Hàn Văn Kiệt nhướng mày, thật nghi ngờ đứng một chỗ, nhìn cô bé mang ba lô nhỏ, hai bím tóc vung vẫy chạy đến trước mặt mình, ngẩng đầu ánh mắt lấp lánh cười nói: "Chú Hàn! ! Cháu là Hi Văn! ! Mẹ nói, Chú rất yêu cháu !! Chú mua cho cháu rất nhiều đồ chơi, cháu đều giữ rất cẩn thận a...! ! Cháu cũng giống chú, tương lai muốn làm bác sĩ a...! !"
Hàn Văn Kiệt vừa nghe lời này, rốt cuộc nhanh chóng nhớ đến tại bữa tiệc đính hôn của anh cả, Hạ Tuyết đưa ình xem album hình trong di động, cô bé Hi Văn đáng yêu kia và bảo bối này giống nhau như đúc! không trách được nhìn quen mắt như vậy! !
Hắn kích động nhìn quanh bốn phía, vẫn chưa hết kinh ngạc, ngồi xổm người xuống, vừa mừng vừa sợ, lo lắng nắm vai cô bé Hi Văn hỏi: "Bảo bối, một mình con đến đây sao? Mẹ đâu!"
"PAPA và mẹ đều rất bận! ! Một mình cháu đến gặp chú thôi ! ! Cháu biết ngồi xe buýt số 15!" Hi Văn nói dứt lời, thân thiết nhìn ông chú trước mặt, ánh mắt hiền từ, hốc mắt cô bé không hiểu sao đỏ lên. . . . . .
Hàn Văn Kiệt giật mình nhìn bảo bối nhỏ trước mặt, mắt to xinh đẹp, cái mũi nhỏ, cái miệng hình cung nhỏ nhỏ giống như mẹ, thật đẹp, một tiểu mỹ nhân, trắng nõn thật đáng yêu đứng trước mặt mình, hắn nhớ lúc trước Hạ Tuyết vì sinh hạ đứa nhỏ này đã chịu đau khổ, hốc mắt hắn đỏ lên, lập tức vươn hai tay ra, ôm cô bé Hi Văn vào trong lòng, xúc động nói: "Hi Văn. . . . . . chú rất nhớ cháu. . . . . . cháu lại có thể lớn như vậy, xinh đẹp như vậy, hiểu chuyện như vậy . . . . . ."
Hi Văn dựa trong lòng ông chú, miệng chu ra, mặc dù cố kiềm chế nhưng nước mắt nhỏ giọt xuống. . . . . .
*****
Phòng khám bác sĩ Hàn Văn Kiệt!
Cô bé Hi Văn ngồi ghế dựa bên cạnh chú Hàn, vừa cởi đôi tất chân của mình, vừa nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn chú Hàn đang ngồi trước bàn chẩn mạch, cầm đèn pin, lật mí mắt phía dưới của một người bệnh, nhìn một chút, nhíu nhíu mày, hỏi người bệnh có bị bệnh viêm gan hay không . . . . . .
Người bệnh nói không có. Hàn Văn Kiệt tỉ mỉ hỏi: "Trong khoảng thời gian gần đây, ăn uống thế nào? Có ăn nhiều thức ăn cay hay không?"
"Có, thường ăn lẩu cay!" Người bệnh ngượng ngùng nói.
Hàn Văn Kiệt mỉm cười đáp lại: "Cái này khó trách, ngủ được không?"
"Không được tốt lắm! mắt rất đau, có phải nhỏ một giọt thuốc là được rồi hay không?" Người bệnh lo lắng hỏi: "Không có việc gì chứ?"
Hàn Văn Kiệt cười nói: "Hiện tại mắt đang nhiễm trùng, tôi cấp cho anh thuốc kháng sinh và thuốc nhỏ mắt cùng trị liệu thử xem, ngày mai nhớ tới tái khám, bình thường anh sợ chích, có thể sẽ chậm hết một chút."
Người bệnh ngượng ngùng cười nói: "Cũng là bác sĩ hiểu tôi! Tôi cũng không biết, tại sao tôi sợ chích như thế!"
Hàn Văn Kiệt nói thật: "Nếu sợ chích, thường ngày phải chăm sóc bản thân cho tốt, bệnh mắt là chuyện lớn, không thể phớt lờ, biết không? thường ngày chú ý ăn uống nhẹ rồi nghỉ ngơi!"
"Tốt!" Người bệnh lập tức đáp.
"Đi lấy thuốc đi!" Hàn Văn Kiệt xé toa thuốc đưa cho người bệnh.
"Cám ơn Bác sĩ Hàn" Người bệnh xoay người rời khỏi.
Rốt cuộc, Hàn Văn Kiệt quay đầu lại, nhìn Hi Văn vẫn tỉnh táo nhìn mình, nở nụ cười rất ngọt ngào, trái tim của hắn mềm nhũn, buông 乃út máy, xoay người, hai tay bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, dịu dàng hỏi: "Cháu vừa mới xuống máy bay, mệt không? Muốn nằm trên ghế sofa nghỉ một chút hay không? xem bệnh cùng chú, rất mệt ...!"
"Không mệt! !" Hi Văn thật vui vẻ ngồi thẳng lên, nói: "Tương lai cháu cũng muốn làm một bác sĩ! Cho nên không sợ mệt!"
Hàn Văn Kiệt cười, hỏi Hi Văn. . . . . ."Tại sao cháu muốn làm bác sĩ?"
"Không biết! Cháu thích làm bác sĩ! Cháu cũng có ống nghe trái tim như vậy! !" Hi Văn chỉ vào ống nghe bệnh trên cổ Hàn Văn Kiệt nói!
Hàn Văn Kiệt nhướng mày, véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của cô bé, nói: "Đứa ngốc! Làm sao cháu có được? Chỉ có bác sĩ mới có thôi, cái kia của cháu là món đồ chơi, chú đã nhìn thấy rồi !"
"Chú ơi, chú thật sự có thể nghe được tiếng trái tim đập sao? tiếng bang bang bang bang đó?" Cô bé Hi Văn Ngạc nhiên hỏi.
Uh`m. . . . . . Chú còn nhớ, lúc cháu vẫn còn trong bụng mẹ, tiếng trái tim, nhảy bang bang, thật mạnh mẽ! Lúc ấy tất cả bác sĩ đều rất ngạc nhiên!" Hàn Văn Kiệt mỉm cười nói xong, từ trong túi áo bác sĩ, lấy ra một thanh chocolate, chuẩn bị bóc cho cô bé Hi Văn ăn!
"Cháu không ăn vặt!" Cô bé Hi Văn từ chối như một người lớn nói!
"Ồ………..! ?" Hàn Văn Kiệt có chút kì lạ nhìn cô bé Hi Văn cười nói: "Cái này, cháu và mẹ cháu không giống a! Mẹ cháu thích ăn vặt, nhất là đồ ăn không tốt cho sức khỏe! ! Chú nhớ lúc cô ấy mang thai cháu, thích nhất là Kentucky! Đồ ăn vặt cũng không bỏ được!"
"Vậy. . . . . . Chú thích ăn vặt sao?" Hi Văn hỏi!
"Chú không thích!" Hàn Văn Kiệt cười nói.
"Chú thích nhất ăn cái gì?"
"Chú không kiêng ăn, ngoại trừ đồ ăn vặt!" Hàn Văn Kiệt nhìn Hi Văn bật cười nói xong, nhấn nút đèn xanh, bắt đầu muốn xem mạch, nhưng y tá tiến vào nói, hôm nay trời mưa, không có nhiều người bệnh, sau đó y tá nhìn thoáng qua cô bé, nói đùa : "Ôi chao! Cô bé rất giống anh a!"
Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt nhìn y tá, y tá lập tức cười đi ra ngoài.
Hi Văn thâm sâu nhìn một bên khuôn mặt của ông chú này, đẹp trai như vậy, thân thiết như vậy, cô bé mở to mắt hỏi: "Chú yêu thích mẹ cháu sao?"
Hàn Văn Kiệt sửng sốt, quay đầu lại nhìn cô bé Hi Văn bật cười hỏi: "Có chuyện gì?"
Hi Văn không lên tiếng, chỉ nhìn ông chú, hỏi lại: "Chú yêu thích mẹ cháu sao?"
Ánh mắt Hàn Văn Kiệt hơi chút ảm đạm, sau đó quay đầu lại, có chút tò mò hỏi: "Tại sao nhất định phải hỏi chuyện này?"
Hi Văn không dám nói thật ý nghĩ với Hàn Văn Kiệt, chỉ rối rít nói: "Cháu chỉ muốn biết, chú có yêu thích mẹ cháu hay không !"
Hàn Văn Kiệt do dự một lúc, nhìn Hi Văn cười nói: "Chú có thể trả lời cháu thế này. . . . . . chú rất thưởng thức mẹ cháu, rất thương yêu mẹ cháu, nhưng không thể nói yêu thích. . . . . . Bởi vì chuyện này sẽ không có lễ phép với cha của cháu. . . . . ."
Ánh mắt Hi Văn tối sầm lại, cúi đầu, nhẹ đong đưa đôi chân nhỏ, nhưng không còn nhẹ nhàng như lúc nảy. . . . . .
Hàn Văn Kiệt ngạc nhiên cúi đầu, nhìn bộ dáng của cô bé, buồn cười hỏi: "Làm sao vậy? chú nói sai sao? Cháu đừng tức giận, chú có thể nói với cháu, mẹ cháu ở trong lòng chú là người vô cùng quan trọng, rất quan trọng, cái này so với yêu thích, còn quan trọng hơn gấp ngàn lần. . . . . ."
******
Hạ Tuyết bất đắc dĩ cầm điện thoại di động, vừa nghe xong, nói: "Cái gì? Hi Văn về nước rồi hả ? Con bé lại chạy đi tìm Bác sĩ Hàn? ?" Vẻ mặt của cô sửng sốt, đột nhiên hiểu được suy nghĩ của con gái, cô kêu lên một tiếng nói: "Con bé ૮ɦếƭ tiệt này! !"
Cô vừa nói xong, lập tức lái xe chạy như bay đến bệnh viện!
Hạ Tuyết lái xe đến cửa hàng quần áo trước cửa bệnh viện, chọn mua một chiếc váy dài màu xanh nhạt mặc vào, mang đôi giày vải bố màu trắng, ngồi xổm trên mặt đất buộc dây giày, vừa nghĩ đến con gái rốt cuộc muốn đi tìm chú bác sĩ, nói những lời kỳ quái làm cho người ta giật mình thì không chịu nổi, cô cột chắc dây giày, buộc tóc thật cao, đeo mắt kính to, chọn túi xách màu trắng ở cửa hàng quần áo, dưới trời mưa đi vào bệnh viện. . . . . .
Bệnh viện vẫn như nhiều năm trước, cảm giác vẫn quen thuộc, an toàn, có chút căng thẳng, khi Hạ Tuyết chuẩn bị đi qua đại sảnh bệnh viện, quẹo trái đến phòng khám của Hàn Văn Kiệt, bước chân dừng lại, quay đầu nhìn khu nội trú, hành lang thật dài, dường như cô nhìn thấy hình ảnh mình lúc 20 tuổi, cô đã từng trải qua cuộc sống đau khổ nhất và hạnh phúc nhất, thậm chí cô nhìn thấy bản thân mình sau khi trải qua đau khổ, bước chân vô cùng thoải mái, quay đầu lại nơi hành lang này, nhìn tương lai sáng lạng của mình, chuyện cũ từng cảnh, từng cảnh thoáng qua trong nháy mắt, tất cả đều hợp thành một bức tranh của quá khứ. Hạ Tuyết đột nhiên hiểu rõ, cười một tiếng, chậm rãi đi đến phòng khám của Hàn Văn Kiệt. . . . . .
Hiện tại phòng khám của Hàn Văn Kiệt có không ít người bệnh, bọn họ đều ngồi ở hàng ghế dành cho người bệnh ngoài cửa phòng khám yên lặng chờ đợi, Hạ Tuyết đứng ở đầu bên kia phòng khám nhìn ánh sáng nơi cánh cửa nhỏ, dường như có thể nhìn thấy bên trong có một người đàn ông thiện lương dịu dàng, nho nhã, lúc nhìn người ta, đều nở nụ cười nhàn nhạt, nụ cười thầm lặng, rất thoát tục, có lẽ bởi vì hắn bỏ qua sinh mệnh, có thái độ bình tĩnh đối với cuộc sống . . . . . .
Hạ Tuyết thở dài một hơi, bước nhẹ tới cửa phòng, cẩn thận thò đầu vào bên trong, quả nhiên thấy Hàn Văn Kiệt đang xoay người, cầm tấm phim đưa lên ánh đèn, đưa lưng về phía mình, trầm ngâm phân tích hình ảnh, cô nhìn bóng lưng của hắn mỉm cười, sau đó nhìn vào phía trong phòng khám, quả nhiên nhìn thấy con gái của mình, không chút xa lạ nằm trên sofa, trên người đắp hai tấm chăn, tóc trên trán có chút xốc xếch, ngủ rất ngon, thói quen ngủ thi*p đi hay chu môi ra, hơi thở nhè nhẹ, bàn tay nhỏ bé mềm mại, vạch trên sofa, ngón trỏ thỉnh thoảng khều nhẹ. . . . . .
Hạ Tuyết sửng sốt, nhìn hình ảnh này rất hài hòa, dường như đây là hình ảnh do ông trời sắp đặt, cô có chút hồi hộp ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Văn Kiệt vươn ngón tay thon dài, đẹp như ngọc, cầm lấy 乃út máy, giảng giải hình chụp xoang mũi cho người bệnh, sau khi nói xong, hắn nói với người bệnh rằng tình huống này có thể nghiêm trọng, đề nghị ông ta nằm viện theo dõi, người bệnh có chút lo lắng, Hàn Văn Kiệt mỉm cười khích lệ ông ta, nói cho dù có chút nghiêm trọng, nhưng chỉ cần đối mặt là được. . . . . .
Người bệnh đành phải gật đầu cười cười, lúc này Hàn Văn Kiệt xoay người, cũng không nhìn ra cửa, chỉ ngồi trước bàn, viết giấy cho ông ta nằm viện, vừa viết giấy, vừa mỉm cười nói chuyện cho người bệnh thoải mái . . . . . .
Lúc này Hạ Tuyết phát hiện, hắn đã khác với trước kia, đối người bệnh cười nhiều hơn, cổ vũ hơn, thân thiết hơn một chút, mặc dù thái độ vẫn bình tĩnh thong dong, cô nhìn hắn, trong bất chợt muốn nhìn mãi!
Hàn Văn Kiệt viết xong giấy nằm viện cho người bệnh, cuối cùng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hạ Tuyết đứng nơi cửa, ánh mắt của hắn lập tức trở nên dịu dàng, dường như đã sớm biết cô sẽ đến, im lặng vẫy vẫy tay với cô, bảo cô đi vào ngồi ở sofa, cô mỉm cười gật đầu, đi vào phòng khám, ngồi bên cạnh con gái, có chút bất đắc dĩ nhìn con gái ngủ say như vậy, cô thở dài, kéo tấm chăn lông, choàng trên người con gái, ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Kiệt chăm chú nhìn người bệnh, cô bất đắc dĩ cười một tiếng. . . . . .
Thời gian từng giờ trôi qua, Hạ Tuyết vô cùng an tĩnh ngồi trên sofa, chậm rãi nhìn mưa bay bên ngoài cửa sổ, dường như bên ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy bão tuyết đang bay tán loạn như lông ngỗng, bây giờ dường như là thay đổi cuối mùa, trong nháy mắt cũng đã sáu năm trôi qua. . . . . .
“Cầm toa thuốc này đi lấy thuốc, nhớ có thời gian trở lại tái khám, uống thuốc đúng quy định, đừng lười biếng!" Hàn Văn Kiệt nhắc nhở bệnh nhân cuối cùng . . . . .
"Tốt, cám ơn bác sĩ!" Người bệnh mỉm cười đi ra ngoài, lúc đi ra, liếc mắt nhìn Hạ Tuyết cảm thấy có chút quen mặt, mới rời khỏi. . . . . .
Rốt cuộc Hàn Văn Kiệt thở nhẹ, nhìn thời gian đã gần 12 giờ 30, quay đầu lại, thấy Hạ Tuyết ngồi trên sofa, có chút mệt mỏi, ngủ thi*p đi, đầu dựa vào con gái, tay cầm bàn tay nhỏ của con gái, hai mắt nhắm chặt, mặc chiếc váy dài cùng màu với con gái, nhìn vô cùng kỳ diệu, hắn yên lặng mỉm cười, lặng yên đứng dậy, cẩn thận đóng nhẹ cửa phòng khám lại, ϲởí áօ bác sĩ, choàng trên người Hạ Tuyết. . . . . .
Có lẽ Hạ Tuyết cảm nhận cử động rất nhỏ, lim dim mở mắt, nhìn thấy Hàn Văn Kiệt ngồi trên ghế bên bàn làm việc, mỉm cười nhìn mình, mặt cô đỏ lên, vội vã ngồi dậy, nói với Hàn Văn Kiệt: "Xin lỗi anh, tôi ngủ thi*p đi. . . . . ."
Hàn Văn Kiệt cầm ly sứ trắng, uống một ngụm trà xanh, mỉm cười hỏi: "Tối hôm qua ngủ không ngon giấc sao?"
"Uh`m. . . . . . không ngừng gặp ác mộng. . . . . ." Ánh mắt Hạ Tuyết có chút lim dim mỉm cười nói xong, hai tay khẽ che miệng, ngáp nhẹ.
Hàn Văn Kiệt nghe cô nói xong, đặt cái ly xuống, hơi di chuyển ghế dựa, ngồi trước mặt Hạ Tuyết nói: "Đến đây. . . . . . Tôi xem một chút. . . . . ."
Hạ Tuyết bất đắc dĩ nở nụ cười, đành phải ngồi thẳng người, nhìn hắn nói: "Tại sao tôi cảm thấy trong mắt anh, tôi vĩnh viễn là người bệnh?".
"Nói nhảm". Hàn Văn Kiệt mỉm cười, vươn tay, nhẹ nhàng đè mí mắt của Hạ Tuyết nhìn nhìn, cầm lấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Hạ Tuyết, đặt trên đầu gối mình, vẻ mặt hơi trầm ngâm, ánh mắt chăm chú, ngón tay dịu dàng đặt giữa tĩnh mạch nơi cổ tay cô, nghe mạch. . . . . .
Hạ Tuyết không nhịn được ngẩng đầu, nhìn bộ dáng chăm chú của Hàn Văn Kiệt, cười hỏi: "Bảo bối của tôi tại sao. . . . . . Đột nhiên chạy đến tìm anh vậy? Cũng không nói lời gì kỳ quái chứ?"
Hàn Văn Kiệt vừa nghe mạch, vừa cười nhạt hỏi: "Ví dụ như lời kỳ quái gì?"