Sáng hôm sau
Hy Nguyệt thức dậy đã là 7 giờ 30 phút, toàn thân cô đau nhức vô cùng nhất là phần thân dưới, cô gắng gượng bước vào nhà tắm
*Cạch*
Hy Nguyệt nhìn bản thân ở trong tấm gương phòng tắm, khắp người cô đâu đâu cũng là dấu hôn đỏ ửng của anh mà không khỏi đau đớn, thứ quý giá cả đời cô đã bị hắn ςướק mất chỉ vì cô quên nấu bữa tối
Cái gì mà Lục Lãnh Phong-tổng tài ác ma đừng nên dính vào. Tất cả đều là giả, anh ta chẳng khác nào mấy tên biến thái thèm khát Dụς ∀ọηg
Cô chọn bộ trang phục cao cổ để có thể che đi những vết đỏ đó rồi đi xuống lầu nấu bữa sáng cho hắn
- Phu nhân
Lâm quản gia chào cô
Nghe tiếng nói của quản gia, Lãnh Phong ngước măt lên nhìn thì thấy cô đang từng bước đi xuống. Anh mặc bộ vest đen ngồi ở sô pha như đang đợi cô để nói điều gì
- ---------------
15 phút sau
Cô nhanh chóng nấu món đơn giản rồi bày ra bàn để cho anh dùng bữa sáng. Anh bước vào đưa cho cô một hộp thuốc
- Đây là gì?
Hy Nguyệt thắc mắc nhìn anh
- Tђยốς tгáภђ tђคเ, tôi không muốn có con với cô
Cô thật sự không tin chính miệng anh có thể nói ra câu đó tức giận nói
- Bên cạnh anh không thiếu phụ nữ sao anh không tìm họ để giải quyết mà còn làm chuyện đồi bại này với tôi
Nhưng mà Hy Nguyệt đâu có biết rằng từ trước đến nay anh chưa từng nổi ham muốn với bất kì ai và cô cũng chính là người đầu tiên anh ᴆụng vào
- Coi như tôi giúp cô hoàn thành bổn phận của một người vợ
- Đúng là khốn nạn mà
- Vậy để tối nay tôi cho cô biết thế nào là khốn nạn
Lãnh Phong nói nhỏ vào tai cô sau đó quay người bước ra khỏi bếp
Cô cầm chặt hộp thuốc trong tay, nhớ tới đêm hôm qua anh không có dùng bao nên chỉ còn cách dùng thuốc để tránh thôi
Dù sao thì đứa con này nhất định không được hình thành, cô không cho phép mình mang thai con Lực Lãnh Phong. Không do dư, cô lấy ra một viên rồi tay cầm ly nước trên bàn uống một hơi
Sau khi dùng bữa và rửa bát đũa xong, cô tháo tạp dề rồi đi lên lầu lấy quần áo và drap giường đi giặt. Vì anh đã đuổi hết đám người hầu nên ở Anotole một mình Hy Nguyệt phải làm lấy hết công việc. Trong lúc gom quần áo thì cô nhớ đến tấm danh thi*p vẫn còn ở trong túi áo khoác nên đem nó bỏ vào ngăn bàn
- ---------------
7 giờ tối
Cô đã nấu bữa tối rồi bày sẵn ra bàn cùng lúc đó anh đã đi làm về
Cô và anh ngồi đối diện nhau nhưng không ai nói với ai một lời
- Tôi....tôi muốn...hỏi anh một chuyện
Hy Nguyệt bỏ đũa xuống rồi mở lời
Lãnh Phong nhìn cô bằng cặp mắt chán ghét thấy rõ
- Nói
- Tôi có thể đến C.M để làm việc được không
- C.M? người như cô mà cũng được Cố Mộc mời vào làm sao
Dù câu nói của anh làm Hy Nguyệt bực mình lắm nhưng mà vì muốn anh đồng ý nên cũng không dám cãi lại
- Anh biết Cố tổng sao?
Hy Nguyệt thắc mắc hỏi
- Biết, cô có ý kiến gì sao?
- À không nhưng mà tôi..tôi có thể đến đó chứ?
- Tùy cô nhưng đừng để tôi biết được là cô quyến rũ bạn tôi
Vậy là anh đã đồng ý nhưng mà vế sau lại có hai từ "Quyến rũ" làm cô rất tức giận chẳng lẽ trong mắt Lãnh Phong cô luôn là hạng gái đó
- Anh........
- Tôi ăn xong rồi
Anh chen ngang vào câu nói của Hy Nguyệt rồi đứng lên tiến lên lầu
Cô không biết anh có bị ᴆụng trúng đâu không mà lại đồng ý dễ dàng như vậy nhưng mà kệ đi đồng ý là tốt rồi
Cô dọn dẹp rồi lên phòng đóng cửa lại sau đó điện cho ai đó
- Alo Cố tổng đúng không ạ
- Cô là?
Cố Mộc hơi thắc mắc nên hỏi lại
- Tôi là cô gái hôm trước không biết anh còn nhớ chứ
- À tôi nhớ rồi, cô điện cho tôi là vì lời đề nghị lần trước sao?
- A đúng rồi ạ không biêt tôi có thể làm ở C.M được không?
- Được chứ, công ty tôi sao có thể bỏ qua một nhân tài như cô, bắt đầu từ tuần sau cô có thể đến C.M
Cô vui mừng cảm ơn rồi cúp máy, cuộc nói chuyện giữa Hy Nguyệt và Cố Mộc đã bị anh đứng ngoài cửa nghe thấy hết, anh chỉ cười một cái rồi quay về phòng