Tưởng Ân vẫn cười mỉm nhưng trong lòng lại có tiếng nói, xem ra cô gái này đã bắt đầu bám vào con trai bà rồi, lại còn tính ở trong nhà của con trai bà nữa, nhưng con trai bà và Tô Ngữ Phù vẫn còn hôn ước, sao có thể như vậy được?
Hơn nữa, cái cô Tô Lạc Lạc này còn là quan hệ chị em với Tô Ngữ Phù, theo lẽ mà nói, Tô Lạc Lạc còn phải gọi con trai bà là anh rể. Trời đất! Bà cũng thấy loạn rồi.
Long Dạ Tước đưa tay xoa đầu con gái, nhẹ giọng nói, “Các con đi tìm mami trước nhé? Ba nói chuyện với ông bà nội chút.”
“Dạ!” Tô Tiểu Hinh gật gật đầu, Long Dạ Tước để bé con xuống đất, hai tiểu bảo bối quay lưng chạy về phòng khách.
Nhìn hai đứa con đi vào rồi, Long Dạ Tước lướt nhẹ ánh mắt về phía cửa sổ, và ngay lúc này, Tô Lạc Lạc đang lén nhìn bọn họ, thấy anh ta nhìn về phía này, cô hoảng loạn vội vàng buông rèm cửa xuống.
Long Dạ Tước nhíu mắt, nhìn về phía ba mẹ anh nói, “Ba, mẹ, hai người bây giờ hiểu tại sao con hủy bỏ lễ đính hôn rồi nhỉ!”
“Con làm sao vừa nhìn là biết bọn trẻ là con của con? Kiểm tra DNA chưa?” Tưởng Ân thắc mắc hỏi, việc con trai gặp được bọn trẻ cũng chỉ cách đây vài giờ, có lẽ chưa kịp đi xác nhận rồi!
“Chưa làm, nhưng con chắc chắn chúng là con của con.”
“Con lấy đâu ra sự tự tin này?” Long Sở Hùng trầm giọng đặt câu hỏi.
Long Dạ Tước hơi ngây người, chuyện của năm năm trước, anh cũng khó mở miệng với ba mẹ.
“Có phải do con biết năm năm trước có một cô gái lén vào phòng con, và cô gái này chính là Tô Lạc Lạc?” Tưởng Ân nén giọng lại, sợ bị người khác nghe thấy chuyện mất mặt của con trai.
Bị một cô gái ૮ưỡɳɠ éρ không phải là chuyện đáng tự hào gì.
Long Dạ Tước bị lời đoán quá chính xác của mẹ làm cho ngây người mất vài giây, “Mẹ, sao mẹ biết?”
“Mẹ đương nhiên là biết rồi, Ngữ Phù đã nói hết cho ba mẹ nghe rồi.” Đáy mắt Tưởng Ân lóe qua tia phẫn nộ.
Đôi mày sắc của Long Dạ Tiêu nhíu lại, nheo mắt hỏi, “Cô ta nói gì rồi?”
“Con bé nói năm năm trước tụi con ở tại một bữa tiệc rượu, con bé thuê phòng cho con nghỉ ngơi, cái thẻ phụ trong tay con bé bị người ta trộm mất, và người trộm cái thẻ này chính là Tô Lạc Lạc, cô ta cố ý vào phòng của con, cái cô Tô Lạc Lạc này là đứa con riêng mà Tô Vỹ Khâm có ở ngoài, cô ta làm vậy để báo thù Ngữ Phù và người nhà con bé!” Tưởng Ân càng nói, càng cảm thấy phẫn nộ, con trai bị bày mưu hãm hại đến thế, bà làm mẹ sao có thể thoải mái được?
Hơn nữa, lỡ như cái cô Tô Lạc Lạc này có bệnh gì thì sao? Có bệnh gì bậy bạ hay bệnh truyền nhiễm cho con trai bà thì sao? Một đứa con gái có thể làm ra việc này, đúng là quá vô liêm sỉ mà.
Đôi mày Long Dạ Tước xoắn chặt, anh không ngờ Tô Ngữ Phù lại đi trước một bước, đến nhà họ Long bôi xấu Tô Lạc Lạc, còn với việc xảy ra đêm đó là như thế nào, anh lúc đó cũng không điều tra, bây giờ, có lẽ bí mật này chỉ có Tô Lạc Lạc và người nhà họ Tô biết mà thôi.
Nhưng Long Dạ Tước có một chuyện có thể chắc chắn được, đêm hôm đó là lần đầu tiên của Tô Lạc Lạc, anh mệt quá ngủ quên mất, nếu không vì khi anh tỉnh dậy phát hiện trong tay đang nắm một mặt dây chuyền, có thể anh cũng sẽ nghĩ người đêm hôm trước là Tô Ngữ Phù.
Nhưng khi Tô Ngữ Phù đến gần muốn hôn anh, cái mùi vị không thuộc về người phụ nữ của đêm hôm trước, khiến anh nhận ra đêm hôm trước anh tuyệt đối không phải ngủ với Tô Ngữ Phù, mà là cô gái có nụ cười tươi sáng ngây thơ trong mặt dây chuyền.
Tô Ngữ Phù giả lả thân dưới của cô ta bị đau, lại cố ý vén tấm chăn ra cho anh xác nhận vết máu đó, trong ngôn từ của cô ta đều biểu lộ đấy là lần đầu của cô ta, nhưng cổ cô ta vẫn đeo một sợi dây chuyền kim cương hoàn chỉnh, nếu không phải trong tay vẫn nắm một cái mặt dây chuyền, có thể Long Dạ Tước thật sự bị màn kịch của cô ta lừa mất rồi.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Sau cùng, anh chỉ điều tra cô gái trong bức hình, đây là con gái riêng nhà họ Tô, một cô gái tên Tô Lạc Lạc.
Anh cũng biết đêm hôm ấy là vở kịch do nhà họ Tô sắp xếp, ít ra thì tại sao Tô Lạc Lạc lại đến phòng anh, cho anh lần đầu tiên của cô, sau khi sự việc phát sinh anh cũng không muốn biết, nói chung, năm năm nay, Tô Ngữ Phù tìm đủ cách để thân cận hơn với anh đều bị anh cự tuyệt.
Cho đến hôm nay tại bữa tiệc nhìn thấy sự xuất hiện của Tô Lạc Lạc, và cả hai đứa trẻ xinh đẹp, anh mới biết, đêm ấy năm năm trước, ngoài việc để lại cho anh nỗi nhớ mong về một đêm mỹ miều ra, anh còn lưu lại trong cơ thể người phụ nữ nhỏ bé này nòi giống của mình.
Một bất ngờ đáng mừng ngoài ý muốn.
“Mẹ, những điều mẹ vừa nói đều là Tô Ngữ Phù kể mẹ nghe sao?” Long Dạ Tước nheo mắt hỏi.
“Đúng vậy! Tô Ngữ Phù sắp khóc đến hết nước mắt rồi, tại buổi lễ đính hôn, con hủy hôn ngay tại chỗ, có cô gái nào không thương tâm? Con phải an ủi con bé đàng hoàng nhé.”
“Dạ Tước, con dự định sắp xếp bọn trẻ như thế nào?” Long Sở Hùng hiếu kỳ.
“Dĩ nhiên là sẽ để bọn trẻ sống cùng con.”
Vậy Tô Lạc Lạc thì sao? Con cũng để cô ta sống cùng con?” Tưởng Ân lập tức lo lắng hỏi, bọn trẻ thì bà chắc chắn sẽ nhận, nhưng cô gái này, bà hoàn toàn không muốn thừa nhận.
Long Dạ Tước lãnh đạm nói, “Bọn trẻ không rời khỏi cô ấy được, nên cô ấy chắc chắn sẽ cùng bọn trẻ, cùng con sinh sống.”
Tưởng Ân lập tức gằn giọng, “Đó cũng chỉ là bây giờ, sau này chúng ta có thể từ từ đưa bọn trẻ đến bên cạnh chúng ta nuôi dưỡng, hơn nữa, hôn ước của con và Ngữ Phù vẫn còn! Cô ta là em gái cùng cha khác mẹ với Ngữ Phù, sống ở nhà con, thành ra thể thống gì?”
Long Sở Hùng đồng tình, “Mẹ con nói đúng, thân phận của cô ấy không thể sống chung nhà với con, nhất định phải dọn đi.”
“Nếu cô ấy dọn đi, bọn trẻ nhất định sẽ đi theo cô ấy, ba, mẹ, hai người suy nghĩ cho bọn trẻ với, chúng chỉ vừa mới biết đến sự tồn tại của người cha là con đây không bao lâu thôi.” Long Dạ Tước nhíu mày, tiếp tục nói, “Chẳng lẽ vừa gặp mặt là muốn con và bọn trẻ chia ly nữa!”
Lần này, vợ chồng Long Sở Hùng cũng khó xử rồi, hai đứa cháu này nhà họ Long nhất định sẽ nhận, hơn nữa, giống của nhà họ Long sao có thể cho người phụ nữ khác nuôi lớn được? Nếu bọn trẻ đủ thông minh, sau này còn phải kế nghiệp công ty nữa.
Tô Lạc Lạc vốn tâm địa nhiều mưu mô, lỡ như sau này tài sản kếch xù nhà họ Long đều đổi chủ thì sao? Thế nên, chia cách cô ta và bọn trẻ là việc nhất định phải làm.
“Ba, mẹ, hai người mau đi về đi, đợi qua hai ngày nữa con sẽ dẫn bọn trẻ đi gặp bà nội, hai người thay con khuyên bà nội, kêu bà đừng nổi giận.”
Tưởng Ân đột nhiên gằn nhẹ giọng, “Sao cơ? Mẹ vẫn chưa được gặp mẹ của bọn trẻ sao? Ta và ba con hôm nay sẽ ở lại ăn cơm rồi mới đi.”
“Mẹ, hai người bây giờ đừng làm khó cô ấy.” Long Dạ Tước còn không biết ý định của mẹ anh sao?
Tô Ngữ Phù đã tẩy não bọn họ, bôi nhọ Tô Lạc Lạc tệ hại đến mức nào, bây giờ ba mẹ nhất định không thích cô ấy, còn mẹ thì chắc chắn muốn gây áp lực cho cô ấy.
“Sao thế? Cái cô Tô Lạc Lạc này có ma lực gì mà khiến con phải bảo vệ đến vậy? Năm năm trước, cô ta làm ra chuyện như vậy rồi mà con còn không hận cô ta?” Tưởng Ân có chút giận hành động bảo vệ Tô Lạc Lạc đến thế của con trai.
Long Dạ Tước bất ngờ bật cười, giọng cười trầm vang, anh nhìn về phía mẹ, “Mẹ, cho là năm năm trước cô ấy sắp xếp ngủ cùng con nhưng con trai mẹ cũng không có bị thiệt mà!”
Sắc mặt Long Sở Hùng sa sầm lại, nói với giọng hờn, “Nói chuyện kiểu gì thế.”
“Được rồi, ba, mẹ, đi về đi ạ! Bọn trẻ chỉ vừa mới nhận lại con, hai người đừng tạo thêm phiền phức cho con nữa.” Long Dạ Tước nói xong, quàng vai ba mẹ, đẩy họ đi về phía xe, mở cửa ghế lái để ba anh ngồi vào.
Khi Tưởng Ân ngồi vào trong vẫn không quên nhắc nhở con trai, “Dạ Tước, lời nói khó nghe mẹ sẽ nói trước, con phải nhớ kỹ không được để cô Tô Lạc Lạc này mê hoặc, con phải thực sự phòng bị cô ta đó.”
“Mẹ, cô ấy chỉ là một cô gái bình thường mà thôi, không cần phải căng thẳng như vậy.” Long Dạ Tước trấn an một tiếng, vẫy tay với họ, để bọn họ rời đi trước.
Xe của Long Sở Hùng và Tưởng Ân từ từ rời khỏi.