Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài - Chương 05

Tác giả: Thượng Quan Nhiêu

Trên khán đài.
Thân hình cao thẳng của người đàn ông cứng đờ vì sốc, anh nhìn theo bóng dáng Tô Lạc Lạc dẫn theo hai đứa trẻ rời khỏi, ánh mắt đầy sự bất ngờ của anh dán chặt vào họ mãi rất lâu sau vẫn chưa dời ra được.
Cô gái đó từ lúc nào mà đã sinh ra hai đứa con?
Tô Ngữ Phù lập tức nâng cao giọng nói với bảo vệ, “Còn không mau đóng cửa lại, không cho phép bất cứ ai vào đây làm phiền.”
Bảo vệ lập tức đứng giữ ngay trước cổng, không cho người lạ bước vào.
Còn tại bàn của nhà họ Tô, Tô Vỹ Khâm vừa rồi cũng nhìn thấy con gái bước vào, đó là đứa con ngoài giá thú mà ông đã không quan tâm trong suốt nhiều năm, không ngờ là đứa con này lại xuất hiện trong lễ đính hôn của con gái ông.
Bên cạnh ông, người vợ Uông Nguyệt Dung lạnh giọng đằng hắng một tiếng, “ ૮ɦếƭ tiệt mà, một đứa tiện nhân không thể lộ diện sao lại có thể xuất hiện ở đây được?”
“ Đừng giận, hoàn thành xong lễ đính hôn của Ngữ Phù rồi hãy bàn tiếp.” Tô Vỹ Khâm an ủi vợ.
Uông Nguyệt Dung trừng mắt nhìn ông ta ngay, rõ ràng có sự phẫn uất trong đó.
“Dạ Tước, chúng ta không cần quan tâm những người không liên quan, chúng ta bắt đầu trao đổi nhẫn đính hôn nào!” Tô Ngữ Phù mỉm cười, đưa hộp nhẫn kim cương mà người phục vụ vừa mang lên cho anh ta, cô không muốn tiến độ lễ đính hôn của mình bị ảnh hưởng.
Chỉ thấy ánh mắt sắc bén của Long Dạ Tước nhìn lên nhưng không hề đón lấy hộp nhẫn kim cương từ tay cô ta, mà chuyển hướng nhìn về phía khách mời, sau đó giọng nói trầm ấm của anh vang lên, “Xin lỗi đã làm lãng phí thời gian của quý vị, bây giờ tôi tuyên bố hủy bỏ hôn lễ này, xin lỗi.”
Nói xong, anh quay về khu vực gia quyến ngồi, “ Bà, ba,mẹ, con còn việc, con đi trước.”
Nói dứt lời, anh ta bước nhanh về phía cửa sảnh.
“Dạ tước, anh ở lại đây…. Dạ Tước…. anh quay về đây.” Tô Ngữ Phù đuổi theo từ trên bục khán đài, gương mặt xinh xắn đã biến sắc từ lâu.
Anh ấy bị sao thế?
Tuy nhiên, bóng người của Long Dạ Tước vẫn lạnh lùng mất hút đằng sau cánh cửa sảnh lớn.
Trong lúc Tô Lạc Lạc và Hạ Thấm mỗi người bế một nhóc tì vội vàng ngồi vào xe thì Hạ Thấm cũng ngỡ ngàng không ít, cô ta nhìn sang Tô Lạc Lạc hỏi. “Vừa rồi tớ không nhìn lầm chứ! Là lễ đính hôn của bọn họ sao?”
Tô Lạc Lạc không muốn nhắc đến người nhà trước mặt bọn trẻ, cô trả lời một tiếng, “ Đúng vậy! Bây giờ chúng ta về nhà cậu, tớ sẽ đặt vé chiều nay đưa bọn trẻ xuất cảnh.”
“Gì cơ? Tại sao chứ!” Hạ Thấm thắc mắc.
“Nói chung là tớ không muốn để bọn trẻ ở lại trong nước.” Tô Lạc Lạc đang trong trạng thái hoảng loạn vô cùng, vừa rồi, cô nhìn thấy người đàn ông đính hôn cùng Tô Ngữ Phù, sau đêm hôm đó, trừ lúc cô thỉnh thoảng nhìn thấy anh ta trên báo ra thì hoàn toàn chưa từng gặp qua người thật ngoài đời.
Mà vừa rồi, ánh mắt của người đàn ông đó khiến cô cảm thấy sợ hãi, khủng hoảng, rõ ràng đêm hôm đó anh ta không biết gì cả mà.
Nhưng tại sao cô lại có cảm giác tội lỗi vậy?
Thôi bỏ đi, không quan tâm gì nữa, tẩu vi thượng sách.
Nói xong, Tô Lạc Lạc cầm điện thoại lên, bất chấp việc mua vé bay ngay rất mắc, cô vội vàng đặt ba vé bay vào buổi chiều ba giờ về nước F.
“Mami ơi, tại sao chúng ta phải đi vội như vậy?” Tô Tiểu Sâm thắc mắc.
“Tụi con còn dám lên tiếng nữa à, về nhà rồi mami sẽ cho tụi con biết tay.” Tô Lạc Lạc gằn giọng.
“Mami ơi, tụi con xin lỗi mà! Tụi con không có cố ý đâu, tụi con chỉ là đi thám hiểm thôi.”
Sự hoảng loạn trong nội tâm Tô Lạc Lạc vào lúc này rõ ràng bọn trẻ không thể nào hiểu được, vừa nãy cô đã xuất hiện trước mặt người đàn ông đó và Tô Ngữ Phù, còn có cả người nhà cô, đồng thời, bọn trẻ lại gọi cô là mami trước mặt mọi người.
Lần này việc cô muốn giấu chuyện có hai đứa con có lẽ không giữ được nữa rồi.
Mặc dù nhà họ Tô vẫn chưa biết ba của bọn trẻ là ai, nhưng cái cô sợ chính là họ sẽ điều tra! Tra ra rồi thì mọi việc sẽ không thể cứu vãn nữa.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Ba tấm vé máy bay đã xuất phiếu rồi, Tô Lạc Lạc nhìn cảnh đường phố phía ngoài cửa sổ với tâm trí rối như tơ vò. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh nhục nhã của một đêm cách đây năm năm, đêm hôm đó, cô vốn không phải là thạch nữ không có cảm giác nên khi bị người đàn ông đó xâm phạm, cái cảm giác đau đớn như bị xé toạt ra khiến cả đời này cô cũng không thể quên được.
Người đàn ông đó chính là đại diện của ác quỷ.
Sau lần đó, mấy ngày liên tục cô gặp ác mộng mơ thấy hình ảnh bị cả người hắn ta đè xuống, hoàn toàn không hề nhẹ nhàng lưu tình, cho đến giờ, mỗi khi cô nhắm mắt cũng có thể cảm nhận rõ ràng cái cảm giác đau đớn đó.
Dưới khách sạn trong một chiếc xe hơi sang trọng màu đen, ngón tay thon dài của người đàn ông giữ lấy điện thoại áp sát tai, đang chờ đợi một tin tức.
“ Long tổng, chúng tôi điều tra được ba mẹ con Tô Lạc Lạc năm ngày trước đã nhập cảnh, thông tin của những đứa trẻ phân biệt như sau, bốn tuổi lẻ ba tháng, là một cặp sinh đôi long phụng.” Giọng nữ rõ ràng mạch lạc ở đầu dây bên kia truyền đến, nói xong, cô lại tra ra ngay, “Tô Lạc Lạc cũng chỉ vừa mới đặt vé chiều nay ba giờ rưỡi bay đến nước F.”
“Được, ta biết rồi.” Với nét mặt phức tạp, người đàn ông nhấn nút cúp máy điện thoại, sâu trong đôi mắt anh ta lấp lánh tỏa ra sự tinh anh và khôn ngoan.
Bốn tuổi lẻ ba tháng, nếu như đích thực năm đó là lần đầu tiên của cô ấy, thời gian sinh ra đứa trẻ rất trùng khớp, cộng thêm đứa bé trai chỉ nhìn là thấy rất giống anh, càng khẳng định rõ thêm một việc.
Đứa con bên cạnh cô ấy là con của anh.
“Ông chủ, giờ chúng ta đi đâu?” Người vệ sĩ lái xe dò hỏi.
“Ra phi trường.” Người đàn ông với làn môi mỏng gợi cảm cất tiếng, ánh mắt ánh lên một nụ cười hân hoan.
Tại nhà của Hạ Thấm, Tô Lạc Lạc nhanh chóng nhét quần áo của mình và bọn trẻ vào trong vali, Hạ Thấm an ủi nói, “Đừng lo lắng quá, từ giờ đến ba giờ rưỡi không phải vẫn còn mấy tiếng sao?”
Lúc này hai đứa bé đang coi tivi ở bên ngoài, Tô Lạc Lạc ngẩng đầu lên nhìn Hạ Thấm, nói nhỏ, “Mình không gấp được sao? Người nhà họ Tô đều đã biết mình có hai đứa con rồi, chỉ cần bọn họ biết được tuổi của chúng, nhẩm tính thời gian là biết ngay là con của người đàn ông đó thôi.”
“Cậu nói không phải là được rồi, cậu cứ nói ở nước ngoài quen được bạn trai không được sao?”
Tô Lạc Lạc thở một hơi dài, “Tiểu Sâm với người đó giống nhau như đúc vậy, cậu thấy bọn họ có tin không?”
Hạ Thấm gật gật đầu, “Cũng đúng, vậy sao cậu không lo Long Dạ Tước cũng có thể nhận ra?
Tô Lạc Lạc bác bỏ giả thuyết đó một cách chắc nịch, “Anh ta không thể nào nhận ra được, đêm hôm đó sau khi tớ đi ra là Tô Ngữ Phù đã đi vào rồi, anh ta lúc đó còn đang ngủ mà!”
“Cậu chắc chắn vậy sao?” Hạ Thấm buồn cười hỏi.
“Tớ dĩ nhiên là chắc rồi, kể cả sáng ngày thứ hai khi anh ta tỉnh dậy thì người đầu tiên nhìn thấy cũng là Tô Ngữ Phù thôi, cộng thêm đêm hôm đó anh ta uống rất nhiều rượu.” Tô Lạc Lạc cho rằng yếu tố duy nhất có thể làm phiền cô ấy chỉ có nhà họ Tô, vì nhà họ Long căn bản là không hề hay biết gì.
" Ái chà, Long Dạ Tước thật đáng thương, người đẹp trai như vậy, lại có tiền, nhưng lại lấy một ả thân tâm không trong sạch còn lừa dối tình cảm, đúng là anh minh một đời nhưng lại nhất thời hồ đồ mà." Hạ Thấm chép miệng cảm thán, thật lãng phí mà.
Tô Lạc Lạc gói gém xong một cái hành lý lớn, một cái hành lý nhỏ, nói với cô bạn,“Chúng ta đi ra sân bay ăn cơm trưa thôi."
Hai đứa trẻ khi về đến nhà đã bị Tô Lạc Lạc mắng một trận, bây giờ ngoan rồi, chỉ là Tô Tiểu Hinh rất thất vọng, tại sao ba không đến tìm chúng nó?
So với sự thất vọng của Tô Tiểu Hinh,Tô Tiểu Sâm càng bức bối hơn, thì ra người đàn ông đó không nhận ra mami, chẳng lẽ người đó không phải là ba?
Ngồi vào trong xe, Tô Lạc Lạc nói với hai đứa trẻ, "Mấy đứa phải ngoan ngoãn nghe chưa, ai không ngoan, mẹ sẽ đánh đòn thiệt đó."
Tô Tiểu Hinh chu môi tỏ vẻ không hài lòng.
Tô Lạc Lạc trừng mắt "Không được chu miệng."
Tô Tiểu Hinh lập tức chề môi lại
"Không được chề môi."
"Vậy con phải làm sao đây!" Tô Tiểu Hinh ấm ức lắm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc