Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài - Chương 08

Tác giả: Thượng Quan Nhiêu

“Đương nhiên không thể hủy bỏ, con đợi nó đợi mất năm năm rồi, đã nói xong hết là sẽ đính hôn trước, sau đó kết hôn, thế là con sẽ kết hôn nhanh thôi, huống hồ năm nay con cũng đã hai mươi lăm tuổi rồi, không thể chờ đợi thêm nữa.” Uông Nguyệt Dung đến kế bên con gái ngồi xuống, đưa tay nắm lấy tay cô, ánh mắt tràn đầy nỗi xót xa.
“Tôi sẽ thương lượng chuyện này với nhà họ Long, đổi thời gian rồi thì không cần đính hôn nữa, trực tiếp bàn chuyện kết hôn luôn!” Tô Vỹ Khâm thở dài, sự tình xảy ra như vậy ông cũng tức tối lắm, việc con gái gả vào nhà họ Long, hai nhà liên hôn như vậy đối với tiềm năng phát triển tương lai của công ty ông là lợi ích vô tận.
“Ba, mẹ, hai người có chú ý đến mấy đứa con của Tô Lạc Lạc hay không? Hai nhóc tì đó khoảng tầm bốn năm tuổi, ba mẹ nói cô ta làm thế nào có được hai đứa con? Tô Ngữ Phù hỏi ba mẹ.
“Đúng thế! Cô ta đi đâu nhặt về hai đứa nhóc vậy trời?” Uông Nguyệt Dung cũng cảm thấy kỳ lạ.
Gương mặt bình tĩnh của Tô Ngữ Phù đột nhiên trở nên bất an, cô cắn răng nói, “Cái đêm Tô Lạc Lạc và Long Dạ Tước ngủ cùng nhau, họ không hề dùng biện pháp tránh thai, ba mẹ nói xem hai đứa trẻ đó có khi nào là con của Long Dạ Tước không?”
“Gì cơ?” Uông Nguyệt Dung bàng hoàng mở to mắt, một đứa nghiệp chủng do một kẻ tiện nhân sinh ra lại sinh ra giống nòi của nhà họ Long?
Tô Vỹ Khâm không dám lơ là nữa, ông cẩn thận suy nghĩ ngoại hình và tuổi tác của hai đứa trẻ rồi gật gù nói, “Khả năng là con cháu nhà họ Long là cực kỳ cao.”
“Kinh khủng quá! Đứa tiện nhân này không chỉ đến phá rối lễ đính hôn của các con mà còn muốn tu hú chiếm tổ mà! Quá quắt thiệt, tuổi còn nhỏ mà đã mưu mô đến vậy. Hóa ra cô ta biến mất vào năm năm trước là có nguyên nhân cả, cô ta rõ ràng rắp tâm sinh ra con cháu nhà họ Long, rồi đợi thời gian chín muồi thì quay về trả thù chúng ta mà! Lại còn ảo tưởng ςướק đi hạnh phúc của con gái ta, ςướק mất đại thiếu gia nhà họ Long.” Uông Nguyệt Dung càng nói càng tức, hận là không Gi*t người được.
Tô Ngữ Phù cũng hoảng, cô đứng ngồi không yên, “Ba, mẹ, vậy con phải làm gì bây giờ? Cô ta con cũng sinh hai đứa mất rồi, Dạ Tước vẫn lấy con chứ?”
“Không cần phải hoảng, cho là đã sinh con rồi đi, thì đã sao chứ? Một đứa tạp chủng ti tiện cũng tham vọng gả vào đại hào môn như gia đình nhà họ Long sao? Cô ta có mà nằm mơ.”
“Nguyệt Dung, được rồi, đừng nói Lạc Lạc thành người tệ hại đến thế.” Tô Vỹ Khâm có chút bất mãn nói.
“Ông còn dám lên tiếng nữa à, nếu năm xưa ông không thèm con trai thèm đến phát điên thì sao có thể sinh ra loại nghiệp chủng tâm địa xảo quyệt này?” Uông Nguyệt Dung đổ hết lỗi lên đầu chồng.
“Đúng đúng đúng, năm xưa là lỗi của tôi, lỗi của tôi, còn bây giờ chúng ta hãy bàn vấn đề của Ngữ Phù đi.”
“Có gì để bàn nữa đâu? Ngữ Phù, con trực tiếp nói với nhà họ Long, năm năm trước là do con tiện nhân đó thay con lên giường với Long Dạ Tước, lại còn tham vọng mượn cớ sinh con để ngồi vào vị trí thiếu phu nhân nhà họ Long, loại phụ nữ như thế, nhà họ Long chịu nhìn nhận mới lạ.”
“Đúng vậy, chuyện của năm năm trước tuyệt đối không thể cho nhà họ Long biết, chúng ta chỉ có thể nói là Tô Lạc Lạc trộm thẻ từ vào phòng của con, tự mình lẻn vào phòng của Long Dạ Tước, lại còn chủ động quyến rũ anh ấy.”
Tô Vỹ Khâm nhất thời rơi vào im lặng, hiện tại, đối với ông thì Tô Ngữ Phù mới là đứa con gái ông yêu thương từ nhỏ tới lớn, còn Tô Lạc Lạc chẳng qua chỉ là một ngọn cỏ dại mà ông không hề muốn hỏi han đến mà thôi.
“Ngữ Phù, một lát con hãy mau chóng đến nhà họ Long nói rõ ràng chuyện này, cứ nói là Tô Lạc Lạc vốn đã có mục đích xấu từ năm năm về trước rồi, lẻn leo lên giường của Long Dạ Tước, tạm thời khoan nói chuyện con cái, con cứ việc nói ra ấm ức của mình.”
“Dạ! Mẹ à, con biết rồi, con sẽ đi ngay bây giờ.”
“Nhất định phải ra vẻ ấm ức một chút, tuyệt đối phải khiến cho người nhà họ Long hoàn toàn chán ghét Tô Lạc Lạc.” Uông Nguyệt Dung dặn dò.
Tô Ngữ Phù nhớ đến biểu cảm khuôn mặt của Long Dạ Tước khi nói việc từ hôn trong tiệc đính hôn, cô giận đến mức muốn Gi*t ૮ɦếƭ Tô Lạc Lạc, sao có chuyện thủ hạ lưu tình với cô ta được? Cô nhất định phải khiến cho người nhà họ Long từ chối chấp nhận Tô Lạc Lạc, cho dù đã sinh con thì vẫn không nhìn nhận cô ta.
Nói không chừng sau này hai đứa trẻ đó sẽ giao cho cô -Tô Ngữ Phù- chăm sóc. Hừm! Con của cô ta cô dĩ nhiên sẽ không chăm sóc hết mình! Cô phải nhanh chóng sinh ra đứa con của cô và Long Dạ Tước.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Long gia biệt viện.
Long lão thái thái ngồi trên ghế sofa nhìn về phía quản gia lại hỏi, “Gọi lại cho cậu chủ Dạ Tước, coi xem nó đang ở đâu! Kêu nó nhanh chóng về đây gặp ta, chuyện này là như thế nào! Lễ đính hôn đang tốt đẹp vậy lại bị nó hủy bỏ rồi.”
“Mẹ à, mẹ cũng đừng tức giận thế, Dạ Tước làm như vậy chắc chắn là có lý do của nó.” Long phu nhân Tưởng Ân an ủi nói.
“Đạo lý gì ta không quan tâm, nhưng làm vậy với nhà họ Tô là không đúng, chúng ta đã thất lễ trước, nếu truyền ra ngoài nhà họ Long chúng ta còn mặt mũi nào nữa?”
“Mẹ à, con sẽ kiếm Dạ Tước nói chuyện, xem coi nó vì sao mà hủy bỏ hôn lễ.” Long Sở Hùng an ủi thêm.
“Ta đã tính hết rồi, cho tụi nó năm nay kết hôn, năm sau thì sinh cho ta một cháu chắt, bây giờ ta kiếm ai đòi cháu chắt đây?” Lão thái thái xưa giờ tính khí nóng nảy.
Trong lúc đó, người hầu ngoài cửa vội vã chạy vào thông báo, “Lão phu nhân, lão gia, phu nhân, Tô gia đại tiểu thư đến rồi.”
“Nhanh mời con bé tội nghiệp vào đây!” Long lão thái thái lập tức hạ lệnh.
Không bao lâu thì thấy Tô Ngữ Phù đã thay một bộ y phục đoan trang với đôi mắt đỏ đi vào, đôi mắt long lanh vẫn còn vương những giọt nước mắt, bộ dạng rất đáng thương.
“Ái da, đến đây nào cháu ngoan, đến chỗ của bà nè.” Long lão thái thái đã xem cô ấy như là cháu gái vậy, muốn ôm vào lòng để vỗ về an ủi.
Tô Ngữ Phù lập tức ngồi cạnh Long lão thái thái, vươn tay vòng qua cánh tay của bà, “Bà ơi, con xin lỗi...”
Tưởng Ân đưa cho cô một tờ khăn giấy, “Lau nước mắt đi!”
Tô Ngữ Phù lau khô nước mắt bèn nghe thấy Long lão thái thái vỗ vai cô nói, “Xin lỗi cái gì, cần phải xin lỗi phải là Long gia chúng ta, con có gì sai chứ?”
“Đúng, là Dạ Tước nhà chúng ta sai rồi, con yên tâm, chúng ta sẽ tìm nó để nói chuyện.”
“Uhm! Cảm ơn bác gái, con cũng không hiểu tại sao Dạ Tước lại đột ngột hủy bỏ hôn lễ, nhưng có chuyện này, con nhất định phải nói với mọi người, nếu không… con...” Nói xong, Tô Ngữ Phù lại rơi nước mắt.
Long lão thái thái tò mò nhìn cô, vỗ về một tiếng, “Đừng khóc nữa, trước tiên nói rõ đã, có chuyện gì?”
“Có thể… có thể mọi người vẫn chưa biết một cô gái xuất hiện tại bữa tiệc hôm nay là ai.”
“Cô ta là ai?” Tưởng Ân ngạc nhiên hỏi, bọn họ thực sự không biết là ai, chỉ tưởng là một người đi lạc thôi.
“Cô ta … cô ta là con gái riêng của ba con, là đứa con của người phụ nữ dụ dỗ ba, cô ta tên Tô Lạc Lạc.”
“Cái gì?” Mẹ chồng con dâu Long gia đều bất ngờ khi nghe tin này.
“Ba con nói, năm đó trong bữa tiệc công ty ông đã uống say, có một trợ lý dìu ba vô phòng nghỉ, người trợ lý tâm địa thâm hiểm, quyến rũ ba con xong sinh hạ một cô con gái, sau đó, bà ta dẫn cô con gái đến ép mẹ con nhường vị, mẹ con không chịu, bà ta cứ thế bám lấy ba con.” Tô Ngữ Phù đương nhiên không thể nói ra chuyện năm đó ba cô muốn có con trai, chỉ có thể bịa ra câu chuyện trong đó ba cũng là một nhân vật bị hại.
“Còn có chuyện như vậy? Vậy cô gái đó vì sao lại đột nhiên xuất hiện tại hôn lễ của tụi con vậy?”
“Chuyện con muốn nói bây giờ đó là một sự việc phát sinh năm năm trước … là chuyện xảy ra với con và Dạ Tước.”
“Oh? Con nói đi!” Tưởng Ân cổ vũ, lúc này Tô Ngữ Phù bày ra một bộ mặt ấm ức, khiến họ thương cảm.
Nên biết rằng năm năm qua cô gái này luôn bên cạnh bầu bạn không rời con trai họ, hơn nữa năm năm trời không quản trời nắng hay mưa cũng qua chơi với họ, hiếu kính họ, được bọn họ yêu thích, vì con trai cứ một mực đùn đẩy chuyện hôn nhân, không sớm chút rước cô về nhà là đã bắt cô chịu thiệt thòi rồi, giờ đây, trong buổi lễ đính hôn lại bị hủy hôn trước mặt mọi người, đối với cô đó là một sự sỉ nhục.
"Năm năm trước trong một lần yến tiệc, con thấy Dạ Tước cứ phải mời rượu các vị khách bèn đặt một phòng ngủ trong khách sạn cho Dạ Tước nghỉ ngơi, có hai thẻ từ chính phụ mở cửa, con lúc đó cũng mệt nên đến một phòng giải trí nghỉ ngơi chút, đến lúc con tỉnh dậy chuẩn bị về phòng ngủ mới phát hiện tấm thẻ của con không còn nữa."
Ba người của Long gia đang có mặt trong phòng khách rất chú ý lắng nghe cô nói, Tưởng Ân nhanh chóng hỏi, "Sau đó thì sao? Thẻ của con đi đâu rồi?" 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc