Long Dạ Tước lập tức rủa, "Bọn nhỏ đang quậy tuyệt thực, cô cũng không lo à?"
Tô Lạc Lạc lập tức muốn cười, đây là cách mà con trai nói? Dẫn em gái cùng tuyệt thực uy Hi*p ba của bọn chúng?
"Tôi tối chút sẽ gọi điện cho tụi nhỏ kêu chúng ngoan ngoãn ăn cơm mà, tôi tối nay có chuyện không về được."Tô Lạc Lạc bình tĩnh nói.
" Bọn nhỏ đang ngủ không nên làm ồn bọn nhỏ, Tô Lạc Lạc, cô nghe tôi nói, nếu như không phải bọn trẻ đang uy Hi*p tôi, tôi không hề muốn đón cô về đây, bây giờ, cô tốt nhất cho tôi biết cô đang ở đâu." Ngữ khí của Long Dạ Tước thật sự rất nóng giận rồi, người phụ nữ này còn dám lên mặt với anh.
"Tôi càng không về, nếu anh cảm thấy mình không chăm sóc được bọn chúng, ngày mai tôi sẽ dẫn bọn chúng dọn ra ngoài ở."
"Cô dám!" đầu dây bên kia điện thoại ném ra một mệnh lệnh bá đạo.
Tô Lạc Lạc nghe qua điện thoại nên tự nhiên cũng không hề sợ anh, hứ một tiếng, "Con người tôi cũng là loại thù dai, anh tốt nhất đừng ᴆụng tới tôi." Nói xong, cô liền kiêu kỳ nhấn tắt điện thoại.
Trong chiếc xe thể thao màu đen đang chạy trên phố, người đàn ông với một khuôn mặt cực kì u ám, anh ném điện thoại, tức giận đánh bốp vào mặt vô lăng, người phụ nữ này lại dám ngắt điện thoại anh.
Nhưng mà, trước khi ra cửa anh đã hứa với con trai, anh nói được làm được, đêm nay anh nhất định phải đưa cô ta về nhà.
Anh cho xe dừng bên đường, cầm lấy điện thoại phát đi một cuộc điện thoại, "Giúp tôi theo dõi định vị một số điện thoại cầm tay, tôi muốn biết vị trí cụ thể của cô ta."
Gửi số điện thoại qua cho đối phương, Long Dạ Tước lông mày thắt chặt nhìn ra cửa sổ, lộ rõ cơn cuồng nộ trong anh
Rất lâu rồi, không có một người phụ nữ nào dám ngó lơ sự tồn tại của anh như vậy.
Mà người phụ nữ này ngoài việc sinh hai đứa con cho anh ra, cái gì cũng không phải, thế mà lại dám chọc giận anh.
Xem ra, anh cần thiết phải cho người phụ nữ này hiểu rõ ràng, hiện tại người cần cầu xin không phải là anh, mà là cô ta, nếu như anh nhẫn tâm hơn chút xíu, để cô và bọn trẻ chia ly, đồng thời, đem cô ta ném về nhà họ Tô xử lý, xem xem cô ta có thể có kết cục tốt nào.
Nếu như người phụ nữ này cứ chọc giận anh như vậy, anh nhất định sẽ làm thế.
Hơn nữa, cô ta đến con cũng quăng qua một bên, để đó không lo, tự mình đang làm gì? Con gái tuổi này giống cô ta khẳng định còn hi vọng hẹn hò với người đàn ông khác! Còn lưu luyến thế giới xa hoa rượu chè kia.
Nghĩ đến người phụ nữ này nếu như thật sự hẹn hò với người đàn ông khác, Long Dạ Tước trong mắt lướt qua một tia u tối, anh tuyệt đối không cho cô ta cùng người đàn ông khác quan hệ bậy bạ vào lúc này, sẽ ảnh hưởng rất lớn tới con cái.
Tô Lạc Lạc và Hạ Thấm tìm thấy một nhà hàng hải sản tự chọn, hai người quyết định ăn một bữa lớn ở đây, Tô Lạc Lạc nghĩ tới hai đứa con đang ngủ, chí ít bảy giờ hơn gọi điện là tốt nhất.
"Vừa rồi ngữ khí của cậu quả là có khí chất đó, cậu nên ra oai trước mặt Long Dạ Tước, nếu không, anh ta cứ nghĩ cậu là một con mèo bệnh dễ ăn Hi*p."
"Hai đứa trẻ này cũng quậy lớn đó, còn nghĩ ra chủ ý tuyệt thực."
"Cậu thật sự không sợ bọn nhỏ đói à!"
"Không sao, bọn nhỏ khẳng định là nghĩ ra cách thôi." Tô Lạc Lạc không lo gì, con trai rất thông minh, rất nhiều sự việc, cô không cần bận tâm.
Long Dạ Tước gọi điện thoại xong, mười phút sau truy lùng ra địa điểm điện thoại của Tô Lạc Lạc, chính là một nhà hàng hải sản ở trung tâm thành phố.
Xe thể thao màu đen, trên đường phố vừa lên đèn giống u linh trong đêm vậy, tiến đến mục tiêu.
Tô Lạc Lạc lấy một đống hải sản mà cô thích ăn, cô nấu xong mấy con cua to và bắt đầu ăn, Hạ Thấm ngồi đối diện cũng đang lột vỏ tôm, ăn tự chọn đắt quá đi, hai người quyết định ăn lại vốn, vì vậy, sẽ ăn hết mình.
Tô Lạc Lạc đang phí sức cắn chân cua, bỗng nhiên, ánh mắt Hạ Thấm ngồi đối diện đang lột cua mở to ra.
“Lạc Lạc..”
“Hử?” Tô Lạc Lạc đang đối kháng cái vỏ cứng cáp của chân cua, đáp một tiếng không tròn âm.
Hạ Thấm nhìn thấy người đàn ông cao to đẹp trai đang đi thẳng tới bàn của bọn họ, cô lo lắng đến tim muốn rơi ra ngoài, trời ạ! Long Dạ Tước sao lại xuất hiện ở đây?
“Lạc Lạc, quay đầu, quay đầu nhanh…” Hạ Thấm gấp gáp lên tiếng nói.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
"Làm gì thế!”Tô Lạc Lạc đang cầm trong tay một nhúm chân, ngẩng đầu nhìn Hạ Thấm, chỉ thấy nha đầu nhìn về mình đá mắt chớp mi lia lịa, ý chỉ cô nhìn phía sau.
Tô Lạc Lạc đành quay đầu, đột nhiên, ánh nhìn của cô bị một cặp đùi dài lớn cản chừng, cô đành thuận theo đôi chân dài nhìn lên...
Giật mình!
Cô ăn suýt chút nữa bị nghẹn ૮ɦếƭ, Long Dạ Tước làm gì ở đây?
"Ăn xong rồi chứ? Ăn xong rồi theo tôi đi về.” người đàn ông âm thanh lạnh lùng ra lệnh.
"Tôi.. tôi vẫn chưa ăn xong, tôi mới bắt đầu ăn thôi!”Tô Lạc Lạc nói xong, nhìn đống hải sản trên bàn cô đem đến, vẫn chưa nấu được một phần ba nữa.
Long Dạ Tước trong mắt đầy giận dữ, người phụ nữ này bỏ con ở nhà không lo, ở đây ăn uống no say, có phải ăn xong rồi, chuẩn bị đến hộp đêm nào đó ăn chơi tiếp?
Tô Lạc Lạc cầm lấy khăn giấy, lau sạch dầu mỡ trên tay, đợi cô lau sạch sẽ xong, bỗng nhiên cánh tay bị nắm chặt, kéo lên, cô lập tức đứng lên khỏi chỗ.
Một giây sau, người đàn ông giọng trầm bá đạo ra tiếng, “Theo tôi đi.”
"Ê! Tôi còn chưa ăn xong, tôi mất ba trăm đồng một người đó,” Tô Lạc Lạc kháng nghị, nhưng có một dự cảm người đàn ông này sẽ không cho cô ăn tiếp, cô một tay cầm túi xách lên.
Còn thân thể cô đã mất thăng bằng một chút, bị người đàn ông kéo ra cửa quán ăn một cách thê thảm.
Hạ Thấm muốn làm gì đó, nhưng cô nên làm cái gì đây? Cái người đàn ông cao to như vậy, mười người như cô, cũng không đánh lại được anh ta á!
Cô chỉ có thể nhìn người bạn thân bị Long Dạ Tước kéo đi, sau đó, im lặng than thở, cái đống hải sản trên bàn nên xử lý ra sao đây?
Tô Lạc Lạc tức giận rồi, cô thực sự rất giận, người đàn ông buổi trưa dùng ngữ khí lạnh lùng đuổi cô ra khỏi nhà, lúc này, lại đang làm gì vậy?
"Anh buông tôi ra, buông tôi ra, Long Dạ Tước… anh là tên khốn nạn.” Tô Lạc Lạc bắt đầu la mắng.
Tại cửa lớn của quán ăn, Tô Lạc Lạc sống ૮ɦếƭ không theo anh ra ngoài, Long Dạ Tước hai tay bắt lấy hai chân cô nâng lên, vác cô ta lên.
Tô Lạc Lạc hơi thở nghẹn trong cổ họng, đôi chân đạp loạn xạ, không muốn cho anh vác, khuôn mặt Long Dạ Tước tối sầm, một bàn tay to lớn đánh vào ௱ôЛƓ ấy một phát, phút chốc, Tô Lạc Lạc im lặng.
Cô mở to mắt, đau đến nỗi nước mắt chảy ngược, ૮ɦếƭ tiệt, cái tên khốn nạn đánh vào chỗ đó?
Chiếc xe thể thao bóng loáng bá khí dừng ngay trước cửa chớp đèn mở khóa, Long Dạ Tước để người phụ nữ trên vai vào ghế ngồi phụ, có chút không khách sáo ném vào đó, đóng chặt cửa lại.
Tô Lạc Lạc chưa kịp phản ứng gì, người đàn ông đã ngồi vào ghế lái xe, đèn xe phát ra ánh sáng màu xanh đậm, người đàn ông đường viền mặt thắt chặt, dường như một con dã thú lúc nào cũng có thể phát điên, làm người khác không dám chọc phá.
Tô Lạc Lạc giận hầm hầm ngồi trên ghế phụ của xe, cái ௱ôЛƓ còn đau nè!
Vừa rồi Long Dạ Tước tức giận rồi, không phải đánh nhẹ, mà là mạnh tay đánh một cái.
Sức đánh rất mạnh, cô không đau sao được?
Long Dạ Tước khởi động chiếc xe thể thao thật khí thế, xông đến con đường phía trước.
Tô Lạc Lạc ngồi một bên, nhìn cũng không muốn nhìn anh ta, càng không muốn nói chuyện, cô lén lén lấy ngón tay lau đi giọt nước mắt ướt trên khóe mắt.
Long Dạ Tước sắc mặt u ám trầm xuống, cũng không muốn nhìn cô, anh chỉ phụ trách đưa cô về.
Xe của Long Dạ Tước về tới biệt thự, đã là tối khoảng bảy giờ hơn, mà không khí trong xe u ám cực kỳ, làm cho Tô Lạc Lạc hít thở cũng thấy khó khăn, ૮ɦếƭ tiệt, cô thực sự không muốn ở chung một chỗ với người đàn ông này nữa.
Xe mới dừng lại, Tô Lạc Lạc nhanh chóng đẩy cửa xe bước xuống, còn trong phòng khách, hai đứa trẻ nghe thấy tiếng xe, nhanh chân chạy ra.
Lúc nhìn thấy mami xuống xe, đều vui mừng mà chạy bổ qua, “Mami..”
Tô Lạc Lạc nhanh chóng hạ người xuống, mở rộng vòng tay, định là ôm cả hai đứa con, hai đứa nhóc vui mừng quá, lực xông tới hơi lớn, Tô Lạc Lạc một lúc tiếp không nổi, té cả ௱ôЛƓ ngồi xuống đất.