Long Dạ Tước mới xuống xe, nhìn thấy phụ nữ vụng về.
"Được rồi được rồi, mami sắp bị đè ૮ɦếƭ rồi, các con mau chóng đứng dậy." Giọng nói của Tô Lạc Lạc vang lên.
Hai đứa trẻ nhanh chóng mỗi người đỡ một cánh tay, Tô lạc Lạc đứng lên, vỗ vỗ bụi, sau đó gõ cái mạnh, "Ai kêu các con tuyệt thực vậy? Lỡ như đói đến bệnh thì làm sao?"
"Mami, tụi con không có đói đâu! Tụi con ăn đồ ăn vặt trong phòng mẹ.."Tô Tiểu Hinh là một đứa bé thành thật.
Nhưng mới quay lưng, thân hình nhỏ bé của nhóc bị một người đàn ông phía sau nâng lên cao, "Cái gì? Hai đứa nhóc hư này dám lừa ta."
Tô Tiểu Sâm không biết nói gì nhìn em gái, còn một bên, Tô Lạc Lạc cũng tức lắm, cô sắp bị hai đứa nhóc này đùa ૮ɦếƭ mất, nếu như khống có màn kịch tuyệt thực của tụi nhỏ, cô hôm nay có cần phải lãng phí ba trăm đồng tiền cơm không?
Cái làm cô càng nhịn không được đó là bị người đàn ông này vác lên, còn bị đánh vào ௱ôЛƓ.
Tô Tiểu Hinh lập tức cười khanh khách lên, ngồi trong vòng tay săn chắc của ba, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên có vẻ đắc ý, "Ba à, con với anh hai rất thông minh đó nha!"
Long Dạ Tước sao có thể thật sự trách chúng nó, chí ít hai đứa đến giờ không bị đói, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của con gái, Long Dạ Tước chịu không được hôn lên má của con, "Tốt, bây giờ chúng ta đi ăn cơm tối."
Người hầu đã chuẩn bị xong bữa cơm tối một bàn sáu món một canh, bọn nhỏ đói lắm rồi, lúc này, không cần Tô Lạc Lạc đúc ăn, cầm muỗng ăn một cách cực lực, mà cái miệng nhỏ còn dính hột cơm và tương, nhìn giống hai chú mèo con đói ăn vậy.
Tô Lạc Lạc cũng im lặng mà ăn, ngẩng đầu gắp thức ăn, hoặc nhìn con, ánh mắt của cô không thèm để ý đến người đàn ông đối diện.
Long Dạ Tước ngược lại nhìn cô nhiều hơn, khuôn mặt nhỏ hầm hầm, có biểu cảm không vui, làm anh cũng phát bực.
"Mami, sao mami không nói chuyện với ba vậy!" Tô Tiểu Hinh kinh ngạc nhìn mami, từ lúc ba và mami về đến giờ, phát hiện bọn họ một câu cũng không nói với nhau.
"Ngoan, ăn cơm, ăn cơm xong nghỉ chút rồi mami tắm cho các con."Tô Lạc Lạc dịu dàng dỗ con gái.
"Mami, mami và ba cãi nhau rồi hả?"
"Không có đâu nè!" Tô Lạc Lạc không muốn con gái đau lòng.
Long Dạ Tước ngữ khí có chút không vui nói, "Cô như vậy lừa gạt bọn nhỏ đến lúc nào nữa?"
" Anh muốn nói cái gì?" Tô Lạc Lạc cuối cùng cũng trừng mắt với người đàn ông đối diện, lông mày híp nheo tức giận.
"Chúng ta nên thành thật nói cho bọn trẻ, quan hệ hiện tại của chúng ta." Long Dạ Tước không muốn con mình có quá nhiều hi vọng, vì anh dự kiến bản thân không thể nảy sinh tình cảm tốt với người phụ nữ này được.
"Ba, mami, hai người muốn cho tụi con biết cái gì?"Tô Tiểu Hinh kinh ngạc hỏi.
Tô Tiểu Sâm cũng mở to đôi mắt nhìn bọn họ, muốn biết bọn họ muốn nói gì.
Tô Lạc Lạc thấy anh thẳng thắng như vậy, vậy nên cô cũng không còn gì để giấu diếm nữa, cô nhìn hai đứa trẻ nói, "Tiểu Sâm, Tiểu Hinh, chúng ta muốn nói với các con là, mẹ và ba của tụi con không thể nảy sinh bất kì tình cảm gì, sau này, chúng ta sẽ sống cuộc sống tự mỗi người đi con đường của mình."
"Là nghĩa làm sao?"Tô Tiểu Hinh nghe không hiểu.
Tô Tiểu Sâm lập tức giải thích nói, "Ý của mami là, sau này mami sẽ kiếm cho chúng ta một ông bố mới, còn ba thì sẽ kiếm một người mẹ mới."
Cái giải thích này rất toàn diện, cũng đơn giản dễ hiểu.
Tô Tiểu Hinh nghe xong, lập tức sốc đến mở to con mắt long lanh nước, "Con không muốn! Con không muốn ba và mami chia ra, con không cần ba mới mẹ mới, con chỉ cần ba và mami thôi."
"Ngoan, Tiểu Hinh, ta và mami đều rất yêu các con, chí ít trong hai năm chúng ta sẽ không rời xa các con." Long Dạ Tước an ủi con gái.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Tô Lạc Lạc biết rằng như vậy đối với tụi trẻ thật bất công, nhưng Long Dạ Tước nói đúng, lừa được tụi trẻ nhất thời, không thể lừa lâu dài được, bọn trẻ sớm muộn sẽ phát hiện, hai người họ không có đề tài gì để nói, càng khỏi nói đến chuyện sau này ở cùng nhau.
Tô Tiểu Sâm trong lòng cũng rất khó chịu, nó vốn tưởng rằng kiếm được ba, mami nuôi tụi nó sẽ không còn cần phải cực khổ nữa, có chỗ dựa rồi, nhưng mà, thế giới người lớn, nó vẫn không sao hiểu được, tại sao ba và mami không thể ở cùng nhau.
Hai đứa trẻ được biết chân tướng sự việc, đều rất thất vọng, ăn cơm xong, Tô Lạc Lạc dẫn hai đứa trẻ đến vườn hoa bên ngoài tản bộ.
Tản bộ về, Tô Ngữ Sâm nói với cô, nó muốn cùng em gái ngủ chung một phòng, không muốn ngủ chung với ba và mami nữa.
Biệt thự của Long Dạ Tước vốn có phòng nhi đồng, chỉ là một chiếc giường dài, nhưng cũng khá lớn, tạm thời đủ để hai đứa nhỏ ngủ cùng nhau, sau này sẽ tăng thêm một cái giường nữa.
Tô Lạc Lạc cảm thấy con trai rất hiểu chuyện, nếu như vậy, cô cũng đỡ lo hơn nhiều, cô nghĩ, Hạ Thấm nói đúng, sau này, cô chỉ cần coi nhà của Long Dạ Tước là khách sạn tạm thời là được.
Tối, Tô Lạc Lạc đưa hai đứa nhỏ lên giường ngủ, nhìn hai đứa con, lòng cô vừa mãn nguyện vừa tự hào, phân biệt trên trán mỗi đứa hôn một cái, "Được rồi! Ngủ đi! Ngày mai gặp."
"Ngày mai gặp, mami ngủ ngon."Tô Tiểu Hinh quơ quơ tay.
Tô Lạc Lạc đứng dậy, để một ngọn đèn sáng êm dịu xong, cô ra ngoài.
Cô mới vừa đi, Tô Tiểu Hinh lập tức nghiêng đầu cùng anh trai đối mặt trò chuyện.
"Anh hai, chúng ta có cách nào để ba và mami ở bên nhau không? Em không muốn họ chia ra, em cũng không muốn ba lấy bà dì xấu xa ngày hôm nay làm mẹ mới."
Tô Tiểu Sâm híp con mắt nói, “Vậy tụi mình nghĩ cách để họ ở cùng nhau đi!”
“ Nhưng mà, có cách nào chứ?”Tô Tiểu Hinh cái đầu nhỏ không đủ dùng rồi.
Tô Tiểu sâm chớp chớp con mắt đen to, “Ba nói, bọn họ trong vòng hai năm sẽ không phân ra, nếu vậy, hai năm này, chúng ta làm cho ba yêu mami đi!”
“Uhm, được đó.”
“Chúng ta còn rất nhiều thời gian, từ từ nghĩ cách.”Tô Tiểu Sâm an ủi em gái.
Tô Lạc Lạc về phòng, thở phào một hơi, bọn trẻ có thể nghe lời như vậy, làm cô rất là hãnh diện, làm cô có chút lo lắng là, Long Dạ Tước có tiếp tục kết hôn cùng Tô Ngữ Phù không, nếu như họ có kết hôn, cô nhất định phải tìm ra một cách đưa bọn trẻ rời khỏi.
Trong lòng Tô Lạc Lạc, Long Dạ Tước rất yêu Tô Ngữ Phù, nếu không, quen nhau năm năm không chia tay không phải tình yêu chứ còn là gì? Hơn nữa một người đàn ông chịu đính hôn, đây không phải yêu người phụ nữ thì còn là gì nữa?
Trong lòng Tô Lạc Lạc quyết định, cô nhất định làm tốt phần công việc này, tiền đồ nhất định sáng lạng, hơn nữa, nếu như sau này cô có năng lực mở một phòng làm việc của bản thân, vậy lúc đó, cô thật không còn lo nuôi không nổi con.
Trên cái giường màu than, Long Dạ Tước gối đầu trên đôi tay, híp mắt suy nghĩ, sau này nên làm thế nào với người phụ nữ này! Nghĩ tới lời của con gái, trong lòng anh có chút không vui.
Người phụ nữ này sau này thực sự sẽ kiếm một người cha mới cho tụi nhỏ? Đồng nghĩa với, con của anh sẽ kêu đàn ông khác là ba, cái cảm giác đó thật không dễ chịu chút nào.
Còn bản thân anh có khi nào lấy vợ mới, trong lòng anh đã có dự tính rồi,chí ít trong vòng năm năm sau, anh không có dự định kết hôn, trừ khi anh gặp phải người rất là phù hợp với anh.
Chí ít không cần quan tâm xem xét đến Tô Ngữ Phù nữa.