Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 89

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

Vẻ mặt Hàn Văn Hạo lạnh lùng, ôm Hạ Tuyết, nhìn vẻ mặt mê ly của cô: "Cô cũng như sáu năm trước, vẫn vô dụng như thế! Không thể bảo vệ bản thân mình, gây phiền toái cho người khác! Xem ra, năm đó tôi đuổi cô đi là đúng!"
Hạ Tuyết sửng sốt, đột nhiên hứ một tiếng, nở nụ cười lạnh, vứt bỏ cây dù, mặc ưa trút xuống trên người, không sợ hãi nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Không cần ђàภђ ђạ như vậy, vừa rồi tôi không bảo anh che chắn bọt nước cho tôi, ngươi không cần như vậy! ! Sáu năm trước tôi như thế nào? Sáu năm sau, không có anh, tôi cũng vẫn rất tốt? Anh có tác dụng gì trong cuộc đời của tôi ?"
Hàn Văn Hạo đột nhiên nhớ tới buổi tối sáu năm trước ấy, hắn mặt lạnh nhìn cô hỏi: "Tại sao sáu năm trước, gọi điện thoại cho tôi! Vừa khóc, vừa cười?"
Hạ Tuyết quay đầu lại, nhìn mưa, đứng trước đài phun nước, không lên tiếng!
Hàn Văn Hạo che dù, đến gần Hạ Tuyết che mưa cho cô, hỏi lại: "Tôi hỏi lại cô một lần nữa, tại sao sáu năm trước lại gọi điện thoại! !"
Hạ Tuyết quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo, đột nhiên cười nói: "Tôi cảm thấy anh rất kì quái! Anh bảo tôi đi thật xa, muốn tôi không quay đầu lại, sáu năm sau, anh lại hỏi tôi, lúc ấy đã xảy ra chuyện gì? Anh không sao chứ! Đã đói bụng, đầu óc cũng bị choáng váng sao?"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, vẫn cầm cây dù đen, nhìn cô chằm chằm! !
Hạ Tuyết mặt lạnh quay đầu, ôm vai, ánh mắt trong veo, lạnh lùng nói: "Có thể có chuyện gì? Lúc ấy tôi phát điên, gọi điện thoại cho anh thôi! ! Tôi không chỉ gọi cho anh, tôi còn gọi điện thoại cho rất nhiều người! Anh không cần phải ngạc nhiên! Cũng không cần tưởng là tôi buổi tối ấy không có chỗ ngủ, muốn đến nhà anh! Đến nhà anh ngủ một giấc, kỳ thật cũng không yên ổn! Anh cũng đừng quá xem mình là quan trọng!"
Hàn Văn Hạo đột nhiên cười, cũng không nói lời nào, che dù xoay người rời khỏi, khuôn mặt kiên nghị, nhìn không ra hắn suy nghĩ gì!
Hạ Tuyết không cử động, nhìn mưa gió, đứng trước đài phun nước, ánh mắt kiên định! !
*****
Bệnh viện!
Phòng bệnh VIP!
Chỗ nào cũng vô cùng xa hoa. . . . . .
Cẩn Nhu nằm trên giường bệnh, nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt tái nhợt, cả người tuôn mồ hôi lạnh, thân thể trằn trọc không yên, ở trên giường nhẹ nhàng giãy giụa . . . . . .
Daniel ngồi một bên, nhìn Cẩn Nhu khó chịu như vậy, cau mày.
Cẩn Nhu đột nhiên không yên ổn hé môi tái nhợt, gọi nhỏ: "Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . . dừng bỏ con . . . . . con cầu xin mẹ. . . . . . đừng bỏ con . . . . . ."
Sophie cầm khăn lông trắng, cẩn thận lau mồ hôi trên gương mặt cô, ngạc nhiên nói: "Có phải cô ấy gặp ác mơ hay không?"
"Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . ." Cẩn Nhu dường như ở trong mộng, buồn bả kêu, nước mắt từ khóe mắt lăn ra.
Daniel nhìn giọt lệ nơi khóe mắt cô, hơi chút ngạc nhiên nói: "Ở trong mơ khóc thật bên ngoài, chuyện này nhất định vô cùng thương tâm"
Sophie cũng gật đầu, cẩn thận lau mồ hôi trên trán.
"Mẹ! ! Đừng bỏ con !" Cẩn Nhu đột nhiên vùng vẫy một cái, từ trên giường thẳng ngồi dậy, cô sợ tới mức mồ hôi lạnh ứa ra, mờ mịt địa nhìn xung quanh, cô thở phì phò, nuốt cổ họng khát khô, cúi đầu. . . . . .
"Cô đã tỉnh?" Sophie mỉm cười nói với Cẩn Nhu: "Vừa rồi cô ngất trong mưa, chủ nhân chúng tôi đưa cô vào trong bệnh viện!"
Cẩn Nhu sửng sốt quay đầu nhìn Daniel, hắn đang tao nhã ngồi trên ghế sô pha xa hoa . . . . . .
Daniel nhìn cô mỉm cười, sau đó nói: "Tôi nghĩ chắc cô gặp chuyện gì rồi. Dù sao từng gặp mặt một lần! Không thể để mặc cô! Sau này, bác sĩ đến xem bệnh cho cô, nói cô đơn giản chỉ bị trúng gió, vừa rồi phát sốt, nhưng đã hạ rồi. . . . . ."
Cẩn Nhu cả người mỏi mệt ngồi trên giường, cúi người xuống.
Daniel hỏi Sophie: "Vị tiểu thư này hạ sốt chưa?"
"Hạ sốt rồi !" Sophie nói.
Daniel gật đầu, giơ cổ tay, nhìn đồng hồ, mới nói: "Hạ sốt thì tốt rồi, tôi không quấy rầy cô nữa. Tôi còn có việc bận rộn! Cô ở trong này nghỉ ngơi cho tốt, tất cả chi phí bệnh viện này, thư ký tôi sẽ sắp xếp! Tôi đi trước thôi".
Daniel phong độ thân sĩ nhìn cô mỉm cười, sau đó xoay người chuẩn bị đi ra khỏi phòng bệnh.
Cẩn Nhu nhìn hắn rời khỏi, ánh mắt chớp lóe, đột nhiên rút ống tiêm cắm ở trên tay mình, mặc áu tươi chảy xuống, chạy đến trước mặt Daniel, chặn đường đi của hắn, tức giận nói với hắn: "Ai bảo anh nhiều chuyện? Ai bảo anh cứu tôi ? Tôi không cần anh cứu tôi ! ! Bản thân tôi muốn ૮ɦếƭ muốn sống, mắc mớ gì đến anh?"
Daniel nhanh chóng cúi đầu, nhìn máu nơi cổ tay cô, hắn lập tức kêu Sophie: "Đi gọi bác sĩ! !"
“Vâng!” Sophie lập tức đi ra ngoài.
"Về trên giường nằm đi!" Daniel tiến lên, đỡ cánh tay của cô, muốn để cho cô nằm một chút.
"Anh tránh ra!" Cẩn Nhu thương tâm khổ sở nhìn Daniel, khóc lóc nói: "Tôi không cần anh đỡ tôi!! Tôi không cần anh cứu tôi !! tôi muốn ૮ɦếƭ, mắc mớ gì đến anh?"
Cô vừa nói xong, đột nhiên kích động chạy đến cửa sổ phòng bệnh, trèo ra sân thượng, cắn răng nắm lấy rào chắn, muốn nhảy xuống! !
"Vô muốn làm gì?" Daniel kinh hoảng chạy đến phía sau cô, chụp lấy thắt lưng cô, ôm vào trong lòng, mặc ưa trút xuống ngoài sân thượng, nhìn cô nghi hoặc và kinh ngạc hỏi: "Tại sao cô muốn ૮ɦếƭ! ?"
"Chuyện không liên quan đến anh!" Cẩn Nhu khóc vừa muốn nhảy xuống! !
Daniel vẫn cứ ôm chặt thân thể của cô, sốt ruột nói: "Có chuyện gì, trong lòng không nghĩ ra, muốn tự tử?"
Cẩn Nhu đứng trên ban công, tuyệt vọng ngẩng đầu lên, nhìn mưa bay đầy trời, dựa vào trong иgự¢ Daniel, khóc rống lên. . . . . .
Daniel sửng sốt, mặc dù có chút không quen, nhưng đành phải than nhỏ, ôm người cô, vỗ vỗ lưng cô, nói: "Khóc thì khóc đi, đã ૮ɦếƭ còn không sợ, còn sợ còn sống? Kiên cường một chút!"
Cẩn Nhu vươn tay, ôm cổ Daniel, càng khóc to lên, nước mắt theo hốc mắt lăn xuống, ngẩng mặt lên, ánh mắt thoáng qua ý cười lạnh lẽo, chừng một chút, cô đột nhiên đẩy Daniel ra. . . . . .
Daniel bất đắc dĩ nhìn cô, nhàn nhạt mỉm cười rồi.
Cẩn Nhu rơi lệ nhìn hắn, nói: "Người anh cũng ướt hết rồi. . . . . ."
"Nothing!" Daniel vội vàng đỡ Cẩn Nhu đi vào phòng bệnh nói: "Mau vào đi thôi, đều bị ướt mưa, sau này không cần kích động như vậy".
Cẩn Nhu khổ sở rơi lệ, trong nháy mắt, thân thể đột nhiên mềm nhũn, muốn té lăn trên đất, đúng lúc Daniel vừa đỡ, ôm ngang cô, đi đến giường. . . . . .
Cẩn Nhu ôm cô của hắn, gần gũi nhìn hắn, mặt có chút đỏ lên, nhịn không được dựa đầu vào cổ của hắn, nói: "Cám ơn anh. . . . . ."
Daniel bất đắc dĩ cười, vừa muốn đặt cô trên giường, nghe tiếng gõ cửa, Sophie dẫn bác sĩ đi tới nói: "Bác sĩ đến đây. . . . . ."
Hàn Văn Kiệt đi vào phòng bệnh, liếc mắt một cái nhìn thấy Daniel ôm Cẩn Nhu đứng ở bên giường, hắn ngạc nhiên sửng sốt.
Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt đi vào phòng, thấy Daniel ôm Cẩn Nhu, hắn mỉm cười nói: "Daniel tiên sinh, đây là bạn của anh sao?"
Daniel đặt Cẩn Nhu lên giường bệnh, sau đó mỉm cười nhìn Hàn Văn Kiệt nói: "Tôi với vị tiểu thư này, trong lễ đính hôn của Hàn Tổng Tài có gặp mặt một lần, vừa rồi lúc đi qua đường lớn, tôi nhìn thấy cô ấy ngất xỉu, nên đưa cô ấy đến bệnh viện".
Hàn Văn Kiệt mỉm cười nói: "Vậy sao?" Hắn nói xong, nhàn nhạt nhìn Cẩn Nhu, ánh mắt giống như chọc thẳng vào linh hồn người ta.
Cẩn Nhu lập tức cúi đầu, hít nhẹ mũi đỏ bừng, dùng bàn tay đầy máu tươi, lau nước mắt. . . . . .
Hàn Văn Kiệt nhìn cô, con ngươi đảo một vòng, chậm rãi đi qua, ngồi bên giường, cầm cánh tay chảy máu tươi của cô, hỏi: "Chuyện này là thế nào? Tại sao rút ống tiêm ra?"
"Vừa rồi vị tiểu thư này cảm xúc có chút kích động. . . . . ." Daniel cẩn thận nhắc nhở Hàn Văn Kiệt nói: "Anh phải chăm sóc tốt cho cô ấy".
Hàn Văn Kiệt liếc mắt nhìn Cẩn Nhu, mỉm cười, căn dặn y tá, nói: "Chuẩn bị khăn nóng. . . . . ."
Y tá lập tức đi vào phòng tắm, gỡ khăn lông trắng, nhúng nước ấm, vắt khô nước.
Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt cầm lấy khăn nóng, lau máu tươi trên tay cô, nhẹ nhàng lau thật cẩn thận, mỗi một động tác đều gọn gàng, Cẩn Nhu nhìn thấy ánh mắt của hắn, trong lòng phát lạnh, không nhịn được có chút sợ hãi. . . . .
Sau khi Hàn Văn Kiệt lau tay cho cô xong, bảo y tá lấy đồng phục bệnh nhân sạch sẽ, hắn mỉm cười nhìn Cẩn Nhu nói: "Tại sao cả người lại ướt như vậy?"
Ánh mắt Cẩn Nhu hơi chớp. . . . . .
Daniel nhìn Hàn Văn Kiệt bất đắc dĩ cười.
Hàn Văn Kiệt nhìn cô một cái, có chút hiểu ra cười nói: "Chờ một lúc, y tá đem y phục sạch sẽ thay đi. . . . . ."
Hắn vừa nói xong, dùng ngón tay đẹp rất thon dài, cầm một lọ thuốc sát trùng, vặn nắp, cầm lấy bông băng, nhúng nước sát trùng, nâng cổ tay Cẩn Nhu, nhẹ nhàng lau vị trí ống tiêm vừa rồi, nước có chút lạnh, Cẩn Nhu giật mình, cô ngẩng đầu lên nhìn hắn. . . . . .
Hàn Văn Kiệt không để ý đến ánh mắt Cẩn Nhu, nhìn Daniel mỉm cười nói: "Daniel tiên sinh có phải rất bận rộn hay không? Tôi đã gặp anh 2 giờ rồi . . . . . ."
"Đúng vậy!" Daniel lập tức nói: "Có cuộc họp quan trọng khẩn cấp!"
Hàn Văn Kiệt gật gật đầu, khách khí cười nói: "Anh đi trước đi. . . . . . Vị tiểu thư này tôi sẽ chăm sóc tốt. . . . . ."
"Tốt lắm!" Daniel cảm tạ nhìn Hàn Văn Kiệt cười nói: "Cám ơn anh!"
Hắn nói xong, nhìn Cẩn Nhu mỉm cười nói: "Hi vọng cô có thể chăm sóc tốt ình! Gặp lại sau!"
Daniel nói xong, cùng Sophie đi nhanh ra khỏi phòng bệnh.
Cẩn Nhu lo lắng nhìn Daniel, vừa định xuống giường, Hàn Văn Kiệt lại nhàn nhạt nắm tay cô, cầm lấy bông băng nói: "Đừng cử động. . . . . . Thân thể của cô vẫn còn chưa tốt lắm. . . . . ."
Cẩn Nhu khẽ cắn răng, bất đắc dĩ nhìn Hàn Văn Kiệt, thở phì phò, đành phải nhận mệnh ngồi trên giường!
Sau khi Hàn Văn Kiệt chăm sóc tốt cho Cẩn Nhu, liền đi ra khỏi phòng bệnh, hơi chút suy nghĩ, từ trong túi tiền, lấy điện thoại cầm tay ra, bấm số điện thoại Hạ Tuyết. . . . . .
Hạ Tuyết đang mặc quần áo tập yô-ga, nằm trên tấm thảm lót yô-ga, lúc cô nhẹ nhàng làm động tác duỗi thân, chuẩn bị cuộn thắt lưng, lại nghe điện thoại vang lên, cô sửng sốt, một tay nắm di động, vẫn nhẹ nhàng tập động tác, đầu cố gắng cúi xuống, dán trên sàn, mệt mỏi cười kêu: "Alo. . . . . . bác sĩ Hàn. . . . . ."
Hàn Văn Kiệt vừa nghe đến giọng nói của Hạ Tuyết, không nhịn được nở nụ cười nói: "Cô đang làm gì, sao thở hổn hển như vậy?"
Hạ Tuyết cố ý ghé vào trên sàn, bắt chước giọng khàn khàn của sói xám lớn, cố ý nói: "Nơi này có một con mèo, đang nhìn anh đầy hấp dẫn, chậm rãi chậm rãi bò đến, nó muốn dùng ánh mắt xanh biếc mê hoặc anh. . . . . . Cho anh rơi vào bẫy rập của nó, nó sẽ ăn luôn linh hồn của anh. . . . . ."
Hàn Văn Kiệt bật cười nói: "Tôi đem mười cái móng vuốt của con mèo, cắt rụng, xem cô còn có thể bò đến hay không?"
Hạ Tuyết lập tức ngồi dậy, nhìn mưa bay ngoài cửa sổ sát đất, tức giận nói: "Như vậy rất tàn nhẫn?"
"Con mèo này không có việc gì sao lại ở nhà làm gì?" Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt nói.
Hạ Tuyết thất vọng nói: "Tôi cũng không muốn a, nhưng Daniel có việc, vốn là tôi muốn cùng hắn ăn cơm trưa !"
Hàn Văn Kiệt nghe Hạ Tuyết những lời này, ánh mắt hơi chớp, xoay người nhìn cửa phòng bệnh, có chút đau lòng, cười nói: "Đứa ngốc. . . . . . Cô đã thêm sáu tuổi nữa rồi, tại sao tính tình vẫn tùy tiện vậy? Cô không dễ dàng đi đến hôm nay, mắt nhìn thấy hạnh phúc, phải tích cực một chút, Daniel tiên sinh là người đàn ông tốt, phải biết quý trọng. . . . . . Nếu cô mất đi hắn, cô sẽ hối hận . . . . . . Ít nhất ở trong mắt tôi, hắn vô cùng hoàn hảo. . . . . ."
Hạ Tuyết nghe trong lời nói của Hàn Văn Kiệt có ý, ngạc nhiên nắm điện thoại, dựa bên giường, nhìn mưa bay ngoài cửa sổ hỏi: "Dường như anh có gì đó nói muốn nói với tôi ?"
Hàn Văn Kiệt mỉm cười nói: "Ở đây khác với nước Pháp, hiện tại cô là diễn viên, hắn là con trai Tổng Thống, nắm giữ tài phú mạch máu Paris, là Tổng Tài tập đoàn Toàn Cầu, các người trở về đều phải đối mặt với rất nhiều cám dỗ, mặc kệ là cô hay là Daniel tiên sinh, mọi việc đều phải chú ý, tranh thủ thời gian ở bên cạnh bạn trai, phụ nữ mặc kệ sự nghiệp tốt thế nào, có người yêu ở bên cạnh, phải biết quý trọng a. . . . . ."
Hạ Tuyết cười nói: "Anh yên tâm a! ! Đối với Daniel, tôi vô cùng yên tâm! ! Nếu nói trên thế giới này, có bất kỳ ai phản bội tôi, nhưng Daniel sẽ không phản bội tôi ! Tôi đối với hắn tin tưởng tuyệt đối, chúng tôi cùng một chỗ sáu năm rồi, hắn luôn luôn cố gắng chăm sóc tôi và Hi bảo bối. . . . . . Nếu tôi nghi ngờ, tôi có thể bị thiên lôi đánh !"
"Cho nên cô phải càng quý trọng!" Hàn Văn Kiệt lại nhắc nhở nói: "đừng hồ đồ, hủy đi hạnh phúc của mình".
Hạ Tuyết nghe những lời này, cười hỏi: "Không phải anh phát hiện hắn ở bên ngoài, có hành động không đứng đắn chứ?"
"Không có!" Hàn Văn Kiệt mỉm cười nói: "Nếu tôi phát hiện hắn có hành động không đứng đắn, tôi dùng 10 tấn thuốc mê, làm cho hắn hôn mê, để cho hắn ngủ ba ngàn năm. . . . . ."
Hạ Tuyết ha ha ha nằm trên mặt đất cười, hai chân càng không ngừng duỗi trên không trung, nói: "Vậy không được, tôi sẽ đau lòng! Nếu hắn thật sự bên ngoài ………., không bằng dùng 10 tấn thuốc mê, làm cho tôi hôn mê đi! Tôi đỡ phải phiền lòng!"
"Nếu cô có móng vuốt, nhanh chóng đứng dậy, làm việc xong rồi, cùng bạn trai ăn một bữa cơm đi! Sáu năm rồi, cô trở về, ít nhất phải để cho tôi yên tâm. . . . . . Tôi muốn tận mắt nhìn thấy cô hạnh phúc. . . . . . Mà hạnh phúc phải không ngừng kéo dài. . . . . ." Hàn Văn Kiệt không yên tâm dặn dò.
"Biết rồi, biết rồi! Cắt! Tôi lập tức gọi điện thoại cho hắn! Tôi hẹn hắn buổi tối ăn cơm được chưa? Anh giống như anh trai tôi vậy!" Hạ Tuyết bất đắc dĩ cười.
Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt cười, nói: "Tôi không phải anh trai cô, cô cũng không phải là em gái tôi! Cắt, còn có người muốn xem bệnh!"
Hạ Tuyết nắm điện thoại, đột nhiên cười, nhớ tới lời Hàn Văn Kiệt vừa rồi, tò mò bấm điện thoại Daniel. . . . . . Điện thoại đô đô vang lên, sau cùng điện thoại nối máy, Hạ Tuyết vừa định vui vẻ nói, lại nghe đến một giọng nữ khàn khàn mệt mỏi đáp nhẹ: "Alo. . . . . ."
Hạ Tuyết trừng mắt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc