Long Dạ Tước híp mắt, trong mắt ✓út qua một tia trêu đùa, đến dũng khí nhìn anh còn không có, mà còn dám nói ngủ qua với anh?
Và lúc đó, Tô Tiểu Hinh xoay cái đầu nhỏ qua, nhìn qua cha, rất nghiêm túc mà bảo đảm, "Ba à, con không có tè dầm đâu, ba ngủ với con được không!"
Long Dạ Tước lập tức kềm lại ý cười, dịu dàng xoa xoa đầu cô bé, "Được, ba tin con."
Lúc này, Tô Lạc Lạc nhìn khuôn mặt của con gái, có chút ý nghĩ xấu xa, con gái tè dầm cả giường anh ta càng tốt, nhưng mà, cô nghĩ, chuyện này nhất định sẽ xảy ra, vì con gái ngủ ở giường lạ, chắc chắn có thói quen tè dầm.
Ăn xong cơm tối, Long Dạ Tước định dẫn hai đứa trẻ ra đài phun nước xem cá, nghỉ ngơi một chút rồi mới đi ngủ, Tô Lạc Lạc lui về phòng, cô sắp xếp lại quần áo trong tủ đồ, cầm lấy một bộ áo ngủ kín đáo đi vào phòng tắm.
Cô biết đây chỉ là bình yên tạm thời, người nhà họ Tô sớm muộn cũng tìm đến cô.
Chín giờ rưỡi, âm thanh của hai đứa trẻ từ cửa cầu thang truyền đến, Tô Tiểu Hinh âm thanh non trẻ mảnh mai vang lên, "Đó là cá mẹ."
"Đó không phải là cá mẹ, mấy con cá nhỏ cũng không phải là cá con."Tô Tiểu Sâm tranh cãi.
"Đúng mà."
Tô Lạc Lạc đẩy cửa ra, nhìn bọn trẻ, lập tức nhăn mặt hỏi, "Sao vậy?"
"Mami, trong đài phun nước có một con cá mẹ, nó đẻ ra rất nhiều cá con!" Tô Tiểu Hinh ôm lấy đùi cô, ngẩng đầu lên báo cáo.
Tô Tiểu Sâm ở một bên có chút bất lực phản bác nói, "Mấy con cá nhỏ không phải là nó đẻ ra đâu! Bọn nó vốn dĩ không cùng một giống loài."
Tô Lạc Lạc không biết nói gì, nhưng cô biết, con gái nói không đúng, vì con gái thấy lớn là nhận là mẹ, nhìn thấy nhỏ thì nhận là con.
Lúc đó, một thân hình to cao ấm áp bước đến, Tô Lạc Lạc đang mặc một bộ đồ ngủ, mà cô buổi tối ngủ thường có thói quen không mặc áo trong, thấy người đàn ông tiến đến, cô lập tức hoảng lên một chút, lấy tay che lại иgự¢.
Thực ra nếu cô không che lại thì người đàn ông cũng không chú ý đến điểm này, nhưng giờ động tác vô ý của cô ngược lại làm cho anh ta chú ý đến иgự¢ cô.
Chỉ thấy một bộ đồ ngủ màu xanh phấn rộng rãi bằng bông trên người cô, hình dáng tóc dài xõa ra phối với khuôn mặt thanh tú trắng nõn, trông cứ như là học sinh đại học mới ra trường, đâu có giống hình dáng người đã sinh qua hai đứa con đâu?
Cùng với việc anh đi đến bên bọn trẻ, cự ly khoảng một mét, sộc vào mũi anh một mùi hương thanh khiết, hít vào giống như hương hoa dành dành vào ngày xuân.
Giống y như năm năm trước vậy, ngửi một cái là bị hấp dẫn ngay.
Long Dạ Tước từ nhỏ đã không thích mùi hương, anh có yêu cầu rất cao với cái sạch, phải gọi là rất nghiêm trọng, từ đêm ngửi thấy mùi vị của cô, Tô Ngữ Phù đến gần anh là anh cảm thấy có một chút bài xích.
Mặc dù Tô Ngữ Phù không có mùi vị gì khó ngửi, ngược lại mỗi lần gặp anh, cô đều tinh tế phun lên nước hoa sang trọng, nhưng anh trong lòng không thích.
Như lần đính hôn này của anh, là vì người nhà gây áp lực, thêm Tô Ngữ Phù theo đuổi năm năm không buông, năm năm lại đây, Tô Ngữ Phù đối với cha mẹ, bà nội rất mực hiếu thuận, người nhà cũng thích cô, vì vậy, anh nghĩ dù gì mình cả đời này cũng không có yêu cầu gì với phụ nữ, lấy cô ta cũng không sao.
Nhưng cô ấy lại xuất hiện.
Còn dắt theo con của bọn họ.
Kì thực, sự xuất hiện của cô, trực tiếp cứu anh thoát khỏi vực sâu biển lửa.
Nhưng mà, chuyện như vậy, anh tuyệt đối không nói cho người phụ nữ này biết, nội tâm của anh lâu nay đều cao ngạo mà, xuất thân cao quí, làm anh rất khó cúi đầu trước người khác, chứ đừng nói, nói ra tâm sự.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Tô Lạc Lạc vội kéo tay Tô Tiểu Sâm, “Tiểu Sâm, về phòng ngủ thôi.” Nói xong, lại kéo con gái đẩy cho anh ta, mặt ửng hồng nói, “Dẫn theo con ngủ sớm chút.”
“Ba ơi, mình vào phòng ngủ thôi!” Tô Tiểu Hinh kéo theo anh đi về phía phòng ngủ lớn của anh.
“Được thôi!” Long Dạ Tước nhìn thêm lần nữa bóng người dẫn con trai đi vào phòng, ánh mắt sa sầm đi một ít.
Tô Tiểu Hinh vừa bước vào phòng ba, nôn nóng leo lên chiếc giường gỗ màu xám, đôi chân nhỏ tung tăng nhảy lung tung trên giường, Long Dạ Tước lo lắng dặn dò, “Cẩn thận chút nhé, coi chừng té xuống đất.”
Tô Tiểu Hinh ngoan ngoãn ngồi xuống, đôi tay nhỏ vén tấm chăn ra có hơi tốn sức, chọn vị trí ở giữa nằm xuống, khuôn mặt nhỏ ép sát vào gối nằm, dưới ánh đèn vàng, nhóc chớp chớp đôi mắt to tỏa sáng như bầu trời sao, cực đẹp.
Bình thường Long Dạ Tước thích ngủ lõa thể, nhưng có con gái, anh mặc một chiếc áo thun và quần dài, anh nằm nghiêng, nhóc con lập tức bò đến gần, khuôn mặt mũm mĩm dựa sát vào chiếc cằm hấp dẫn của anh, đôi tay ngắn ôm chừng cổ anh ngủ.
Mỗi cảm xúc sâu xa trong tim Long Dạ Tước đều trở nên rất dịu dàng, trước giờ anh hoàn toàn chưa được cảm nhận qua loại cảm giác này, trong lòng anh là một đứa trẻ dựa dẫm, cần anh nhiều đến thế, thân hình bé nhỏ của nhóc con mềm mại, thơm tho.
Tô Tiểu Hinh hôm nay cực kỳ mệt, vừa chạm mặt ba là ngủ khò ngay, sau đó, nhóc có một thói quen nhỏ, đó là khi ngủ say, nhất định phải ôm cổ người khác, hoặc là sờ mặt, không thích ngủ một mình.
Long Dạ Tước cũng thử qua đặt nhóc con sang một bên, sợ nhóc ngủ cong người lại không thoải mái, nhưng mà khi anh vừa gỡ bàn tay nhỏ ra thì ngay lập tức đôi tay nhỏ của nhóc con đang ngủ say lại mò đến mặt anh, cả khuôn mặt nhỏ dán chặt vào mặt anh, dúi mặt vào иgự¢ anh vài cái mới yên tâm ngủ tiếp.
Nhóc con thì ngủ rồi đó, nhưng Long Dạ Tước lại không ngủ được, khoan nói đến thói quen ngủ như thế của nhóc con, chỉ bàn tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay cũng khiến anh cảm giác như đang trong mơ.
Và trong biệt thự xa hoa này, không chỉ có một mình anh không ngủ được, mà còn hai đứa con của anh cùng một người con gái khiến anh cảm thấy xa lạ.
Anh bắt đầu hồi tưởng chi tiết chuyện của năm năm trước, anh đã có đáp án rồi, người nhà họ Tô muốn cô cho anh lần đầu tiên của cô, sau đó, đợi sang ngày thứ hai anh tỉnh dậy, nhìn thấy vệt máu đỏ trên giường, tưởng là anh đã ςướק mất lần đầu tiên của Tô Ngữ Phù.
Cho là không nắm mặt dây chuyền của Tô Lạc Lạc trong tay thì Long Dạ Tước cũng không dễ bị xỏ mũi như vậy, mức độ nhạy cảm với mùi hương của anh khác người thường, mùi hương cơ thể của Tô Ngữ Phù với của cô gái tối hôm trước quấn quít với anh hoàn toàn là của hai người khác nhau.
Sự sắp xếp kỳ công của nhà họ Tô đúng là cao minh, dùng con gái riêng để thay thế đêm đầu tiên của đại tiểu thư nhà họ Tô, giữa họ chắc chắn có giao dịch gì đó, có thể nhà họ Tô cho Tô Lạc Lạc một số tiền, hoặc là lợi ích gì khác.
Anh lại nghĩ đến những lời nói hôm nay của mẹ, nhà họ Tô đã đẩy hết trách nhiệm của đêm đó vào năm năm trước cho Tô Lạc Lạc, diễn một vở kịch hay ở trước mặt ba mẹ và bà nội anh.
Còn Tô Lạc Lạc đóng vai vô liêm sỉ.
Lúc này, một bàn tay mềm mại ôm mặt anh, Long Dạ Tước lập tức nghiêng đầu hôn lên trán con gái, dưới đáy mắt toát ra tia lạnh lẽo.
Bất kể Tô Lạc Lạc là ai, bây giờ vai trò của cô là mẹ của bọn trẻ, vậy thì, anh không cho phép bất cứ ai bôi xấu cô, nhục mạ cô.
Ba giờ sáng.
Long Dạ Tước cũng dần dần quen với việc cứ có một bàn tay sờ đến sờ lui, cơn buồn ngủ của anh bắt đầu ập đến, tối hôm qua anh xem hồ sơ hết cả đêm, sáng nay vừa sáng sớm là bị người nhà gọi đến chuẩn bị lễ đính hôn, anh thực sự rất mệt rồi.
Khi Long Dạ Tước đang ôm con gái đi dần vào giấc ngủ thì bất giác, nơi eo anh ……
Truyền đến cảm giác ươn ướt.