Sáng sớm.
Tô Lạc Lạc thoải mái lăn một vòng, một giấc mộng hoàn mỹ, không ngăn được một cơn buồn tiểu làm thức giấc, hôm qua uống hơi nhiều rượu, một đêm ngon giấc.
Cô có chút không tình nguyện mà mở mắt, chuẩn bị xuống giường.
Tuy nhiên, cô vừa đứng dậy, tấm chăn trên người trượt xuống, cả thân hình lộ ra ngoài, khi cô chưa kịp phản ứng lại, cô cảm giác ở sofa đối diện giường có một người đang ngồi.
Cô cố định mắt nhìn, cả người muốn điên lên, cô giật mình nhanh với lấy cái chăn mà quấn chặt lại quanh người, một sự tức giận xông lên đến não.
Người đàn ông đối diện, thân hình cao to tao nhã ngồi trên ghế sofa, chân dài bắt chéo, áo sơ mi trắng, quần tây đen, cao quí tựa như là thần trên trời.
Còn ánh mắt của anh ta đang nhìn thẳng vào thân hình cô, Tô Lạc Lạc lập tức ngượng phát điên và ái ngại.
"Khốn nạn vô sỉ."Tô Lạc Lạc tức giận chửi người.
Người đàn ông nhìn chằm chằm cô vội che đi cơ thể, cười nhạt lên tiếng, "Thân hình tiểu học, che không che, tôi cũng không hứng thú."
Câu nói lần nữa làm máu huyết toàn thân cô gái trên giường xông lên não hết rồi, "Anh là đồ lưu manh."
Người đàn ông trên ghế sofa tướng mạo phi phàm nhưng vẫn lạnh nhạt, "Là tôi lưu manh, hay là cô lên bậy giường, cô tốt nhất tự mình làm rõ, cô đang ngủ ở phòng của ai."
Tô Lạc Lạc mở to mắt nhìn về bốn phía, cả người thẫn thờ ra.
Trời ạ! Cô tại sao lại ở trong phòng của anh ta? Lại còn, cả người Tʀầռ tʀʊồռɢ?
Cô vội giữ lấy chăn, tỉ mỉ nghĩ lại hôm qua cô ra cửa muốn nhìn con một cái, sau đó, cô về phòng ngủ rồi, không lẽ... không lẽ cô vào phòng của người đàn ông này?
Không thể nào, cô tại sao lại làm chuyện ngu ngốc đến vậy?
Người đàn ông híp mắt, con mắt đen như mực lạnh lùng nghi ngờ nhìn cô, "Cô hôm qua leo lên giường tôi rốt cuộc là muốn làm gì?"
Tô Lạc Lạc hiện giờ căn bản không thể hồi tưởng chi tiết sự việc tối qua, nhưng cô nhớ được quần áo là tự mình cởi ra, nói chung, hai má và lỗ tai cô bắt đầu đỏ lên.
Tối qua chẳng lẽ thật sự cô bất cẩn leo lên giường anh ta sao!
"Vậy thì... anh hôm qua không ngủ ở đây chứ!"Cô cắn môi ái ngại hỏi.
"Cô nghĩ nhiều rồi, tôi nói rồi, tôi đối với thân hình cô không có hứng thú." Người đàn ông ánh mắt lướt qua một sự vô vị.
Tô Lạc Lạc lập tức lén phấn khởi, anh ta nghĩ như vậy là tốt nhất, nói như vậy, cô ở nhà này là an toàn rồi, tuy nhiên, người đàn ông này có cần phải coi thường thân hình cô không? Cô có chỗ nào giống học sinh tiểu học chứ? Học sinh tiểu học mà có vòng иgự¢?
Bỏ đi, không tính toán với anh ta nữa, anh không có hứng thú với cô là tốt nhất.
Cũng may, cô cũng không hứng thú gì với anh ta.
Đàn ông của Tô Ngữ Phù, ᴆụng vào cô một cái, cô cũng cảm thấy dơ.
Tô Lạc Lạc phát hiện áo của cô ở bên cạnh, lập tức cầm lên, cả người chui vào chăn để mặc vào.
Mùi hương đặc trưng của đàn ông trong chăn khiến cô thở khó khăn, cô vội đưa cái đầu nhỏ ra ngoài, nhìn người đang ngồi trên ghế sofa nói, “Tôi đi xem bọn trẻ.”
“Đợi một chút.” Người đàn ông bình thản nói.
Tô Lạc Lạc lập tức quay đầu nhìn anh, “Anh còn chuyện gì à?”
“Cô vi phạm qui tắc của chúng ta.”
“ Điều nào?”
Người đàn ông có chút không vui chau mày, cái người phụ nữ này trí nhớ sao mà kém vậy? Anh không ngại nhắc nhở cô, “Điều đầu tiên, không được leo lên giường tôi.”
“Tôi tối hôm qua say rồi, không phải cố ý, tôi không phải không làm gì anh hết sao? Hơn nữa, tôi còn bị anh nhìn thấy hết rồi.” Tô Lạc Lạc lý lẽ cứng rắn nói.
Đôi môi mỏng của người đàn ông nhếch lên, “Cô có múa thoát y trước mặt tôi thì tôi cũng không quan tâm, tôi chỉ cần cô tuân thủ qui tắc.”
“Vậy anh muốn sao?” Tô Lạc Lạc phiền não hỏi lại.
“Đương nhiên là tiến hành trừng phạt cô.”
Tô Lạc Lạc nghe xong, vội làm hành động che иgự¢, khóe miệng giật một cái, “Anh muốn làm gì?” Trong đầu của cô, lập tức nghĩ ra một số trừng phạt biến thái, người đàn ông không lẽ biến thái đến vậy chứ! Như là * *?
Nhìn cô hành động như vậy, Long Dạ Tước cũng không biết nói gì, người phụ nữ này đầu óc làm bằng cây gỗ hả? Phải nói mấy lần nữa là anh ta không hứng thú với cô đây? Cô ta mới biết là bản thân không có sức hấp dẫn chứ?
Anh thân hình như trúc lam ngọc thụ đứng dậy, lạnh lùng nói, “Lần này trừng phạt cô là lấy tấm ga giường với bộ áo gối của tôi giặt sạch toàn bộ.”
Tô Lạc Lạc mở to con mắt, vẫn chưa kịp phản ứng, người đàn ông đã ra đến cửa rồi, bồi thêm một câu nói, “Giặt bằng tay, giặt cho sạch vào.”
Tô Lạc Lạc đứng tại vị trí đó, cái người đàn ông này kêu cô giặt tất cả bộ trang bị giường ngủ bằng tay? Vậy không làm cô ấy ૮ɦếƭ mệt à!
Tô Lạc Lạc vội chạy theo, thấy anh đi qua phòng của bọn trẻ, cô gượng cười nói, “Giặt bằng máy sẽ sạch hơn đó! Tôi dùng máy giặt giặt nha!”
“Vậy không cần giặt nữa, trực tiếp bồi thường tiền.” người đàn ông quay người lại, ánh mắt nhìn cô.
Tô Lạc Lạc nghe xong, lập tức có nhuệ khí nói, “Bồi thường thì bồi thường, anh nói cái giá, tôi nhiều nhất hôm nay mua cho anh một bộ bốn món mới tinh.”
Long Dạ Tước khóe miệng nở nụ cười nhạt, “Tính rẻ cho cô chút, lấy con số chẵn, một triệu tệ.”
Tô Lạc Lạc hàm răng đều muốn rớt ra, “Anh nói cái gì? Một triệu tệ? Anh ăn ςướק à!”
“Bộ giường ngủ của tôi toàn cầu phát hành chỉ có một trăm bộ, mỗi bộ giá thị trường là khoảng một triệu hai mươi tệ, để cô trả một triệu tệ đã là tính rẻ cho cô rồi đó.” Long Dạ Tước lạnh lùng hứ lên một tiếng, cao ngạo giống như một vị vua đang dạy bảo nô bộc vậy.
Tô Lạc Lạc trừ con mắt mở to, các biểu cảm khác đều đơ rồi.
Cái người đàn ông này dùng bộ mền gối bốn món trị giá hơn một triệu tệ?
Quá đáng mà, cái người đàn ông này giàu đến biến thái à!
Hơn một triệu tệ, cô khẳng định không muốn bồi thường rồi, cô chỉ còn hạ nhuệ khí xuống nói, “Được rồi, tôi giặt là được rồi.”
“Giặt sạch sẽ chút.” Người đàn ông mệnh lệnh, làm như cô ngủ qua một lần, trên người đem theo vi khuẩn vậy.
Tô Lạc Lạc xác thực bị người đàn ông này ngó lơ rồi.
Cô nghiến răng, Hứ! Lần sau để cho con gái tè dầm nhiều lần trên giường anh ta, xem anh ta có chê bai hay không.
Long Dạ Tước đẩy cửa phòng của hai đứa trẻ, lúc này chỉ mới bảy giờ rưỡi, Tô lạc Lạc nhanh chóng về phòng cô giải quyết nỗi buồn, xem ra, cô hôm nay phải giặt drap giường cho người đàn ông đó rồi.
Trên bàn cơm sáng, Tô Tiểu Sâm nhìn qua mami ăn bánh mì ở phía đối diện, hỏi thăm, “Mami, tối qua mami đi đâu vậy?”
“Ta và dì Hạ Thấm đi chơi.” Tô Lạc Lạc cười lên.
“Mami, vậy mami đi chơi vui vẻ chút nha! Nhớ là kiếm cho chúng con ba mới.” Tô Tiểu Sâm nhoẻn miệng cười.
Tô Lạc Lạc xém chút nữa sặc rồi, cô ngẩng đầu nhìn con trai, “Con nói gì vậy?”
“Con ủng hộ mẹ kiếm một người ba mới cho tụi con.” Tô Tiểu Sâm tiếp tục nói.
Tô Lạc Lạc lập tức cười hỏi, “Vì sao vậy?”
“ Như vậy, không phải sẽ có nhiều hơn một người để thương con và Tiểu Hinh rồi sao?”
Kế bên, nột người đàn ông nào đó đang nhã nhặn ăn đồ ăn trong dĩa của mình, nghe thấy câu nói của con trai, khuôn mặt anh tuấn có chút không vui trầm xuống, “Ai nói ba mới nhất định sẽ thương bọn con?” Tô Tiểu Sâm nói, “Con tin rằng người yêu mami, nhất định sẽ yêu chúng con.” Nói xong, nó lập tức làm ra dáng biểu cảm của người lớn, “Ba à, ba không được kiếm mẹ mới nha! Mẹ mới đều là người xấu.”
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Tô Lạc Lạc nghe xong, bật cười ha hả, “Con trai nói rất đúng.”
“Giống công chúa bạch tuyết vậy, mẹ mới của cô ấy là một kẻ cực kỳ xấu xa, thế nên, ba à, kiếp này ba đừng tìm mẹ mới cho tụi con, con và anh hai không thích đâu.” Tô Tiểu Hinh cũng gia nhập hàng ngũ nói chuyện phiếm.
Tô Lạc Lạc cố nén cơn cười, lén nhìn tên đàn ông đối diện, chỉ thấy đôi mắt đen tuyền của anh nhìn chằm chằm hai đứa con, có chút cứng họng không biết phải nói gì.
Và ngay lúc này, điện thoại Tô Lạc Lạc để bên bàn reo lên, cô cầm lên xem, là số lạ, cô để lên tai nghe, “A lô, xin chào.”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lười nhác của đàn ông, “Tôi là Dạ Trạch Hạo, đến nhà tôi trước chín giờ, có việc cần cô làm.”
Tô Lạc Lạc khi này mới nhớ ra, bản thân đang làm việc dưới trướng của anh ta, cô nghĩ nhà anh ta ở bán kính hơn một cây số, cô gật đầu nói, “Vâng! Tôi sẽ đến đúng giờ.”
Đầu dây bên kia cúp máy.
Trong khi Tô Lạc Lạc đang lưu lại số của Dạ Trạch Hạo thì Tô Tiểu Sâm lập tức hiếu kỳ hỏi, “Mami, mami đang hẹn hò với ai à?”
Tô Lạc Lạc buông điện thoại xuống, nghiêm túc trả lời con trai, “Điện thoại của sếp mami.”
“Sếp của mami là trai hay gái?” Tô Tiểu Sâm như đứa bé hiếu kỳ.
“Con trai.”
“Trẻ không?”
“Hai mươi sáu tuổi.”
“Wow! Nhất định là rất đẹp trai rồi!”
“Đúng vậy! Anh ta là đại minh tinh.” Tô Lạc Lạc có chút đắc ý khoe mẽ với con cái.
Tô Tiểu Hinh lập tức cảm thán, “Đại minh tinh à!”
“Đúng vậy! Anh ta ở gần đây thôi.” Tô Lạc Lạc vừa cười vừa tiết lộ.
Đôi mắt to đen như hạt nho của Tô Tiểu Sâm lén nhìn phản ứng của ba, cậu nhóc lập tức làm nũng, “Mami, khi nào dẫn tụi con đi nhà sếp mami chơi nhé?”
“Đúng rồi! Tụi con cũng muốn gặp đại minh tinh.”
Khi này, một giọng nam lạnh lùng chen vào, bao hàm ý chất vấn, “Công việc của cô rốt cuộc là gì?”
Gương mặt xinh của Tô Lạc Lạc ngẩng cao, trong giọng điệu có chút tự hào, “Bây giờ tôi là chuyên gia trang điểm cá nhân kiêm thiết kế tạo hình cho một đại minh tinh đang được yêu thích vô cùng.”
“Wow! Mami thật tuyệt.” Hai đứa nhóc đồng thời vỗ tay.
Tô Lạc Lạc nói xong, nhìn người đàn ông bên cạnh hỏi, “Tôi có thể giặt chăn drap cho anh vào buổi chiều không, buổi sáng tôi có công việc rồi.”
“Không được!” Anh ta một câu từ chối, “Nhất định phải giặt vào buổi sáng, mai tôi phải thay lại dùng.”
Đôi mắt to long lanh của Tô Lạc Lạc ánh lên tia ma lanh, một lát anh ta đưa con đi học, và sẽ không có ở nhà, cô dùng tay giặt hay dùng máy giặt, anh ta làm sao biết được.
“Thôi vậy! Một lát anh đưa bọn trẻ đi học đi! Tôi ở nhà giặt chăn drap.” Tô Lạc Lạc cảm thấy một tiếng rưỡi hơn có thể hoàn thành được.
“Mami, tại sao mami phải giặt chăn của ba?” Tô Tiểu Hinh hiếu kỳ hỏi.
“Ơ! Vì chăn của ba con bị dơ rồi, mami giặt giúp ba.” Tô Lạc Lạc cười khan một tiếng.
“Mami thật siêng năng mà, ba à, ba xem mami đối tốt với ba đến thế, ba cũng phải đối xử tốt hơn với mami nhé!” Tô Tiểu Hinh quay đầu nhìn ba, nghĩ rằng ba nhóc nhất định là cảm động lắm.
Long Dạ Tước nhìn bọn trẻ ăn xong mì trong tô rồi, anh đứng dậy nói, “Được rồi, mang ba lô nhỏ của tụi con lên, chúng ta đến trường thôi.”
Tô Lạc Lạc nhìn hai nhóc con vẫy tay, “Tạm biệt.”
“Mami, đợi tụi con tan học rồi, có thể đến nhà đại minh tinh chơi không?” Tô Tiểu Hinh nghe thấy đại minh tinh thì hứng thú hẳn, vì nhóc cảm thấy có thể gặp ngôi sao là chuyện cực kỳ đáng tự hào.
“Ơ! Để mami hỏi sếp của mami nhé!” Tô Lạc Lạc nghĩ thầm, Dạ Trạch Hạo chắc chắn không hoan nghênh hai nhóc con này rồi.
Vì Dạ Trạch Hạo xem ra là loại người lạnh lùng cao ngạo.
Long Dạ Tước trước khi đi, nhìn lại một lần người đàn bà cười tươi hơn hoa, mắt nheo lại có chút nghi ngờ.
Khi xe của Long Dạ Tước vừa đi khỏi, Tô Lạc Lạc liền chạy nhanh đến phòng Long Dạ Tước, gỡ ra bộ drap chăn bốn món trên giường anh ta ra, vừa gỡ vừa hết ý kiến, không phải chỉ là drap chăn áo gối thôi sao? Hơn một triệu tệ? Xem cô là trẻ em ba tuổi à!
Hứ! Giặt tay gì chứ.
Cô có thể dùng máy giặt giặt cho anh ta là tử tế lắm rồi.
Tô Lạc Lạc cuộn tấm chăn lại thành cuộn rồi ôm xuống lầu, phía sau vườn của lầu một có máy giặt, máy giặt khô, đây là nơi bình thường người hầu hay làm việc.
“Tô tiểu thư, tôi giặt được rồi!” Người hầu thấy cô ôm chăn xuống, chủ động bước qua giúp đỡ.
Tô Lạc Lạc lập tức cười lắc đầu nói, “Không cần, chị Trương, chị đi làm việc của chị đi! Cái này để tôi tự làm được rồi.”
Chị Trương thấy cô nhất định phải tự giặt, cũng không kiên trì nữa, cô đến sau vườn quét dọn lá cây.
Tô Lạc Lạc nhét tất cả drap chăn áo gối vào máy giặt lớn, sau đó bấm nút khởi động, cô chạy vào phòng dọn dẹp phòng ngủ của mình.
Long Dạ Tước sau khi đưa bọn trẻ đến trường, ngồi vào xe, hướng về phía công ty anh ta lái đi, đến trước một ngã tư đường, đôi ngươi sâu thẳm của anh lướt qua nét phức tạp, anh cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra bấm số trợ lý.
“A lô, Long tổng ạ.”
Long Dạ Tước nhìn về phía trước với ánh mắt sắc lạnh, mặt không chút biểu cảm căn dặn, “Điều tra cho tôi, có phải xung quanh biệt thự của tôi có một ngôi sao đang sinh sống.”
“Long tổng, không cần điều tra, khoảng một cây số hơn ở phía bên trên biệt thự của anh có một biệt thự độc lập, đích thị có một nam minh tinh vô cùng nổi tiếng đang sinh sống, tên là Dạ Trạch Hạo.”
Long Dạ Tước nhíu mắt, trầm giọng nói, “Tại sao cô biết rõ ràng đến thế?”
Nữ trợ lý cười nói, “Bình thường tôi cũng hay quan tâm tin tức giải trí, có nhà báo chụp được hình ảnh biệt thự của Dạ Trạch Hạo, ở phía khác của biệt thự nhà anh, Long tổng, có phải có nhà báo đến làm phiền anh rồi không?”
“Thuận miệng hỏi thôi.” Long Dạ Tước nói xong, ngắt điện thoại.
Trong biệt thự, Tô Lạc Lạc dưới sự giúp đỡ của chị Trương, vào tám giờ năm mươi phút cuối cùng cũng phơi xong drap giường, dưới ánh nắng, mấy món đồ này quả nhiên được chế tạo tinh tế, có vẻ là vô cùng mắc.
Tô Lạc Lạc đang kéo ngay thẳng lại góc bên của tấm chăn, bất ngờ, tim cô thắt lại, chỉ thấy góc bên của tấm chăn bị kéo rách một lỗ to.
“Tại sao lại giặt rách rồi?” Tô Lạc Lạc thở gấp, nhìn góc bị rách mà không dám tin vào mắt mình.
Chị Trương nhìn thấy, cũng kinh ngạc vô cùng, sau đó hỏi Tô Lạc Lạc, “Có phải tiểu thư dùng máy giặt thứ hai để giặt không?”
“Hình như là vậy…”
“Đó là cái máy hư, Ⱡồ₦g giặt bên trong lòi ra một sợi kẽm, chiều nay phải đem đi sửa lại.”
Tô Lạc Lạc mở to mắt, muốn xỉu, “Hả?” Nói xong, cô lập tức đi kiểm tra mấy cái drap giường và áo gối, chỉ thấy drap giường bị móc kéo đến nỗi không thể nhìn tiếp được nữa, toàn bộ sợi vải bị tưa ra, cứ như là bị mạnh bạo nắm kéo thành vải lau nhà vậy.
“Trời ơi! ૮ɦếƭ chắc rồi.” Tô Lạc Lạc cảm thấy ngày tận thế đến rồi.
Chăn drap hơn một triệu tệ bị cô giặt ra mấy cái lỗ to? Long Dạ Tước không Gi*t cô mới lạ.
Tô Lạc Lạc nhìn mấy món đồ đắc tiền, khóc không ra nước mắt, và lúc này đây, điện thoại cô để bên cạnh reo lên, cô cầm lên xem, điện thoại của Dạ Trạch Hạo, thời gian đã là tám giờ năm mươi tám rồi.
Cô vội bắt máy, “A lô! Dạ Trạch Hạo, anh đợi một chút, tôi đến ngay.”
“Cho cô thêm mười phút, tôi không có thói quen chờ người.” “Được ạ! Lập tức đến ngay.” Tô Lạc Lạc nhận được điện thoại, mặt nhăn nhó nhìn mấy tấm chăn drap, trong lòng nghĩ, đợi về rồi tính tiếp vậy!