Vợ... Xin Em Đừng Khóc - Chương 37

Tác giả: Ngọc Diễm

Sau khi trốn thoát khỏi nhà kho ả hốt hoảng chạy đi, quần áo trên người xộc xệch càng chạy nhanh những phần cơ thể điều bị lộ ra ngoài trông rất gợi cảm. Chạy được một đoạn ả bất ngờ nhìn thấy trạm gọi điện thoại liền dùng hết sức lực còn lại chạy vào động tác nhanh nhẹ cầm điện thoại bấm từng dãy số
tút tút ~~
" Thê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau "
Ả sững người lại , khuôn mặt nhợt nhạt mang vài nét mệt mỏi âm trầm suy nghĩ
Tại sao Hắc Ưng không bắt máy ?
Chẳng phải mỗi lần ả gọi Hắc Ưng điều bắt máy sao ?
Tại sao vậy?
Ả vội lắc đầu gạt đi những dòng suy nghĩ trong đầu, mệt mỏi dựa vào cửa trạm điện thoại, bàn tay vẫn kiên nhẫn bấm từng dãy số nhưng điều chỉ nghe tiếng " Tút... Tút.. " . Tuệ Lam tuyệt vọng đặt điện thoại xuống
.Ren... Ren
~ Ả định quay người bước đi thì chợt tiếng chuông điện thoại vang lên. Ả giật mình vội vàng chạy lại dùng tốc độ nhanh nhất nghe máy
" Hắc Ưng , xin anh cứu em, xin anh cứu em .Bọn người của Phong Thần đang truy đuổi em, nếu anh ta bắt được em, em chỉ con đường ૮ɦếƭ... Xin anh "
" Cứu cô ? Đừng mơ ! "
" Anh tại sao... Tại sao... "
Haha - người bên đầu dây bên kia cười một cách khinh bỉ rồi dõng dạc nói
" Cô thắc mắc tại sao ư ? Đồ đàn bà ngu ngốc .Cô chỉ là con cờ mà tôi điều khiển . Bây giờ tôi đã hoàn thành mục đích nên cô hết giá trị để tôi lợi dụng rồi, cần gì phải cứu "
" Anh... Đừng ...đối ...xử ..với ...em ..như ..vậy "
" Vậy từ trước tới giờ anh có bao giờ yêu tôi thật lòng không ? Hay chỉ lợi dụng tôi "
Ả khóc lóc van xin tha thiết , câu hỏi của ả cũng chẳng thấy ai trả lời vì người đàn ông kia đã cúp máy từ lâu!
" Hắc Ưng, anh thật tàn nhẫn "
" Tại sao lại đối xử với em như vậy? "
Ả cười chua chát, thân thể không trụ vững được liền nhã nhào xuống đất , gượng gạo đứng dậy ả lảo đảo đi về phía trước
Ào ào ~ cơn mưa như vô tình hay cố ý hối hả rơi xuống ,thân ảnh Tuệ Lam gầy gò lảo đảo mỏng manh đi trong mưa, cả người ả ướt sũng quần áo trên người một phần quá hở hang một phần vì trời mưa nên đã lộ rõ ràng ra ngoài không sót một chút gì
Đi được một đoạn ả gặp được hai người đàn ông già say xỉn, ánh mắt sắc dục không ngừng lườm liếc thân thể ả, nhưng ả mặt kệ đi tiếp mà không biết bọn họ cũng đi theo sau... Đến đoạn đường vắng, nhận biết sự nguy hiểm Tuệ Lam hốt hoảng dùng sức lực yếu ớt chạy nhanh
Không biết có phải trời đã trừng phạt ả hay do số ả xui xẻo ...
Ả chạy được một đoạn thì trượt chân té nhào xuống đất, hai người đàn ông kia cũng vì thế đuổi kịp
" Cô em, sao ăn mặc mỏng manh thế, lại đi trong trời mưa sao! Hay là để bọn anh sưởi ấm cho em nha "
" Không.... Không... Tránh xa tôi ra..... Không... Không "
.......còn nhiêu tự hiểu ahhhhh...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc