Nhìn đôi mắt ngấn lệ của cô ,anh có chút xót. Nhưng vẫn cố tự nhủ bản thân
Người mình yêu không phải cô nên chẳng cần thương hại cô làm gì
" Tùy cô "
" Điều đó là do cô chọn.. Sau này đừng có trách tôi vô tình "
Anh chán ghét nhíu mày nhìn cô khinh bỉ rồi xoay người ôm trầm lấy ả ta vào lòng, ôn nhu nhéo nhẹ má ả nói
" Tuệ Lam, em thật hư "
" Em có biết anh nhớ em lắm không. Anh đợi em về, đợi đến phát điên luôn rồi "
Ả ôm cổ anh mà nhẹ nhàng trìu mến nói, không quên hôn một cái vào khuôn mặt đẹp trai của anh
" Em xin lỗi "
" Em sẽ không đi nữa, em sẽ không để mất anh như 5 năm trước , sẽ không để ai ςướק thêm anh một lần nào nữa "
Nói xong Ả quay người lại nhìn phản ứng cô ra sao , những lời nói hồi nãy là ả muốn nói to để cô nghe, đau khổ mà chấp nhận ly hôn
Nhưng không theo đúng dự tính của ả ta , cô chỉ cười ảm đạm nhìn khuôn mặt hạnh phúc của anh.
Trái tim cô nó vỡ vụn rồi !
Cô không khóc nữa vì nếu khóc nỗi đau cứ thế vỡ ào, chẳng có cách nào ngăn lại được
Cô phải mạnh mẽ vì cô không còn là một người nữa mà bây giờ cô đã được làm mẹ , làm mẹ của một đứa trẻ
Cô Khẽ cúi người xuống vuốt ve cái bụng phẳng lì của mình, cô hạnh phúc tự nhủ với bản thân
Lâm Tố Như, Mày không được yếu đuối ! Mày phải mạnh mẽ để bảo vệ con mày
~~
Ả thấy cô cười tức giận lắm nhưng không dám nói gì. Bây giờ điều quan trọng nhất phải làm là nghĩ cách tống cổ cô ra khỏi Phong gia
" Phong Thần ! "
" Người ta đói bụng "
Ả xoa bụng, lay lay cánh tay anh nũng nịu nói
" Được chúng ta đi ăn cơm " anh cười dịu dàng ôm eo ả đứng dậy đi thẳng về phía phòng ăn
" Nhưng còn Tố Như "
Ả làm bộ làm tịch quan tâm, chỉ tay về phía cô đang đứng ૮ɦếƭ lặng tại chỗ
" Mặc kệ cô ta "
Anh hừ lạnh một tiếng ánh mắt nhìn sang cô gái nhỏ nhắn ấy ,vẫn không nói gì chỉ lẳng lặng cười ... Trong lòng anh tự hỏi
Chẳng lẽ cô ta không ghen?
Sao cô ta cười như thế ?
Nếu là người khác sẽ khóc lóc thảm thiết cơ mà ?
Nhưng tại sao cô ta lại ...?