Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài - Chương 117

Tác giả: Thượng Quan Nhiêu

Bên cạnh, Long Dạ Tước nghe thấy lời vừa rồi của ba, anh cũng sốc mấy giây, anh nhíu mày nói, "Có thể lấy thêm máu của tôi, tôi còn trẻ, ứng phó được."
Tiếp sau đó, là hai cha con cùng hiến máu, sự hiến máu của bọn họ khiến Dạ Trạch Hạo thân đang nằm trong phòng bệnh mất máu nhiều được ổn định mà cứu chữa.
Tô Lạc Lạc ngồi ở bên cạnh Dạ phu nhân, cô nhìn sự ôn hòa của vị phu nhân này, có chút không thể tin được đó là người thứ ba, có lẽ, năm đó nhất định có phát sinh chuyện gì đó, nhưng mà may mắn thay, bà không hề quấy rầy cuộc sống của Long phu nhân.
Long Sở Hùng sau khi lấy máu, dù gì cũng đã lớn tuổi, ông ngồi xuống chiếc ghế đối diện, tinh thần mang đầy nỗi bứt rứt và giằng xé, dưới tình hình như vậy, ông đột nhiên được biết mình còn có một đứa con, đây tuyệt đối là một chuyện khiến ông trở tay không kịp.
Dạ phu nhân đột nhiên ngấn lệ tự trách mà nhìn ông, vạn phần hối hận mà xin lỗi, "Thật xin lỗi!"
Trên mặt Long Sở Hùng lướt qua một màu sắc bi thương, ông lắc đầu nói, có chút đau đớn mà than một hơi, "Em tại sao lại không nói cho anh chuyện này."
Kế bên, Long Dạ Tước vừa mới ngồi xuống, thì nghe thấy lời của ba mình và vị phu nhân kia, tâm tư mẫn cảm của anh, khuôn mặt thoáng chốc biến sắc, anh nhìn cha, lại nhìn vị phu nhân người vốn không quen biết, trong mắt anh có chút màu sắc bị sốc.
Tô Lạc Lạc cũng lo nhìn Long Dạ Tước, cô không nghĩ đến Long Sở Hùng lại biết thân phận của Dạ Trạch Hạo, cô bây giờ lo lắng nhất chính là cảm xúc của Long Dạ Tước.
"Ba, chuyện này là sao?" Giọng của Long Dạ Tước lập tức biến đổi lạnh tanh.
"Đây là sai lầm mà ta phạm phải lúc còn trẻ, một sai lầm mà ta chưa từng nói với mẹ con." Long Sở Hùng mắt đỏ hết, muôn phần tự trách và hối hận, đối diện với sự chất vấn của con trai, ông cũng chỉ có thể chân thành mà nhận sai.
Long Dạ Tước sắc mặt bỗng chốc khó coi, Dạ phu nhân kế bên nhìn anh, xin lỗi anh nói, "Xin lỗi, đừng trách cha cậu, là lỗi của tôi! Là tôi lúc đó còn quá trẻ, tôi có lỗi với mẹ con hai người."
Long Dạ Tước bỗng chốc phẫn nộ mà đứng dậy, "Vì vậy, bây giờ người đàn ông nằm trong giường, là em cùng cha khác mẹ của tôi sao?"
Anh giận dữ nhìn sang cha, Long Sở Hùng mặc định mà gật đầu, trong mắt toàn là tự trách và hối hận, "Xin lỗi, Dạ Tước, ta có lỗi với mẹ của con."
"Tôi và cha cậu năm đó ở buổi tiệc rượu mà quen biết, cha cậu uống say rồi, ông ta cái gì cũng không biết, đừng trách ông ta." Dạ phu nhân gấp rút giải thích, "Cậu có hận thì hận tôi đi!"
"Mẹ tôi cũng biết chuyện này?" Long Dạ Tước lúc này tức giận mà nhìn sang hướng vị phu nhân.
