Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài - Chương 06

Tác giả: Thượng Quan Nhiêu

Hạ Thấm liền bật cười, vỗ vai Tô Lạc Lạc, “ Được rồi được rồi! Bọn trẻ không phải giờ rất an toàn bên cạnh cậu rồi sao? Không cần dạy bảo nữa đâu.”
Tô Lạc Lạc giận thực sự á! Bọn trẻ sao có thể dẫn dụ cô đến trước mặt người nhà họ Tô? Trong thâm tâm cô chỉ có thể cho đó là sự trùng hợp thôi.
Trùng hợp đến mức vô lý.
Sân bay
Luôn là nơi kẻ đến người đi, tại đây cũng có rất nhiều nhà hàng, quán cà phê lớn, Tô Lạc Lạc và Hạ Thấm mỗi người dắt theo một đứa trẻ đi vào một tiệm ăn trung hoa.
Là bữa ăn cuối ở trong nước nên Hạ Thấm mời khách, còn gọi ra một bàn đầy đồ ăn ngon, dự định vỗ béo ba mẹ con trước khi xuất ngoại.
Món ăn rất ngon, hai đứa trẻ đều ngoan ngoãn ăn cơm, Tô Lạc Lạc và Hạ Thấm không tiện nói một số chuyện trước mặt tụi nhỏ nên chỉ nói về chuyện công việc.
Trong phòng riêng của một nhà hàng món Tây sang trọng tại sân bay, thân hình tao nhã của người đàn ông thoải mái ngồi dựa trên sofa, điện thoại của anh ta đổ chuông đúng lúc.
“Alo! Tìm thấy bọn họ chưa?”
“Tìm thấy rồi, bọn họ đang ở một quán ăn trên tầng hai dùng bữa, ngài có cần qua đây bây giờ không?”
“ Không cần, tôi chút nữa mới qua, các người trông chừng cẩn thận.”
“Dạ vâng!” Vệ sĩ trả lời.
Hai giờ bốn mươi, Tô Lạc Lạc và Hạ Thấm dắt bọn trẻ chuẩn bị qua cửa thông quan.
Mãi đến khi nhìn thấy khu vực kiểm tra thông quan ngay trước mặt Tô Lạc Lạc mới có thể cảm thấy nhẹ nhõm, chỉ cần rời khỏi quốc gia này cô sẽ yên tâm hơn khi sinh sống ở nước ngoài.
Còn cách khu vực kiểm tra thông quan cỡ hai mươi mét nữa.
Đột nhiên, hai người đàn ông to con mặc áo vest da xuất hiện, đưa tay chặn lại đường đi của các cô.
“ Tô tiểu thư xin dừng bước.” Tiếng nói khách khí của vệ sĩ vang lên.
Tô Lạc Lạc đã bị giật mình lúc bị chặn, mà trong lời nói của bọn họ nhắc đến họ của cô, cô càng thấy kinh hoàng, nét mặt chùng xuống, tức giận nói “ Tránh ra.”
Chẳng lẽ là người nhà họ Tô, nhanh vậy đã tìm thấy bọn họ rồi sao? Hạ Thấm cũng lo lắng ôm lấy Tiểu Hinh ở kế bên, ánh mắt cảnh giác nhìn hai tên vệ sĩ lạnh lùng đứng trước mặt, sợ bọn họ sẽ đột nhiên ςướק mất bọn trẻ.
“Xin lỗi, thiếu gia nhà chúng tôi muốn gặp cô, mời cô theo chúng tôi đi một chuyến.”
Tô Lạc Lạc nhìn khu kiểm tra thông quan ngay trước mắt rồi, cô không quan tâm ai muốn gặp mình, cô liền tức giận, “Tôi nói tránh ra, còn không tránh ra tôi báo cảnh sát nói các người quấy rối tôi.”
Vệ sĩ thừ người một lúc, tiếp theo đó, họ đưa mắt nhìn lên, từ đỉnh đầu cô nhìn ra hướng phía sau lưng cô.
Tô Lạc Lạc nhìn thấy người vệ sĩ nhìn về phía sau mình, cô và Hạ Thấm liền vội quay đầu lại.
Chỉ thấy cách bọn họ khoảng mười mét, một thân hình cao thẳng đẹp bất phàm bước đi tao nhã giữa bốn người vệ sĩ.
Người đàn ông này mặc một bộ vest đen, dáng người cao to chắc nịch và một đôi mắt ngang dài sâu hút, cho dù đi trong đám đông du khách thì khắp người anh ta cũng tỏa ra một cảm giác lạnh lùng và xa cách khiến người thường phải e dè.
Đồng tử Tô Lạc Lạc mở to, không dám tin người đàn ông này đang có mặt tại sân bay, tim đập loạn lên, sao có thể? Đây không phải vệ sĩ của nhà họ Tô? Mà là của anh ta?
Vì sao người đàn ông này đến tìm cô? Chỉ mới chạm mắt với người đàn ông này Tô Lạc Lạc liền có một cảm giác như rơi vào động bang, toàn thân lạnh toát sợ hãi.
Anh ta đến làm gì?
Trái lại, hai đứa trẻ lúc này mừng rỡ mở to mắt, chúng nó có một dự cảm rằng người đến tìm chính là ba của chúng nó.
Long Dạ Tước với thân hình vững vàng cao lớn trực tiếp bước tới nơi cách cô chưa đến một mét mới dừng lại, anh nhìn từ phía trên xuống quan sát cô gái nhỏ nhắn đang kinh hãi không biết phải làm gì, tiếp đó lại nhìn qua diện mạo của hai đứa trẻ, cuối cùng, anh nheo đôi mắt lại nhìn chằm chằm cô gái, mở miệng nói với tông giọng thấp trầm, “Chúng ta nói chuyện chút đi!”
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Tô Lạc Lạc đối mặt với người đàn ông có ánh mắt sâu thẳm, khó kiềm chế cảm giác chột dạ bất an nhưng giọng vẫn lạnh tanh, “Tôi với anh không có gì để nói.”
Người đàn ông nhíu mày, giọng nói được ép xuống thấp vài tông hơn,“Cô chắc chắn không có gì để nói à?”
“Xin lỗi, chúng tôi đang vội lên máy bay.” Tô Lạc Lạc nói xong quay sang Hạ Thấm nói, “Cậu về đi! Tớ dẫn tụi nhỏ vào được rồi.”
Hạ Thấm mau chóng đặt Tiểu Hinh xuống đất, cô mỗi tay dắt một đứa trẻ định đi.
“Thực sự không muốn nói chuyện với tôi về bọn trẻ của chúng ta sao?” phía sau, giọng trầm như rượu lâu năm, lại có sức xuyên thấu của người đàn ông vang lên.
Thân hình Tô Lạc Lạc đang kéo hai con nhỏ bỗng nhiên run lên, cô đứng yên đó, không hề cử động, nhưng trên khuôn mặt nhỏ bé của cô đã hiện lên sắc mặt sợ hãi, trắng bệt, kinh hoàng, bất lực.
“ Mami, mami sao vậy?” Tô Tiểu Hinh lo lắng lắc tay cô.
Tô Tiểu Sâm ngước đầu lên nhìn mami, quay đầu thì thấy người đàn ông ngầu như mình đang đến gần, cậu bé liền vùng thoát khỏi bàn tay của mami, thân hình nhỏ nhắn tiến lên trước mặt ông ta vài bước, mở rộng hai cánh tay, nhíu mày lại nhìn về người đàn ông đang đi đến quát lớn, “Tôi không cho ông lại gần mami của tôi.”
Thân hình nhỏ bé nhưng lại có khí chất nam nhi, ngoài ra với ngoại hình giống hệt với người đàn ông đó rõ ràng như đang bộc lộ hết sự thật vậy.
Đôi mắt Long Dạ Tước sượt qua nỗi kinh ngạc và sự vui mừng, cậu bé này vừa nhìn thôi là biết đó là con của anh, chỉ bàn đến khí chất toát ra từ thân hình nhỏ bé này thôi cũng đủ để biết đây là con cháu nhà họ Long rồi.
Anh cúi người xuống đối mặt với Tô Tiểu Sâm, nhép miệng cười, “ Ta không làm hại cô ấy đâu, ta chỉ muốn kiếm cô ấy nói về chuyện của con và em gái con, và cả chuyện của chúng ta trước đây.”
Tô Lạc Lạc nghiến môi, người đàn ông này là âm hồn đeo bám hả trời? Cái gì mà chuyện ngày trước? Lúc trước bọn họ còn chưa thấy qua mặt nhau nữa mà? Trừ đêm đó ra.
Đêm hôm đó anh ta hoàn toàn không biết gì.
Cô quay người nói với Hạ Thấm, “ Thấm Thấm, cậu giúp mình giữ chừng tụi nhỏ, mình với quí ngài đây nói chuyện.”
Hạ Thấm lập tức đi đến, mỗi tay dẫn một đứa đi về phía ghế ngồi chờ cách trăm mét.
Hai đứa trẻ không ngừng quay đầu nhìn lại, mong rằng ba và mami có một kết cục tốt sau cuộc nói chuyện.
Long Dạ Tước quay người, mắt nhìn đưa tiễn cặp đôi bảo bối dễ thương xinh xắn rời đi, không kiềm được nỗi vui mừng trong tim, không ngờ rằng trên thế gian này anh đã có hai đứa con rồi.
Nhìn bọn trẻ đi xa rồi Tô Lạc Lạc mới có thể khoác lên bộ mặt lạnh nhìn người đàn ông toát lên khí chất ngút trời đứng trước mặt, “Anh muốn nói chuyện gì với tôi, nhanh lên, tôi không có thời gian.”
Long Dạ Tước cũng là lần đầu đứng gần đến vậy để ngắm cô, khuôn mặt xinh đẹp tinh tế thanh tú nhỏ bằng bàn tay, cùng một đôi mắt trong như suối nguồn mang phẫn nộ nhưng vẫn thoát tục thu hút.
“Con là của anh phải không?” người đàn ông hỏi thẳng, âm thanh đôn hậu gợi cảm, ánh mắt khóa chặt lấy cô.
Tô Lạc Lạc lập tức cảm thấy buồn cười nhìn anh ta, phản biện một cách dõng dạc, “Quí ngài này chắc nhầm lẫn rồi, tôi với anh vốn dĩ không hề quen biết, anh không thể cứ thấy đứa trẻ nào nhìn giống anh thì đều nhận là con của anh vậy chứ!”
૮ɦếƭ tiệt, con trai tướng tá giống anh ta quá, điểm này làm cho cô lo lắng.
“Cô khẳng định là chúng ta chưa từng gặp mặt qua?” Long Dạ Tước nhếch mép nở nụ cười người khác nhìn không thấu.
“Tôi xác định, khẳng định một trăm phần trăm.” Tô Lạc Lạc vì con có thể nói dối không chớp mắt.
“Cô gái à, năm năm trước cô lén ngủ với tôi, bây giờ lén đẻ con của tôi, gan của cô cũng không nhỏ nhỉ.” Giọng nói của người đàn ông trầm lắng dễ nghe nhưng cũng toát lên nộ khí.
Tô Lạc Lạc thất kinh thần sắc, có chút hoảng loạn phản bác lại, “Cái gì mà năm năm trước, tôi với anh căn bản không hề quen biết, anh là ai tôi còn không biết.”
Ánh mắt ngang dài của Long Dạ Tước khóa chặt khuôn mặt kinh hoảng của cô, lạnh lùng hằn một tiếng, “Chúng ta biết nhau hay không, cô là người rõ nhất, quen ở đâu, tại sao lại quen, cô cũng rõ nhất, vả lại vào đêm đó chúng ta quen biết rất sâu và cũng rất khuya.”
Tô Lạc Lạc đầu óc như nổ tung, trống rỗng không suy nghĩ được gì, sao có thể được? Anh ta sao biết được đêm hôm đó năm năm về trước là với cô?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc