Thiên Nhi vì hành động của William làm cho tức gần như muốn bóc khói. Cô thu dọn các vật bị rơi ra vào lại túi sau đó cố gắng đứng lên như lại không tài nào đứng nổi
Hình như do cú ngã vừa rồi nên khiến mắt cá chân càng đau nhức hơn. Thiên Nhi xoa xoa nhẹ mắt cá nhưng không quên liếc William
Anh cảm thấy hơi có lỗi một tí nên đưa tay ra ý muốn đỡ cô nhưng Thiên Nhi không muốn nhận ý tốt đó
Cô một cầm đôi cao gót, một tay chống xuống để đứng lên nhưng kết quả vẫn như vậy
- Cô định ăn vạ đến khi nào? Người ngoài nhìn vào lại tưởng tôi bắt nạt cô
- Anh không thấy sao tôi đứng không được sao. Còn nữa rõ ràng là anh làm tôi ngã, anh còn nói gì nữa?
Chân đã bị như vậy rồi mà vẫn còn hơn thua. Hôm nay xui xẻo mới gặp phải cô
- Được rồi, xin lỗi. Mau đứng lên đi
William đành nhượng bộ đưa tay ra một lần nữa. Thiên Nhi không muốn ngồi mãi nên cũng đành nắm lấy tay anh ta đứng dậy
- Nè, lên xe đi tôi đưa cô về nhà
Anh lại cảm thấy áy náy đôi chút nên cất tiếng đề nghị. Thiên Nhi cũng biết với tình hình hiện tại không biết đến khi nào mới về được đến cửa hàng nên miễn cưỡng gật đầu
William nắm lấy cổ tay cô vòng qua cổ, đặt bàn tay của mình lên eo cô để dìu Thiên Nhi lên xe
- Biến thái, ai cho anh ᴆụng vào người tôi
Thiên Nhi bị tay anh vòng qua eo nên nhất thời hoang mang. Cánh tay đang choàng qua cổ, Thiên Nhi liền nhéo lấy tai William mắng
- Nếu không làm vậy sao tôi dìu được cô? Bỏ tay cô ra và ngậm miệng lại
- Hứ
Cô đành nghe theo lời anh, chưa được mười giây William lại lên tiếng
- Nè, cô ăn cái gì mà nặng quá vậy
- Sao anh nhiều chuyện quá vậy?
Sau khi được ngồi vào xe, William bắt đầu cài dây an toàn, khởi động xe rồi đặt tay lên vô lăng
- Nhà cô ở đâu?
- Đi thẳng
Chiếc xe mắc tiền bắt đầu lăn bánh. Mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, William nhàn nhạt lên tiếng
- Xem ra cô cũng gan thật, sau mẹ tôi cô là người đầu tiên dám nhéo tai tôi đấy
Thiên Nhi không đáp, cô nhìn lên kính chiếu hậu thấy dáng vẻ của William lại thầm nghĩ
- Dáng vẻ tập trung này nhìn anh ta cũng đâu có tệ
Vừa có suy nghĩ đó, cô lại lắc lắc đầu phủ nhận sau đó lại lấy tay tự đánh vào đầu
Chưa đầy mười phút thì cũng đã đến cửa hàng, được William dìu vào bên trong. Thiên Nhi không còn dùng giọng gắt gỏng lúc nãy nói với anh
- Ngồi xuống đi...tôi lấy nước cho
- Nhìn chân cô xem, bị như vậy mà vẫn đi được à?
Thiên Nhi không đáp, cô đang tìm kiếm gì đó trong túi xách. Nét mặt bình thường dần chuyển sang hơi hoảng hốt rồi cất tiếng
- Ví tiền của tôi đâu rồi? Rõ ràng tôi bỏ trong này mà
- Cô tìm lại thử xem
Thiên Nhi trúc ngược túi xách, các vật đều lần lướt rơi xuống bàn, cô lẩm nhẩm
- Điện thoại, son, chìa khóa, thẻ ATM, sổ tay, 乃út...
- Áaa ví tiền của tôi mất rồi. Ví đó là của Nguyệt Nguyệt tặng tôi đấy
Cô dùng giọng có chút buồn bã nói. William đang cố suy nghĩ, hình như anh nhớ ra gì đó
- Phải rồi, nhất định là rơi trên đường. Đợi một lát tôi sẽ mang về cho cô
- Ừm
Nói rồi, anh đi ra xe quay lại con đường lúc nãy. Loay hoay tìm mãi nhưng cũng chẳng tìm thấy ví tiền rơi ở đâu
- Fuck
William bức tức chửi thề một tiếng. Còn chưa đầy hai mươi phút mà ví lại không cánh mà bay. Cố gắng tìm kiếm thật kĩ nhưng kết quả bằng không, cuối cùng anh đành phải quay về cửa hàng
- Thế nào, ví của tôi đâu
Vừa thấy William, Thiên Nhi liền cất lời hỏi, vẻ mặt mong đợi vô cùng. Nhưng đáp trả cô lại là cái lắc đầu của anh
- Không...thấy
Vẻ thất vọng lộ rõ trên mặt Thiên Nhi sau đó cô liền nhìn William tức giận nói
- Tất cả là tại anh đó, tại anh tôi mới bị mất ví
- Shhh tôi đền cho cô là được chứ gì?
- Anh đền lại ví cho tôi nhưng còn kỉ niệm thì sao?
William hoàn toàn khó hiểu, con nhóc này nói gì thế? Kỉ niệm gì? Không phải chỉ là một cái ví tiền thôi à?
- Anh có biết trong đó là hình chụp của tôi và Nguyệt Nguyệt không? Bây giờ mất rồi làm sao tìm lại?
- ...
- Sao còn đứng đó? Anh không về à?
Nói rồi, cô lại xem xét chân của mình. Đau thế này chắc có lẽ phải đến gặp bác sĩ rồi. Hôm nay là ngày gì mà hết vận xui này đến vận xui khác tìm đến vậy chứ?
William lại dáy lên áy náy, anh đứng đó quan sát cô gái trước mặt. Suy nghĩ gì đó rồi ngập ngừng nói
- Hay là...hay là để tôi đưa cô đi gặp bác sĩ
- Tôi không có nhiều tiền để thuê anh đưa tôi đi đâu
- Đừng có hiểu lầm...coi như bồi thường chuyện mất ví
Dứt lời, William xỏ hai tay vào túi quần, bước đi ra xe. Dừng lại trước cánh cửa, anh xoay người lại hỏi
- Còn ngồi đó? Mau đứng lên
- T-tôi đi không được
Suýt nữa thì quên, chân cô ta như vậy thì đi làm sao chứ? Anh tắc lưỡi rồi cũng quay lại làm động tác dìu Thiên Nhi
- Khoan, dép của tôi
Thiên Nhi đưa tay chỉ về kệ dép ở góc bên phải, William theo hướng tay của cô chỉ, cũng đành bất lực tiến lại đó lấy ra một đôi dép quai ngang màu trắng
- Cô đúng là phiền phức
William để dép xuống phía trước cô cằn nhằn
- Anh còn dám nói
...
Sau khi được bác sĩ khám, băng bó xong hết cả William đưa cô về lại cửa hàng thời trang. Giữa bầu không khí im lăng trên xe bỗng nhiên bụng cô lại kêu lên. Á, xấu hổ ૮ɦếƭ mất!!!
Nhắc mới nhớ, từ sáng đến lúc gặp khách hàng rồi ghé thăm Hy Nguyệt, cô vẫn chưa ăn gì cả
- Cô muốn ăn gì?
William đột nhiên cất tiếng, Thiên Nhi chỉ lắc đầu rồi đáp
- Tôi không còn tiền đâu
- Nè, mở miệng ra là cứ tiền bạc vậy? Cô nghĩ tôi là ai mà cần mấy đồng lẻ đó
- Anh trả?
Thiên Nhi nhìn lên kính chiếu hậu thì thấy anh gật đầu. William cũng liếc mắt sang, cả hai vô tình bắt gặp ánh mắt của đối phương. Cô nhanh như cắt mà quay đầu sang hướng khác, William thì ho vài tiếng rồi hỏi
- Cô muốn ăn gì?
- Gì cũng được
Hàng loạt hình ảnh các món ăn xuất hiện trong đầu. William suy nghĩ một lúc rồi cất tiếng
- Hmmm...sushi, sashimi?
- Tôi không ăn được đồ sống
- Lẩu Tứ Xuyên?
- Tôi không biết ăn cay
- ...
- Tôi ăn không được món đó
William đề xuất món nào, cô không lắc đầu thì cũng trả lời là không biết ăn càng khiến anh thêm bực mình
- Rốt cuộc là cô có thể ăn được cái gì thế?
- Dừng xe lại đi
- ???
Ở đây làm gì có nhà hàng nào đâu? Khoan đã, chẳng lẽ ăn ở cái quán này hả. Từ nhỏ đến lớn, anh toàn ăn ở các nhà hàng sang trọng, chưa từng đặt chân vào những quán bình dân thế này
- Ý cô là cái quán nhỏ xíu này á hả?
- Ừm
- Có hợp vệ sinh không đấy?
- Yên tâm đi, tôi là khách quen ở đây mà
William có chút nghi ngờ nhưng cũng đành dừng xe lại tấp vào. Anh mở cửa bước xuống sau đó vẫn y như cũ là dìu Thiên Nhi
Tay anh đặt ở eo, lúc đầu cô cảm giác có chút không quen nhưng đến hiện tại thì cũng quen dần và cũng thoải mái hơn
Sau khi ngồi vào bàn, cô chủ quán bước đến vui vẻ hỏi
- Hôm nay con muốn ăn gì?
- Cho con hai bát mì hoành thánh nhé cô!
Tầm hơn mười phút, hai bát mì được mang ra còn nghi ngút khói. Cô chủ quán tò mò dừng lại hỏi
- Này Thiên Nhi, bạn trai của cháu cô nhìn có chút quen mặt. Có phải đã từng xuất hiện trên ti vi không?
Nói thế nào đây nhỉ? Nếu nói anh ta là Thái tử nước Anh thì sẽ như nào?
- Dạ, không có. À mà không phải bạn trai đâu cô đừng nói thế
- Cô nhìn con với cậu này hợp nhau lắm đấy. Thiên Nhi à, đừng mãi lo kiếm tiền nữa. Con cũng nên tìm cho mình một người bạn trai đi
Sở dĩ, cô chủ quán biết tên cô là bởi vì Thiên Nhi chính là khách quen ở đây từ những năm cấp ba
Từ mười sáu tuổi cô đã phải tự kiếm tiền để nuôi bản thân. Mỗi tối đi làm thêm về, Thiên Nhi cũng đều ghé qua quán, cô chủ vì thế cũng phần nào biết về hoàn cảnh của Thiên Nhi
- Cho tôi một bát mì vịt tiềm nhé bà chủ!
- Tới ngay, tới ngay
William từ nãy đến giờ vẫn im lặng, sau khi bà chủ rời đi anh cất tiếng hỏi nhỏ Thiên Nhi
- Ăn được không vậy?
- Không có ૮ɦếƭ
Nghe cô nói, anh chần chừ rồi đưa một miếng hoành thánh vào miệng nhai
- Lần đầu anh ăn ở nơi thế này nhỉ? Thế nào, có ngon không?
- Tạm được
- Nè, cô nói thử xem nếu lỡ ngày mai tôi lại được lên báo thì sao?
William định gắp một đũa mì nhưng lại hỏi tiếp. Thiên Nhi thở dài, cất tiếng
- Người ta sẽ không nghĩ anh đến mấy chỗ này đâu. Yên tâm đi
- Mà tôi cũng không ngờ là mình lại ngồi ăn cùng anh
Anh nghe Thiên Nhi nói thì lại tự luyến
- Cô không ngờ mình lại ngồi ăn với một Thái tử đẹp trai, tài giỏi như tôi đúng không?
- Không mà là không ngờ lại ăn cùng người mình ghét
- Con nhóc này
Mặc kệ ánh mắt William đang liếc mình, Thiên Nhi vẫn tiếp tục thưởng thức bát mì
- Tại sao cô ghét tôi?
Cô dừng lại suy nghĩ rồi trả lời
- Bởi vì anh đào hoa à không phải gọi là lăng nhăng mới đúng. Ai lấy phải anh chắc là xui xẻo lắm
- Sao cô không nghĩ là tôi có lý do
- Người có địa vị như anh thì cần gì lý do với không lý do. Chẳng phải thích thì sẽ có sao, tôi không tin anh nói đâu
- Từ nhỏ tôi không có bạn cũng là vì cái danh "thái tử", cuộc sống thật sự rất buồn chán. Lúc đầu tôi muốn tìm một người bạn gái nhưng họ đến với tôi không vì mục đích này thì cũng vì mục đích khác. Họ thỏa mãn tôi, tôi cho họ tiền. Cuối cùng việc tìm bạn gái lại trở thành tìm bạn giường
Thiên Nhi im lặng nghe William nói, lần đầu cô thấy anh nghiêm túc đến vậy. Có lẽ Thiên Nhi cũng không biết, cô chính là người đầu tiên được nghe những điều này