Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 83

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

Hàn Văn Vũ kéo Hạ Tuyết trở lại ghế sofa, cao giọng kêu to: "Nửa thân trần sao!! ? Tại sao là nửa thân trần? ? ?"
Hắn vừa nói xong, Hàn Văn Kiệt và Hàn Văn Hạo đang đi tới, Daniel cũng giật mình nhìn Hạ Tuyết nói: "WHAT?"
Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Vũ cười nói: "Anh làm gì thế? Kinh hoảng như vậy, loại chuyện này, anh đâu phải chưa gặp?"
*******
"Nhưng. . . . . ." Hàn Văn Vũ nhịn không được nhìn Hạ Tuyết, khẩn trương hỏi: "Tại sao là nửa thân trần?"
"Hey!" Daniel cũng có chút không bình tĩnh cười nói: "Nửa thân trần sao? Không dùng thế thân?"
Hạ Tuyết có chút bất đắc dĩ nhìn Daniel cười nói: "NO!"
Hạ Tuyết bật cười nói: "Anh để cho tôi suy nghĩ lại. . . . . ."
"Không cần suy nghĩ!" Hàn Văn Vũ ngăn cản! !
Hạ Tuyết không lên tiếng. . . . . .
Hạ Tuyết không lên tiếng, cúi đầu nghĩ nghĩ. . . . . .
Hạ Tuyết chỉ nhàn nhạt cười cúi đầu!
Hạ Tuyết mỉm cười nhìn Hàn Văn Vũ nói: "Không phải tôi đã nói rồi. . . . . . Tôi sẽ suy xét lại sao?"
"Không cho phép cô diễn! !" Hàn Văn Vũ căng thẳng nói! !
"Trà Hoa Nữ, vào lúc sáng sớm, chuẩn bị lên núi hái trà, nào ngờ ở đường lên núi, xuất hiện một vị tướng quân cộng hòa Trung Hoa đang bị thương, hắn vì che dấu bị truy đuổi, đã kéo Trà Hoa Nữ vào ven đường núi, bắt người hái trà nghỉ ngơi, sau đó xé bỏ quần áo của cô, mạnh mẽ chiếm đoạt cô, trong lúc bọn họ còn đang quấn lấy nhau . . . . . . Lúc ấy tôi xem kịch bản, trong đầu xuất hiện vô số hình ảnh, xé rách, lôi kéo, hôn hít, ૮ưỡɳɠ ɓứ૮, mồ hôi, nước mắt. . . . . . vị tướng quân này, hắn tàn nhẫn muốn tự cứu mình, nhưng sau cùng bị vẻ đẹp của Trà Hoa Nữ hấp dẫn, lúc hắn hôn khắp trên người cô ấy từng tấc một . . . . . . Điều mà Phó đạo diễn muốn thể hiện chính là hai người hoàn toàn xa lạ, rốt cuộc triền miên như thế nào, mâu thuẫn như thế nào, hấp dẫn nhau như thế nào. . . . . ." Hạ Tuyết nhàn nhạt giải thích.
"Sau đó thế nào?" Mộng Hàm sốt ruột muốn biết kết quả!
Hạ Tuyết mỉm cười nhìn Mộng Hàm nói: "Sau đó, tướng quân vì tự trách, quỳ gối trước mặt Trà Hoa Nữ, tự chặt ngón tay của mình. . . . . ."
"Nhưng. . . . . ." Mộng Hàm đưa ra quan điểm khác nói: "Nhưng mặc kệ thế nào, hắn thật ích kỷ ! ! Hắn hủy đi thân thể người khác, sau này cắt ngón tay của mình, cái này thì tính là gì ?"
"Có phải Phụ nữ đều thích người đàn ông bá đạo hay không?" Hàn Văn Kiệt mỉm cười nêu ra một quan điểm. . . . . ."Mạnh mẽ đoạt lấy. . . . . . Rốt cuộc có thể thắng được cái gì? Cuối cùng, sai lầm vẫn là sai lầm, chỉ còn sót lại tha thứ, nếu không tha thứ, tất cả đều là tội ác!"
Hạ Tuyết cũng ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Kiệt, hiểu ý của hắn, đành phải cúi đầu. . . . . .
Hàn Văn Vũ chỉ quan tâm một chuyện, hắn lo lắng nhìn Hạ Tuyết hỏi: "Không dùng thế thân sao? cảnh xé rách quần áo, ૮ưỡɳɠ ɓứ૮! ! Không dùng thế thân sao?"
Hạ Tuyết bất đắc dĩ cười nhìn Hàn Văn Vũ nói: "Hôm nay anh mới biết Phó đạo diễn? Tôi biết ông ta, từ lúc xem kịch bản, tôi đã biết ông ta muốn bày tỏ cái gì! Hơn nữa, lần này biên tập là Dương Giai! Cô ấy là một người vô cùng đáng sợ, là một tác giả có sức tưởng tượng phong phú, là một nhà biên kịch rất nghiêm túc!"
Hàn Văn Vũ là một diễn viên chuyên nghiệp, nhưng ở trước mặt Hạ Tuyết, cho tới bây giờ hắn cũng không có cách nào biểu hiện sự chuyên nghiệp! Vẻ mặt hắn lo lắng nhìn Hạ Tuyết nói: "Cưng ơi, không thể nào? Diễn vai này thì làm sao về pháp ?"
Hạ Tuyết mỉm cười nói: "Đây là một cao trào, ngay lúc đó Trà Hoa Nữ nằm trên giường, giữ quần áo bị xé nát, vừa che thân thể của mình, vừa sợ hãi khắp nơi đều là máu, cô ấy tan vỡ, sợ hãi, khóc thét lên, không biết nên làm gì? Nhưng kể từ khi đó, Trà Hoa Nữ từ một cô gái biến thành một người phụ nữ bình thường, có lẽ cô ấy hận vị tướng quân kia, thậm chí hận muốn hắn ૮ɦếƭ đi, nhưng trong trong tâm tưởng của cô, vẫn nhớ rõ hình ảnh hắn quỳ gối trước mặt mình, rơi lệ, giơ lưỡi đao sắc bén trong tay, chặt ngón tay của mình, đây tuyệt đối là cảm giác hối hận …… Cô ấy luôn nhớ rõ hình ảnh đó!! Dần dần, cô ấy đã yêu người đàn ông quỳ gối trước mặt mình, rơi lệ, chảy máu . . . . . ."
Mộng Hàm hít một hơi, khắp người có cảm giác lãnh lẽo đáng sợ. . . . . .
Hạ Tuyết bất đắc dĩ nhìn Mộng Hàm cười nói: "Có buồn không?"
Mộng Hàm rất lo lắng, sốt ruột đến câu chuyện của mình hỏi: "Sau đó thế nào? Sau cuộc triền miên xong rồi? Trà Hoa Nữ thế nào?"
Hạ Tuyết mỉm cười nhìn Mộng Hàm nói: "Kịch bản này, tôi chưa xem xong, cho nên không thể cho cô đáp án a...!"
Mộng Hàm thất vọng nhìn Hạ Tuyết, chân thành nói: "Tôi sẽ đón xem bộ phim này! Tôi vừa nghe, tim đã đau nhói, sau khi phim quay xong, không biết hiệu quả ra sao! Nhưng nhất định cô có thể diễn tốt!"
Hàn Văn Vũ lắng nghe kịch bản xong, lập tức hỏi: "Ai là nam chính?"
Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Vũ nói: "Kim Thắng Nguyên, là một diễn viên Hàn Quốc, gần 40 tuổi! !"
"Kim Thắng Nguyên?" Mộng Hàm ngạc nhiên, mừng rỡ nói với Hạ Tuyết: "Tôi rất thích hắn a! ! Hắn có một đôi mắt biết nói, hơn nữa biểu cảm trên gương mặt của hắn rất hợp lý, chỉ cần hắn ở nơi nào, thì nơi đó giống như một phim trường! ! Là một người đàn ông hào phóng và dịu dàng! Đặc biệt, lần trước hắn đóng vai chính trong bộ phim Trận Chiến ở Hollywood, hắn và nữ chính hôn nhau, hôn đến nổi tôi nhiệt huyết sôi trào! Cơ bắp cuồn cuộn, làn da rám nắng, đè trên người nữ chính, kiểu hôn này, mỗi một giây đều có một loại ký hiệu ngôn ngữ! Vị đạo diễn kia thực biết tìm người!"
Hàn Văn Kiệt bất đắc dĩ nhìn vị hôn thê nói về nam diễn viên, dường như mê muội, nhàn nhạt nhìn cô, mỉm cười hỏi: "Em thật sự thích như vậy?"
Vẻ mặt Mộng Hàm ửng đỏ nhìn Hàn Văn Kiệt, dựa vào trong иgự¢ hắn, cười nói: "Ôi! Chẳng qua chỉ là diễn viên thôi! Chúng ta, ai cũng có thần tượng của mình mà! Chuyện này không đáng ngạc nhiên! Nhưng hắn thật sự diễn rất tốt! Đặc biệt là khi diễn cảnh hôn, tất cả nữ chính đều nói nhập vai trong đó, rất khó thoát ra được! Thậm chí điên cuồng thật lâu!"
Hạ Tuyết nhìn Mộng Hàm, chân thành nói: "Cho nên điều mà Phó đạo diễn muốn thể hiện chính là Dụς ∀ọηg của con người là thứ đáng sợ nhất, nó có thể vượt qua tất cả, hủy diệt bản thân! ! Loại Dụς ∀ọηg yêu đương này càng phức tạp, bất đắc dĩ, cũng rất thống khổ! Có thể nói thế này, một tác phẩm thành công, nhất định phải phản ánh được hai mặt, đưa ra hai mặt đối lập, để cho người xem tranh cãi giữa hai trạng thái khác nhau! Đây là một kịch bản có chất lượng cao!"
"Người được đề cử còn lại là ai?" Hàn Văn Vũ đột nhiên nghĩ đến chuyện này!
Hạ Tuyết mỉm cười nói: "Cẩn Nhu……Phạm Tinh…… Cung Tân Tân……"
Hàn Văn Vũ phân tích nói: "Cẩn Nhu có thể, diễn xuất của cô ấy tuy rằng còn yếu, nhưng vô cùng thích hợp nhân vật này hơn, mềm mại, cũng có một chút cứng rắn!"
Mộng Hàm rất nuối tiếc nói: "Tôi cảm thấy Hạ Tuyết nhất định có thể diễn rất tốt! Trong ánh mắt cô ấy, có nổi bi thương sâu sắc, chỉ cần cô ấy không nói lời nào, toàn thân sẽ phát ra nổi bi thương!"
"Nhưng lúc cô cười lên, giống như mặt trời xuất hiện !" Mộng Hàm sôi nổi cười nói.
Hạ Tuyết đột nhiên bất đắc dĩ nở nụ cười. . . . . .
Mọi người yên lặng nhìn cô.
Tất cả mọi người yên lặng lắng nghe.
Cẩn Nhu đứng trong sân cỏ, ngạc nhiên, mừng rỡ nói: "Cô nói gì? Tôi có cơ hội diễn vai “Trà Hoa Nữ”? Thật vậy chăng?"
Người đại diện Tiểu Mễ cười nói: "Đúng vậy! Chỉ cần Hạ Tuyết không nhận, vai diễn này có thể là cô!"
Vẻ mặt Cẩn Nhu lạnh lùng, ánh mắt rối loạn, chớp một cái, khẩn trương hỏi: "Ý của cô là. . . . . . Hạ Tuyết cũng có thể nhận vai diễn này?"
Hàn Văn Vũ mặt lạnh nói: "Tôi không đồng ý!! Cô vừa mới về nước, đã diễn loại vai này, ai biết sẽ mang đến hiệu quả thế nào ? Nửa thân trần a! Trước kia, có một nữ diễn viên Trung Quốc hạng nhất, tham gia diễn vai như vậy, cũng chính là khoảng thời gian gây tranh cãi bộ về phim “Yêu điên cuồng”, sau khi cô ấy diễn xong, đoạt được giải thưởng ảnh hậu, nhưng đã mất đi sự ủng hộ của khán giả! Trong một đêm, mọi người bàn tán về vóc người của cô ấy!! Loại này kịch bản sẽ khiến cho người ta tranh cãi!! Quá nguy hiểm!"
Hàn Văn Vũ từ chối nói: "Không cần suy nghĩ! Đừng diễn!"
Hàn Văn Hạo bưng ly rượu đỏ, uống một hơi cạn sạch!
Hàn Văn Kiệt cũng nhịn không được nhìn Hạ Tuyết, mỉm cười hỏi: "Cô nhận sao?"
"Cái này có thể! Nhưng cơ hội không lớn! Muốn nửa thân trần a! Tôi chắc rằng hiện tại cô đã nổi tiếng, khẳng định không muốn hy sinh như vậy!"
Màn đêm!
Mưa lạnh tỉ tê!
Hạ Tuyết đã thay bộ quần áo đẹp, mặc một chiếc áo thể thao màu trắng có mũ trùm đầu, mái tóc xoăn dài ẩm ướt nhỏ giọt, ngồi trên ghế dựa ở cửa sổ sát đất, vừa uống sữa chua, vừa lật xem tạp chí, ngoài khơi, sóng biển cuộn trào mãnh liệt nổi lên, xô vào bờ. . . . . .
Daniel vô cùng yên lặng ngồi trong thư phòng phê duyệt văn kiện, vô cùng chăm chú, Thanh Nhã bảo người giúp việc chăm sóc, đem trà xanh chủ nhân yêu thích nhất, đặt một bên, rồi nhẹ nhàng đóng cửa sổ sát đất. . . . . .
Daniel cầm 乃út máy, ký xong tên mình vào văn kiện, căn dặn nói: "Mọi người ra ngoài đi! Xem bây giờ tiểu thư đang làm gì? Đừng để cô ấy hít quá nhiều gió biển. . . . . . Thân thể của cô ấy không tốt, dễ dàng cảm lạnh! Bên thắt lưng của cô ấy, hôm nay bị đau, lúc cô ấy ngồi ghế dựa, dùng gối bảo vệ cẩn thận thắt lưng của cô ấy. . . . . ."
"Vâng. . . . . ." Thanh Nhã đáp lời, vừa dẫn người giúp việc đi ra ngoài.
Daniel nhìn người giúp việc đi ra ngoài, tiếp tục gửi điện tín sang Pháp, nói chuyện cụ thể với cha mình việc hôm nay đến quốc nội, cùng người của Hàn gia gặp mặt, đã nói một chút chuyện hợp của hai bên, sau đó cha hắn đã gác máy, hắn giơ hai tay, day nhẹ trên trán, tiếp tục gọi điện thoại đến trang trại rượu, lập tức một giọng nói trong vắt vang lên: "papa!"
"Bảo bối. . . . . . papa rất nhớ con!" Daniel ngồi bên đèn bàn, chỉ cần vừa nghe đến giọng nói Hi Văn, vẻ mặt của hắn buông lỏng, mỉm cười . . . . .
Hạ Tuyết vừa uống sữa chua, vừa nghe Thanh Nhã nói chủ nhân đang khẩn cấp chỉnh sửa văn kiện, nhìn rất bận rộn, ánh mắt của cô trăn trở, ôm quyển tạp chí, nhìn con sóng mãnh liệt, nhớ ngày đầu tiên mình đến Paris Pháp, tiến vào cung điện trên đỉnh núi, Hạ Tuyết hồi hộp mờ mịt ôm con gái và Hạ Hân ngồi trên giường, ba người gắt gao dựa vào nhau, nhìn mọi thứ xa hoa xung quanh, cảm thấy ngỡ ngàng không chân thực, Hạ Tuyết biết Daniel không thiếu tiền bạc, nhưng cô không biết, hóa ra Daniel có tiền như vậy. . . . . .
Lúc đó, Daniel mặc áo sơ mi trắng đơn giản, quần tây đen đi đến, vô cùng thân thiết và hiền lành, nửa ngồi trước mặt mình, nắm tay mình nói: "Hey. . . . . . bất kể tôi là người thế nào, Daniel tôi cũng chỉ muốn giúp đỡ cô, . . . . . . Tôi rất thích cưỡi xe đạp, chở cô đi khắp nơi, lúc đó, ánh mắt của cô sáng lấp lánh, rất đáng yêu, khi thượng đế ban cho cô ánh mắt, là muốn cho cô đi khám phá mọi thứ xung quanh. . . . . . Tôi xin thề với cô, tôi tuyệt đối chưa từng có một chút ý đồ gì. . . . . . hãy yên tâm mà sống, tôi sẽ trợ giúp tất cả để cho cô đi học. . . . . . Chỉ cần cô muốn rời khỏi, tôi tuyệt không miễn cưỡng. . . . . ."
Hạ Tuyết cầm sữa chua, nhớ lại mọi chuyện, đột nhiên thở dài một hơi, cuối cùng buông sữa chua xuống, chân trần cẩn thận đi tới trước cửa thư phòng, không gõ cửa, trực tiếp vặn ổ khóa, ghé đầu đi vào, nhìn Daniel mặc áo sơ mi đen, cổ áo mở ra, cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục phê duyệt văn kiện, cô hé miệng cười, nhiều năm nay, lần đầu tiên cô tiến vào thư phòng của hắn, hắn không ngẩng đầu . . . . . .
Cô cố ý ho khan một tiếng, lại nhìn hắn. . . . . .
Daniel vẫn không ngẩng đầu lên, tiếp tục thẩm duyệt văn kiện.
Hạ Tuyết bất đắc dĩ, đành phải cẩn thận đi vào phòng, đi tới trước bàn làm việc của hắn, có chút ngạc nhiên nói: "Kỳ quái, hôm nay, chúng ta về nước, cũng không nhìn thấy anh mang văn kiện theo . . . . ."
Daniel vừa phê duyệt văn kiện, vừa nói: "Đây là bản kế hoạch do Hàn gia đưa đến đây, Hàn Tổng Tài là một người vô cùng nổi tiếng, mạnh mẽ, hôm nay chúng tôi ngồi bàn luận hợp tác dự án của hai bên, hắn sai thư ký đem tất cả tài liệu đưa tới, cho nên anh phải cẩn thận xem một chút. . . .. Bên Pháp cũng bắt đầu gửi một số tư liệu đến đây. . . . . ."
Hạ Tuyết nhìn gương mặt hắn nhàn nhạt, khẽ mỉm cười, sau đó vòng qua bên kia bàn, đột nhiên bướng bỉnh cúi người xuống, tựa đầu dán trên văn kiện, cố ý không nhìn hắn. . . . . .
Daniel đành phải dừng công việc, bất đắc dĩ nhìn một bên gò má của Hạ Tuyết, nhẹ giọng hỏi: "what’s wrong?"
Hạ Tuyết không lên tiếng, mặt vẫn dán trên văn kiện, chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng cầm cúc áo trước иgự¢ Daniel, ngắm nghía. . . . . .
Tay cầm Daniel 乃út máy, nhàn nhạt nhìn Hạ Tuyết, vẻ mặt bình tĩnh. . . . . .
Hạ Tuyết nhìn Daniel thật sâu, dịu dàng hỏi: "Anh đang tức giận?"
"No!" Daniel lắc đầu, nhàn nhạt nhìn cô.
Hạ Tuyết khẽ cắn môi dưới, nhìn thái độ Daniel như vậy, cô bất đắc dĩ thở dài, kéo nhẹ cổ áo của hắn, cố ý nhìn hắn, dài giọng, nói: "Trên иgự¢ áo của anh có dấu môi son, em cũng không dám tức giận với anh. . . . . ."
Daniel nhướng mày, bất đắc dĩ nhìn Hạ Tuyết: "Anh đã giải thích với em rồi, dấu môi son kia là việc ngoài ý muốn. . . . . ."
"Có phải bởi vì em còn xem xét vai diễn đó, anh không vui hay không?" Hạ Tuyết nhàn nhạt hỏi hắn.
Daniel không lên tiếng. . . . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc