băng khánh thành ngày hôm qua, hơn nữa, từ khi họ bước xuống xe đến khi hoàn thành lễ cắt băng, dường như là một quá trình âи áι hoàn chỉnh vậy.
Lại xem kỹ hơn những câu chữ phía dưới, Tô Lạc Lạc cuối cùng tin rằng cánh phóng viên hoàn toàn có năng lực nói đen thành trắng rồi, gì mà cô và Dạ Trạch Hạo nhìn nhau đắm đuối tình cảm, gì mà Dạ Trạch Hạo đối với cô vô cùng dịu dàng, bảo vệ cẩn thận, ngay cả việc cô trở thành cô phục vụ nghi lễ riêng của anh cũng có một bài viết phụ giới thiệu nữa.
Đó là vì Dạ Trạch Hạo cự tuyệt bất kỳ người phụ nữ nào, chỉ muốn một mình cô. Tô Lạc Lạc khóc không thành tiếng, chuyện tối qua Lan Lan nói đều đúng hết cả, cô bị cột chung với Dạ Trạch Hạo, trở thành tiêu điểm của scandal lần này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc