Đầu óc của Tô Lạc Lạc có chút chấn động, thì ra Đơn Doanh đúng ra sinh đôi, mà tinh thần đau thương của Đơn phu nhân cũng hiển thị ra một đứa con khác đã qua đời.
“Thương cho đứa con qua đời của dì, nếu như năm đó còn có hơi thở, nhất định sẽ lớn giống như con vậy đó, nhìn thấy con, thì khiến dì nhớ đến gương mặt của đứa con đã qua đời.” Trong khoé mắt của Đơn phu nhân chứa chan nước mắt.
Tô Lạc Lạc đột nhiên thấy đau lòng, cô an ủi một tiếng, “Ít ra dì cũng còn một đứa con gái ở bên cạnh dì, không cần đau lòng.”
“Tô tiểu thư, chúng ta giữ lại số liên lạc nhé được không? Hôm khác! Chúng ta có thời gian hẹn ra ăn buổi cơm, trò chuyện thì như thế nào?” Đơn phu nhân cũng không biết vì sao có cách nghĩ mãnh liệt như vậy, chỉ là muốn nghiêm túc quên với đứa con gái này.
Tô Lạc Lạc đột nhiên cũng có cách nghĩ như thế này, cô gật đầu, nói số điện thoại cho Đơn phu nhân, sau khi Đơn phu nhân lưu lại, lại nhìn kỹ một cái, đây mới quay lưng rời đi.
Tô Lạc Lạc thanh toán tiền cùng Hạ Thấm bước ra, Hạ Thấm có chút kỳ lạ nói, “Lúc hãy cậu đối với phu nhân đó giống như rất tốt vậy đó, hơn nữa tớ cảm thấy cậu với phu nhân đó cũng khá giống nhau đó!”
“Vậy sao? Tớ với dì ấy giống nhau sao?” Tô Lạc Lạc nhếch môi cười, cô và Đơn Doanh giống nhau như vậy, hơn nữa dì là mẹ của Đơn Doanh, có gương mặt giống nhau cũng không kỳ lạ.
“Lạc Lạc, cậu và cô Đơn tiểu thư đó, đúng là rất giống nhau đó phải không?”
“Đúng đó! Những người gặp qua, đều nói giống, nói chúng tớ giống như cặp song sinh đó.” Tô Lạc Lạc gật đầu.
Hạ Thấm chưa gặp qua, nhưng mà, hiện giờ trong đầu óc của cô biến ra một cách nghĩ, “Cậu không phải cũng không phải do mẹ cậu sinh ra sao? Cậu là lượm về nuôi đó, cậu có thể nào là đứa con gái khác của Đơn phu nhân năm đó hay không?”
“Nhưng dì nói, con gái năm đó của dì đã không còn hơi thở hay sao?” Tô Lạc Lạc ngạc nhiên hỏi một câu.
“Vậy lỡ như cậu chính là đứa con đó, mà năm đó cậu không có ૮ɦếƭ, còn có hơi thở thì sao?” Hạ Thấm suy đoán nói với cô.
“Đây... Có thể sao?”
Hạ Thấm lập tức nói với cô, “Lạc Lạc, hiện nay y học phát triển như vậy, muốn biết cậu có phải là con của nhà họ Đơn, rất đơn giản thôi! Hôm khác cậu và Đơn phu nhân này đi làm xét nghiêm adn, thì không phải rõ hết rồi sao?”
Tô Lạc Lạc ngây người ra mấy giây, đúng đó, cô vì sao phải quấn quýt những thứ khác chứ, nếu như cô đúng là con của nhà họ Đơn, chỉ cần đi làm xét nghiêm adn là được rồi, nhưng mà giờ đây, cô không có can đảm làm như vậy.
“Cậu đợi xíu, tớ nghĩ phu nhân đó còn đang ở trong đó, tớ đi xin một món đồ của dì.” Nói xong, Hạ Thấm lập tức quay lưng về hướng cửa tiệm đó.
Tô Lạc Lạc ngạc nhiên nhìn vào cô, không biết hiện nay cô chạy qua đó muốn xin thứ gì, Tô Lạc Lạc xách theo áo đứng ngay đó đợi cô, thì nhìn thấy cuối cùng Hạ Thấm cũng chạy về đây.
Cô nhẹ nhàng thở gấp, tiếp theo đó, trong tay đang cầm lấy một cọng tóc, “Đây là tớ xin phu nhân đó cho đó, hiện nay cậu có thể đi làm xét nghiêm rồi.”
“Chẳng lẽ dì không hỏi cậu lấy để làm gì sao?”
“Tớ nói... Cậu cần dùng đến đó! Dì quả nhiên không do dự thì bứt một cọng tóc cho tớ, Lạc Lạc, nhanh đến bệnh viện thôi! Tớ đi cùng cậu, chỉ cần xét nghiêm một lần, kết quả gì cũng biết rõ hết.” Hạ Thấm kéo theo tay của cô.
Tô Lạc Lạc suy nghĩ lại, gật đầu, “Được thôi! Vậy chúng mình đi bệnh viện một chuyến thôi! Tuy rằng tớ cảm thấy không có khả năng đó.”
“Vẫn là tin vào y học đi!” Hạ Thấm kéo theo cô, mà Tô Lạc Lạc mang một trong số cái túi đưa cho cô, “Nè, đây là của cậu đó.”
Lúc nãy khi cô thanh toán, cố tình nhờ nhân viên bán hàng chia ra đựng đó, là chiếc đầm mà Hạ Thấm luôn nhìn không chớp mắt, Hạ Thấm mở ra xem thử, lập tức oa lên một tiếng, “Lạc Lạc, cậu mua cho tớ sao? Trời ơi! Một chiếc đầm đắt như vậy, cậu quả nhiên mua cho tớ.”
“Được rồi, dù sao hôm nay tớ có đặc quyền, thì mua cho cậu đó.” Tô Lạc Lạc nhếch môi cười, khoác lại tay cô, “Cậu lúc nãy không phải cũng giúp cho tớ rồi sao?”
Hạ Thấm ôm lại cô, “Tớ yêu ૮ɦếƭ cậu rồi đó.”
Tô Lạc Lạc ngồi vào chiếc xe của Hạ Thấm đi thẳng đến bệnh viện, cô mang cọng tóc của Đơn phu nhân nắm chặt trong tay, nhưng mà, trong lòng của Tô Lạc Lạc lại tràn đầy tâm trạng thấy buồn cười, sao cô có thể là đứa con không có hơi thở của Đơn phu nhân chứ?
Đứa con là yếu ớt như thế nào đây! Nếu như vừa chào đời đã tuyên bố tử vong, vậy sau đó tuyệt đối không thể sống được nữa, cho nên, cô cũng tin đứa con đó của Đơn phu nhân đã không còn trên đời nữa.
Tô Lạc Lạc bước vào trong bệnh viện, thì có chút muốn xua đi suy nghĩ đó, là Hạ Thấm luôn kéo cô lên lầu, Tô Lạc Lạc mới có tâm trạng thử, nộp tiền xong, nhờ bác sĩ làm xét nghiệm giám định quan hệ.
Cô lấy một cọng tóc của bản thân giao cho bác sĩ, khi ngồi bên ngoài hành lang đợi kết quả, trong đầu óc của Tô Lạc Lạc có chút rối loạn, cô biết kết quả nhất định là thất vọng đó, nhưng mà, trong sự thất vọng, cô ta lại chứa một tia hy vọng.
Hạ Thấm ở bên cạnh cũng thấy hiếu kỳ, giờ đây, cô cũng cảm thấy bản thân đã làm một việc chưa dùng đầu óc suy nghĩ qua, cô nhìn vào Tô Lạc Lạc, an ủi một tiếng, “Bình tĩnh đối mặt với tất cả, không cần lo lắng.”
Bác sĩ lúc nãy làm xét nghiêm cho họ đột nhiên đẩy cửa ra, đọc tên, “Tô Lạc Lạc.”
“Tôi ở đây.” Tô Lạc Lạc nhanh chóng đứng lên.
“Báo cáo của cô có kết quả rồi.” Bác sĩ không có đọc những thông tin trên đó, chỉ đưa một bản báo cáo cho họ.
Hạ Thấm nhanh chóng nhận lấy, đưa vào tay của Tô Lạc Lạc, trái tim của Tô Lạc Lạc đập rất lợi hại, cô cúi đầu nhìn vào kết luận mà bác sĩ làm xét nghiệm, đột hiện xuất hiện một dòng chữ.
Thông qua giám định, hai người là quan hệ mẹ con.
Dòng chữ này, trực tiếp nổ tung đầu óc của Tô Lạc Lạc, cô mở to mắt ra, toàn thân rung lẫy.
“Thật đó, là thật đó, hai người đúng là quan hệ mẹ con đó... Trời ơi! Lạc Lạc, cậu là con của nhà họ Đơn...” Hạ Thấm ở bên cạnh phấn khởi nói.
Nước mặt của Tô Lạc Lạc tí tách rơi xuống sàn, một hạt một hạt, cô che miệng lại, nhưng không thể kiềm chế nước mắt trực tiếp rơi xuống sàn, một cơn nghẹn ngào nhỏ nhoi bị cô che lại trong miệng.
Sao lại có thể là thật chứ? Sao cô có thể là đứa con đã ૮ɦếƭ đi của Đơn phu nhân chứ?
Nhưng nếu như không phải, bản báo cáo đó sao lại ghi họ là quan hệ mẹ con thật chứ?
Hạ Thấm ở bên cạnh cũng nghẹn ngào, ôm lại cô nói, “Lạc Lạc, tớ mừng thay cho cậu.”
Khoé mắt của Tô Lạc Lạc sớm đã mơ hồ, cô quay người ôm lại Hạ Thấm mấy phút sau, Tô Lạc Lạc mới bình phục được cảm xúc, cô thút thít nhìn vào Hạ Thấm, “Vậy tớ phải làm như thế nào đây? Tớ nhìn nhận với họ sao?”
“Đương nhiên có thể rồi! Lạc Lạc, cậu là con của họ, vì sao cậu không thể nhận lại họ chứ?” Hạ Thấm ủng hộ cô.
Trong đầu Tô Lạc Lạc nghĩ đến Đơn Doanh, nghĩ đến ánh mắt kiêu ngạo của cô, còn có sự không thân thiện đối với cô, cô sẽ hoan nghênh cô ta về nhà họ Đơn sao? Cô không dám khẳng định, nhưng mà, cô biết Đơn Doanh không thích cô là sự thật đó, mặc dù là chị em, sự chia ly của hai mươi bốn năm nay, cũng sẽ không có cảm tình gì đâu.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Chính ngay lúc này, điện thoại của Tô Lạc Lạc reo lên, cô lấy lên xem thử, là Long Dạ Tước gọi đến, cô nhẹ tiếng bắt máy, “Alo!”
Lúc nãy cô khóc qua, giờ đây, giọng nói của cô còn có chút giọng muốn khóc.
Mà người đàn ông bên kia, lập tức thì nghe ra được, anh có chút ngạc nhiên hỏi, “Em bị sao vậy? Sao lại khóc vậy?”
“Em…”
“Em đang ở đâu?”
“Em đang ở bệnh viện.”
“Cái gì? Em bị thương sao?” Bên kia Long Dạ Tước lập tức nghĩ là cô bị thương như thế nào mà khóc như vậy.
Tô Lạc Lạc lập tức cười lên, “Không có, không có chuyện gì, anh đang ở đâu?”
“Anh mới từ công ty ra, đang ở bệnh viện nào, anh đến đón em.” Trong giọng nói của Long Dạ Tước rõ ràng có chút khẩn trương. Sau khi Tô Lạc Lạc nói ra địa chỉ, cũng theo Hạ Thấm bước xuống lầu, vốn dĩ thì gần ngay trung tâm, chưa đến mười lăm phút, siêu xe của Long Dạ Tước đã chạy đến, Tô Lạc Lạc vẩy tay chào với Hạ Thấm, Hạ Thấm nhích bên tai cô ta nói, “Nhất định phải mang chuyện đó nói cho anh ta nghe đó! Để anh ta cho cậu một chút ý kiến.”
“Ừm, tớ biết rồi.” Tô Lạc Lạc cảm kích nhìn sang bạn thân, ngồi vào trong ghế phụ.
Hạ Thấm vẩy tay chào đưa họ rời đi, trong nội tâm của Hạ Thấm cũng vui thay cho cô, hiện nay, cô thực sự tìm được thân thế của mình rồi, sau này, cô không chỉ còn một mình nữa.