"Không...bà ta không biết, đêm đó chúng tôi không còn liên lạc gì với nhau nữa rồi, cũng không gặp mặt nhau nữa, cho đến bây giờ." Dạ phu nhân vạn phần tự trách, cái chuyện này, bà cứ sống trong áp lực. "Xin lỗi, là lỗi của tôi! Là tôi tưởng nhầm bà thành phu nhân của tôi, tổn thương bà." Long Sở Hùng lúc đó tuy say, nhưng nhớ rất rõ ràng, lúc đó ông và phu nhân phát sinh mâu thuẫn hiểu nhầm, sự rời khỏi của bà, làm ông say xỉn, vì vậy, mới sai lầm khi người phụ nữ đưa ông về phòng, tưởng nhầm là vợ của ông.
Long Dạ Tước nhìn biểu cảm tự trách của cha, thân là đàn ông, anh có thể hiểu một người đàn ông say rượu, cho dù xảy ra chuyện gì, đó cũng không liên quan gì đến tình cảm, chỉ là nhất thời rung động, nhưng lúc này, anh không có cách nào để bình tĩnh.
Anh đột nhiên ánh mắt nhìn sang hướng Tô Lạc Lạc, anh có chút sốc, "Em có phải sớm đã biết trước quan hệ của anh ta và anh?"
Tô Lạc Lạc có chút sợ hãi khi ánh mắt tiếp xúc với anh, nhưng cô thừa nhận mà gật đầu, "Đúng, em biết."
Long Dạ Tước đột nhiên thấy đau ở иgự¢, anh bước dài rời khỏi, phía sau lưng, Tô Lạc Lạc chạy theo, "Dạ Tước, xin lỗi, em không phải cố ý không nói cho anh biết... xin lỗi..."
Long Dạ Tước lập tức đi ra khỏi cửa, anh bước nhanh ra ngoài màn đêm, sau lưng, Tô Lạc Lạc lo lắng đuổi theo sau, nhưng mà, cô quá gấp gáp rồi, lại không biết ra cửa có một đoạn bật thang, chân cô bước lên phía trước, trực tiếp bước hụt vào hư không, bất giác phát ra một tiếng kinh hãi hô hoáng, "Á..."
Tiếp sau đó, cả người cô từ vị trí năm bậc thang mà ngã xuống.
Long Dạ Tước vừa tức giận rời khỏi, nghe thấy tiếng hô hoáng phía sau lưng, lúc anh xoay người thì đã không kịp nữa, cả người Tô Lạc Lạc đã lăn xuống.
"Lạc Lạc!" Long Dạ Tước nhanh chân tiến đến, ôm lấy cô gái bị lăn xuống vào trong lòng, trên trán của Tô Lạc Lạc hiện lên một vết sưng đỏ, chân cũng trật làm sắc mặt cô trắng toát, nhưng mà, cô không lo mình đau, cô nhanh tay nắm chặt lấy cổ của anh "Xin lỗi...em xin lỗi!"
Long Dạ Tước bất giác thở một hơi dài, "Cái câu nói này cũng không đến phiên em nói với anh, em chỉ là không nói cho anh biết thôi, không liên quan gì đến em."
"Em biết anh lúc này nhất định rất hận Dạ Trạch Hạo, nhưng mà, em hi vọng anh có thể bình tĩnh trở lại." Tô Lạc Lạc thật không hi vọng trong lòng anh chứa đầy ý hận, vì cô yêu anh, cũng rất thương anh.
Long Dạ Tước bế cô lên, quan tâm mà hỏi, "Bị thương chỗ nào rồi?"
Tô Lạc Lạc không muốn lúc này rồi còn làm anh phải lo lắng, bèn nhịn chỗ chân bị sưng, lắc đầu nói, "Chỉ là ᴆụng vào trán, cũng không đau!"
"Ngốc nè!" Long Dạ Tước la nhẹ một tiếng, "Tại sao không nhìn đường cẩn thận?"
Nói xong, liền bế cô đi đến ghế ngồi nghỉ ngơi ở bên cạnh ngồi xuống, anh tỉ mỉ mà kiểm tra vết thương trên trán của cô, Tô Lạc Lạc dùng đôi mắt to long lanh nước nhìn anh, giống như hóa thành ánh sáng mặt trời, soi rọi nỗi hận thù trong lòng anh, khiến chúng đều bốc hơi cả.
Long Dạ Tước nhìn thấy biểu cảm của cô như vậy, chỉ có thể sờ vào đầu cô nói, "Bây giờ, em biết gì thì nói anh nghe đi! Nếu như đã xảy ra rồi, anh sẽ thử tiếp nhận chuyện này."
Long Dạ Tước không phải loại người lòng dạ hẹp hòi đến nỗi không bao dung người khác, hơn nữa người phạm phải sai lầm là ba anh, cũng giống như sai lầm anh từng phạm phải vậy, quan trọng nhất là không hi vọng mẹ anh biết được chuyện này. "Dạ Trạch Hạo sớm đã biết ba của anh chính là cha ruột của mình, nhưng mà, anh ta cứ không có dũng khí để nhận nhau, vừa rồi nhìn thấy mẹ của anh ta, em nghĩ, là vì mẹ của anh ta cứ ra lệnh cho anh ta, không được quấy rầy cuộc sống của gia đình anh rồi! Vì vậy anh ta cứ kiên quyết không nói cái bí mật này ra, nhưng mà em biết, anh ta rất khát vọng có một người cha, cũng giống như lúc bọn trẻ sau khi biết đến sự tồn tại của anh, không lo nghĩ gì mà đi tìm kiếm anh."Tô Lạc Lạc nói xong, nhẹ nhàng thở ra một hơi nói, "Em hôm nay gặp anh ta rồi, anh ấy nói với em, nhận hay không nhận cha, anh ấy sẽ xem sự sắp đặt của ông trời, nếu như ông trời cho anh ấy cơ hội, anh ấy sẽ nhận lại, nếu như không cho anh ấy cơ hội, anh ấy sẽ không nhận, sau đó, buổi tối thì anh ta xảy ra chuyện rồi, em không biết đây có phải là ông trời đang cho anh ấy một cơ hội hay không."
Long Dạ Tước chau này, thì ra, người cứ giành người con gái của anh, lại là đứa em cùng cha khác mẹ, cái cảm giác phức tạp này làm lòng anh rối loạn. "Xin anh đừng hận anh ta được không? Anh ta cũng chỉ là vô tình mà đến thế giới này, anh ta cũng là người rất tội nghiệp."Tô Lạc Lạc nhẹ giọng nói.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Long Dạ Tước lúc này sao nói được là hận hay không? Bây giờ, anh cũng cũng hiểu sự hối hận của cha mình, lúc này, cha mới là đau khổ nhất! Ông ở bên ngoài có thêm một đứa con, nhưng mà đến giờ cũng không biết.
“Chúng ta quay về thôi!” nói xong, Long Dạ Tước muốn dắt cô đi bộ.
“Suỵt…” Chân của Tô Lạc Lạc đau đến không cách nào đi lại được, cô chỉ còn cách đứng lại tại chỗ, tội nghiệp mà nhìn anh, cười khổ một cái, “Chân hình như bị trật rồi.”
“Ngốc nghếch!” một tiếng la mắng nhẹ đem theo sự phiền não, Long Dạ Tước lập tức từ nguyên chỗ đó để ngang mà bế cô lên, nhanh chóng đưa đến phòng băng bó của bệnh viện, dưới ánh đèn, nhìn thấy một cái chân sưng đỏ của cô, mà vừa rồi cô lại không nói, Long Dạ Tước thật muốn mắng cô mấy câu.
Tô Lạc Lạc tỏ vẻ vô tội, thật sự, vừa rồi cô vì để ý cảm xúc của anh, mà không phải là tình hình vết thương của bản thân.
Đợi Tô Lạc Lạc băng bó xong đi ra, cô đi bộ cũng chịu ảnh hưởng, Long Dạ Tước bèn cho cô ngồi ở phòng nghỉ kế bên, đâu cũng không được đi, mà anh phải về đi nói với cha vài câu.
Ánh mắt Tô Lạc Lạc khẩn cầu mà tiễn anh đi, Long Dạ Tước quay đầu nhìn cô, nhẹ thở dài một tiếng, nghĩ đến thân thế phức tạp của cô, nghĩ rằng cô đối với tình trạng của Dạ Trạch Hạo bây giờ, mới có chút đồng tình rồi!
Long Dạ Tước lúc quay lại, Long Sở Hùng cũng lo lắng mà đứng dậy, nghĩ rằng con trai nhất định sẽ thù ghét bản thân, rất hận bản thân.
Dạ phu nhân cũng đã chuẩn bị xong tiếp nhận trừng phạt, lúc này bà đồng ý mọi tội lỗi đều tính lên đầu bà, không để liên lụy đến con bà.
“Con chỉ có một yêu cầu, chuyện này nhất định không được để mẹ con biết.” Long Dạ Tước bình tĩnh mà nhìn cha, còn cả Dạ phu nhân.
“Cậu yên tâm! Từ bắt đầu đến giờ tôi đều không hề muốn phá hoại hạnh phúc của mẹ cậu, tôi sẽ bảo mật đến ૮ɦếƭ.” Dạ phu nhân gật đầu đồng ý.
Long Sở Hùng cũng cảm kích mà nhìn con trai, ông không nghĩ con trai có thể dễ dàng mà tha thứ cho bản thân.
Nói xong câu này, trong lòng của Long Dạ Tước cũng thấy nhẹ nhõm đi không ít, vô duyên vô cớ có thêm một đứa em trai, đây là một chuyện ngoài dự liệu của anh, anh chỉ hi vọng mẹ cả đời này đều không bị chuyện này làm cho tổn thương, chỉ cần bà hạnh phúc là được.
Từ bệnh viện về nhà họ Long, Long Sở Hùng trong lòng cứ cảm thấy tội lỗi và cắn rưt, ông có lỗi đối với vợ, cũng có lỗi với cái đứa con từ nhỏ không ở bên cạnh ông lớn lên.
Tối hôm đó, có người mất ngủ. Long Sở Hùng ngủ không được, ông ngồi ở lan can hút thuốc, ông không phải là người thích trốn tránh, mà Tưởng Ân vì tối nay mà cảm thấy tâm trạng của chồng không được tốt, vì bà cũng rất lo cho ông, lúc bà thức tỉnh, nhìn thấy vị trí bên cạnh trống không, bà bất giác khoác một cái áo đi ra, nhìn thấy chồng mình ở lan can hút thuốc, bà có chút kinh ngạc.
Đã rất lâu không nhìn thấy chồng với một tâm trạng đầy tâm sự trùng trùng như vậy rồi.
“Có chuyện gì rồi sao? Tại sao lại không ngủ?” Tưởng Ân ngồi kế bên ông, lo lắng mà dò hỏi.
“Không có gì, bà ngủ trước đi!” Long Sở Hùng gượng cười, vươn tay kéo áo ngủ của bà chặt lại chút.
“Ông đừng giấu tôi, ông có chuyện hay không không lẽ tôi nhìn không ra sao?” Tưởng Ân hiểu chồng như nắm trong lòng bàn tay.
Long Sở Hùng tuy rằng đồng ý với con không nói, nhưng mà, ông không cách nào thật sự giải thích chuyện này, ông lại nặng nề mà hút một hơi thuốc, Tưởng Ân nhìn bộ dạng của chồng, bất giác đau lòng nói, “Ông có chuyện thì nói, đừng hút thuốc nữa, bất luận là chuyện gì, tôi cũng có thể tiếp nhận.”
“Tiểu Ân, còn nhớ năm đó chuyện chúng ta từng gây gổ qua không? Lần đó, bà xém chút bỏ nhà ra đi.”
“Tôi đương nhiên nhớ, lúc đó tôi quá nhẫn tâm rồi, sao vậy? Cũng là chuyện qua lâu rồi.”
“Lần đó tôi có một tiệc rượu quan trọng, tôi đi tham gia, vì tâm trạng không tốt, tôi đã uống rất nhiều rượu, tôi ở hành lang nghiêng ngã mà đi, có một vị tiểu thư tốt bụng dìu tôi về phòng.”
Tưởng Ân đột nhiên sốc mấy giây, nhìn chằm chằm chồng, lo lắng hỏi, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó … tôi tưởng nhầm cô ta là bà… tôi đã phạm phải một sai lầm.”
Tưởng Ân sắc mặt trắng bệch, “Bà ta là ai?”
“Sau đêm đó, tôi cũng không nhớ được nữa, bà ta cũng không còn xuất hiện trước mặt tôi nữa, cho đến tối nay…”
“Người mà ông đi hiến máu tối nay chính là đứa con của bà ta?” Tưởng Ân trực tiếp suy đoán ra.
“Xin lỗi tiểu Ân, tôi đồng ý với con trai không nói cho bà biết, nhưng mà trong lòng tôi thật sự rất khó chịu, tôi cả đời này chưa từng giấu diếm bà chuyện gì, trong lòng tôi rất đau khổ.”
Khóe mắt của Tưởng Ân vẫn là tức đỏ rồi, “Ông thật sự không hề gặp qua bà ta nữa chứ?”
“Không hề có! Tôi có thể thề thốt.” Long Sở Hùng giơ tay lên bảo đảm.
Tưởng Ân liếc nhìn một cái, bà nhất thời không thể tiêu hóa được chuyện này, nhưng mà, bà tin tưởng chồng mình rất trung thực trong tình cảm.
“Bà nếu như muốn hận tôi, chửi tôi, đều được, đừng để trong lòng mà buồn đau, điều tôi không hi vọng nhất là tạo vết thương lòng cho bà.”
Tưởng Ân ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt và ánh mắt lo lắng của chồng, bà thở một hơi dài sâu, “Tôi không trách ông, chúng ta là vợ chồng cũng gần hai mươi tám năm rồi, tôi lúc nào cũng tin ông, cho dù ông một lần làm một chuyện có lỗi với tôi, nhưng tim ông vẫn ở bên tôi, tôi biết chứ.”
“Tiểu Ân...”
“Đừng nói nữa, tôi biết ông chắc chắn đều thấy tội lỗi với cả hai bên, thấy tội lỗi với đứa trẻ đó, cũng thấy tội lỗi với tôi, tim của ông không tốt, đừng nghĩ nhiều nữa.” Tưởng Ân nói xong, Long Sở Hùng ôm lấy bà vào trong lòng, “Tiểu Ân, cảm ơn bà đã tha thứ cho tôi!”
Tưởng Ân thật sự là người nghĩ thoáng, bà hít một hơi nói, “Chuyện này tôi sẽ nói với mẹ, chí ít để mẹ biết được, bà bên ngoài, còn có một đứa cháu, bà sẽ rất là vui.”
“Tiểu Ân…tôi thật chẳng có mặt mũi nào nhìn bà.”
Tưởng Ân nghe chồng mình nói câu này, cho dù còn có một chút ý hận, cũng tiêu tan hết.
Tối nay, ở bên cạnh Tô Lạc Lạc cùng Long Dạ Tước, ngủ thêm hai đứa nhóc, Tô Lạc Lạc ngủ không được, Long Dạ Tước cũng vậy, hai người nằm trên giường mà nhìn nhau, im lặng mà nhìn nhau như vậy.
Long Dạ Tước cầm lấy tay cô, chỉ mệnh lệnh một tiếng, “Không cho phép thức đêm, nhanh chóng ngủ đi!”
Tô Lạc Lạc chỉ còn cách nhắm mắt lại.
Sáng sớm, Long Dạ Tước nhận được điện thoại của mẹ, Tưởng Ân cũng không hi vọng chuyện này làm trong lòng con trai cảm thấy khó chịu, bà chủ động đem chuyện tối qua tha thứ cho chồng nói hết ra, làm cho Long Dạ Tước sốc một hồi, anh đã thấy được tính bao dung vĩ đại của mẹ.
“Con có rảnh thì đi xem xem đứa trẻ bị thương đi! Cũng là người có cùng quan hệ huyết thống với con.”
“Được, con biết rồi.” Long Dạ Tước trả lời một tiếng, bên kia đã cúp điện thoại.
Lúc này, vừa mới đưa hai đứa trẻ đến trường, Long Dạ Tước nhìn qua Tô Lạc Lạc ở kế bên, “Đi thăm Dạ Trạch Hạo đi!”
Tô Lạc Lạc nhoẻn miệng gật đầu, “Được!”
Dạ Trạch Hạo lần này bị tai nạn là do một bên kia tạo nên, trên иgự¢ anh bị đồ sắc bén cắt một dao, xém chút mất mạng, cũng may, kịp thời hiến máu để anh lấy lại được mạng sống, mà anh tỉnh lại biết lai lịch hai người hiến máu, anh sốc lắm. Lại là cha mình và người anh em cùng cha khác mẹ của mình. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc