Sau khi máy bay hạ cánh, xe trung chuyển của đảo đã đến đợi bên cạnh từ sớm rồi, Tô Lạc Lạc không khỏi cảm thấy buồn ngủ, ngồi trên xe, cô bắt đầu ngắm nhìn hàng dừa ở bên đường, phong cảnh xinh đẹp hữu tình, bầu trời xanh trong, cùng với mặt biển xa xa như hai mặt phản chiếu vậy, đẹp tuyệt trần.
Hai đứa nhỏ cũng là lần đầu tiên đến nơi này, thấy biển đã cảm thấy vô cùng thích thú.
Biệt thự khách sạn mà họ ở xây trên bãi cát, có hồ bơi cỡ lớn, trong phòng có thể ngắm nhìn toàn cảnh sắc xanh của trời và biển.
Nhưng Tô Lạc Lạc mệt rồi, cô nhìn Long Dạ Tước và tụi nhỏ nói xong một câu, cô về phòng mình ngủ bù, Long Dạ Tước lần này đem theo rất nhiều vệ sĩ, cũng để trông coi tụi nhỏ, vì vậy, Tô Lạc Lạc rất yên tâm và đi ngủ.
Tinh thần Long Dạ Tước không tệ, thấy hai đứa nhỏ nhảy cẫng lên muốn đi xung quanh chơi, Long Dạ Tước đi theo tụi nhỏ.
Tô Lạc Lạc ngủ được một giấc, vào giờ trưa, cô ngủ thấy mơ mơ màng màng, cảm thấy mép giường bên cạnh bị đè xuống, sau đó, eo của cô bị một đôi tay ôm lấy, Tô Lạc Lạc lập tức tỉnh dậy, hơi thở quen thuộc truyền đến từ sau lưng, khiến cho sự kinh hãi của cô cũng dịu bớt, cơn buồn ngủ của cô vẫn còn nồng, cô nép về một bên còn lại, để khoảng trống còn lại cho người đàn ông sau lưng, Long Dạ Tước nhếch môi khẽ cười, cũng nhích theo, áp sát vào sau lưng của cô, chiếc mũi cao dọc dừa áp vào cổ của cô lúc này đã ngủ say. Khi Tô Lạc Lạc lần nữa tỉnh giấc thì đã là bốn giờ chiều, cô cúi đầu nhìn xuống, cánh tay trên eo cô vẫn còn ôm rất chặt, cô nhẹ nhàng định thoát khỏi tay người đàn ông để xuống giường, thế nhưng, nhanh như chớp, người đàn ông ôm lại, hơn nữa lần này anh ta dường như đang chìm trong giấc ngủ, và còn sờ soạng lung tung.
Tô Lạc Lạc ôm иgự¢, đẩy anh ra có vẻ hơi mạnh tay rồi bước xuống giường.
Long Dạ Tước hé đôi mắt sâu thẳm, cơn buồn ngủ trong mắt biến mất, thay vào đó là ánh mắt bừng sáng, anh híp mắt nhớ lại cảm giác lúc nãy ôm cô vào lòng ngủ.
Người phụ nữ này lại không cự tuyệt, đây là mở đầu tốt.
Tô Lạc Lạc tìm thấy hai đứa nhỏ ở khu vui chơi trẻ em ở kế bên tòa biệt thự, sáu người vệ sĩnh đứng ở bốn góc khác nhau bảo vệ tụi nhỏ, hai đứa nhỏ chơi rất là vui vẻ, ở cùng với mấy chú vệ sĩ rất là ngoan.
"Mami, ba." Tô Tiểu Hinh trượt xuống cầu tuột, mừng rỡ kêu lên.
Tô Lạc Lạc quay đầu lại, ở phía sau không xa mấy, bóng hình thon dài và điển trai của Long Dạ Tước đang bước theo cô đi tới.
Nghĩ đến lúc nãy anh ôm cô ngủ một giấc, cô liền có chút khó nghĩ. Lần này thời tiết có vẻ tốt, bãi cát nửa đêm không nóng, Long Dạ Tước quyết định đưa tụi nhỏ đi ra bãi cát chơi, Tô Lạc Lạc về phòng, thay áo bơi, quần bơi và kính bơi cho hai tụi nhỏ, còn bản thân cô cũng thay một bộ, thế nhưng, bên dưới cô cột một cái váy cát mỏng, phía trên cũng là áo bơi không hở hang.
Long Dạ Tước chạy chiếc xe tham quan trên bãi cát, đưa hai đứa nhỏ đến bên cạnh bãi biển, khi thấy ngay bãi cát trắng mịn đó, hai đứa nhỏ lập tức chạy đi, vừa chạy vừa reo hò, Tô Lạc Lạc cũng chạy theo và trái tim dâng trào như bản tính của một đứa trẻ vậy, chạy đuổi theo hai đứa nhỏ.
Nước biển ở đây trong xanh và sạch sẽ, không thấy một chút gì bị ô nhiễm cả, bên cạnh bãi cát có ghế nghỉ ngơi, còn một cái là lạnh nữa!
Hai đứa nhỏ đạp lên nước biển, đuổi theo sóng vồ nô đùa, Long Dạ Tước đi đến bên anh, đề phòng họ có nguy hiểm xảy ra, Tô Lạc Lạc lâu lắm mới thấy đáy biển xanh ngắt, những chú cá xinh đẹp đang ở dưới chân, cảm giác này, tràn ngập hơi thở của tự nhiên.
Thời tiết bây giờ cũng có thể hoàn toàn xuống dưới nước bơi được, Long Dạ Tước mặc cái quần bơi, anh cởi phăng áo sơ mi ném ở bãi cát, sau đó anh ôm hai đứa nhỏ đi về chỗ sâu hơn, Tô Tiểu Sâm ngồi trong lòng của ba, lúc đầu có chút sợ hãi, ôm cô anh thật chặt.
Tiếp theo đó, khi anh đặt cậu bé xuống nước, cậu bé vung tay vung chân, chỉ một lúc là học được kiểu bơi cún, làm cho Tô Lạc Lạc và con gái ở trên bờ cười phá lên.
"Anh giỏi thật đó!"
Tô Tiểu Sâm lúc đầu có chút hồi hộp, chơi được một lúc, cậu bé không còn thấy hồi hộp nữa, bơi đi bơi lại quanh chỗ của ba, giống như chú cá con vậy, thân người cao to của Long Dạ Tước đứng đó, mặt nước cũng chỉ tới eo của anh, nhưng đối với cậu bé mà nói, độ sâu này đã khá là thách thức rồi. Tô Tiểu Sâm bơi được một lúc, Long Dạ Tước ôm Tô Tiểu Hinh qua, giữa eo của Tô Tiểu Hinh để một cái phao bơi nhỏ nhỏ, cô bé không như anh mình, một lúc là có thể học bơi được, thế nhưng, có ba ở bên cạnh, cô bé cũng rất dũng cảm, hai chân nhỏ đạp về phía sau, rất ra dáng bơi lội.
Tô Lạc Lạc thì chẳng nghịch nước, cô bước xuống chỗ mặt nước cao tới đầu gối là quay trở lên, đợi Tô Tiểu Hinh cũng nghịch đủ rồi, Long Dạ Tước đưa cô bé trở về.
"Được rồi, ba xuống bơi một lát. Hai đứa ở đây đợi ba nhé, không được đi lung tung đấy nghe chưa?"
"Dạ! Vâng ạ, tụi con nhìn ba bơi." Hai đứa nhỏ lập tức ngoan ngoãn gật đầu.
Long Dạ Tước mỉm cười, chỉ thấy anh đi đến chỗ mặt nước cao đến lòng иgự¢, anh chìm xuống, mất tích trên mặt nước biển.
"Không thấy bab rồi, ba ơi … ba ơi …" Tô Tiểu Hinh hô lên kinh sợ, cô bé lo lắng không ngừng kêu lên.
Trong lòng Tô Lạc Lạc cũng trở nên căng thẳng, tuy rằng cô rất thích biển, nhưng, khi cô vừa thấy mặt nước biển nhìn vào không thấy đáy, cô vẫn có chút sờ sợ, cảm giác thở không ra hơi. Lúc này, bóng dáng của Long Dạ Tước hình như mất bị nuốt chững vậy, làm sao mà cô không lo lắng được! Hai phút sau, thấy bóng dáng của Long Dạ Tước đột nhiên bơi ra chỗ nước biển cao mười mấy mét, trên mặt nước biển sóng gợn lăn tăn, nhìn anh như nam mỹ nhân ngư cường tráng mạnh mẽ, thân hình khỏe mạnh ở dưới nước.
"Ồ! Ba giỏi quá đi! Khi lớn lên, con cũng sẽ giỏi giống như ba vậy." Tô Tiểu Sâm nắm chặt tay nói.
Ba là thần tượng của cậu bé.
Trái tim của Tô Lạc Lạc cũng không biết lúc nào bị người đàn ông trong nước này hút mất đi, cô thấy một người đàn ông cường tráng đến nổi như có thể chiến thắng cả biển khơi, sự sùng bái từ trong tận đáy lòng này đột nhiên dâng trào.
Long Dạ Tước bơi được mười mấy phút, thấy bóng dáng anh bơi trở lại, lúc anh từng bước từng bước bước lên bãi cát, sau lưng anh là ánh mặt trời, mái tóc đen ướt nhẹp, những giọt nước rơi từ trên tóc xuống mặt anh, men theo đường viền khuôn mặt anh chảy xuống.
Dưới ánh mặt trời, thân hình to lớn cứng cáp của anh, thể hiện ra vẻ đẹp của phái nam, toát ra khí chất hoang dã.
Tô Lạc Lạc đứng trên bãi cát cảm thấy dòng máu của mình như sắp nổ tung, người đàn ông này có cần ѕєχy vậy không?
Còn hai đứa nhỏ đứng một bên cũng bắt đầu ngồi xuống, kiên nhẫn chơi cát, đang định xây một nhà cát. Long Dạ Tước đi đến bên cạnh Tô Lạc Lạc, thân hình to lớn như áp sát vào, làm cho người phụ nữ nào đấy không mang giày cao gót nhìn như người lùn vậy.
Bạn đang đọc truyện tại website
Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Lạc Lạc có chút đỏ bừng lên, còn lúc này, người đàn ông trầm giọng xuống cười và hỏi, "Có muốn xuống nghịch nước một chút không?"
"Em ư? Em không muốn..." Tô Lạc Lạc thấy nhát gan mà lắc đầu…
"Mami, vui lắm đó! Mami có thể đeo phao vào, để ba bảo vệ mami." Tô Tiểu Hinh cũng khuyên mami xuống nước chơi một chút.
Tô Lạc Lạc thật ra cũng muốn xuống chơi, cô thấy bên cạnh có cái phao mà nhân viên lúc nãy đem tới, cô hít một hơi thật sâu, "Anh sẽ bảo vệ em chứ?"
"Đương nhiên rồi." Long Dạ Tướccười, nắm lấy tay cô, Tô Lạc Lạc muốn lấy phao bơi, nhưng người đàn ông liền lên tiếng, "Em không cần nó đâu."
"A … Em cần mà, em cần phao bơi!" Tô Lạc Lạc vừa mới nói xong, người cô đã đứng dưới nước biển rồi, ánh mặt trời buổi hoàng hôn làm cho cả bãi cát nhuộm một màu vàng kim, đẹp tuyệt trần, cô bị Long Dạ Tước kéo đến chỗ sâu.
Khi nước biển cao đến eo của cô, cô đã hồi hộp đến nỗi khoác lấy tay anh, càng đi về chỗ sâu, tay của Tô Lạc Lạc không biết từ lúc nào đã ôm chặt eo của người đàn ông, không còn dám đi về phía trước nữa.
Rất nhanh chóng, nước biển sắp cao qua cổ, cả người Tô Lạc Lạc cũng nổi lên, cô ôm lấy cổ của Long Dạ Tước như vậy, chiếc váy cát mỏng của cô khi vào nước đã không còn tác dụng gì cả, tất cả thân hình cô đều lọt vào mắt của người đàn ông.
Long Dạ Tước không khỏi bị vẻ đẹp trước иgự¢ của cô thu hút, Tô Lạc Lạc lập tức kêu lên cảnh cáo, "Anh nhìn đấy? Không được nhìn lung tung."
Chỉ một giây sau, cô cảm thấy ௱ôЛƓ của cô bị dùng sức nâng lên, hai chân của cô vòng lấy eo của người đàn ông, vô cùng gợi tình.
Tô Lạc Lạc muốn ngất đi, cô quay lại nhìn bãi cát theo bản năng, hai đứa con căn bản không có nhìn về phía bên này, mà hai cái đầu nhỏ quay đi, đang rất chăm chú xây nhà cát, khuôn mặt của Tô Lạc Lạc đỏ bừng cả lên, sớm biết vậy sẽ không xuống nước với anh rồi.
"Thử buông anh ra, em sẽ thích hơn đó." Long Dạ Tước không muốn cô như con bạch tuộc quấn lấy anh vậy.
"Không được … em sợ!" Tô Lạc Lạc nói giọng khá nhỏ.
Long Dạ Tước nắm lấy hai tay của cô, "Đừng lo lắng, anh sẽ giữ lấy em."
Tô Lạc Lạc hơi thả chân ra, sau đó, cô cảm thấy người cô như nổi lên vậy, thần kỳ hết sức.
Miệng của cô nở nụ cười, thấy đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông giống như mắt màu biển vậy, cô như có nguồn sức mạnh chống lại sự sợ hãi, Tô Lạc Lạc đưa tay lau nược đi, một cơn sóng nhỏ vỗ tới, đột nhiên, cả người cô bị sóng đánh đẩy người vào người đàn ông, cô bị hai tay anh ôm lấy thật chặt.
Tô Lạc Lạc cảm nhận được sự cứng cáp của bộ иgự¢ anh, còn những chỗ khác cũng cứng đến đáng sợ, Tô Lạc Lạc mặt đỏ tận mang tai, trợn mắt nhìn anh có chút oán trách.
Long Dạ Tước đương nhiên biết ánh mắt u oán đó của cô muốn nói gì, anh cười, "Nếu anh ôm em như vậy mà không có phản ứng gì, vậy anh còn có phải là người đàn ông bình thường không?"
Tô Lạc Lạc hết ý kiến, thân người dán sát vào thân thể nóng bỏng của anh, cô cảm thấy nhiệt độ của nước biển xung quanh để nóng lên, cô e thẹn nói, "Chúng ta quay về đi!"
Long Dạ Tước nắm tay cô, Tô Lạc Lạc lúc sắp lên đến bờ, cô nhìn về phía chỗ đấy của người đàn ông một cái, cũng may, phía dưới quần anh không thấy gì cả.
Long Dạ Tước cũng không nói nên được lời nào, người phụ nữ này thích nhìn đến thế sao.
Tiếp sau đó, hai người cùng chơi cát với hai đứa nhỏ, hai đứa nhỏ cũng chơi rất vui, không muốn đi về.
Cho đến trời sắp tối, cả gia đình mới quay lại biệt thự, Tô Lạc tắm gội cho hai đứa nhỏ, bữa tối ăn ở một nhà hàng gần đó, có đầu bếp riêng phụ trách chuẩn bị đồ ăn cho họ.
Sau đó vài ngày, họ đi thăm thú những cảnh điểm đẹp ở hòn đảo, nhưng hai đứa nhỏ thích nhất vẫn là bãi cát ở dưới biệt thự.
Chớp mắt họ đã ở trên đảo được một tuần rồi, Tô Lạc Lạc cũng từ sự kích động khi mới đến bình tâm lại, khám phá và thưởng thức vẻ đẹp khác lạ của hòn đảo này.
Ban này, bọn nhỏ đều thả ra cho đi chơi, buổi tối, hai đứa nhỏ bắt đầu trở thành heo con, mệt đến ngủ rất sớm.
Tô Lạc Lạc có chút không ngủ được, cô ngồi ở sofa ở ban công, nhìn về phía mặt trăng tròn vành vạnh ở nơi xa xa, trắng giống hệt như chiếc dĩa ngọc, mặt nước biển phẳng lặn, sâu thẳm, giống như tấm gương to lớn.
Sau lưng, một chuỗi tiếng bước chân đi tới, trong không khí cảm nhận được là không khí vốn chỉ có của người đàn ông đó, Tô Lạc Lạc cũng không quay đầu lại, cô và Long Dạ Tước buổi tối mỗi người ru một đứa đi ngủ, cả ngày nay, cô cũng chơi mệt rồi, vì vậy cô cũng đi ngủ sớm.
Hiếm khi giống buổi tối hôm nay, có thể ngồi ở đây ngắm nhìn cảnh trời đêm, đường chân trời.
Trong không khí, cô ngưởi thấy mùi thơm của sâm banh, cô liền nghiêng đầu qua, trên tay Long Dạ Tước đang cầm hai ly sâm banh, đưa cho cô một ly, Tô Lạc Lạc đón lấy, nghĩ đến chuyện uống sâm banh mà xảy ra chuyện, cô thật sự không muốn uống, thế nhưng, phong cảnh như vậy, một ly sâm banh cũng rất thích hợp!
Long Dạ Tước nhẹ nhàng đưa tay chạm thành ly của cô, anh nho nhã lắc nhẹ ly một cái, đưa lên kề đôi môi ѕєχy của anh, Tô Lạc Lạc thấy dáng vẻ anh uống sâm banh, dưới ánh đèn vàng mập mờ, đường nét trên khuôn mặt anh đẹp như tranh vẽ vậy.
Long Dạ Tước thấy chỉ nhìn không uống, anh híp đôi mắt trầm giọng hỏi, "Chúng ta uống theo một cách khác em thấy sao?"
Tô Lạc Lạc chớp chớp mắt, không hiểu cách anh nói là như thế nào!
Chỉ thấy Long Dạ Tước đưa tay lấy ly sâm banh của cô đi, đưa lên miệng anh húp một ngụm, sau đó, cánh tay lực lưỡng của anh ôm lấy cô, Tô Lạc Lạc mở to mắt, đôi môi đỏ hơi mở ra bị người đàn ông bá đạo áp sát xuống.
Rượu sâm banh trong miệng của anh theo cách đó mà mớm vào một cách tình ý, cổ họng của Tô Lạc Lạc bất đắc dĩ nuốt hết vào.
Nuốt cả vào!
Mặt và tai của Tô Lạc Lạc đỏ cả lên, người đàn ông nay quá đáng ghét mà.
Cô đẩy nhẹ anh ra, Long Dạ Tước cười khúc khích nhìn cô, ngắm nhìn dáng vẻ yêu kiều lại có chút hờn dỗi của cô lúc này.
Long Dạ Tước nhìn thấy ánh sáng lăn tăn trên mặt bồ bơi, trong lòng lại đột nhiên lại cười đễu, anh đột nhiên giơ tay kéo cô đi, Tô Lạc Lạc còn chưa kịp phản ứng, cô cảm thấy thân người đứng không vững, chỉ một giây sau, bùm một tiếng, cô rơi xuống nước rồi.
Ngay sau đó, người đàn ông chìm vào trong nước, ôm chặt lấy người phụ nữ đang hoảng loạn, Tô Lạc Lạc mím chặt đôi môi đỏ mọng, đôi môi nóng bỏng của người đàn ông cũng dán vào, truyền hơi cho cô.
Cả người Tô Lạc Lạc đều được nước bao quanh, thân thể bị người đàn ông ôm chặt trong lòng, đầu cô cảm thấy thiếu oxi, lúc này, giống như sinh vật tham ăn dưới đại dương vậy, bị ép buộc hôn ngược lại đôi môi của người đàn ông, muốn ςướק lấy khí oxi từ miệng của anh.
Thế nhưng, nụ hôn như vậy, vừa nghẹt thở vừa tình ý ám muội vô cùng, thật sự làm cho người đàn ông điên cuồng. Cho đến khi người đàn ông đưa tay ôm lấy cô, đưa cô ra khỏi mặt nước, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Lạc Lạc đã đỏ bừng cả lên, việc đầu tiên khi cô tỉnh táo là đấm vào иgự¢ người đàn ông những cái nắm đấm tức giận.