Tô Lạc Lạc chớp chớp mắt, “Tôi đâu có biểu hiện ra sự kinh ngạc gì?”
“Không lẽ cô ở gần đây?” Dạ Trạch Hạo híp mắt cười hỏi.
“Tôi…”Tô Lạc Lạc cắn răng, dù gì sớm muộn cũng không che giấu được, cô chỉ nói mơ hồ, “Đúng! Tôi ở gần đây á!’
Dạ Trạch Hạo cũng không hỏi sâu, anh đương nhiên biết cô ở đâu, anh nói với Tô Lạc Lạc, “Ở gần đây cũng tốt, như vậy, có thể gọi cô lúc nào cũng được rồi.”
Tô Lạc Lạc nghiến môi, công việc như vậy, cô sao lại không nắm bắt chứ? Có bao nhiêu người thợ trang điểm đỉnh cao muốn có cơ hội trang điểm cho Dạ Trạch Hạo mà không được nữa kìa! Đã như thế, cô càng phải nắm bắt.
“Được, tôi đồng ý là nhà trang điểm cho anh, nhưng lương tháng và thời gian làm việc tính như thế nào?
“Tháng lương năm vạn, sáng tám giờ đến tối chín giờ là thời gian làm việc của cô.”
“Tối chín giờ?” Tô Lạc Lạc có ý kiến, thời gian làm việc quá dài, cô còn phải chăm sóc con cái nữa.
“Cô yên tâm, thời gian làm việc của cô không cố định đâu, chỉ cần tôi không có việc, cô có thể tùy ý rời khỏi, nhưng khi tôi có việc, kêu cô là phải có mặt.” Dạ Trạch Hạo biết là cô còn phải chăm sóc con nhỏ.
“Được, vậy thì cứ như vậy đi, không cần ký hợp đồng làm việc chứ!
“ Có, ngày mai ký.” Dạ Trạch Hạo có chút mệt mỏi ngồi ở sofa, tối hôm qua quay phim đến nửa đêm, anh mệt ૮ɦếƭ rồi.
“Vậy bây giờ, tôi có thể đi rồi chứ?” Tô Lạc Lạc thấy anh như muốn ngủ, cô nghĩ chắc không còn việc của cô nữa rồi.
“Uhm, ngày mai gặp.” Dạ Trạch Hạo cũng không giữ cô lại.
Tô Lạc Lạc trực tiếp rảo bước từ biệt thự của anh ta, đi đến hướng biệt thự của Long Dạ Tước, thấy cô rời đi, chị Mai lập tức đi vào đại sảnh, Dạ Trạch Hạo lim dim đôi mắt sao hỏi thăm, “Cô ta đi rồi?”
“Anh còn không xác định được đó có phải là người phụ nữ của Long Dạ Tước hay không, anh đã muốn ςướק rồi sao?”
“ Cô ta là mẹ của con Long Dạ Tước, có thân phận như vậy, đủ rồi.”
“Ý của anh là Long Dạ Tước sẽ vì cô ta đã sinh hai đứa con, mà yêu cô ta?”
“Long Dạ Tước hủy bỏ lễ đính hôn, bỏ mặc mối tình năm năm với Tô Ngữ Phù, để cho con và cô ta ở lại bên cạnh, đủ để chứng minh, cô ta trong lòng Long Dạ Tước là có vị trí, nói không chừng, vì cho con một mái ấm gia đình hoàn chỉnh, Long Dạ Tước sẽ cưới cô ta.”
“Anh làm nhiều như vậy, rốt cuộc là vì sao?” chị Mai hỏi với khuôn mặt bất lực.
“Tôi muốn nhà họ Long biết đến sự tồn tại của tôi, tôi muốn người đàn ông phải trả giá cho sự hoang đường năm đó.” Dạ Trạch Hạo ánh mắt lạnh lùng bắn ra một tia sáng.
“Nếu như anh muốn người nhà họ Long biết đến anh, anh tại sao không trực tiếp tìm bọn họ?”
“Mẹ tôi không cho phép tôi tìm bọn họ, càng không cho tôi xuất hiện trước mặt nhà họ Long.”
“Vì vậy, hai năm trước, anh chủ động dụ dỗ Tô Ngữ Phù.”
Dạ Trạch Hạo nhíu mắt, lạnh lùng hứ một tiếng, “Cô ta xém chút là dụ được, đáng tiếc, tôi coi thường.”
“Vậy còn cái cô Tô Lạc Lạc này?”
“Chị nói xem, nếu tôi lấy Tô Lạc Lạc rồi, con của Long Dạ Tước phải kêu tôi là ba dượng, phải không?” Dạ Trạch Hạo đột ngột cười rất đắc ý, cứ như rất là thú vị.
Mặt chị Mai biến sắc, “Cậu…cậu không lẽ thật sự muốn lấy cô ta chứ!”
“Xem địa vị cô ta trong lòng của Long Dạ Tước, nếu như Long Dạ Tước cũng thích cô ta, như vậy, tôi nhất định phải ςướק.”
Đêm đó.
Đúng sáu giờ, bọn trẻ được xe của trường chở về, Tô Lạc Lạc ngay cửa đón tiếp bảo bối về, dắt tay đi vào.
Hai đứa trẻ tung ta tung tăng, chưa được một lát chạy đến thảm cỏ kế bên chơi rồi.
Tô Lạc Lạc vòng cánh tay nhìn bọn chúng, nụ cười trên khóe miệng, trong lúc này, người hầu đột nhiên xuất hiện gọi cô, “Tô tiểu thư, ngài Long đánh điện thoại kiếm cô.”
Tô Lạc Lạc giật mình một cái, về đại sảnh nghe điện thoại, "Alo!”
Đầu dây bên kia, Long Dạ Tước giọng trầm tĩnh truyền đến, “Hôm nay ba mẹ tôi, bà nội tôi muốn qua đây một chuyến, nếu như cô không muốn xuất hiện, nhanh chóng rời khỏi nhà tôi.”
Tô Lạc Lạc giật mình, cô xác thực không muốn thấy người nhà họ Long.
"Được, tôi bây giờ rời khỏi, xin anh chăm sóc tốt cho con ăn cơm." Tô Lạc Lạc trả lời, nói với người hầu, "Dì à, tôi bây giờ phải đi khỏi đây, dì chăm sóc tốt cho hai đứa nhỏ được không?"
"Được, Tô tiểu thư."
Tô Lạc Lạc đi tới bãi cỏ, nói với hai đứa trẻ là Hạ Thấm có việc kiếm cô, cô muốn ra ngoài, Tô Tiểu Hinh lập tức muốn đi theo cô, bị Tô Lạc Lạc khuyên ở nhà.
Tô Lạc Lạc cũng không có phương tiện giao thông, chỉ có thể một bên đi, một bên đánh điện thoại cho Hạ Thấm, hỏi cô ấy có thời gian không qua đây đón cô.
Lúc cô đi đến một con đường rừng cây nhỏ, kế bên con đường lớn, bốn chiếc xe hơi màu đen rất khí chất từ bên cạnh cô chạy qua, cô thoáng thấy, một trong số đó là Long Dạ Tước.
Người nhà họ Long đến rồi.
Tô Lạc Lạc hít một hơi dài, đi hết nửa giờ đồng hồ, Hạ Thấm mới đón được cô, lúc này mới sáu giờ rưỡi, hai người dự định đi ăn cơm.
Trên bàn cơm, Hạ Thấm nghe thấy sự việc hôm nay của Tô Lạc Lạc và Dạ Trạch Hạo, một đôi mắt tròn nhìn chằm chằm, "Trời ạ! Cậu đè ngã Dạ Trạch Hạo á? Đó là nam thần của mình đó!"
"Tớ cũng đâu muốn đè nam thần của cậu, là không cẩn thận thôi mà!"Tô Lạc Lạc cười khổ.
"Nói cho tớ nghe, cậu có cảm giác được cơ bắp sáu múi của anh ấy không? Có bị cậu đè trúng cứng không vậy!"
"Cậu cút ra cho tớ."Tô Lạc Lạc trừng cô.
"Ái da! Cậu đúng là con của trời rồi, cậu nói cậu quá may mắn rồi đó! Cậu sinh ra con của Long Dạ Tước, lại bị Dạ Trạch Hạo để mắt đến, cậu có thể cho tớ một nửa sự may mắn của cậu, tớ cũng muốn bị Dạ Trạch Hạo để mắt."
"Tớ chỉ làm việc giúp anh ta, chỉ bán nghệ không bán thân."
"Thôi đi, Dạ Trạch Hạo ngoắc ngoắc ngón tay, nói không chừng cậu bổ nhào tới rồi."
Tô Lạc Lạc chề môi nói, "Tớ không phải là fan của anh ta, nói thật chứ, Long Dạ Tước và anh ta rất giống, tớ mỗi ngày đều phải đối diện với Long Dạ Tước là đủ phiền rồi."
"Hô hô! Thân tại phúc không biết phúc, tớ nói giữa hai người đàn ông này, lấy một người trong số đó, cậu cũng sẽ lập tức đăng lên đỉnh cao cuộc đời, thành người chiến thắng đó."
"Tớ và Long Dạ Tước định ra qui tắc, sau này mỗi người sống cuộc sống riêng của mỗi người, ai cũng không được can thiệp người khác, cho dù đó là cha của những đứa con tớ thì tớ cũng sẽ không nảy sinh tình cảm gì với anh ta."Tô Lạc Lạc kiên định nói.
"Vậy cậu hiện tại muốn làm gì? Ước mơ của cậu là gì?"
Tô Lạc Lạc chống cằm suy nghĩ hồi nói, "Ước mơ của mình không lớn, đợi mình dành được một triệu tệ, an cư trong một căn nhà nhỏ trong thành phố này, sau đó, từ từ ở cùng các con đến lớn."
"Vậy còn lấy chồng thì sao?" Hạ Thấm hỏi.
Tô Lạc Lạc trực tiếp lắc đầu, "Mình đã có con rồi, cả đời này không nghĩ đến chuyện lấy chồng nữa, đàn ông đều không phải người tốt."
"Lạc Lạc, cậu cũng đừng quá bi quan như vậy, không phải tất cả đàn ông đều giống cha của cậu lạnh lùng vô tình đâu."
"Đừng nhắc đến ông ta, ông ta không đáng làm cha mình." Mắt Tô Lạc Lạc lướt qua một chút oán hận. "Được, không nhắc đến nữa." Hạ Thấm lập tức thu lại đề tài, và lúc đó, điện thoại của cô reo lên, cô cầm lên bắt máy, xong rồi, nhìn qua Tô Lạc Lạc, "Hôm nay mình có bạn học mời đi hát, đi cùng đi."
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Tô Lạc Lạc ngẫm nghĩ, dù sao cũng còn sớm, người nhà họ Long cũng không biết khi nào mới rời khỏi, vậy đi xả hơi vậy! Cô gật đầu đồng ý.
Những người lên hát đều là bạn cấp ba của Hạ Thấm, Tô Lạc Lạc không quen, đợi Hạ Thấm hét vài bài quay về chỗ ngồi, hai tên bạn học nam ngồi kế Tô Lạc Lạc không ngừng chuốc rượu cô, cả hai đều là tay lão luyện nơi tửu trường, Tô Lạc Lạc từ chối được vài ly, nhưng vẫn bị khuyên uống hết ba ly bia.
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng nếm qua mùi bia rượu, liên tục uống hai ly khiến cô lờ đờ không tỉnh táo.
Hạ Thấm giận hai cậu bạn chửi một tăng, xem thời gian thì lúc này là chín giờ rưỡi rồi, cô nhìn Tô Lạc Lạc đang chóng mặt ngồi ở ghế sofa hỏi, “Lạc Lạc, tớ đưa cậu về nhé.”
“Mấy giờ rồi?” Tô Lạc Lạc nấc cục.
“Sắp mười giờ rồi, hay là tối nay cậu ở nhà tớ?”
“Không, tớ phải về nhà, tớ hứa với bọn trẻ sẽ về nhà rồi.” Tô Lạc Lạc được Hạ Thấm dìu ra cửa.
Khuôn mặt nhỏ của Tô Lạc Lạc đỏ hồng, đưa tay lên trán thần trí cũng không được tỉnh táo cho lắm.
“Lạc Lạc, cậu không sao chứ! Cậu còn có thể về không?”
“Không sao.” Tô Lạc Lạc gắng gượng nói.
Hạ Thấm tiễn cô đến trước cổng biệt thự, Tô Lạc Lạc đưa tay bấm chuông cửa, giờ này người hầu đều về cả rồi, người đến mở cửa chỉ có anh ta thôi.
