" Vợ.... Tôi anh dám hôn sao ? "
Cô và cậu thoáng sững sốt , quay người lại nhìn người đàn ông khuôn mặt giận dữ đang nhìn chằm chằm mình
" Phong Thần , anh làm sao ở đây? "
Trái tim cô không tự chủ khẽ rung động vì không ngờ anh lại nói câu ấy . Từ khi lấy anh đến giờ cô chưa bao giờ được anh thừa nhận là vợ hợp pháp của mình , nhưng sao hôm nay lại vậy? Có phải hay không anh ta đang ghen. Haha - cô cười chua chát tự dằn vặt bản thân
Lâm Tố Như mày bớt ảo tưởng đi
hắn mãi mãi không bao giờ yêu mày đâu
" Cô chột dạ à " hắn nhìn cô khinh thường nói
" Cô muốn nɠɵạı ŧìиɧ thì ly hôn hẳn làm "
" Còn bây giờ cô là vợ tôi.. Tôi không cho phép cô cho tôi đội nón xanh " hắn lạnh giọng ánh mắt gϊếŧ người cứ nhìn chằm chằm vào cậu
" Tôi nào có nɠɵạı ŧìиɧ "
" Tôi đâu giống như anh có vợ lại dẫn bồ nhí về nhà chăm sóc ђàภђ ђạ tôi chứ "
Cô cười nhạt nhẽo lòng иgự¢ lại một nữa đau buốt
" cô... "
" Câm miệng "
" Đi về nhanh "
Nói rồi anh hung hăng bước lại gần cô nắm chặt lấy cánh tay gầy gò ấy ra sức kéo đi
" đau... "
" Buông ra "
" Tôi không về "
" Anh muốn về thì tự mình về "
" Tuệ Lam thân yêu của anh đang đợi anh ở nhà đấy! "
Cô ra sức vùng vẫy để thoát ra khỏi anh
" Câm miệng "
~~~~
" Này anh kia... Mau thả tay Tố Như ra "
" Anh đang làm cô ấy đau đấy " cậu vội vàng lên tiếng khi thấy cô đau đớn vùng vẫy khỏi người hắn
Từ nãy giờ chứng kiến mọi việc cậu cũng hiểu ra được phần nào. Thì ra cô đã có chồng nhưng thật đau khổ cho cô, khi lấy một người không yêu mình.... Trái tim cậu khẽ nhói đau lên
Nếu năm ấy cậu không đi du học thì có lẽ chồng của cô nhất định sẽ là cậu. Cậu đã tuyệt vọng khi biết cô đã có chồng nhưng cô lại đau khổ với cuộc hôn nhân này , nên một lần nữa cậu lại quyết tâm sẽ bảo vệ cô dù thế nào cũng không để cô tổn thương thêm một lần nào nữa
" câm miệng "
" anh nghĩ anh là ai mà lên tiếng "
" Tôi là..... " cậu ấp úng không nói lên lời
" Buông ra " cô vì quá đau đớn tức giận liền dùng hết sức hất tay anh ra hung hăng nhìn mặt hắn nói
" Anh ấy là người tôi yêu thầm bấy lâu nay đấy , anh hiểu rồi chứ ? "