Không ngờ chỉ trong một đêm, tâm nguyện nhiều năm của anh hoàn thành rồi, cha anh biết sự tồn tại của anh, còn không tiếc tất cả mà hiến máu cho anh.
Lúc này, Dạ Trạch Hạo lần thứ hai tỉnh dậy, khuôn mặt trắng bệch yếu ớt, nhưng mà, vết thương đã ổn định rồi, chỉ cần sau này tiếp tục dưỡng thương.
Ngoài phòng bệnh, có người nhẹ nhàng gõ cửa phòng, Dạ phu nhân lên trước mở ra, chỉ thấy ngoài cửa Tô Lạc Lạc cầm một lẵng hoa đứng ngoài cửa, còn có Long Dạ Tước.
Long Dạ Tước nhìn thấy Dạ Trạch Hạo nằm trên giường, hai cặp mắt nhìn nhau, Dạ Trạch Hạo nhất thời không biết nói gì, mà Long Dạ Tước cũng nhất thời không biết nói gì.
Long Dạ Tước xoay đầu nói với Dạ phu nhân, "Cha tôi đã nói hết mọi chuyện với mẹ tôi rồi, mẹ tôi tha thứ cho bà rồi."
Khóe mắt Dạ phu nhân hơi ướt, bà đã vì sai lầm năm xưa mà chịu đựng nhiều rồi, cũng rất hối hận, giờ đây, lại còn có thể được Long phu nhân tha thứ, bà thật sự có chút không biết giấu mặt đi đâu được.
Ánh mắt Dạ Trạch Hạo nhìn sang hướng Tô Lạc Lạc, lộ ra một sự cảm kích, anh biết, thân thế của bản thân được thừa nhận, đau khổ của mẹ bị tiêu trừ, nhất định có liên quan đến sự giúp đỡ của cô gái này.
Tô Lạc Lạc nhoẻn miệng cười với anh, "Cậu nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng thương cho tốt mới là quan trọng."
"Cảm ơn cô!" Dạ Trạch Hạo nói xong, ánh mắt quay sang Long Dạ Tước, cũng cùng một câu, "Cũng cám ơn anh đã cứu tôi."
Long Dạ Tước lúc trước coi anh ta là tình địch, bây giờ, anh đã không còn cảm giác đó nữa, anh đơn điệu mà trả lời một tiếng, "Tôi không nghĩ ba tôi đem toàn bộ số máu lấy ra để cứu anh, vì vậy, tôi nhất định phải thay ông nhận một phần trách nhiệm."
Trong lòng của Dạ Trạch Hạo đột nhiên ấm áp, thì ra tối qua cha ruột của anh đồng ý mạo hiểm tính mạng nguy hiểm mà cứu anh, mà Long Dạ Tước nói như vậy, nhưng anh nghe ra được, anh ta đã thừa nhận sự tồn tại của anh rồi.
Người vui nhất không ai khác chính là Tô Lạc Lạc rồi, cô nói chung có thể nhẹ nhõm thở dài một hơi rồi, lúc này, vấn đề giữa hai anh em cũng đã giải quyết.
Từ bệnh viện đi ra, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt tươi cười của Tô Lạc Lạc, Long Dạ Tước đột nhiên cảm thấy có một chuyện anh nên làm, nhà họ Long đã lâu rồi không có hỷ sự, nên cử hành một hỷ sự để thay đổi hoàn cảnh rồi.
Anh vươn tay gọi điện cho trợ lý, lúc Tô Lạc Lạc ngồi vào trong xe, anh ở kế bên dặn dò trợ lý một tiếng, "Đi đến chỗ bàn làm việc ngăn kéo bên trái, đem cái hộp nhẫn gửi qua cho tôi, đồng thời đặt một phòng lãng mạn cho tôi."
"Được ạ! Ông chủ, ngài bây giờ đang ở đâu?"
"Tôi sẽ đến tiệm cơm Ảnh Tôn ăn cơm, nhanh lên nhé." Long Dạ Tước dặn dò xong, mở cửa ghế lái mà ngồi vào.
Tô Lạc Lạc quay đầu nhìn anh, hiếu kì hỏi, "Chuyện công ty anh rất bận không?"
"Không bận!" Long Dạ Tước nói xong, vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, lấy ngón tay anh để ước lượng vòng ngón tay, tưởng tượng xem có tương thích không.
Tô Lạc lạc cười lên, "Làm sao vậy?"
"Anh đặt một nhà hàng, chúng ta đi ăn cơm."
Tâm trạng của Tô Lạc Lạc hôm nay cũng rất tốt, có thể để Dạ Trạch Hạo nhận về nhà họ Long, cô cũng rất vui, cô gật đầu, "Uhm! Được!" Xe chạy một mạch đến tiệm cơm, mà lúc này, một gian phòng được chuẩn bị sẵn cho bọn họ, đã bố trí rất là lãng mạn ấm áp, trên bàn một hình trái tim xếp từ socola cao cấp, còn có tách chú gấu thủy tinh hình trái tim đại diện cho tình yêu, một bó hoa hồng tươi mới nở mùi hương thơm ngát, lúc Tô Lạc Lạc bị Long Dạ Tước dẫn vào, bất giác mà đờ hết vài giây.
Cái nhà hàng này lại chuẩn bị cho các cặp tình nhân nhiều thứ đến vậy sao?
Long Dạ Tước nói với cô, "Em ở đây đợi anh một chút." Anh quay người đẩy cửa đi ra, còn trợ lý đã ở trước cửa đợi sẵn, hai tay đem hộp trang sức màu vàng dâng lên, Tống Nhã cười nói, "Long tổng, chúc ngài cầu hôn thành công."
Long Dạ Tước nhẹ nhàng kéo cà vạt, hỏi cô một câu, "Cô cảm thấy tôi sẽ thành công không?"
"Long tổng đẹp trai có dáng như vậy, nhất định thành công."
"Được, mượn cô lời chúc tốt." Long Dạ Tước nhoẻn miệng cười, trong tay cầm lấy cái hộp nhẫn kim cương hướng về phía phòng.
Tô Lạc Lạc đang ngồi ở ghế sofa đợi Long Dạ Tước, tất cả bố trí ở đây làm cô cảm thấy ấm áp, ý vị của tình yêu tuôn chảy.
Mà chính lúc này, cửa bị đẩy ra, Long Dạ Tước thân hình cao to mà bước vào, một tay của anh giấu ra phía sau, Tô Lạc Lạc bất giác hiếu kì cười hỏi, "Giấu cái gì vậy?"
"Em đoán đi?" Long Dạ Tước cười nhìn cô.
Tô Lạc Lạc nghiêng đầu suy nghĩ hồi, "Nhất định rất là ngon rồi." nói xong, cô liền muốn đứng dậy qua đó tra xem.
Long Dạ Tước lập tức một tay ấn cô xuống ghế sofa lại, sau đó, anh một đầu gối quỳ dưới đất, đưa cái hộp nhẫn kim cương phía sau lưng giơ lên trước mặt cô, "Lạc Lạc, gả cho anh!"
Tô Lạc Lạc mở to con mắt, khóe mắt phủ lên một lớp ý cười vui mừng, dường như trong dự liệu, chỉ là nghĩ nhanh hơn chút, cô vươn tay nhẹ nhàng mà lấy hộp nhẫn qua, sau đó, một giây sau, cô ôm lấy anh, khuôn mặt nhỏ vùi vào cổ anh, cười trả lời tiếng, "Được!"
Một tháng sau, một hôn lễ hào hoa cực lớn cử hành ở thành phố A, cô dâu là con gái đại phú châu báu Đơn Lạc Lạc, chú rể là thái tử gia tập đoàn Long thị, hôn lễ trở thành tâm điểm chú ý, khiến người khác kinh ngạc thán phục. Sau lễ thành hôn thật náo nhiệt, trong biệt thự tân hôn, đã là khoảng mười giờ tối, Tô Lạc Lạc vừa tẩy trang xong, đẹp động lòng người, trên người còn mặc một bộ đồ ngủ màu vang đỏ, mà hôm nay chú rể trong tiệc rượu đã uống mấy ly rượu, đã có ý vị rồi, lại nhìn thấy cô dâu đang ngồi trên giường đợi anh, con mắt của Long Dạ Tước dường như đã mê say rất sâu, rượu không làm người say người tự say.
Tô Lạc Lạc đã trở về nhà họ Đơn, đổi tên Đơn Lạc Lạc, thân phận cao quí, lần này hai nhà thành hôn, rất được xem trọng.
Long Dạ Tước bước rất vững vàng mà đến bên cạnh giường, anh ngồi xuống, vươn tay nhẹ nhàng vén mái tóc dài rũ xuống của cô lên tai, lộ ra một khuôn mặt ngại ngùng của cô gái, tối nay, Đơn Lạc Lạc biết bản thân cũng không chạy thoát được rồi, cô là người của anh rồi, cả đời cũng là người của anh.
Vì vậy, tối nay, cho dù là chuyện đáng sợ, cũng không còn đường thoái lui nữa.
"Lạc Lạc, em thật đẹp." Long Dạ Tước cười nhẹ, nhẹ nhàng nâng cái hàm tinh tế của cô, đôi môi nồng ấm sớm đã đợi không được mà đặt nụ hôn lên môi cô.
Một đêm nồng cháy, trở thành một đôi vợ chồng hoàn mỹ, nỗi ám ảnh năm năm trước dưới sự dịu dàng như ngọn lửa ấm áp của anh khiến cô như hóa thành nước, không còn e sợ khi đến gần nữa, ngược lại, đến lúc cuối, đã đến mức không ૮ɦếƭ thì sẽ không dừng lại luôn.
Tô Lạc Lạc từ không biết, đến lúc yêu một người, thì là yêu hết toàn bộ của anh ta, yêu đến có thể khắc phục tất cả nỗi sợ hãi trong lòng, còn gì có thể so sánh với sự tuyệt vời khi yêu một người toàn tâm toàn ý chứ!
Cô nghĩ, cả đời này, trừ người đàn ông này ra, cô sẽ không yêu bất kì người nào khác, anh cho cô tất cả những gì cô cần.
Còn đối với Long Dạ Tước mà nói, tất cả chờ đợi đều đáng giá hết, tại vì cái đẹp của cô đáng để làm anh hao tổn lòng nhẫn nại.
Sáng sớm.
Lúc hai người nắm tay đi đến vườn hoa, chỉ thấy dưới ánh mặt trời, hai đứa trẻ xinh đẹp rất vui, nhanh bỏ đồ chơi trong tay ra, từ trên thảm cỏ tung tăng chạy qua, "Ba à, mami.." Long Dạ Tước và Tô Lạc Lạc mỗi người ôm một đứa, hai đôi mắt nhìn nhau, hạnh phúc tràn đầy.