Khoảng hai phút sau.
Dưới ánh sáng màu xanh nhợt của đèn chiếu đường của biệt thự, một thân hình cao to chậm rãi bước ra khỏi bóng sáng của ánh đèn.
Là Long Dạ Tước.
Áo sơ mi trắng, quần tây đen, thành thục cao quý, hấp dẫn, nhưng lại khiến người khác không dám đến gần.
Ngón tay thon dài của anh kéo cửa nhỏ ra, Hạ Thấm lập tức cười híp mắt chào hỏi, “Long tiên sinh, Lạc Lạc uống say rồi, phiền anh chăm sóc cô ấy.”
Nói xong, đưa cô gái đang dìu trong tay đẩy về phía người đàn ông, Tô Lạc Lạc vốn dĩ bước chân không vững, tức khắc không khách khí ngã vào lòng anh ta.
Đôi mày sắc của anh ta chau lại, hai tay đỡ hờ cô ấy, cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, trong không khí cũng phảng phất mùi cồn.
“Xin lỗi…” Tô Lạc Lạc nói nhỏ, cả người lùi về sau một bước, thầm trách Hạ Thấm nhiều chuyện.
Cô không cần ai chăm sóc cả! Rõ ràng cô có thể tự chăm sóc tốt bản thân mà…
Nhưng mà, trời đất sao cứ xoay mòng mòng ….
“Á….” Cô mới phát hiện mình sắp ngã rồi.
Bất giác, một đôi tay khỏe mạnh đưa đến, phần eo cô bị nắm lại, không chút chuẩn bị gì, khuôn mặt nhỏ của cô lại áp sát vào phần иgự¢ rắn chắc của người đàn ông.
“Ui…” Mũi Tô Lạc Lạc bị ᴆụng trúng đau.
Giây sau, cô cảm giác cả người nhẹ lâng, cả người đều bị anh ta bế ngang lên.
“Này….bỏ tôi xuống, tôi có thể đi….tôi không muốn anh bế….” Tô Lạc Lạc tuy là say rồi, nhưng cũng không muốn anh ta bế cô.
“Câm mồm.” Một câu nói nguy hiểm của đàn ông vang lên. Tô Lạc Lạc lập tức im lặng, ngược lại rất sợ anh ta lỡ sẩy tay làm rớt cô, vội dùng một đôi tay nhỏ ôm chặt cổ anh ta, lúc này, đã bước đến phòng khách sáng trưng, cô bất giác mở đôi mắt say nhìn từ dưới lên, quan sát người đàn ông này, chiếc cằm cương nghị, đôi môi mím chặt hấp dẫn, tiếp lên trên, càng là tuyệt tác hoàn mỹ không có điểm nào chê được.
Long Dạ Tước quả nhiên đoán đúng rồi, cô gái này quả thực vẫn còn lưu luyến thế giới đèn hoa, cô ta vốn vẫn chưa muốn an phận thủ thường chăm sóc con cái, cũng không biết hôm nay chơi với những ai, chắc chắn không thiếu đàn ông mà.
Long Dạ Tước bế thẳng Tô Lạc Lạc về phòng cô ấy, đặt cô ấy trên giường là rời khỏi, khuôn mặt anh tuấn hiện ra nét chê bai.
Tô Lạc Lạc xoay người một cái ngồi dậy.
Người say rượu đều không thừa nhận bản thân uống say, thế nên, cô vẫn nghĩ đến việc đi thăm bọn trẻ một cái.
Cô bước xuống giường, kéo cửa, cô đang chuẩn bị đẩy cửa phòng của bọn trẻ, phía sau, một giọng nam cảnh cáo, “Không được phép đi vào.”
“Bọn trẻ đều ngủ cả rồi sao?” Tô Lạc Lạc quay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa phòng khách lầu hai.
“Ngủ cả rồi.” Anh ta lạnh lùng trả lời.
“Ờ! Vậy tôi về phòng ngủ.” Nói xong, Tô Lạc Lạc vừa quay người, phân không rõ đông tây nam bắc, thuận tay mở cửa một căn phòng bên trái….
Trên ghế sofa, gương mặt người đàn ông sa sầm lại, ૮ɦếƭ tiệt, cô ta cả gan vào phòng anh ta?
Tô Lạc Lạc vừa vào phòng, cảm giác trong phòng tối bưng, nhưng không suy nghĩ gì, cô buồn ngủ quá, cô chỉ muốn lăn xuống giường ngủ ngay, cô mơ màng bò lên giường, giày cũng không cởi là ngủ luôn.
Long Dạ Tước bước vào, nhấn nút mở đèn, nhìn thấy trên chiếc giường lớn của anh có một cô gái mặt úp xuống, ngủ sấp người.
Long Dạ Tước bình sinh không thích người ta chạm vào đồ của anh, dù chỉ là cái giường, huống hồ tối nay cả người cô ta toàn hơi rượu, càng không biết có cùng người đàn ông khác lên giường qua chưa, anh càng không thể chịu nổi.
Và lúc này đây, Tô Lạc Lạc trên giường cảm thấy nóng bức cực kỳ, cô tưởng đang ở trong phòng mình, đôi tay nhỏ vô cùng thuần thục cởi nút áo sơ mi.
Long Dạ Tước vừa bước đến trước giường, tận mắt thấy được cảnh tượng này, đôi mắt anh càng đen sầm đi vài phần, dưới ánh sáng đèn thủy tinh, cô gái ăn vận cực ít đồ lộ ra thân hình gần như là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ vậy, trực tiếp bày ra trước mặt anh.
Cho dù là Long Dạ Tước, nhìn thêm vài lần cũng phải nuốt nước miếng ừng ực, đêm của năm năm trước, anh có thể nhớ lại không ít.
Cái miệng nhỏ của Tô Lạc Lạc mở hờ, phà hơi ra toàn mùi rượu, trong đêm tối, dường như hóa thân thành yêu tinh.
Long Dạ Tước chau mày, anh tự nhiên có chút nghi ngờ, cô ta có phải cố ý đi nhầm phòng, nhầm giường không, mục đích, là quyến rũ anh ta lần nữa?
Nếu là như vậy, vậy thì, kế hoạch của cô ta tính sai rồi.
Anh tự hào nhất chính là khả năng tự tiết chế của mình, những năm nay, Tô Ngữ Phù dùng hết bao nhiêu cách, nhưng anh vẫn không cho cô ta đến gần, chuyện của năm năm trước chỉ là một sai lầm, và sau này, anh sẽ không bao giờ lặp lại sai lầm này nữa.
“Uhm…” Tô Lạc Lạc thoải mái tự tại xoay người một cái trên chiếc giường to êm ái, hoàn toàn không biết bên cạnh cô đang đứng một người đàn ông.
Long Dạ Tước cắn môi, anh cuối cùng vẫn cúi người, muốn đem cô gái trên giường về lại giường của cô ấy.
Khi tay anh chạm vào bả vai mảnh mai của cô, không có sự cản trở của quần áo, tay anh trực tiếp chạm vào làn da mịn màng thơm tho.
Trong vài giây Long Dạ Tước ngây người ra, Tô Lạc Lạc đã chủ động chồm lên cổ anh, người đàn bà say rượu rồi thì không hi vọng còn có trí não gì nữa.
Khuôn mặt đỏ ửng của cô phóng to trước mặt anh ta, đôi môi đỏ hé mở, hơi thở từng đợt nhẹ nhàng thổi lên cằm anh.
Hai mảnh môi hồng dưới ánh đèn lấp lánh mê người.
Hô hấp của anh ta bất ngờ khựng lại.
Ngũ quan của Tô Lạc Lạc, cho dù dưới ánh đèn sáng trưng không thể che dấu được gì, vẫn hoàn toàn không có chút khiếm khuyết nào, làn da trắng nõn nà, vẫn giống học sinh cấp ba còn ngây thơ lắm.
“Tô Lạc Lạc.” Anh chỉ có thể kêu cô tỉnh dậy.
“Uhm…” Tô Lạc Lạc hàm hồ lên tiếng, hàng lông mi dài che lấp đôi ngươi lại không chịu mở ra, ngược lại, buông tay ra khỏi cổ anh, nằm xuống tiếp tục ngủ.
Long Dạ Tước hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ bế cô về phòng, cô ta chắc chắn ngủ lì trên giường anh đêm nay rồi. Ngày mai xem anh xử lý cô ta như thế nào.