Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 78

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

Cô ấy không phải là tân ảnh hậu Hạ Tuyết ở nước Pháp sao? Nữ diễn viên nổi tiếng nhất được đề cử Giải Kim Mã trong năm nay! !" Có người kinh hô!
Tất cả mọi người đều xôn xao bàn tán. . . . . .
Hạ Tuyết dường như không để ý những lời nói xung quanh, chỉ mỉm cười kéo nhẹ khuỷu tay Daniel, hướng về cô dâu chú rể phía trước mặt đi đến, nhưng khi cô liếc mắt nhìn thấy một đôi mắt như con báo nhỏ, ánh mắt của cô nhanh chóng chớp lên, lúc mí mắt tiếp xúc gương mặt đông lạnh và nghi hoặc của Hàn Văn Hạo, trong đầu cô tức khắc trống rỗng, tất cả hình ảnh 6 năm trước lùa về, cái đêm lạnh giá, tuyết bay tán loạn, nụ hôn trong xe và lời nói lạnh lùng, vô tình của hắn lúc cô sinh bảo bối, từng hình ảnh quay cuồng trong đầu cô, trái tim cô nổ ầm căng thẳng, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn, nắm chặt cánh tay Daniel . . . . .
"What’s wrong?" Daniel quan tâm cúi đầu hỏi: "Chổ nào không thoải mái?"
Hạ Tuyết gắt gao nhìn Hàn Văn Hạo, vẻ mặt hắn vẫn lạnh lùng, ngạo mạn bá đạo, chỉ là sáu năm không gặp, mọi thứ xung quanh hắn dường như càng đặc sắc hơn, năm tháng không in dấu vết trên khuôn mặt của hắn, làm cho hắn càng thêm hấp dẫn, vừa nhìn thấy thì biết sự nghiệp, giang sơn mỹ nhân đắc ý. . . . . . Cô không nhịn được nhìn về phía cô gái đứng bên cạnh Hàn Văn Hạo, Dạ Thiên Thiên đâu rồi? Trước mặt là một cô gái thanh lịch đoan trang, có lẽ càng thích hợp làm con dâu Hàn gia, cô nhàn nhạt cong môi cười lạnh. . . . . .
Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết mặc chiếc váy dài tao nhã, dáng người uyển chuyển, xinh đẹp động lòng người, tự tin đi về phía hắn, ánh mắt vẫn như 6 năm trước, nhìn thẳng vào hắn, không biết sợ hãi, càng thêm dũng cảm khiêu chiến, ánh mắt của hắn gắt gao dừng lại trên người cô, không chút thả lỏng!
Hạ Tuyết đón nhận ánh mắt của hắn, cũng không buông lỏng chút nào!
Daniel dắt tay Hạ Tuyết, mỉm cười đi tới trước mặt trưởng bối Hàn gia, kính trọng, lễ phép chào hỏi, Hạ Tuyết cũng bình tĩnh mỉm cười nhìn bộ dáng lão trưởng bối Hàn gia uy nghiêm, nhìn Trang Minh Nguyệt tao nhã, hiền tuệ thì biết ba người con tự nhiên giống cha, mẹ, đầu tiên cô chào hỏi hai người trưởng bối đúng mực, cuối cùng trong từng ánh mắt ngạc nhiên, ngẩng mặt xoay người lại, nhìn về phía Hàn Văn Hạo, ánh mắt lấp lánh, lại nhìn thấy Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt, hai ân nhân của cô, cô kích động nhìn chằm chằm bọn hắn, sâu kín xúc động nở nụ cười, sau khi về nước, lúc này nhìn thấy bọn hắn, trong lòng nảy sinh cảm xúc mạnh mẽ, giờ phút này rất muốn đi tới trước mặt bọn họ, kể lại mọi chuyện xảy ra trong sáu năm qua, nhưng sáu năm rồi, tất cả mọi chuyện đều nuốt xuống cổ họng, không nói nên lời. . . . . .
Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt vẫn còn chìm trong rung động, chưa hồi phục tinh thần, bọn hắn như lạc vào trong giấc mơ thần thoại nhìn thấy gương mặt xinh đẹp, tinh xảo của Hạ Tuyết, làm bạn bên cạnh một hoàng tử, thậm chí Daniel tôn quý hơn so với hoàng tử, tất cả mọi chuyện đều thay đổi, dường như mọi thứ xung quanh Hạ Tuyết đã bị vận mệnh xé đôi, một nữa thế giới kia, Hạ Tuyết đón bông tuyết ca hát, một nữa thế giới này, Hạ Tuyết đã tự tin, tôn quý đứng trong đám người, giống như một nữ hoàng tiếp nhận tán thưởng của mọi người. . . . . . Cô xinh đẹp, cô thật sự rất xinh đẹp. . . . . .
Hạ Tuyết kích động vừa định nhỏ tiếng gọi Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt, nhưng Daniel đã dắt tay cô đi tới trước mặt Hàn Văn Hạo và Tần Thư Lôi, ánh mắt bốn người nhìn nhau! !
Hạ Tuyết buộc phải đón nhận ánh mắt của Hàn Văn Hạo một lần nữa, từ lúc cô nhìn hắn đến giờ, ánh mắt hắn vẫn gắt gao nhìn cô, ngoại trừ nghi hoặc và giật mình thì không có bất kỳ tình cảm nào, vẫn giống 6 năm trước, hắn vẫn là người lạnh lùng, vô tình, cô khẽ cắn răng, cũng không khách khí nhìn hắn. . . . . .
Daniel vẫn chưa phát giác ra Hạ Tuyết không thoải mái, lịch sự vươn tay mỉm cười nói với Hàn Văn Hạo: "Chúc mừng lễ đính hôn Hàn Tổng Tài. . . . . . lấy vợ đẹp đôi. . . . . . Mong anh hạnh phúc trong tương lai. . . . . ."
Hàn Văn Hạo chậm rãi chuyển ánh mắt nhìn Daniel, phong thái tôn quý, khuôn mặt đẹp trai mê người, ánh mắt ôn hòa, không quá tương xứng với ánh hào quang cơ trí, hắn nhàn nhạt nhìn người đàn ông ưu tú này, sau đó vươn tay nhẹ nhàng nắm chặt tay Daniel, nói: "Cám ơn anh đã tới tham gia bữa tiệc đính hôn của chúng tôi …… đây là hôn thê của tôi …… Thư Lôi ……"
"Chào anh…… Daniel tiên sinh ……" Tần Thư Lôi lễ phép vươn tay……
Daniel bắt lấy bàn tay thon dài như ngọc của cô, cúi người xuống hôn nhẹ lên bàn tay của cô, nói: "Chúc mừng cô…… Đây là bạn gái của tôi …… Hạ Tuyết!"
"Đã nghe danh tiếng lớn của cô! Trong khắp cả nước, vì bộ phim của cô mà sôi trào!" Tần Thư Lôi dịu dàng cười nói.
Hạ Tuyết nhàn nhạt cười, gật đầu, dịu dàng nói: "Cám ơn. . . . . . Tần tiểu thư đã từng đến hoàng cung dự tiệc tối với Eva chúng tôi, đáng tiếc lúc ấy tôi không biết cô là vị hôn thê của Hàn Tổng Tài, không vào chào hỏi. . . . . ."
Hàn Văn Hạo nhanh chóng nhìn Hạ Tuyết, nhớ tới buổi tối sáu năm trước, buổi tối trời mưa to, cô ôm điện thoại, ở đầu bên kia vừa khóc vừa cười ……
"Sau này có cơ hội, chúng ta gặp nhau tán gẫu ít ngày. . . . . ." Tần Thư Lôi mỉm cười nói, cùng Hạ Tuyết gật đầu thăm hỏi, cuối cùng Hạ Tuyết nhìn vào ánh mắt Hàn Văn Hạo, nhớ tới sáu năm trước, lời nói của hắn lạnh lùng, trong lòng cô vẫn căng thẳng, ngẩng mặt lên, nở nụ cười mê người, nói: "Hàn Tổng Tài. . . . . . đã lâu chúng ta không gặp rồi. . . . . ."
"Các người biết nhau?" Daniel và Tần Thư Lôi đồng thời kinh ngạc hỏi bọn hắn!
Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết cùng gắt gao nhìn đối phương, đồng thời nói: "Biết! !"
Nhân viên phục vụ bưng 4 ly sâm banh đưa tới. . . . . .
Bốn người cùng cầm lấy ly sâm banh trong tay, cụng ly, sau đó khi Hàn Văn Hạo chạm ly với Hạ Tuyết, tay của hắn đột nhiên dùng sức chạm mạnh ly rượu, Hạ Tuyết không kịp đề phòng, ngón tay thả lỏng, mắt thấy cái ly chuẩn rớt xuống, Hàn Văn Hạo nhanh chóng vươn tay, nắm chặt cái ly trong tay của cô, chớp ánh mắt nóng bỏng nói: "Cẩn thận một chút!"
Hạ Tuyết đột nhiên tức giận, mỉm cười nói: "Cám ơn!"
Cô vừa nói xong, cũng đã nhìn thấy Hàn Văn Hạo đang dùng sức nắm chặt mu bàn tay cô, có chút đau, càng lúc càng đau! Cô lạnh lùng cười, ngón tay nhẹ nhàng buông lỏng, ly sâm banh trong tay trực tiếp đổ xuống ống tay áo của hắn, cái ly rơi xuống thảm cỏ. . . . . .
Rốt cuộc Hàn Văn Hạo buông lỏng tay cô. . . . . .
"A. . . . . ." Tần Thư Lôi kêu lên. . . . . .
"Sorry!" Hạ Tuyết thật sự xin lỗi cười nói.
Vẻ mặt Hàn Văn Hạo lạnh lùng, giơ ống tay áo của mình, nhìn thấy bị ẩm ướt một góc, cười nhạt nói: "Không có gì. . . . . ."
Hạ Tuyết lạnh lùng trừng mắt hắn, cười châm biếm. . . . . .
Daniel ôm nhẹ chiếc eo nhỏ nhắn của Hạ Tuyết, nắm cằm của cô nói: "Hey! Em rót rượu trên tay áo của thân sĩ rồi. . . . . . Thật vô cùng xin lỗi, có đôi khi cô ấy vô cùng bướng bỉnh. . . . . . Có đôi khi lại vô cùng sơ ý. . . . . ."
Hạ Tuyết nở nụ cười mê người nhìn Daniel.
Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn chằm chằm cô!
"Xin lỗi không thể tiếp được rồi. . . . . ." Hàn Văn Hạo khẽ nâng ống tay áo ẩm ướt một góc, liếc mắt nhìn Hạ Tuyết, nhàn nhạt xoay người rời khỏi.
Tần Thư Lôi cũng mỉm cười gật đầu, cùng chồng đi vào phòng của khách sạn.
Đôi mắt đẹp của Hạ Tuyết nhấp nháy, nhìn bóng lưng Hàn Văn Hạo đi xa, ánh mắt chớp lóe, dường như nhớ tới điều gì, vội vàng quay đầu lại nhìn về phía Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt, trái tim của cô trở nên mềm nhũn, hốc mắt đỏ bừng, ngẩng đầu nói với Daniel: "Không nghĩ tới, hôm nay có duyên như vậy, tham gia tiệc đính hôn gặp người quen, em giới thiệu cho anh biết ân nhân quan trọng nhất trong cuộc đời em!"
"A............?" Daniel cảm thấy vô cùng hứng thú cười nói: "Đây là vinh hạnh của anh !"
Hạ Tuyết cảm động cười, sau đó kéo cánh tay Daniel, đi tới chỗ Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt . . . .
Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt vẫn im lặng nhìn cô, vẫn chưa phục hồi tinh thần khi cô xoay người, vẻ mặt căng thẳng và im lặng. . . . . .
"Văn Vũ. . . . . ." Hạ Tuyết vén dài lên, đi tới trước mặt bọn họ, kích động gọi Hàn Văn Vũ. . . . . .
Trên mặt Hàn Văn Vũ không chút thay đổi, vẫn gắt gao nhìn chằm chằm cô, không lên tiếng. . . ..
Hạ Tuyết vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Văn Kiệt vẫn thong dong, bình tĩnh, ánh mắt có chút yêu thương nhìn cô, trong lòng cô chợt đau nhói, mọi thứ quay cuồng, sáu năm không gặp hắn, hắn vẫn lịch sự, nho nhã, thêm trưởng thành và hấp dẫn, có phong cách đàn ông mạnh mẽ, Hạ Tuyết kích động nhìn Hàn Văn Kiệt và Mộng Hàm đứng bên cạnh hắn, ánh mắt của cô hơi chút ảm đạm, vẫn mỉm cười nói với bọn hắn. . . . . ."Bác sĩ Hàn . . . . . . Mộng Hàm tiểu thư. . . . . . Các người có khỏe không?"
Mộng Hàm mỉm cười nói: "Chúng tôi rất tốt! Hôm nay tất cả chúng tôi đang nói về cô, nghĩ sau khi cô về nước, chúng ta có thể gặp mặt một lần hay không, thật không ngờ, chúng ta lại gặp nhau trong tình huống này. . . ."
Hạ Tuyết cười, nhìn hai anh em Hàn Văn Vũ, nhưng bọn hắn tiếp tục đứng một bên không lên tiếng, trong lòng cô căng thẳng, có chút mất mác nhìn về phía Hàn Văn Vũ. . . . . .
Vẻ mặt Hàn Văn Vũ vẫn không chút thay đổi nhìn cô, ánh mắt lộ ra vẻ xa lạ, Trong lòng Hạ Tuyết đau nhói, cố ý che miệng, kéo chân váy thật dài, hướng phía Hàn Văn Vũ bước tới, Hàn Văn Vũ nhìn cô, mặt không chút thay đổi lui về phía sau một bước, Hạ Tuyết lại bước tới hắn một bước, Hàn Văn Vũ lại lui về phía sau một bước, Hạ Tuyết vẫn bước tới một bước, Hàn Văn Vũ tức giận lui về phía sau một bước, không để ý cô. . . . . .
Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, cố chấp kéo chân váy thật dài, bước tới trước một bước, trong lòng Hàn Văn Vũ đau nhói, dừng bước nhìn cô, tức giận nói: "Đã biến mất sáu năm rồi, một cuộc điện thoại cũng không có, tôi . . . . . Mỗi ngày không ngừng chờ, cũng không biết mình chờ cái gì, nghĩ đến cô có thể bị đói hay không, có thể bị lạnh ૮ɦếƭ hay không? Có thể ngủ ở phía sau xe của ai hay không? Có thể bị dê liếm rồi bạt tai nó hay không? Sớm biết cô quá tốt như vậy, tôi đã không cần lo lắng những chuyện này rồi. Mỗi ngày tôi có thể ngủ thật thoải mái!"
Hạ Tuyết cắn chặt môi dưới nhìn Hàn Văn Vũ, sáu năm không gặp hắn, hắn vẫn đẹp trai như thế, khuôn mặt tỏa sáng như ánh mặt trời, nhớ đến những ngày cùng một chỗ sinh hoạt, cô thở nhẹ, nước mắt trào lên trong hốc mắt, nghẹn ngào nói: "Trong cuộc đời tôi, hạnh phúc nhất chính là lúc anh giúp tôi bắt dê. . . . . ."
Hàn Văn Vũ sâu kín thở dài, quay đầu đi, không lên tiếng. . . . . .
Hạ Tuyết ngẩng đầu, nhìn chăm chăm Hàn Văn Vũ. . . . . .
Hàn Văn Vũ nhíu mày, cũng nhìn cô, đột nhiên cười, kích động tiến lên, cúi người xuống nắm eo cô, bế cả người cô lên, xoay tròn một vòng, lại một vòng trong không trung, Hạ Tuyết ôm chặt cổ Hàn Văn Vũ, đang lúc thân thể xoay tròn trên không, nước mắt lăn xuống. . . . . .
Hàn Văn Vũ lập tức thả Hạ Tuyết xuống đất, lại ôm chặt cô, yêu thương nói: "Đứa ngốc! ! Đã làm ảnh hậu rồi, lại vẫn thích khóc như thế?"
Hạ Tuyết ôm Hàn Văn Vũ, trong lòng hắn nức nở . . . . . .
"Được rồi, đừng khóc nữa. . . . . . Để tôi xem Hạ Tuyết của tôi vài năm sau, trưởng thành như thế nào?" Hàn Văn Vũ cúi người, giữ khuôn mặt gầy gò Hạ Tuyết, nhìn đôi mắt to tròn, xinh đẹp của cô, thần thái sáng lạng tỏa ra ánh sáng kỳ bí, chóp mũi cao thẳng, bởi vì khóc nên có chút phiếm hồng, đôi môi đỏ mọng mềm mại, các bạn đang xem truyện vợ trước giá trên trời tại Thichtruyen.vn, hắn “ôi” một tiếng, đau lòng nói: "Nhìn xem? Sáu năm qua, chắc là ăn không ít hoa quả, vẫn xinh đẹp như vậy, làn da thật tốt"
Hạ Tuyết bị hắn trêu ghẹo, bật cười.
Sau khi Hàn Văn Hạo thay tây phục màu đen, đi vào bửa tiệc đính hôn, nhìn em trai mình vẫn như sáu năm trước, yêu thương Hạ Tuyết, ánh mắt của hắn chớp lóe, kéo nhẹ vị hôn thê đi tới chỗ Daniel. . . . . .
Hàn Văn Vũ cảm thán ôm Hạ Tuyết nói: "Cô không biết, cô đi rồi, mỗi ngày bọn dê đều tới, ăn sạch cỏ trong vườn hoa nhỏ của tôi, sau cùng không còn gì để ăn, mỗi ngày chúng đứng tại cửa kêu, tôi phải đi mua cỏ lúc mạch cho chúng nó, tôi nghe lời cô, mua 10 con gà con về nuôi, tôi sợ chúng nó ૮ɦếƭ, cô trở lại sẽ tức giận, nên thuê người giúp việc mỗi ngày cho chúng nó ăn !"
Hạ Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu, trừng hai mắt đẫm lệ nhìn Hàn Văn Vũ. . . . .
Hàn Văn Vũ nhìn Hạ Tuyết, cười khổ, ôm khuôn mặt cô, cúi người, thở dài nói: "Gà nè, dê nè, nuôi một đống, nhưng cô không trở về, sau này Trương Đạo diễn đem dê về nhà, người giúp việc cũng đem gà về nhà, chờ cho vườn hoa nhỏ của tôi hồi phục lại yên tĩnh, Hạ Tuyết của tôi sẽ trở lại. . . . . ."
Hắn vừa nói xong, có chút không tin, ôm mặt cô, nhìn trái, nhìn phải nói: "Cô thật sự là Hạ Tuyết, cô đã trở lại?"
Hạ Tuyết mừng như điên gật đầu, đột nhiên cười, nước mắt tiếp tục lăn xuống. . . . . .
Hàn Văn Vũ thật sự ngạc nhiên, mừng rỡ, nở nụ cười, ôm chặt Hạ Tuyết, thở dài nói: "Cám ơn trời đất, cô không có việc gì là tốt rồi. . . . . . Cô hạnh phúc là tốt rồi. . . . . ."
Hàn Văn Kiệt tay nâng rượu đỏ, nhìn một màn này, cười khẽ. . . . . .
Hàn Văn Hạo nhắc nhở em trai: "Văn Vũ, chú ý thân phận của chú!"
Hàn Văn Vũ đột nhiên giật mình thất lễ, liếc mắt nhìn Daniel một cái.
"OH! IS-OK!" Daniel phong độ thân sĩ cười nói: "Bạn bè của Hạ Tuyết là bạn bè của tôi, đã lâu tôi chưa nhìn thấy cô ấy vui vẻ như vậy!"
Hạ Tuyết không nhịn được cười, lúc quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Văn Kiệt nhìn mình có thâm ý, khẳng định hắn có rất nhiều lời muốn hỏi cô, ánh mắt Hạ Tuyết rối loạn, lóe lên, né tránh ánh mắt của hắn.
Hàn Văn Kiệt nhìn bộ dáng cô như vậy, cúi đầu, thưởng thức ly rượu đỏ trong tay. . . . . .
"Daniel, em giới thiệu cho anh! Hai vị này là bạn bè tốt nhất của em, vị này là Hàn Văn Kiệt. . . . . . bác sĩ Hàn! trong thời gian em ngã bệnh, đều do hắn chăm sóc cho em!" Hạ Tuyết kích động giới thiệu .
"Xin chào!" Daniel rất có phong độ thân sĩ vươn tay, mỉm cười chào hỏi.
"Xin chào!" Hàn Văn Kiệt đành phải nhàn nhạt vươn tay, bắt tay với Daniel.
Hạ Tuyết lại sôi nổi giới thiệu: "Vị này là Mộng Hàm tiểu thư, là hôn thê của bác sĩ Hàn!"
"Hi" Mộng Hàm mỉm cười vươn tay, Daniel nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay của cô, nói: "Rất vui quen biết cô, Mộng Hàm tiểu thư!"
"Tôi là Văn Vũ! Tôi và cô ấy không quen!" Hàn Văn Vũ cười vươn tay, nói với Daniel.
Daniel cũng mỉm cười vươn tay, nói: "Rất hân hạnh được biết anh! Kỹ thuật diễn xuất của anh vô cùng hoàn hảo!"
"Cám ơn! Đáng tiếc . . . . . ." Hàn Văn Vũ bất đắc dĩ cười nói: "Đáng tiếc thắng được danh hiệu ảnh đế 6 năm, nhưng vẫn không thắng được một người!"
"A..........?" Daniel rất hứng thú cười hỏi: "Người anh muốn thắng đâu rồi?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc