Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài - Chương 20

Tác giả: Thượng Quan Nhiêu

Tô Lạc Lạc vô cùng mừng rỡ, “Thật sao? Vậy tớ muốn đi thử.”
“Hay là, buổi chiều tớ dẫn cậu đi tìm chị ấy vậy!”
“Ừ, được đó!” Tô Lạc Lạc hớn hở nói.
Ăn xong cơm trưa, chiều hai giờ rưỡi, Hạ Thấm dẫn Tô Lạc Lạc đến phòng khách studio của chị họ cô, đây là một cửa hiệu tọa lạc tại một con đường phồn hoa của trung tâm thành phố, bảng hiệu siêu lớn màu vàng kim sáng lấp lánh của studio được treo lên, còn cửa tiệm thì trang trí theo phong cách âu mỹ, trông rất cao sang có khí chất.
Một lúc sau, một vị mặc âu phục đẹp tinh tế hơn ba mươi tuổi bước đến, chính là chị họ của Hạ Thấm, nhà cố vấn hóa trang cao cấp của studio này – Trình Phương, Hạ Thấm lập tức gọi cô ấy, “Chị.”
“Thấm Thấm.” Trình Phương mỉm cười.
“Chị, hai ngày trước chị nói muốn tuyển người, bây giờ tuyển được chưa? Em dẫn bạn em qua đây phỏng vấn nè.”
Trình Phương dùng ánh mắt săm soi để nhìn Tô Lạc Lạc, “Cô xem ra còn khá trẻ, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Tô Lạc Lạc mỉm cười, “Em năm nay vừa tròn hai mươi bốn tuổi.”
“Ngày trước cô làm việc ở đâu?”
“Em từng ở nước F làm hai năm tại một studio thiết kế tạo hình và trang điểm kết hôn.”
“Chị, chị yên tâm, kỹ thuật hóa trang của người bạn này của em là tuyệt đỉnh luôn đó, chị tuyệt đối sẽ không thất vọng đâu.” Hạ Thấm giới thiệu hết mình.
Ở bên cạnh, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Lạc Lạc hơi ửng đỏ, vốn dĩ không căng thẳng gì cả, khi này lại bị làm cho căng thẳng rồi.
Trình Phương cũng muốn cho em gái chút sĩ diện, thêm vào đó cô cũng muốn xem năng lực của Tô Lạc Lạc, nên cô lên tiếng, “Hiện tại chúng tôi đang có một đợt phỏng vấn mới còn đang thử hóa trang, cô đi theo tôi vào phỏng vấn nhé!”
Vừa đi về phía trước Trình Phương vừa giới thiệu, “Studio của chúng tôi đều có phân nhánh ở tất cả các thành phố phát triển trên toàn quốc, đối tượng phục vụ của chúng tôi chỉ có một loại người, đó là người ở tầng lớp cao cấp, bao gồm, người trong giới chính trị, tiểu thư con nhà giàu, minh tinh nghệ sĩ, chúng tôi sẽ không tiếp đón người bình thường, việc chúng tôi làm là thiết kế hình tượng từ đầu đến chân, không chỉ là hóa trang khuôn mặt không thôi.”
Tô Lạc Lạc đồng tử hơi giãn to, bất giác trong lòng có cảm giác áp lực, tuy nhiên, nếu công việc này có được trong tay rồi, tuyệt đối là một công việc thử thách bản thân và nâng cao bản thân.
Đi vào một căn phòng nhỏ hơn, chỉ thấy ngồi ở bên cạnh là vài cô gái trẻ trung thời thượng đang ngồi, các cô ấy chính là những người tham gia phỏng vấn lần này.
“Chúng ta thiếu một người mẫu, Thấm Thấm, em làm người mẫu cho bạn em đi!” Để bọn chị xem kỹ năng hóa trang và thiết kế hình tượng của cô ấy đến đâu.”
Hạ Thấm lập tức đồng ý không do dự, “Được thôi ạ.” Nói xong, quay người nhìn Tô Lạc Lạc cười, “Tớ tin tưởng cậu nhất định sẽ diện cho tớ thật đẹp mà!”
Tô Lạc Lạc cười mỉm, “Tớ sẽ cố gắng hết sức.”
Trình Phương nói xong chủ đề hóa trang lần này, là diện mạo dự tiệc dạ hội, tiếp theo sau là bắt đầu đi chọn lễ phục, Tô Lạc Lạc tìm trong dãy quần áo một bộ lễ phục ngắn màu đen, Hạ Thấm có thân hình tiêu chuẩn, khi mặc thử đồ bước ra, bộ đầm đen càng tôn lên khí chất hoạt bát lại dễ thương của cô.
Tiếp theo đó là đến giai đoạn trang điểm khuôn mặt, Hạ Thấm sau khi rửa mặt mộc, Tô Lạc Lạc và mấy cô gái bắt đầu hóa trang trong thời gian quy định.
Tô Lạc Lạc cực kỳ nghiêm túc chọn màu sắc, các loại vật liệu hóa trang, thủ pháp của cô thuần thục lại cẩn thận, Trình Phương đứng bên cạnh tỉ mỉ quan sát mọi hành động của cô, khi các cô gái khác chọn cách hóa trang dày đậm phô trương thì Tô Lạc Lạc lại chọn phong cách hóa trang nhẹ nhàng sạch sẽ, khí chất của bản thân Hạ Thấm không hề bị lấn át, chỉ là dưới lớp hóa trang, càng trở nên tinh tế hơn mà thôi.
Sau một giờ đồng hồ khảo thí, người mẫu của bốn cô gái đều đi một vòng trong sảnh lớn, Trình Phương và một vài vị cố vấn hình tượng cao cấp đều đang nhỏ giọng thảo luận với nhau, còn Tô Lạc Lạc ngồi ở chiếc ghế bên cạnh, cùng ba cô gái khác căng thẳng chờ đợi kết quả phỏng vấn.
Mười mấy phút sau, Trình Phương vỗ tay vài cái, “Được rồi, kết quả phỏng vấn có rồi, chúng ta sẽ chọn hai trong số ứng viên, vị đầu tiên là Lý Lạc, vị thứ hai, Tô Lạc Lạc, chúc mừng.”
Tô Lạc Lạc lập tức vui mừng đến mở to mắt, cô được chọn rồi sao?
Cô nhìn sang hai cô gái thất vọng bên cạnh, lại nhìn sang cô gái còn lại – Lý Lạc, cô ta đứng dậy, đưa tay về phía Tô Lạc Lạc, “Sau này chúng ta là đồng nghiệp rồi.”
Tô Lạc Lạc đưa tay ra bắt tay với cô ấy, “Chào bạn, sau này mong được chỉ giáo.”
“Các cô điền thông tin vào, tranh thủ thứ hai tuần sau đến đây trình diện, chúng tôi đang thiếu người.” Trình Phương đưa tờ phiếu điền thông tin cho hai người bọn họ.
Tô Lạc Lạc khi đang điền thông tin, Hạ Thấm lập tức chạy đến tìm cô, “Lạc Lạc, tớ biết cậu sẽ làm được mà.”
“Cám ơn cậu nhé Thấm Thấm, sau này tớ mời cậu ăn cơm.” Tô Lạc Lạc cười nói.
“Được thôi!”
Khi điền đến mục địa chỉ nhà, Tô Lạc Lạc viết địa chỉ nhà Hạ Thấm, vì bây giờ ở đây cô vẫn chưa có nhà, chỉ có thể điền địa chỉ nhà cô ấy.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Bên trong biệt thự.
Hai đứa nhóc lén ăn xong đồ ăn vặt, dọn sạch tất cả chứng cứ đồ ăn đi hết, lau sạch sẽ cái miệng nhỏ, dự tính tiếp tục cùng ba đối kháng, chuẩn bị đánh trận dài lâu.
Long Dạ Tước ngồi trên ghế sofa xem văn kiện, xử lý chuyện công việc, anh rõ ràng là tâm trí không ở xấp giấy tờ, trong lòng cứ bận tâm để ý đến hai đứa trẻ không chịu ăn uống.
Anh nhìn thời gian, hai đứa nhóc sáng ăn xong đến giờ, đã hơn mười tiếng đồng hồ rồi không ăn đồ, không uống nước, làm anh có chút lo chúng nó đói ngất.
Anh để văn kiện trong tay qua một bên, thân hình cao to đi lên lầu.
Khi anh mở tay cầm cửa, chỉ thấy trên sofa, Tô Tiểu Hinh đã ngủ rồi, thân hình bé nhỏ cuộn trên sofa, Tô Tiểu Sâm cũng đang cố gắng nhịn cơn buồn ngủ, trong tay cầm cuốn truyện đang xem, nhưng đôi mắt lớn đã trong cơn mê ngủ rồi.
Long Dạ Tước trái tim lập tức thắt chặt lại, anh biết lần đối kháng này, cuối cùng thua là anh thôi.
Tại vì, anh thật không nhẫn tâm để bọn trẻ tự dày vò bản thân thêm nữa, anh gập người xuống nhìn thẳng vào con trai của anh nói, "Tiểu Sâm, ba đồng ý với các con, ba bây giờ đi rước mami các con về nhà, ba trước tiên ôm con và em gái vào phòng ta ngủ được không?"
"Thật à? Ba thật sự sẽ đi rước mami về?"
"Ba nói là giữ lời." Long Dạ Tước đâu dám lừa dối cậu? Đứa trẻ này tính tình giống y hệt anh, cũng không lừa được cậu nhóc.
"Ba ôm em con qua đó trước." Long Dạ Tước cúi người xuống, ôm Tô Tiểu Hinh vào lòng, còn Tô Tiểu Sâm cố nhịn cơn buồn ngủ, theo ba đi đến phòng lớn của ba.
Đặt Tô Tiểu Hinh vào trong giường, Long Dạ Tước ôm con trai vào lòng, cởi giày cho cậu, để hai đứa cho ngủ cùng nhau, Tô Tiểu Sâm trước khi chìm vào giấc ngủ, còn nhấn mạnh lại một lần, "Đợi con ngủ dậy rồi, con muốn nhìn thấy mami á!"
"Được, ba nhất định rước mami về."
"Mami con cùng mẹ nuôi ở cùng nhau, ba có thể gọi điện cho mami, đồng hồ điện thoại của con có." Nói xong, Tô Tiểu Sâm từ trong tay lấy đồng hồ điện thoại đưa cho anh, anh nhận lấy, cậu nhóc đã ngủ thi*p đi rồi.
Long Dạ Tước khóe môi nhoẻn lên nụ cười, cúi người xuống, phân biệt hôn lên khuôn mặt mỗi đứa trẻ một cái, nhìn ngắm hai khuôn mặt xinh đẹp một lát, anh cầm đồng hồ điện thoại lên tìm ra số điện thoại của Tô Lạc Lạc ở trong nước.
Anh lưu lại vào điện thoại của anh, sau đó đứng dậy xuống lầu, anh dặn dò bảo mẫu phải luôn chú ý động tĩnh của hai đứa trẻ, và còn yêu cầu, người nào đến thăm nhất định phải gọi điện báo trước cho anh.
Một chiếc Bugati đen bóng bản giới hạn màu đen từ khu để xe chạy ra, đến cửa lớn của biệt thự.
Lúc này, thời gian đã là buổi chiều khoảng năm giờ.
Tô Lạc Lạc phỏng vấn thành công, làm tâm trạng cô cũng vui hơn. Hơn nữa, còn có thể làm việc trong studio tạo dựng hình tượng, cô có thể học được nhiều thứ.
Tại một dãy quán ăn trên đường, Tô lạc Lạc và Hạ Thấm đang tìm kiếm quán cơm ăn tối, bỗng chốc, điện thoại cô reo lên, cô cầm lên xem, một số lạ, cô nghĩ là người trong studio, cô tự nhiên mà bắt máy, "Alo, xin chào ạ."
"Cô đang ở đâu?" một tiếng nói trầm không vui truyền đến.
Tô lạc Lạc mở to con mắt, Long Dạ Tước?
Giọng Tô lạc Lạc bỗng chốc lạnh đi mười độ, thậm chí còn có chút cao ngạo, "Long thiếu gia có chuyện gì sao?"
"Bọn trẻ đang tìm cô, cô ở đâu, tôi qua đón cô." Âm giọng của Long Dạ Tước như cũ, trầm và không vui.
Tô lạc Lạc càng tức giận hơn, đuổi cô đi là anh ta, bây giờ, nói đón là đón à! Tưởng cô dễ nói chuyện lắm sao?
Không, cô không phải người dễ dãi.
"Tôi hôm nay không về đâu, anh ngủ chung với các con đi!" Tô Lạc Lạc quyết định đêm nay không về, để bọn trẻ làm phiền anh ta.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc