Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài - Chương 19

Tác giả: Thượng Quan Nhiêu

“Không cần ba ôm, con muốn mami ôm.” Tô Tiểu Hinh lập tức di cái ௱ôЛƓ nhỏ sang một bên, cái miệng nhỏ tiếp tục chu lên.
Long Dạ Tước vẫn cứ đưa tay ra ôm nhóc con lên, bé con lập tức giãy nảy không chịu, kháng cự vô cùng.
Long Dạ Tước không làm thế nào được, buộc phải thả bé con xuống ghế sofa, sau đó, nhìn hai đứa con, “Vậy tụi con muốn ba làm sao?”
“Để mami quay về, đồng thời phải đối xử tốt với mami, chúng con sẽ không giận.” Tô Tiểu Sâm nói điều kiện.
“Đúng vậy, không được đối xử tệ với mami.” Tô Tiểu Hinh cũng đồng ý.
Long Dạ Tước nheo mắt, điểm này, anh thực sự không thể đồng ý, anh cắn đôi môi mỏng, “Các con ở đây suy nghĩ cho kỹ.”
Nói xong, Long Dạ Tước dự định nhẫn tâm một chút, dùng phương pháp lạnh để đối phó với bọn trẻ, anh nghĩ trẻ con không kiên trì lâu được, nói không chừng chúng sẽ lại nói chuyện lại với anh.
Tô Lạc Lạc bị người hầu đưa đến một con đường, dừng lại bên đường, cô xuống xe, trực tiếp bấm số gọi cho Hạ Thấm.
“A lô, Lạc Lạc, sao lại có thời gian gọi cho tớ thế?”
“Có bận không, đến đón tớ đi, tớ bị Long Dạ Tước đuổi ra khỏi nhà rồi.”
“Gì cơ? Anh ta đuổi cậu? Cậu ở đâu! Tớ lập tức đến đón.”
Tô Lạc Lạc nói một cái địa chỉ, cô ở bên cạnh tìm được một cái ghế có thể ngồi nghỉ, chỉ cảm thấy trong lòng có một nỗi ấm ức nhiều đến nỗi tim cũng đau, Tô Ngữ Phù quả là tâm địa thâm ác, dùng cả chiêu tự vả vào mặt để hãm hại cô.
Thôi kệ, ai bảo cô ta là vị hôn thê của Long Dạ Tước cơ chứ? Tình cảm của người ta đã tốt đến có thể đi đến hôn nhân rồi, cô còn muốn có chỗ đứng gì nữa chứ? Bị bọn họ cùng nhau ức Hi*p, đó là do cô xúi quẩy, cô đáng đời phải chịu.
Cô thực sự hối hận hôm ấy ở sân bay, cô đáng lẽ phải kéo bọn trẻ trực tiếp đi vào cửa kiểm soát, mặc kệ Long Dạ Tước là ai!
Cô không muốn quan tâm nữa.
Tô Lạc Lạc ở quán trà sữa gần đó chờ hơn nửa tiếng, Hạ Thấm đeo túi vội vội vàng vàng chạy vào, nhìn thấy Tô Lạc Lạc với khuôn mặt giận đến bơ phờ ở vị trí gần cửa sổ, cô lập tức kéo một cái ghế ngồi trước mặt cô ấy, kinh ngạc nhìn cô ấy nói, “Cậu làm sao mà bị Long Dạ Tước đuổi ra ngoài thế?”
Tô Lạc Lạc đem chuyện xảy ra ban sáng kể hết, Hạ Thấm cũng giận cực, “Tô Ngữ Phù thật đáng ghét mà, không ngờ lại hại cậu như thế, Long Dạ Tước cũng thật là, chẳng lẽ anh ta không biết vị hôn thê của anh ta là người như thế nào sao?”
Tô Lạc Lạc ôm đầu tức giận nói, “Tớ bây giờ lo nhất là Long Dạ Tước sẽ cho cô ta chăm sóc bọn trẻ, cô ta đối xử với tớ thế nào tớ cũng nhịn được nhưng lỡ như cô ta dám làm tổn hại đến con tớ, tớ nhất định sẽ sống ૮ɦếƭ cùng cô ta.”
“Long Dạ Tước cũng lạnh lùng quá mức, cũng không tìm hiểu rõ nguyên nhân mà đã đuổi cậu đi.”
“Tớ giận nhất là, anh ta dám nghi ngờ tớ không đủ tư cách làm mẹ các con, nếu tớ không có tư cách, anh ta làm sao còn hai đứa con?” Tô Lạc Lạc sắp giận điên.
“Đúng vậy, Long Dạ Tước là tên khốn.”
Cả con tim Tô Lạc Lạc đều chỉ nghĩ về bọn trẻ, cô vẫn không kiềm chế được gọi đến điện thoại đồng hồ của Tô Tiểu Sâm.
“A lô! Mami, mami ở đâu vậy?” Đầu dây bên kia, giọng non nớt của Tô Tiểu Sâm rất lo lắng.
“Tiểu Sâm, không phải lo lắng nhé, mami ở cùng mẹ nuôi con, con và em gái như thế nào rồi?”
“Mami, mami yên tâm đi! Con nhất định sẽ nghĩ cách để ba đón mami về nhà.”
“Cái dì đó còn ở đó không?” Tô Lạc Lạc rất muốn chửi Tô Ngữ Phù một câu tiện nhân, nhưng mà, trước mặt bọn trẻ, cô không thể làm vậy.
“Ba bảo cô ta đi rồi, bây giờ, con và em gái đang ở trong phòng của mami, mami à, con sẽ chăm sóc em gái, mami cũng phải tự chăm sóc bản thân nhé, con sẽ giúp mami nói lời hay, trễ chút là mami có thể quay về rồi.”
Tô Lạc Lạc vừa nghe thấy Tô Ngữ Phù đã rời khỏi, lòng cô nhẹ nhõm hẳn, chỉ cần Tô Ngữ Phù không có ở đó, cô sẽ không lo lắng nữa, cô an ủi con trai nói, “Tiểu Sâm, chăm sóc tốt em gái nhé, ăn cơm đầy đủ, không cần nói thay mami, chuyện của mami và ba con, người lớn chúng ta sẽ giải quyết với nhau.”
“Mami… con nhớ mami lắm, mami mau về đây có được không!” Giọng Tô Tiểu Hinh vẫn còn nghẹn do vừa mới khóc.
“Ngoan, nghe lời, đều không được khóc, mami sẽ về đó mà, được chưa?” Tô Lạc Lạc an ủi.
“Dạ! Mami, tụi con sẽ ngoan ngoãn nghe lời.” Tô Tiểu Sâm trả lời một câu.
“Được rồi, mami phải đi ăn cơm rồi, tụi con cũng ngoan ngoãn ăn cơm nhé, biết chưa?” Tô Lạc Lạc định cúp máy, sợ nghe thêm vài câu, cô cũng lại đau lòng đến khóc mất.
“Dạ, bye bye….” Giọng hai nhóc truyền đến.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Tô Lạc Lạc cúp điện thoại, Hạ Thấm an ủi nói, “Xong rồi, bọn trẻ nhất định sẽ ngoan ngoãn.”
“Tô Ngữ Phù đi rồi.”
“Thực ra, tên Long Dạ Tước chỉ cần không phải ngốc thì sẽ nghĩ đến, hai đứa trẻ là của cậu và anh ta sinh ra, anh ta không thể để cho Tô Ngữ Phù chăm sóc được. “
Tô Lạc Lạc đối với Long Dạ Tước không có chút gì thiện cảm, cô hừ một tiếng, “Anh ta nếu như dám để Tô Ngữ Phù tiếp cận con tớ, tớ sớm muộn gì cũng dẫn bọn trẻ đi khỏi.”
Tại lầu hai phòng dành cho khách của biệt thự nhà Long Dạ Tước, hai đứa trẻ ngồi trên ghế sofa, hai đôi mắt to thỉnh thoảng lại nhìn nhau, vốn là song sinh nên bất cứ suy nghĩ gì, không cần nói ra, chỉ cần dùng ánh mắt thì cũng có thể đọc hiểu suy nghĩ của nhau.
“Anh hai, chúng ta thực tình không ra ăn cơm à?” Tô Tiểu Hinh thấp giọng hỏi.
“Không ăn, trừ phi ba đón mami về đây, nếu không cả ngày hôm nay chúng ta đều không ăn cơm, ráng nhịn một chút đi nhé!” Tô Tiểu Sâm nghiêm túc nhìn em gái.
“Uhm! Được thôi, chúng ta không ăn, chúng ta muốn mami quay về.”
Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên, giọng trầm thấp lại dịu dàng của đàn ông vang lên, “Tiểu Sâm, Tiểu Hinh, ra đây ăn cơm nào.”
Hai đứa nhóc không lên tiếng, giả vờ không nghe thấy.
Một phút sau, ngoài cửa có tiếng chìa khóa, rất nhanh, cửa bị đẩy ra, thân hình cao lớn của Long Dạ Tước bước vào, nhìn thấy hai đứa trẻ dựa vào nhau ngồi trên ghế sofa, Long Dạ Tước thiếu chút nữa là cười ra tiếng, tuy nhiên, anh vẫn đưa ra bộ mặt hầm hầm nhìn bọn nhóc, “Vừa rồi ba gọi tụi con, tại sao không lên tiếng?”
Đôi mắt to đen như hạt nho đen của Tô Tiểu Sâm lộ vẻ nghiêm túc, “Con và Tiểu Hinh quyết định không ăn cơm, khi nào ba đón mami về, khi đó tụi con ăn cơm.”
“Đúng vậy, nếu ba không đón mami về, tụi con tuyệt thực.” Tô Tiểu Hinh ngẩng cao khuôn mặt xinh đẹp nói hùa theo.
Long Dạ Tước hơi kinh ngạc nhìn chằm chằm hai đứa nhóc có ý chí kiên cường này, không ngờ lại nghĩ đến cách này để anh phải đón Tô Lạc Lạc về?
Nhưng mà Long Dạ Tước đối với người phụ nữ không biết nhận lỗi, từ đáy lòng anh không muốn tha thứ nhanh đến vậy.
“Chắc chắn không ăn? Vậy thì tiếc quá, ba kêu nhà bếp chuẩn bị món ăn mà tụi con yêu thích nhất rồi, còn chuẩn bị cả kem và bánh kem.”
Tô Tiểu Sâm quay mặt sang một bên, “Tụi con không thèm.”
Tô Tiểu Hinh nghe thấy từ kem, đôi mắt to chớp chớp vài cái, nhưng mà lời của anh hai lại khiến nhóc dập tan ngay suy nghĩ bị mê hoặc đó, tiếp đó là chu miệng lên, không thèm quan tâm.
Long Dạ Tước có chút không biết phải đối phó thế nào với hai nhóc con này, trong lòng nghĩ, đối với chuyện này, anh không thể nhượng bộ, nếu không, sau này cô ta hễ phạm sai lầm, bọn trẻ lại uy Hi*p anh như thế để anh tha thứ, vậy không phải là hại bọn chúng rồi sao?
“Được thôi! Nếu các con không muốn ăn rồi, vậy thì không ăn nhé! Muốn ăn thì đi thẳng xuống lầu tìm ba.”
Long Dạ Tước quyết không thỏa hiệp, anh đóng cửa lại.
Trên ghế sofa, mũi Tô Tiểu Hinh hơi cay, không ngờ ba thực sự không quan tâm bọn chúng.
“Anh hai, vậy chúng ta phải làm sao?”
Tô Tiểu Sâm đưa tay vỗ về em, “Đừng lo, lần trước quà vặt mami mua ở sân bay vẫn còn ở đây, chúng ta có thể ăn, nhưng mà, tuyệt đối không được để ba biết.”
“Dạ! Được thôi.” Tô Tiểu Hinh lập tức cười mỉm, lần này, chúng có thể kháng chiến với ba đến ngày mai rồi.
Tô Lạc Lạc và Hạ Thấm tìm một quán cà phê ngồi xuống, bây giờ tâm trạng của Tô Lạc Lạc đỡ nhiều rồi, cô nghĩ cho Long Dạ Tước chăm sóc bọn trẻ vậy! Dù sao thì anh ta làm cha, cũng không thể để bọn nhỏ đói khát được.
“Thấm Thấm, trên tay cậu có công việc gì không? Tớ muốn đợi bọn trẻ đi học rồi, tớ đi tìm một công việc.”
Hạ Thấm cũng ủng hộ cô, “Đúng thế, cậu nên đi làm, cho là sau này cậu thực sự ở nhà Long Dạ Tước đi, thì cũng chỉ xem đó là khách sạn xa hoa năm sao thôi, mỗi ngày về ngủ một giấc, chứ phụ nữ vẫn phải tự chủ về kinh tế thì mới hấp dẫn.”
“Vậy giờ cậu có cơ hội việc làm nào không?”
Hạ Thấm nghĩ một lúc, bất ngờ mắt sáng lên, “Đúng rồi, người chị họ đang làm việc trong ngành giải trí nói với tớ, chỗ chị ấy đang tìm người trang điểm, tạo hình, tớ nghĩ cậu có thể sang đấy ứng tuyển xem sao, biết đâu cậu lại được chọn vào làm.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc