Tô Lạc Lạc cắn chặt hàm răng trắng ngần, toàn thân tức run lên không kiềm lại được, nhìn Tô Ngữ Phù ác nhân tiên cáo trạng, lại thấy tay của Long Dạ Tước còn nắm lấy tay cô ta, cô đột nhiên hiểu ra, bọn họ là một cặp! Cô phản bác thế nào, người đàn ông đó cũng sẽ bảo vệ vị hôn thê của anh ta, nên cô chỉ cười nhạt một tiếng, “Đúng, tôi đánh đó, Tô Ngữ Phù, cô nghe cho rõ, tôi tuyệt đối không đem con của tôi giao cho người hiểm độc như cô nuôi dưỡng.”
Tô Ngữ Phù tức giận chỉ vào cô nói, “Bây giờ là cô hiểm độc, hay là tôi hiểm độc? Cô cũng dám đánh người rồi, ai biết được người như cô có đủ tư cách làm mẹ của bọn nhỏ không?”
Tô Lạc Lạc không ngờ tới cô ta cắn ngược lại cô một phát, Long Dạ Tước lông mày xoắn chặt, giọng trầm của anh hướng đến Tô Lạc Lạc gặng hỏi, “Cô thật sự đánh người rồi?”
Tô Ngữ Phù giành trước lên tiếng nói, “Dạ Tước, cô ta thực sự đánh người rồi, anh xem dấu ngón tay trên mặt em nè, là của cô ta đó.”
Tô Lạc Lạc trong lòng nghĩ, người đàn ông này đang định làm chủ cho cô ta, giáo huấn cô sao?
“Đánh rồi thì làm sao? Không đánh thì lại làm sao?”Tô Lạc Lạc hứ một tiếng.
Sắc mặt của Long Dạ Tước tối đi mấy phần, anh buông tay của Tô Ngữ Phù ra, muốn đến bắt lấy tay của cô, Tô Lạc Lạc lập tức thấy ghê tởm lùi lại mấy bước, “Anh đừng ᴆụng vào tôi.”
Sắc mặt của Long Dạ Tước trong giây lát tối sầm đến cực điểm, cái người phụ nữ này đánh người trước, còn không nhận sai, còn chê bai sự ᴆụng chạm của anh?
“Tô Lạc Lạc!” Long Dạ Tước tức giận hét lớn một tiếng.
Tuy nhiên, ai cũng không ngờ kế bên còn có hai đứa trẻ đang núp, chúng nó lúc nãy bị tiếng khóc của Tô Ngữ Phù làm kinh động, vốn dĩ muốn xem xem xảy ra chuyện gì, thời khắc này, nhìn thấy ba khẩu khí không tốt gì nói chuyện với mẹ của bọn chúng, hai đứa trẻ lập tức giật cả mình
Còn Tô Tiểu Sâm nhanh hơn em gái một bước, cậu trực tiếp chạy tới phía trước Tô Lạc Lạc, mở rộng cánh tay nhỏ nhìn thẳng vào người đàn ông nào đó, “Con không cho phép ba làm tổn thương mami.”
“Ba không được la mắng mami của con.” Tô Tiểu Hinh cũng đến kịp rồi, hai khuôn mặt nhỏ xinh đẹp vừa tức giận ngẩng đầu trừng mắt với Long Dạ Tước.
Trong lòng Long Dạ Tước bị sốc một phát, nhưng mà, anh tuyệt đối không cho phép mẹ của đứa trẻ, là người phụ nữ đánh người xong còn trưng ra bộ mặt mình có lý, anh cần đó chính là một người phụ nữ có thể giáo dục tốt cho con của anh.
Tô Ngữ Phù cũng có cơ hội nhìn kỹ hai đứa trẻ, vừa nhìn thôi, cả trái tim cô đều muốn đố kị rồi, Tô Lạc Lạc lại có thể sinh ra một đôi trẻ con xinh đẹp đến vậy? Hèn chi Long Dạ Tước để cô ta ở lại đây.
