Trong một phòng trang nhã của nhà hàng tây cao cấp nhất!
Quản lí nhà hàng dẫn nhân viên phục vụ vừa rồi mang chai rượu đỏ, tạm thời dừng công việc, trở lại nhà hàng tây một lần nữa!
Chuyên gia rượu đỏ, chuyên gia nấu rượu, chuyên gia phục vụ rượu cũng đứng một bên, chờ đợi!
Hàn Văn Hạo và Hi Văn ngồi đối diện ở hai đầu của cái bàn ăn dài, chú nhìn cháu, cháu nhìn chú, ánh mắt nhìn nhau. . . . . . Sau cùng bọn hắn cùng cúi xuống, vươn tay phải, vạch xuống ba cái một lúc, cùng ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nhìn đối phương!
Tả An Na, Mặc Nhã và Hạo Vũ, trong khoảnh khắc có một loại cảm giác kì lạ, dường như bọn họ đã biết nhau hàng trăm nghìn năm rồi.
Hàn Văn Hạo ngồi trên sofa xa hoa nhìn Hi Văn, vẻ mặt, ánh mắt kiên định, hắn nhàn nhạt nói: "Đưa rượu lên!"
“Vâng!” Quản lí nhà hàng tự mình tiến lên, mang bao tay trắng, nhân viên phục vụ đưa đến hai ly thủy tinh Tulip, cẩn thận định đặt trước mặt Hàn Văn Hạo . . . . . .
"Ưu tiên nữ sĩ!" Hi Văn đột nhiên cất giọng trong vắt nói.
Hàn Văn Hạo đưa mắt nhìn cô bé một cái, khách khí giơ tay!
Quản lí lập tức bưng ly rượu, trước mặt Hi Văn, sau đó đưa đến trước mặt Hàn Văn Hạo, trước mặt của ba người Chuyên gia rượu đỏ, chuyên gia nấu rượu, chuyên gia phục vụ rượu, sau đó, chai rượu đỏ được mang lên, hắn tự mình nhận chai rượu đỏ, cầm lấy con dao xoay tròn, cẩn thận đem con dao xoay tròn đè vào nút gỗ, dùng sức xoay vài cái, “phụt” một tiếng, nút gỗ chai rượu đỏ văng ra. . . . . .
Hi Văn cười nói: "Khui rượu đỏ, dùng dao xoay tròn tốt, giữ vững truyền thống cũng là một loại mỹ đức!"
Quản lý nhà hàng lập tức đối với Hi Văn không khỏi tôn kính, cô bé mới năm tuổi, khi nói chuyện, mặc dù là trẻ con, nhưng đầy khí thế, làm cho người ta không khỏi tôn kính cô bé!
Hàn Văn Hạo vẫn lạnh lùng ngồi đó, nhìn cô bé dựa trên sofa, hai mắt lấp lánh, mặc dù lúc nảy bị hắn xỉ trán, tóc có chút xốc xếch, càng thêm đáng yêu, nhưng hắn nhìn cô bé kiêu ngạo như thế, không vừa mắt! !
Quản lí nhà hàng cẩn thận bỏ nút chai xuống, trước tiên làm giải rượu hơn 10 phút, khoảng thời gian lãng phí, Hi Văn giơ tay lên, nói với Mặc Nhã: "Điện thoại!"
“Vâng!” Mặc Nhã lập tức lấy điện thoại ra, đưa đến trong tay Hi Văn, Hi Văn nhận điện thoại, bấm số di động của mẹ! !
Hạ Tuyết đang lái xe, chạy vào đài truyền hình, nhận điện thoại của con gái, cô lập tức “a” một tiếng, kêu lên: "Chẳng trách hôm nay mẹ cảm thấy ớn lạnh, hóa ra là quỷ linh tinh con! ! Tìm mẹ làm chi? Lúc này, con nên ở trong rừng rậm, ôm sói xám lớn ngủ đi!"
Hi Văn “a”…... một tiếng, nhún nhún vai nói: "Làm ơn! ! Sói xám lớn đến tối, không thể đi ngủ! ! Con đã nói với mẹ mấy lần rồi ? Sói xám lớn đến tối, phải đi lừa cô bé quàng khăn đỏ! !"
"Vậy bây giờ con gọi điện thoại ẹ làm gì? Con đừng nói với mẹ, con lại lấy kính thiên văn của PAPA, nhìn người ngoài hành tinh nhé?" Hạ Tuyết chuẩn bị dừng xe!!
Hi Văn thở dốc một hơi, nói: "Cho nên con nói, cám ơn cha con đã cho con trở nên thông minh! Nếu con giống như mẹ nói, thật không còn mặt mũi nào đối với Giang Đông phụ lão và ông nội đạo diễn! ! Kính thiên văn là dùng để xem các vì sao ! ! Dùng để xem người ngoài hành tinh à?"
Hàn Văn Hạo vô cùng an tĩnh ngồi nghe, không biết cô bé nói chuyện với ai, hắn nghĩ vừa rồi cô bé ở trước bàn, dường như đang nói chuyện với mẹ, bất đắc dĩ nghe được mơ hồ, không rõ lắm!
Hạ Tuyết có chút bất đắc dĩ nói với con gái: "Con nói chói tai như vậy, thật là giống cha con như đúc! ! Làm cho người ta ghét a!"
"Nếu không phải như vậy, tại sao mẹ và hắn tách ra! Đừng nói là hắn xem thường mẹ!" Hi Văn mỉm cười nói.
Hạ Tuyết “chậc” một tiếng, nói: "Mẹ nói cho con biết, lúc ấy cha con rất đáng yêu ! Yêu mẹ đến ૮ɦếƭ đi sống lại! ! Trong mắt hắn chỉ có một mình mẹ ! Sau này, bất đắc dĩ phải tách ra. . . . . ."
"Làm ơn đi! Mẹ về nước một chuyến, tại sao đầu óc trở nên ngốc nghếch a? nói chuyện không thống nhất, lần trước mẹ nói cha có rất nhiều người phụ nữ, mẹ nhìn thấy bị hao tổn tinh thần, mới quyết định mang con rời khỏi nơi thành thị đau lòng!" Hi Văn không thể nhịn được nữa, nhắc nhở cô.
Hạ Tuyết nhịn không được, không chút để ý, cười rộ lên, vừa dừng xe vừa nói: "Là như thế sao?"
"Mỗi ngày mẹ đều diễn phiên bản khác nhau! Mời mẹ viết nhật kí được không?" Hi Văn lại nhắc nhở mẹ! !
"Ôi! Không phải mẹ làm cho con vui sao?" Hạ Tuyết nói đùa với con gái.
"Mẹ lại vũ nhục chỉ số thông minh và trí nhớ của con! !" Hi Văn lại nói: "Loại người như mẹ vậy, tại sao PAPA lại thích mẹ chứ?"
"Mẹ có vẻ đẹp tâm hồn!" Hạ Tuyết ngồi trong xe nói!
"Vẻ đẹp tâm hồn của mẹ, chính là sinh ra con !" Hi Văn nói thẳng.
"Mẹ nó! Con cũng quá không biết xấu hổ rồi !" Hạ Tuyết lập tức bắt chước sói xám lớn, nói: "Sói đến đây, cô bé quàng khăn đỏ lo sợ trốn đi, nếu không sẽ bị ăn thịt ! !"
"Ghê tởm! !" Hi Văn lập tức cúp điện thoại, nói với Mặc Nhã: "Tại sao mẹ mãi không trưởng thành vậy! ? Mẹ tính cả đời đều lấy chuyện cổ tích sói xám lớn và cô bé quàng khăn đỏ để dọa tôi sợ sao?"
Mặc Nhã cười nói: "Đó là vì tiểu chủ nhân trưởng thàng rất nhanh!"
"Hừ! Tôi không cần giống mẹ, không chịu lớn lên!" Hi Văn nhìn về phía Hàn Văn Hạo, hắn đang lạnh lùng nhìn cô bé chằm chằm, cô bé nhún nhún vai, nói: "Xấu hổ, để cho chú nhìn thấy cuộc nói chuyện không vui vừa rồi!"
Hàn Văn Hạo quay đầu đi, cầm ly nước ấm, uống một ngụm!
Thời gian giải rượu đã đến!
Quản lí lập tức lấy khăn tay trắng, nâng chai rượu đỏ, đi tới trước mặt Hi Văn, cẩn thận rót một ly nhỏ rượu đỏ cho cô bé, sau đó trở lại trước mặt Hàn Văn Hạo, cũng cẩn thận rót một ly rượu đỏ, tiếp đến rót rượu đỏ vào ly cho ba chuyên gia rượu đỏ, chuyên gia nấu rượu, chuyên gia phục vụ rượu, năm người bọn họ cùng lúc cầm ly cao cổ, nâng ly rượu đỏ, nhẹ xoay tròn 365 độ, Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn Hi Văn xoay rượu đỏ xong, theo trình tự cầm ly rượu đỏ, đưa lên mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi, có chút mất mác, lắc đầu nói: "Thật đáng tiếc . . . . . ."
Hàn Văn Hạo không để ý đến cô bé, tự mình hớp một ngụm nhỏ rượu đỏ!
Ba người chuyên gia cũng hớp một ngụm nhỏ rượu đỏ. . . . . .
Tất cả mọi người đều hồi hộp nhìn tình huống này!
Hi Văn đặt ly rượu đỏ xuống, khiêu khích nhìn Hàn Văn Hạo. . . . . .
Hàn Văn Hạo cũng lạnh lùng nhìn cô bé, mày nhíu lại! !
Ba người chuyên gia cũng đặt ly rượu xuống, cùng nói: "Rượu này, chính xác là nút gỗ bị hư, cho nên axit tannin đã bị phá hủy, mùi rượu tiết ra ngoài rồi! !
Hàn Văn Hạo ngẩng đầu, ánh mắt có chút tán thưởng, mỉm cười nhìn cô bé trước mặt!
Vẻ mặt Hi Văn cũng đắc ý mỉm cười nhìn Hàn Văn Hạo. . . . . ."Nhìn đi! Cháu thắng! !"
Ánh mắt Hàn Văn Hạo lóe lên, nói: "Cháu đã giúp tôi một chuyện, làm vãn hồi danh dự khách sạn, tôi muốn tặng cho cháu một món quà nhỏ để bày tỏ lòng biết ơn!"
Hi Văn nhướng mày, nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Cháu không thiếu quà!"
"Vậy cháu muốn gì?" Hàn Văn Hạo nhìn cô bé trước mặt hỏi.
Hi Văn nghĩ nghĩ, nhìn hắn nói: "Cháu muốn cái gì, Chú cũng cho cháu sao?"
"Uh`m!" Hàn Văn Hạo trực tiếp gật đầu.
Hi Văn thâm sâu nhìn ông chú trước mặt, miệng của cô bé chu ra, nghĩ nghĩ vấn đề này, ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Vậy chú giúp cháu một việc, được không?"
Hàn Văn Hạo nhìn Hi Văn, chau mày nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu nói: "Đúng vậy! Cháu nói đi! !"
Ánh mắt mắt to tròn của Hi Văn lấp lánh, nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Cháu muốn tìm cha!"
Mặc Nhã và Hạo Vũ đột nhiên khẩn trương nhìn Hi Văn.
Hàn Văn Hạo nhướng mày, nhìn cô bé 5 tuổi trước mặt, mặc sơ mi trắng, ngồi trên sofa, lúc nhìn người khác, luôn đầy kiêu ngạo, không nhìn ra chút nào sơ hở, nhưng lúc cô bé nói ra câu : cháu muốn tìm cha, ánh mắt cô bé đột nhiên tối sầm, lạnh nhạt, cúi xuống, nhìn thoáng qua ly rượu đỏ, lại ngẩng đầu nhìn hắn, có chút lo lắng nói: "Chú đồng ý với cháu không? Cháu không thể nói với mẹ và PAPA, cháu muốn tìm cha! Chắc chắn bọn họ sẽ không cho phép cháu ! Nhưng cháu muốn tìm cha! ! Cháu muốn hỏi cha, lúc ấy tại sao không cần mẹ!"
Hàn Văn Hạo dường như hiểu được nổi lòng của cô bé, hắn mỉm cười nói: "Như thế nào? Bởi vì không có cha, cho nên cố ý kiêu ngạo như vậy?"
"Không phải!" Hi Văn lập tức nói! !
Hàn Văn Hạo nghi ngờ hỏi: "Cháu đã nói cha cháu không muốn cháu và mẹ, tại sao vẫn còn tìm cha? Dứt khoát quên cha đi! !"
"Cháu muốn tìm cha! Lần này cháu về nước, chính là vì tìm cha! ! Cháu rất muốn cha!" Hi Văn khẳng định nhìn Hàn Văn Hạo nói!
Hàn Văn Hạo nhìn cô bé này, nhàn nhạt hỏi: "Cháu không hận cha sao? Hắn không cần cháu, cháu không hận hắn sao?"
Hi Văn cắn môi, cúi đầu nói: "Cháu không hận cha! Mẹ nói, cha là vì bất đắc dĩ mới tách khỏi chúng tôi. Mẹ nói, cha rất yêu cháu, nhưng không có cách nào gặp mặt thôi, mẹ vẫn nói với cháu, không cho phép cháu hận cha, bởi vì mỗi người tách ra đều có lý do. . . . . . Cho nên mẹ thường mang cháu đi trang trại rượu nho, mẹ đã đứng trên ruộng bậc thang cao nhất, để cho cháu nhìn về Đông Phương, kêu to tên cha. . . . . ."
Hàn Văn Hạo an tĩnh nghe. . . . . .
"Cháu tin mẹ cũng rất muốn cha, bởi vì vào mỗi đêm lúc đi ngủ, mẹ thường xuyên chạy đến phòng cháu, leo trên giường cháu, ôm cháu, hỏi: bảo bối, con có muốn cha hay không? Cháu không dám nói muốn, bởi vì cháu vừa nói muốn, mẹ sẽ khóc. . . . . . Khóc rất đau lòng, khóc nói với cháu, cha rất yêu cháu, cha vô cùng, vô cùng yêu cháu. . . . . . Mẹ là một người dễ dàng chảy nước mắt! Nghe nói lúc sinh cháu ra, khóc đến lợi hại". Hi Văn nhếch miệng, cúi xuống. . . . . .
Trong lòng Hàn Văn Hạo không hiểu sao căng thẳng. . . . . .
Hi Văn lại ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo, bỏ đi thái độ kiêu ngạo rất dọa người lúc nảy, rốt cuộc giọng nói có chút yếu ớt, hỏi: "Chú. . . . . . Sẽ giúp cháu tìm cha không?"
Hàn Văn Hạo nhìn cô bé, do dự một lúc, vừa muốn trả lời cô bé, lại nghe phía trước có tiếng kêu kinh ngạc, mừng rỡ. . . . . ."Hi bảo bối! !"
Hi Văn ngồi trên sofa, quay đầu lại, nhìn thấy Daniel đi cùng quản gia, bước nhanh tới, lúc này Hi Văn mới buông lỏng, rất vui vẻ nhảy xuống sô pha, chạy tới trước mặt Daniel, kêu to: "PAPA! !"
Daniel rất vui vẻ cúi người xuống, bế Hi Văn lên, hôn lên mặt của cô bé, giật mình cười hỏi: "Tại sao con một mình về nước? Cũng không nói ẹ? Mẹ mà biết con về nước, cô ấy nhất định bị hù ૮ɦếƭ rồi ! !"
Hi Văn vui vẻ ôm cổ Daniel, cười nói: "Con muốn cho các người một ngạc nhiên, vui vẻ thôi! Ông nội nói với mẹ, Tiểu Ma Nữ một mình cầm chổi bay khắp nơi a! ! Ông nội nói với bà nội, Hi bảo bối lớn lên, nhất định có thể giống như Tiểu Ma Nữ bay khắp nơi! ! Cho nên con nói chào tạm biệt ông bà nội, về nước a! ! PAPA, con rất nhớ người!"
Daniel ôm Hi bảo bối, nói: "PAPA cũng rất nhớ con!"
Hàn Văn Hạo ngồi trên sofa, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hi Văn, ánh mắt nhanh chóng chớp lóe, bỗng nhiên nhớ tới lời của cô bé, một cách khó tin: "Tôi nghĩ mẹ tôi phải bảo lãnh, dù sao cô ấy là ảnh hậu. Mặc dù tôi không hiểu tại sao nói: sói đến đây lại đoán không ra là quả khế, người có chỉ số thông minh như vậy, lại có thể làm ảnh hậu, nhưng ông đạo diễn nói, bản thân diễn viên không có giá trị ! ! Àiz!"
Hắn khi*p sợ nhớ lại Hạ Tuyết ngồi gần hắn trên sofa, căng thẳng hỏi hắn, sói đến đây, đoán một loại hoa quả!
Trái tim của hắn căng thẳng, nhìn Daniel ôm cô bé vào trong иgự¢, đau lòng sửa lại mái tóc trên trán, cầm lấy bàn tay nhỏ xíu của cô bé, đưa lên môi mình, hôn nhẹ, mỉm cười nói: "Hôm nay tiểu thục nữ chúng ta rất có hương vị cô gái Đông Phương!"
Hi Văn lập tức ngẩng khuôn mặt lên tươi cười, vẻ mặt bướng bỉnh, vui vẻ dựa vào vai Daniel, chu môi rất đáng yêu. . . . . .
Trong đầu Hàn Văn Hạo nhanh chóng nhớ lại sáu năm trước, Hạ Tuyết nói với hắn. . . . . ."Tôi quay xong bộ phim “Vương triều hiện đại” tôi sẽ cùng em trai rời khỏi thành phố này. . . . . . Sẽ không trở lại. . . . . . Tôi muốn đi đến một thị trấn nhỏ, mở một tiệm cà phê, ở nơi đó có đủ loại hoa Violet. . . . . . Tôi muốn bình an sống qua ngày. . . . . ." Hắn lập tức nhìn bộ dáng cô bé 5 tuổi trong lòng Daniel, hắn càng không ngừng tính toán thời gian, hắn cau mày, cuối cùng đã hiểu, sáu năm trước Hạ Tuyết vì mang thai mà rời khỏi???
Hắn kinh sợ ngẩng đầu nhìn cô bé kia.............