" Tôi nào có vui "
" Chỉ là tôi đang cười người phụ nữ ỏng a ỏng ẹo bên cạnh anh thôi "
Cô thờ ơ nhìn người con trai trước mặt ,trên môi nở nụ cười mỉa mai
Haha - anh cười lớn
" Lâm Tố Như, cô đã thay đổi..thật sự đã thay đổi rồi "
" Vậy thì sao " cô cười nhạt trả lời
" Nếu không thay đổi thì có lẽ tôi không thể sống trên đời này nữa "
"Tố Như.... Em " ấp ngạc nhiên nhíu mày nhìn người phụ nữ trước mắt .
" Xin Anh hãy gọi tôi là Lâm Tố Như chứ đừng gọi thân mật như vậy " cô hằng giọng lơ đễnh nói
" Anh..... "
Anh cười thê lương trong lòng vẫn không đấu tranh
Không lẽ anh đã làm tổn thương cô quá nhiều ?
Có hay không cô không còn chút tình cảm với anh nữa?
Mọi chuyện Tuệ Lam gây ra anh điều biết nhưng anh vẫn im lặng để xem cô có khóc lóc thảm thiết đòi anh lấy lại công bằng không?
Thật ra ngoài dự đoán của anh, cô vẫn im lặng chịu đựng tất cả, mặc cho Tuệ Lam ђàภђ ђạ , tra tấn cô vẫn không lên tiếng minh oan
Người phụ nữ này rốt cuộc suy nghĩ của em như thế nào đây?
" Tôi mệt... Tôi đi trước nhé "
Nói rồi cô xoay người bước đi
" Tố Như , em vẫn còn yêu anh chứ " gạt bỏ suy nghĩ điều anh muốn biết nhất là cô có yêu anh không
Cô khẽ dừng bước chân nhưng không xoay người lại ảm đạm nói
" Phong Thần ơi Phong Thần, anh đang níu kéo tôi sao "
" Anh nên nhớ là Tuệ Lam đang mang trong mình đứa con của anh đấy "
Haha - cô cười khinh bỉ
" Trái tim tôi đã không còn chỗ cho anh lâu rồi "
Không đợi anh nói gì cô tiếp tục bước đi, nước mắt như pha lê cứ chảy dài bên hai gò má. Thật sự cô còn yêu anh . Trái tim cô vẫn đang rỉ máu vì anh. Nhưng được gì ,người anh yêu mãi mãi không phải là cô .
Cô khẽ cúi xuống vuốt cái bụng có chút nhô cao của mình khuôn mặt thê lương
" Mẹ xin lỗi, nhưng mẹ không thể để con sinh ra trên cuộc đời này "