Sáng sớm, Tô Lạc Lạc mở mắt ra, rèm mắt trực tiếp in vào một khuôn mặt tuấn tú, làm cô ta giật mình, mà đợi lúc cô ta di chuyển cặp đùi, lại xấu hổ ૮ɦếƭ mất.
Thì ra cặp đùi của cô ta bị cái đùi lớn gấp chặt ở giữa, cái tư thế, ấm áp đến làm cô muốn kêu thét lên.
Long Dạ Tước trong lúc cô ta chuyển động, anh ta tỉnh lại rồi, lông mày dài không tiếng động mở ra, phát ra một luồng ánh sáng âm u phức tạp, không ngờ rằng, khi anh mở mắt ra, thì có thể tận hưởng được vẻ đẹp yêu kiều của phụ nữ này, thật là có phúc.
Mà còn, anh đương nhiên cũng biết cái đùi của bản thân lúc này đang kẹp lấy cặp đùi của cô, cô muốn thoát ra, mà anh cứ không bỏ.
“Anh bỏ chân em ra...” Tô Lạc Lạc chỉ có thể nhỏ tiếng mà nói.
Long Dạ Tước nói với cô ta, “Được thôi, cầu xin anh.”
Tô Lạc Lạc thấy biểu cảm đáng ghét của anh ta, nấm đấm phấn lập tức thôi vào иgự¢ của anh ta, Long Dạ Tước cười mà chịu đựng, nhìn thấy khuôn mặt cô ta đỏ phồng lên, anh ta buông lỏng đùi ra, nhìn cô ấy với một cái nhìn tinh quái, “Tối qua rõ ràng là em chủ động gác lên đùi của anh, bây giờ có gì đâu mà tức giận?”
Tô Lạc Lạc ngồi dậy, quay đầu trừng anh ta, “Đây rõ ràng là phòng của em, anh tại sao không về phòng của mình đi, lại vào phòng em?”
“Hình như đây là nhà của anh đó! Anh có quyền ngủ bất kì chỗ nào.” Long Dạ Tước đắc ý mà nháy mắt.
Tô Lạc Lạc tạm thời bị giữ chừng, phần má có chút tức giận, mà Long Dạ Tước cũng nhanh chóng an ủi một tiếng, “Đương nhiên, trong nhà của anh em cũng có thể tùy ý mà ngủ.”
Tô Lạc Lạc nghiến môi, “Em hôm nay muốn ra ngoài.”
“Đi làm gì?”
“Không cần anh lo.” Tô Lạc Lạc hứ một tiếng, cô ta muốn kiếm Hạ Thấm chơi.
Nhưng mà, Long Dạ Tước lại nghĩ là câu nói vừa rồi chọc giận cô ta, anh ta nhanh chóng có chút cẩn thận mà nhìn khuôn mặt cô, “Câu nói vừa rồi của anh, không phải lời nói trong lòng, em giận rồi à?”
Tô Lạc Lạc chớp mắt, “Em giận cái gì? Đây là nhà anh không sai mà!”
Cô ta mới không hẹp hòi như vậy, mà còn, cô ta ở lại đây, nhưng không phải vì anh ta, mà là vì thuận tiện chăm sóc bọn trẻ.
Long Dạ Tước nghe xong, yên tâm rồi, nhưng nghĩ đến cô ta nói ra ngoài, không lẽ là hẹn hò cùng người đàn ông khác? Là cái tên Dạ Trạch Hạo kia liên lạc với cô ta?
“Hôm nay anh có thời gian một ngày, anh đi chung với em ra ngoài.” Long Dạ Tước lập tức để tất cả công việc ra phía sau, hôm nay anh nhất định phải đi cùng cô ta.
Tô Lạc Lạc lắc đầu nói, “Không cần đâu, em tự mình hẹn bạn rồi.”
“Hẹn ai?” Long Dạ Tước híp mắt nhìn cô đứng dậy chuẩn bị thay đồ.
“Hẹn bạn emá!” Tô Lạc Lạc cảm thấy kì lạ, anh thăm dò rõ ràng như vậy để làm gì?
“Nam hay nữ?” Long Dạ Tước tiếp tục không ngại hỏi tiếp.
Tô Lạc Lạc lúc này hiểu tồi, thì ra anh ta để ý cô ta hôm nay hẹn người nào á! Cô nhịn cười, cố ý nói, “Đàn ông.”
Long Dạ Tước trực tiếp ngồi trên giường, khuôn mặt tối sầm lại, khẩu khí không vui nói, “Anh không cho phép em ra ngoài.”
Tô Lạc Lạc thấy bộ dạng ghen tức của anh, cô ta tiếp tục hất mắt nói, “Anh tại sao lại không cho phép chứ!”
“Không cho là không cho, không có tại sao hết! Em là mẹ của con anh, anh không muốn em đi chung cùng người đàn ông khác.” Long Dạ Tước làm khuôn mặt lạnh, giống như đang giáo huấn bà vợ ra ngoài ngoại tình vậy đó.
Tô Lạc Lạc thấy anh tưởng thiệt, mà còn, tức giận thiệt rồi, cô ta nhanh chóng phòng má lên giải thích, “Lừa anh thôi, em là chuẩn bị cùng bạn của em Hạ Thấm đi mua sắm.”
Long Dạ Tước hơi đờ người ra, hỏi kĩ lại, “Thật à?”
“Không lẽ em ra ngoài chơi một chuyến còn phải báo cáo với anh à!” Tô Lạc Lạc bất giác cười lên mà hỏi ngược.
Long Dạ Tước có chút phiền não, phụ nữ này cứ phải giỡn với anh ta? Anh theo đó xuống giường, trong lúc Tô Lạc Lạc chuẩn bị đi vào phòng tắm, anh ta trực tiếp làm cô ta áp vào tường kế bên, “Đùa giỡn anh xong, còn muốn chạy người à?”
Mái tóc dài của Tô Lạc Lạc có chút rối, nhưng mà, khuôn mặt nhỏ của cô ta trải qua một đêm ngon giấc, đàn hồi mà sáng bóng, trong trắng có thấu hồng, làm người khác muốn hôn một cái.
Tô Lạc Lạc có chút sợ anh ta, cô nhấp nháy đôi mắt to, có chút rối loạn nói, “Vậy anh muốn làm gì?”
“Hôn anh một cái, nếu không, anh hôn em một cái.” Long Dạ Tước uy Hi*p một tiếng.
Tô Lạc Lạc không nói gì, cái này có thể xem như là uy Hi*p sao? Căn bản chính là hành vi độc tài.
“Tôi không hôn.” Tô Lạc Lạc từ chối bị anh ta uy Hi*p.
“Không hôn hậu quả càng nghiêm trọng.”
“Vậy anh dám làm gì em?” Tô Lạc Lạc vẫn thật không tin.
Người đàn ông buổi sáng thức dậy đã có phản ứng kinh người, lúc này, anh dữ dằn nói, “Em nghĩ sao?”
Tô Lạc Lạc trực tiếp cảm thấy được, cô sợ đến mặt trắng bệch, thở hổn hễn, mạnh mẽ đẩy anh ra, “Long Dạ Tước, anh đừng làm loạn, bỏ em ra.”
“Vậy em hôn hay không?” Long Dạ Tước cười rất đáng ghét.
Tô Lạc Lạc phát hiện làm sao cũng không chơi lại được anh ta, cô ta chỉ còn có chút bực bội nói, “Được, em hôn, cúi đầu xuống.”
Long Dạ Tước thấy biểu hiện ngoan ngoãn của cô ta, mới mãn nguyện mà cúi đầu xuống, Tô Lạc Lạc nhanh chóng trên má anh hôn một cái, Long Dạ Tước không mãn nguyện chau mày, “Hôn môi.”
Tô Lạc Lạc nhanh chóng chu miệng lại, lại ở môi anh ta hôn một cái, bàn tay lớn của Long Dạ Tước nâng cằm của cô ta, “Sau này còn dám đùa giỡn anh không?”
Tô Lạc Lạc dưới sự uy ɦเếρ ∂âɱ dục, sao còn dám trổ tài nữa? Cô ta đẩy anh ta, “Không dám nữa.”
Giờ đâyLong Dạ Tước mới bỏ cô ta ra, Tô Lạc Lạc nhanh chóng đi vào phòng tắm, khóa cửa lại.
Long Dạ Tước nghĩ là lát nữa cô ta ra khỏi nhà, anh cũng đẩy cửa đi ra, đi vào phòng chính của anh.
Buổi sáng Tô Lạc Lạc tắm một cái đi ra, thay một cái váy trắng đi ra, cô ta gọi điện cho Hạ Thấm, Hạ Thấm vừa may có thời gian, hai chị em nhân cơ hội mà gặp mặt tụ hội.
Lúc Tô Lạc Lạc ra cửa, nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, cô ta quay đầu, nhìn thấy Long Dạ Tước mặc trên người một áo sơ mi đơn giản phối với quần tây, hình dáng cao to, phát ra một khí chất cao quí của công tử quý tộc.
“Anh phải ra ngoài à?” Tô Lạc Lạc thăm hỏi một tiếng.
“Em muốn đi đâu, anh chở em đi.” Long Dạ Tước vốn là muốn chở cô ta đi, anh ta mới ra cửa.
“Em đi hướng trung tâm thành phố.”
Cùng anh đi đến chỗ đỗ xe, Long Dạ Tước chạy xe ra, Tô Lạc Lạc sau khi ngồi vào, chạy thẳng đến chỗ hẹn với Hạ Thấm
Long Dạ Tước lúc để cô taxuống xe, anh bá đạo mà mệnh lệnh một tiếng, “Tối nay trước sáu giờ anh sẽ điện thoại cho em, cùng anh đi ăn cơm tối.”
Tô Lạc Lạc nghĩ hồi gật đầu, dù gì cô ta hôm nay mua sắm một ngày cũng đủ rồi.
“Đợi một chút.” Long Dạ Tước đột nhiên lại gọi cô ta lại, chỉ thấy anh mở thắt dây an toàn xuống xe, Tô Lạc Lạc có chút kinh ngạc, anh xuống xe làm cái gì?
Long Dạ Tước đi đến kế bên cô, cầm lấy tay cô, phút chốc, một tấm thẻ tín dụng vàng bóng bỏ vào lòng bàn tay cô, “Cái thẻ này, tùy ý quẹt.”
Tô Lạc Lạc chỉ cảm thấy phỏng cả tay, cô ta nhanh chóng đẩy trả cho anh ta, “Em không dùng tiền của anh.” Long Dạ Tước nghe thấy câu nói này, khuôn mặt tối sầm mấy phần, “Bây giờ còn phân biệt của anh của em sao? Nếu như là đi mua sắm, thì mua cho bọn trẻ một chút quần áo, đồng thời, bản thân em cũng thêm mấy bộ, anh không muốn người phụ nữ và con của anh ra ngoài mà mặc quá giản dị.”
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Tô Lạc Lạc nghe được câu nói này, lập tức cúi đầu xuống nhìn vào chiếc váy bản thân hôm nay mặc, “Em mặc như vậy giản dị lắm sao?”
Long Dạ Tước híp lại đôi mắt, nhìn chăm chú một lúc, “Ừ, gu thời trang quá kém, sau này những quần áo không phải hàng hiệu không được mặc ra ngoài.”
“Được! Anh nói đó, vậy hôm nay em sẽ đi mua một đống quần áo đó.” Tô Lạc Lạc bị anh ta làm tức giận.
Đây đúng là hiệu quả mà Long Dạ Tước muốn có, anh ta nhếch môi cười, “Được, đi mua đi! Cho anh xem thử gu thời trang của em như thế nào!”
“Anh nói đó, vậy em tùy ý cà thẻ nha!” Tô Lạc Lạc cầm lên thẻ ngân hàng của anh ta, nóng giận nói.
Người đàn ông này dám nói cô không có phong cách sao? Đây xem như là lời đang tổn thương lòng tự trọng của cô đó.
“Ừm, nếu như không thể xách hết, có thể nhờ nhân viên bán hàng trực tiếp gửi về đây.” Long Dạ Tước cho cô ý kiến.
Đột nhiên có một cảm giác bất lực, cô đương nhiên biết người đàn ông này đang chọc cho cô đi tiêu tiền, cô quay lưng nói, “Em đi đây.”
Long Dạ Tước nhìn thấy cô đã chịu nhận lấy tấm thẻ của anh ta, anh ta nhẹ nhàng thở một hơi, hiện nay, anh ta muốn tặng tiền cho người phụ nữ này, quả nhiên còn phải mất chút công sức.
Nếu như là người phụ nữ khác, nhất định không cần nhiều lời thì sẽ nhận lấy! Quả nhiên, người phụ nữ mà anh để mắt đến sẽ đặc biệt hơn.
Tô Lạc Lạc bước đi được mười mấy mét, cảm giác được phía sau có một ánh mắt luôn nhìn vào cô, cô quay đầu, Long Dạ Tước dựa vào chiếc siêu xe của anh, khoanh tay lại dùng ánh mắt tiễn cô.
Tô Lạc Lạc vẫy tay với anh, chỉ thị anh quay về.
Giờ đây Long Dạ Tước mới kéo ra cánh cửa của chiếc siêu xe ngồi vào trong, chiếc siêu xe vô cùng bảnh bao lái đi.
Gặp được Hạ Thấm ngay trước cửa trung tâm thương mại, hai người bạn thân bắt đầu đi dạo, Hạ Thấm làm về ngành trang phục, cho nên, cô nhiều khi, cũng sẽ đi đến những cửa tiệm hàng hiệu tham quan, tuy rằng không có mua, nhưng mà cô yêu thích nghiên cứu và tham khảo kiểu mẫu mới, tìm kiếm cảm hứng.
Trước đây, Tô Lạc Lạc cũng không dám bước vào những cửa tiệm này, giống như bước vào trong, chỉ cảm thấy được ánh mắt khinh thường và giễu cợt của nhân viên bán hàng, điều này khiến cô cảm thấy không được thoải mái.
“Ái! Hiện nay cảm hứng của tớ cạn như cây đèn dầu vậy, hiện nay tớ cũng không thiết kế được gì, buồn quá đi!” Hạ Thấm một bên hút trà sữa, một bên oán trách.
“Sao vậy? Có phải gần đây áp lực quá lớn, quá mệt mỏi không?” Tô Lạc Lạc quan tâm hỏi, nhìn thấy cô giống như gầy đi, có chút lo lắng.
“Không phải vì điều này, chủ yếu là hiện nay khách hàng đối với trang phục càng ngày càng kén chọn, điều nay khiến cho tâm tư của những nhà thiết kế trang phục như chúng tôi đã đến cực hạn, những mẫu có thể thiết kế ra, ý tưởng có thể nghĩ ra, sớm đã dùng hết rồi, hiện nay, gần đây tớ thực sự không nghĩ ra được.”
“Đừng quá ép bản thân, thỏa đáng thả lỏng một lát!”
“Cho nên đó! Cậu vừa hẹn tớ, tớ đã nhanh chóng ra đây đó! Đi thôi, cùng tớ đi dạo những cửa tiệm hàng hiệu, tớ muốn đi xem thử thiết kế của những đại sư đó.”
"Được đó!” Tô Lạc Lạc vì muốn giúp cô thả lỏng, đương nhiên nhận lời. Hai người bước vào một cửa tiệm hàng hiệu quốc tế, đứng trước tủ áo chưng bày, Hạ Thấm than phiền nói, “Cậu xem những trang phục mà người ta thiết kế ra, mấy miếng vải thôi đã bán đến giá mấy chục ngàn một cái áo, nhưng những trang phục mà tớ thiết kế ra, trên mạng cũng chỉ bán mấy trăm đồng thôi, khác biệt này đau tim quá đi.” Hạ Thấm nói.
Thở ra một hơi, có chút không cam tâm.
“Được rồi, tớ tin sau này cậu có thể trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng đó.” Tô Lạc Lạc khen ngợi cô.
Hai người từ cửa chính bước vào trong cửa tiệm, ánh mắt của hai nhân viên bán hàng liền lập tức theo qua, có chút miễn cưỡng cười tiếp đón hai người họ, “Xin chào, xin hỏi hai vị muốn tìm trang phục mẫu nào?”
“Chúng tôi tùy tiện xem thử.” Hạ Thấm nhếch môi cười với cô, sau đó, liền ở trong cửa tiệm nhìn quanh một vòng.
Phía sau, nhân viên bán hàng theo vô cùng sát, giống như sợ rằng họ có chỗ nào không cẩn thận sẽ làm hư những trang phục vậy.
Tô Lạc Lạc cũng không có hứng xem trang phục gì, chỉ tùy ý nhìn xung quanh, nhưng Hạ Thấm lại đang nghiên cứu, cô ta nhìn thấy có một mẫu mới, cô lấy lên xem thử, đợi khi cô ta để xuống, nhân viên bán hàng đó đã lanh mắt nhìn thấy chiếc áo đó có chút rách.
“Tiểu thư, xin lỗi, cô lúc nãy không cẩn thận đã làm rách quần áo của chúng tôi.” Nhân viên bán hàng lập tức gọi lại Hạ Thấm, thực ra trong lòng nhân viên bán hàng cũng biết, đây có thể không phải do cô làm đâu, nhưng mà, những trang phục như thế này nếu như không thể bán ra ngoài, thì sẽ trừ tiền lương của họ.
Cho nên, tìm một khách hàng làm con ma ૮ɦếƭ thay, đối với họ mà nói cũng có lợi ích.
Hạ Thấm có chút ngây người ra, cô quay đầu qua nhìn vào nơi mà nhân viên bán hàng chỉ vào, cô lập tức giơ lên hai bàn tay nói, “Trên người tôi không có thứ gì có thể vướng vào được, không phải do tôi làm.”
“Sao lại không thể là cô được chứ? Trước đó tôi đã kiểm tra kỹ, nhưng mà lúc nãy cô mới vừa sờ vào, thì bị vướng rách rồi, cũng có thể do móng tay của cô móc trúng đó.” Trên mặt của nhân viên bán hàng vẫn còn giữ vẻ mặt khách sáo, nhưng mà trách nhiệm lại trực tiếp đẩy lên người của Hạ Thấm.
Tô Lạc Lạc cũng nhanh chóng bước qua, sắc mặt của Hạ Thấm thay đổi, có chút giận dữ nói, “Tôi đúng là không có làm hư trang phục của các người, đây rõ ràng là trước đó đã có rồi, các người chính là muốn trút lên đầu tôi sao?”
Sắc mặt của nhân viên bán hàng cũng rất khó coi, “Tiểu thư, cô lúc nãy có phải ᴆụng qua trang phục này không? Chẳng lẽ cô không biết trang phục của chúng tôi rất đắc tiền hay sao, ᴆụng một cái cũng chục ngàn đó?”
“Chẳng lẽ tôi muốn mua trang phục này, cũng không thể lấy ra xem thử sao?” Hạ Thấm phản bác lại.
“Cô thực sự mua nổi chứ?” Nhân viên bán hàng trực tiếp khinh thường hai người họ, đồng thời, vẻ mặt đầy nghiêm túc nói, “Chiếc áo này chính là cô làm hư đó, dù cho thế nào đi nữa, cô cũng phải bồi thường cho chúng tôi.”
Tô Lạc Lạc nhìn thấy bạn thân bị vu oan như vậy, cô cũng tự nhiên nổi nóng, “Con mắt nào của các người nhìn thấy chúng tôi mua không nổi vậy? Đừng nói là chiếc áo này, dù cho là mười cái, chúng tôi cũng mua nổi.”
Hạ Thấm ở bên cạnh dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn sang cô, sau đó, nheo mày nói, “Đúng đó, trang phục ở đây của các người, chỉ cần chúng tôi thích, chúng tôi muốn mua thì mua.” Bên cạnh có mấy nhân viên bán hàng kiêu ngạo, chăm chú nhìn từ trên xuống dưới quần áo mấy trăm đồng họ đang mặc trên người, đều cảm thấy như nghe được truyện cười vậy, bên trong có một người giễu cợt nói, “Khách hàng giống như các người, chúng tôi một ngày cũng tiếp đón mười mấy người, chỉ nhìn không mua, hơn nữa còn không ngừng mặc thử, không mua nổi thì đừng có thử, đừng ᴆụng vào, đừng sờ vào.”
“Cô nói cái gì! Cô nói chúng tôi mua không nổi sao?” Tô Lạc Lạc trực tiếp cự lại.
Gần đây Hạ Thấm đúng là có chút kẹt tiền, cô chỉ còn cách kéo lại chiếc váy của Tô Lạc Lạc, “Thôi đi, chúng ta đừng như họ không có kiến thức.”
“Cô tiểu thư này, nếu như cô không mua chiếc áo này, các cô đừng hòng rời đi.” Nhân viên bán hàng lúc nãy, sắc mặt lạnh lên nói.
“Bao nhiêu tiền, chúng tôi mua.” Tô Lạc Lạc không muốn bạn thân chịu ấm ức.
“Đừng mua, đó rõ ràng không phải do tớ làm mà, vì sao tớ phải mua chứ?” Hạ Thấm không muốn chịu sự oan ức này.
“Không mua, vậy hôm nay hai người đừng nghĩ có thể rời khỏi, chúng tôi sẽ báo cảnh sát.” Nhân viên bán hàng trực tiếp lên tiếng uy Hi*p.
Hạ Thấm vô cùng tức giận, “Không mua chính là không mua.” “Mua không nổi còn dám hung hăng, đúng là không biết xấu hổ.” Nhân viên bán hàng trực tiếp la mắng.