Và cô giờ đây đang đợi xem một vở kịch đây! Cô sống cạnh Long Dạ Tước năm năm, còn không hiểu rõ tính khí của anh ta sao? Anh giờ rất phẫn nộ.
Tiếp sau đây, Tô Lạc Lạc phải nhận sự phẫn nộ của anh ta rồi, cô đợi xem, anh sẽ trừng phạt Tô Lạc Lạc như thế nào.
“Hai đứa các con về phòng khách đi, ở đây không phải là chuyện các con có thể can thiệp.” Long Dạ Tước mặt hầm hầm, ra lệnh cho hai đứa trẻ.
Cho dù bọn trẻ đang bảo vệ cô ấy, anh cũng không thể để cô như vậy không biết hối cải, sau này đứa con do cô gái giống như cô dạy ra mới khiến anh lo lắng đó.
“Không muốn, con không muốn.” Tô Tiểu Hinh hô hoán kêu, bất luận mami làm cái gì, bọn chúng đều tin, mami không có sai.
Đó là sự tin tưởng và bảo vệ của bọn trẻ với mẹ mình.
“Mami của các con đánh người, bây giờ không nhận sai, các con cũng đứng về phía mẹ à.” Long Dạ Tước bắt đầu giáo dục con rồi.
Tô Tiểu Hinh lập tức nói lớn tiếng, “Mami không thể đánh người được.”
Tô Ngữ Phù lập tức hướng đến bọn trẻ dịu dàng nói, “Mami các con vừa mới đánh ta nè, bây giờ, cô ấy không chịu nhận lỗi.”
Tô Tiểu Sâm lập tức trừng mắt nhìn cô, “Mami của tôi không tùy tiện đánh người, khẳng định cô đã làm sai chuyện gì, làm cho mami giận rồi.”
“Đúng, mami không tùy tiện đánh người.” Tô Tiểu Hinh ưỡn иgự¢ chống eo, rất khẳng định.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Ánh mắt Long Dạ Tước xẹt qua nỗi lo lắng, xem ra ngữ khí của hai nhóc tì này giống hệt mami của chúng rồi, đây là những đứa con mà cô ta nuôi dạy ra đây sao? Đánh người rồi, có lý rồi sao, còn sống ૮ɦếƭ không thừa nhận nữa?
“Tiểu Sâm, Tiểu Hinh, ngoan, các con đi chơi đi!” Tô Lạc Lạc cảm thấy chuyện này không thể để bọn trẻ can dự.
“Tô Lạc Lạc, xem ra tôi phải cân nhắc cẩn thận việc cô ở chung với con của tôi rồi, nếu hôm nay cô không nhận lỗi, tôi chỉ có thể mời cô rời khỏi nhà tôi thôi.” Giọng Long Dạ Tước lạnh lùng.
Vốn dĩ Tô Lạc Lạc có tức giận, bây giờ thì cô càng giận đến mắt đỏ hoe, cô chỉ có thể nhận mình xui xẻo, ai bảo bọn họ là một cặp cơ chứ? Cho là cô không đánh Tô Ngữ Phù thì anh ta cũng sẽ bảo vệ cô ta thôi.
“Ba à, ba không thể đuổi mami đi, con không cho phép ba đuổi mami đi.”
“Tiểu Hinh, đi thôi, chúng ta đi dọn dẹp hành lý, chúng ta đi cùng mami.” Tô Tiểu Sâm nhìn em gái nói.
Tô Tiểu Hinh chớp chớp đôi mắt to long lanh nước sắp khóc nhìn anh hai, lại nhìn ba, cuối cùng, bé con dùng sức gật đầu thật mạnh, “Được thôi, anh hai, chúng ta đi cùng mami.”
Kế bên, khuôn mặt của tên nào đó sắp giận đến nổ tung, anh ta đột nhiên quay về hướng ba người hầu đứng ở phía sau nói, “Dẫn bọn trẻ vào phòng của tôi, không cho chúng xuống lầu.”
Ba cô người hầu tức khắc bước đến, Tô Tiểu Sâm và Tô Tiểu Hinh dù gì cũng chỉ là đứa trẻ bốn tuổi hơn, lập tức bị người hầu vừa dỗ vừa ép, bế lên, “Tiểu thiếu gia ngoan nào.”
“Buông tôi ra, các người buông tôi ra, tôi muốn mami!” Tô Tiểu Sâm dùng sức đạp chân, giãy nãy muốn đi xuống.
“Mami….” Tô Tiểu Hinh lập tức khóc òa lên, đưa tay ra, không đồng ý bị bế đi.
Tô Lạc Lạc nhìn hai đứa con bị Long Dạ Tước cưỡng chế bế đi như vậy, trong đôi mắt quật cường của cô cuối cùng cũng chảy ra hai hàng nước mắt phẫn nộ, cô nhìn trừng Long Dạ Tước, “Tôi có thể đi, xin anh đừng làm tổn thương con tôi.”
“Cô yên tâm, Dạ Tước yêu thương bọn trẻ thế nào cô không thấy sao? Chẳng qua là vì bọn nhóc không hiểu chuyện nên Dạ Tước mới phải làm như thế.” Tô Ngữ Phù ở bên cạnh nói hùa vào.
Tô Lạc Lạc bị Tô Ngữ Phù chọc tức đến mức thực sự muốn đánh người rồi, cô nghiến răng hét lớn, “Cô câm miệng cho tôi!”
Long Dạ Tước nhìn cô đầy phẫn nộ, “Tô Lạc Lạc, cô có thể rời khỏi nhà tôi rồi, không có sự cho phép của tôi, cô không được phép gặp bọn trẻ.”
Tô Lạc Lạc trong phút chốc giận đến muốn khóc, cô không nên dọn đến ở chung với anh ta, càng không nên giao bọn trẻ cho anh, cô hối hận vô cùng.
Được thôi, tôi sẽ đi, nhưng tôi không cho phép anh giao người phụ nữ này nuôi dưỡng và chăm sóc con tôi.” Tô Lạc Lạc phẫn nộ chỉ vào Tô Ngữ Phù.
“Cô yên tâm, tôi sẽ chăm sóc con của Dạ Tước thật tốt.” Tô Ngữ Phù cứ phải nói ra.
Long Dạ Tước nhìn về phía một người hầu còn đang đứng bên cạnh, “Thím Lý, phiền thím tiễn cô ta ra ngoài, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy cô ta.”
Tô Lạc Lạc nghiến răng nói, “Tôi lấy đồ của tôi rồi sẽ đi.”
Cô phóng ào về phòng, chỉ thấy bên trong phòng ngủ của Long Dạ Tước vẫn còn nghe thấy tiếng khóc của bọn trẻ, đau đến nát ruột nát gan, cô lập tức bụm miệng lại khóc nức nở, cô không muốn rời khỏi bọn trẻ.
Cô đi đến trước cửa, nhìn chừng cánh cửa mà nói, “Tiểu Sâm, Tiểu Hinh, mami đi tìm dì Thấm Thấm, các con đừng khóc, đợi mami quay về.”
“Mami, đừng đi, đừng đi mà….” Phía sau cửa, Tiểu Hinh vừa khóc vừa đập cửa.
“Không khóc không khóc nữa, mami không phải không cần các con, mami rất nhanh thôi sẽ lại quay về mà, nhé? Tiểu Sâm, chăm sóc em gái.”
Nói xong, Tô Lạc Lạc nén nỗi đau, xuống lầu, Tô Ngữ Phù lúc này đang ngồi với vẻ uất ức ở phòng khách, nhìn thấy cô bước xuống, đáy mắt cô ta lập tức lướt qua tia đắc ý, nhưng miệng thì lại giả vờ rộng lượng nói, “Cô yên tâm đi! Tôi sẽ tha thứ cho cô, tôi cũng sẽ chăm sóc con của cô.”
“Cô không được phép ᴆụng đến bọn trẻ.” Tô Lạc Lạc nắm chặt nắm tay cảnh cáo.
“Tối nay tôi sẽ ở lại, cùng Dạ Tước chăm sóc bọn nhóc.”