Long Dạ Tước một bên lái xe, một bên không nhịn được nghiêng đầu qua nhìn sang phụ nữ bên cạnh, chỉ thấy đôi mắt của cô sưng đỏ lên, rõ ràng là khóc qua, chiếc xe dừng trước đèn xanh đèn đỏ, bàn tay của Long Dạ Tước lập tức nắm lại cô, “Nói cho anh biết, xảy ra chuyện gì rồi? Vì sao lại khóc?”
“Về nhà em nói với anh.” Tô Lạc Lạc chớp mắt với anh.
Long Dạ Tước chỉ có thể nhịn vào, dưới chân đạp hết ga, Tô Lạc Lạc ngồi bên cạnh, rõ ràng cũng nặng nề trầm tư, cô không ngờ đến, chỉ là một cách dò thám, cô lại tìm được thân thế của mình.
Cô thực sự nghĩ không thông, khi cô sinh ra thì không còn hơi thở, vậy vì sao mẹ còn lượm cô về nuôi lớn cô chứ? Điểm này, Tô Lạc Lạc thực sự nghĩ không thông.
Chiếc xe của Long Dạ Tước đã nhanh chóng lái vào trong biệt thự, sau khi chiếc xe dừng lại, anh ta nhìn sang người phụ nữ trên đường về không nói một tiếng nào, “Hiện nay có thể nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì rồi!”
Tô Lạc Lạc quay đầu qua nhìn sang anh ta, “Hôm nay em ở trung tâm mua sắm gặp được một vị phu nhân, dì là mẹ của Đơn Doanh, dì ấy nói cho em biết một chuyện, dì nói năm xưa dì sinh một đôi song thai, Đơn Doanh còn có một đứa em gái vừa chào đời đã không còn hơi thở.”
Long Dạ Tước có chút ngạc nhiên, trong nội tâm giống như ẩn ẩn đã có mấy phần suy đoán, anh kích lệ nói, “Tiếp tục nói.”
Tô Lạc Lạc không có nói gì, từ trong túi lấy ra một bản xét nghiêm adn đưa cho anh, “Bạn của em nhờ phu nhân đó cho một cọng tóc, cậu ấy cùng em đến bệnh viện làm xét nghiệm, đây là bản báo cáo, thì ra, em chính là đứa bé vừa chào đời đã ૮ɦếƭ đi, em không có ૮ɦếƭ, em vẫn còn đang sống.”
Long Dạ Tước nhận qua bản xét nghiệm nhìn kỹ vào trong, dưới đáy mắt của anh cũng nhấp nháy chuyện không thể tin được, nhưng mà, đồng thời, dường như cũng trong sự dự đoán, bởi vì trình độ giống nhau của cô và Đơn Doanh, xác thực có thể chứng minh hai người giống như chị em sinh đôi.
Long Dạ Tước giang rộng đôi tay ra, ôm cô sát với bản thân một tí, “Đây là chuyện tốt, đây có thể chứng minh trên thế giới này em còn có người thân.”
“Nhưng mà, nhưng mà em không dám nhìn nhận với họ.” Tô Lạc Lạc cắn vào môi, hiển thị ra sự giày vò trong nội tâm.
“Vì sao? Anh tin là chắc chắn ba mẹ ruột của em sẽ rất nhớ em đó, nếu như họ biết được em còn sống, họ sẽ càng vui hơn.”
“Nhưng mà… Đơn Doanh phải làm sao đây? Em biết cô ta không thích em.” Tô Lạc Lạc ngẩng đầu lên nhìn anh.
Cách Long Dạ Tước xem xét vấn đề, lạnh lùng trực tiếp và sắc bén hơn. “Đây có liên quan gì đến cô ta? Em cũng là con của nhà họ Đơn, cô ta không chấp nhận, cũng phải chấp nhận.”
Tô Lạc Lạc ngây ngớ mấy giây, ba mẹ ruột của cô chính là trên thế giới này, mà cô, quả nhiên không dám nhìn nhận với họ, đây đúng là có chút hơi tàn nhẫn.
Xuống xe, Long Dạ Tước nắm lấy bàn tay của cô ta, rất tự nhiên nắm lại tay bước vào trong phòng khách, sau khi dìu cô ngồi xuống, ánh mắt sâu sắc trầm nặng của Long Dạ Tước nghi hoặc nhìn vào cô, “Nếu như em không muốn nhìn nhận với họ, cũng được, dù sao bên cạnh em đã có anh ở đây, anh sẽ không cho em thấy cô đơn đâu.”
Tô Lạc Lạc nhẹ nhàng ngước mắt lên, ánh mắt dịu dàng của người đàn ông này đang từng li từng tí làm tan chảy lớp băng kiên cố trong lòng của cô, trước đây, cô bài xích tất cả của đàn ông này, oán hận, hiện nay, cô đối với sự dịu dàng của anh không thể từ chối được.
Long Dạ Tước nhìn vào đôi môi quyến rũ nhẹ nhàng mở ra của cô, anh bản năng cúi người xuống, muốn hôn cô ta, Tô Lạc Lạc hoảng lên, cúi đầu xuống muốn né tránh, nhưng đôi môi của người đàn ông, cũng chỉ có thể hôn trên nhân trung của cô ta.
Dưới đáy lòng của Long Dạ Tước có chút buồn nản, người phụ nữ này vẫn chưa có thể chấp nhận anh sao?
“Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, đợi khi em nghĩ thông suốt, dù cho em có nhận hay không nhận, anh đều ở bên em.” Long Dạ Tước nói xong, chỉ có thể ép buộc ôm cô ta vào trong lòng, không cho cô ta suy nghĩ lung tung.
Trong lòng Tô Lạc Lạc rất loạn, cô ta luôn vướng mắt về thân thế của bản thân, không ngờ là đột nhiên đã hiện ra trước mặt như vậy.
“Vậy tam thời em sẽ không nhận! Nếu như có thời gian, em có thể ở cùng Đơn phu nhân, hẹn dì ra uống trà.” Tô Lạc Lạc quyết định tạm thời không nhìn nhận.
“Được!” Long Dạ Tước cho cô quyết định, anh nhìn vào thời gian nói, “Anh nhờ ba sáu giờ đưa bọn trẻ về đây, cho bọn trẻ ở cùng em, thì em không có thời gian suy nghĩ lung tung rồi.”
Đúng đó, nghĩ đến một đôi con cái, tâm trạng của Tô Lạc Lạc đột nhiên thấy vui lên, hiện nay cô chỉ cần biết ba mẹ vẫn còn mạnh khỏe là được rồi, có nhìn nhận hay không cũng không quan trọng.
Đúng sáu giờ, thì nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng xe truyền đến, Tô Lạc Lạc không đợi được liền bước ra phòng khách, rất nhanh đã nhìn thấy hai đứa con chạy qua đây, “Ba, mami, chúng con về rồi nè!”
Tô Lạc Lạc và Long Dạ Tước mỗi người ôm một đứa con, Long Dạ Tước bồng đứa con gái, hôn một cái trên gương mặt đầy thịt, “Ở nhà của ông bà nội chơi có vui không?”
“Ừm! Rất vui đó, nhưng chúng con cũng nhớ ba và mami rồi.” Tô Tiểu Hinh lớn tiếng nói.
Tô Tiểu Sâm đứng bên cạnh của Tô Lạc Lạc, đôi mắt to tròn nhấp nháy sự thương nhớ, Long Sở Hùng xuống xe nhìn họ, “Ở nhà ngoan ngoãn nghe lời, ông nội sẽ đón qua chơi nữa.”
“Ba, có muốn ăn cơm xong mới về không?” Long Dạ Tước giữ ba ở lại.
“Không cần đâu, các con có thời gian thì về nhà họ Long ăn cơm! Mẹ và bà của con đang nhớ đó!”
“Được! Có thời gian con sẽ dẫn họ quay về.”
Bên cạnh Tô Lạc Lạc có chút đỏ mặt, họ trong lời nói của anh ta, đương nhiên là chỉ cô, Tô Lạc Lạc vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng đi gặp người nhà của anh đó!
Tô Tiểu Sâm nhìn vào ba mẹ, đôi mắt to lướt qua một ý cười vui mừng, xem ra, không có sự làm phiền của họ, tình cảm của ba và mami đã thăng tiến rất nhanh đó! Xem ra, tham gia ngày kết hôn của họ không còn chờ đợi lâu nữa. Con đang đợi đó!