Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 47

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

Lúc ăn cơm tối.
Hạ Tuyết hận hận ăn cơm. . . . . .
Hạ Tuyết ăn củ cà rốt, vẫn đang suy nghĩ, coi như là ăn một củ cà rốt đi? Ăn củ cà rốt thì không phải là miệng đối miệng sao? Nhưng củ cà rốt trong đĩa là chín, củ cà rốt kia là sống! Nàng rất phiền não, lấy muỗng cơm ăn …
Hàn Văn Vũ im lặng, cười như không cười ăn cơm, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tuyết, phát hiện nàng rất dễ nổi nóng, hắn nhịn không được, bật cười.
Hạ Tuyết ngẩng đầu, nhìn Hàn Văn Vũ nói: "Tại sao anh. . . . . . muốn giúp tôi?"
Hàn Văn Vũ lườm nàng một cái, chồm ngang qua mặt bàn, véo véo cái mũi của nàng nói: "Cô cố gắng sống tốt, kiên cường dũng cảm, ai cũng sẽ giúp cô! Ông trời cũng sẽ giúp cô!!"
Hạ Tuyết chăm chú suy nghĩ đến vấn đề này! Hạ Tuyết múc cho hắn một chén canh, đặt trước mặt hắn, tức giận nói: "Ăn canh đi! nấu vất vả như vậy!"
Hàn Văn Vũ nghe lời uống canh, có chút nghi ngờ. . . . . ."Tại sao tôi lại cảm giác, gần đây cô giống như là bà chủ của tôi?"
Hạ Tuyết bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này. Nàng có chút động tâm, ăn một miếng cơm. . . . . .
Hàn Văn Vũ thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ngồi xuống, ăn cơm, sau đó cầm củ cà rốt, vừa cắn vừa nói: "Cô nghĩ cho kỹ, tôi không ép buộc cô!"
Hạ Tuyết còn đang suy nghĩ đến chuyện hôn!
Hàn Văn Vũ nhìn bộ dáng thật sự phiền não của nàng, trong lòng hắn có chút tức giận, hắn ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tuyết nói: "Ôi, tôi nói cô cũng rất kỳ quái a, nhận nụ hôn của tôi, đối với cô ảnh hưởng lớn lắm sao? Quá khoa trương đi? Thiên hạ này có bao nhiêu cô gái muốn hôn môi với tôi? Cô sao lại từ chối?"
Hạ Tuyết ngẩng đầu lên nhìn Hàn Văn Vũ nói: "Tôi cũng không phải là hôn môi cá! Tại sao muốn tôi vui vẻ hôn môi với anh?"
Hàn Văn Vũ nhún nhún vai, tiếp tục gắp một miếng cá chiên ăn, vừa ăn vừa cảm thấy hôm nay cá ăn thật ngon, ánh mắt của hắn sáng lên, nhìn Hạ Tuyết nói: "Ừ? Cái này làm thế nào? Con cá này ăn thật ngon a!"
Hạ Tuyết cũng gắp một miếng ăn, vừa ăn vừa tức giận nói: "Tôi đem cá trong hồ vớt lên chiên đấy!"
"Phốc …….." Hàn Văn Vũ phun cá ra ngoài, tức giận la hét: "Này ….. thật hay giả?"
*******************
"Tôi dựa vào cái gì để gia nhập vào giới Giải Trí ?" Hạ Tuyết bắt đầu suy nghĩ chuyện này.
"Cô dựa vào cái gì mà cho là không được? Tôi thấy cô rất thông minh! Nhập vai nhanh chóng! Hơn nữa, tôi đã nói với cô. . . . . . đạo diễn Tôn dường như muốn bồi dưỡng cô. . . . . . Đây là cơ hội khó có được! Ông ấy là người đàng hoàng, không thích diễn viên đi cửa sau, nhiều người đầu tư mua một chút nhân tình, tham gia diễn vai nhân vật phụ thôi, ông ấy chỉ ậm ừ, có lúc đồng ý, có lúc không đồng ý! Càng không cần phải nói đến vai diễn chính! Ông ấy đã mở lời cho cô diễn vai Minh Cơ, đại biểu đã mở cánh cửa cho cô rồi!"
Ước mơ của cô là gì?" Hàn Văn Vũ hỏi nàng.
Hạ Tuyết lầu bầu nói: "Kiếm tiền!"
Hàn Văn Vũ liếc nàng một cái, mới nói tiếp: "Ngoài kiếm tiền ra! Ước mơ của cô là gì? Có liên quan đến điện ảnh và âm nhạc hay không?"
"Có!" Hạ Tuyết nói: "Tôi thích xem phim, cho nên tương lai của tôi mở phòng cà phê, nhất định phải đặt rất nhiều VCD!"
"Đây cũng là một cách để cô kiếm tiền! Hơn nữa, nếu như cô có ước mơ, đúng lúc chắp cho mơ ước thêm đôi cánh rồi!" Hàn Văn Vũ dịu dàng nói.
"Nghe nói. . . . . . Trong giới giải trí có rất nhiều quy tắc ngầm phải không? Trong tương lai, tôi có gặp phải chuyện như lần trước ở hậu trường hay không?"
Hàn Văn Vũ mỉm cười nhìn Hạ Tuyết, hơi do dự một chút, rồi gật gật đầu nói: "Đúng vậy! trong giới giải trí có rất nhiều quy tắc ngầm! ban đầu một cô gái đơn thuần trong trắng, sau đó bị người đại diện kéo đi tiếp khách, tiếp nhà đầu tư ăn cơm, thậm chí ép buộc lên giường, còn có rất nhiều rất nhiều người, tự mình muốn hiến thân chỉ vì tranh thủ một vai diễn, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào … Nhưng chỉ cần cô giữ vững ý tưởng trong sạch, sẽ không ai có thể ép buộc cô! Huống chi, còn có tôi! Hơn nữa trong giới giải trí, còn có rất nhiều người đáng yêu! Khi cô chính thức gia nhập giới giải trí, cô sẽ từ từ hiểu! Bây giờ cô cũng chỉ là người bên ngoài! Tương lai nếu như cô phát triển thuận lợi, tôi sẽ sắp xếp cho cô vào một công ty tốt, tìm cho cô người đại diện tốt nhất!"
Hàn Văn Vũ nghiêm túc giải thích: "Cô muốn gia nhập giới giải trí sao? người bên ngoài nhìn vào giới giải trí, tuy vinh quang nhưng lại có rất nhiều quy tắc ngầm!"
Hạ Tuyết vẫn hơi sợ. "Dĩ nhiên là giả!!" Hạ Tuyết ăn một miếng cá chiên, nói: "Anh gầy như vậy, có thể ăn thoải mái!"
"Tôi đã nói với cô!" Hàn Văn Vũ hơi nghiêm nghị nhìn Hạ Tuyết nói: "Nếu cô muốn gia nhập giới giải trí, như vậy. . . . . . chuyện hôn môi là khó tránh khỏi, nếu cô không muốn gia nhập giới giải trí, vậy thì không cần miễn cưỡng, 20 ngàn cũng không nhiều, bây giờ tôi trả tiền lương cho cô cũng không ít, tôi có thể tăng lương cho cô!"
************
Hàn Văn Vũ mỉm cười nhìn nàng nói: "Cô suy nghĩ kỹ đi! Tôi đi tắm trước! Hôm nay khó có được ngày nghỉ, lão tử muốn xem đá bóng!! Còn có, hôm nay tôi tình nguyện diễn hôn môi với cô, đó là tôi đã hy sinh rồi? Thật là!"
Hạ Tuyết nặng nề thở dài, suy nghĩ một chút.
Hạ Tuyết trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng nghĩ tới diễn cảnh hôn, nàng kêu “a” một tiếng to, lúc này điện thoại di động vang lên, là điện thoại của Lynda, nàng nhận. . . . . ."Alo! Chị Lynda!"
"Tôi nói cho cô nha, ngày mai nếu cô muốn đi thử vai Minh Cơ, cô phải để cho Tiểu Thanh thay cô, biết chưa? Văn Vũ là vua, một ngày không ai hầu hạ, sẽ ૮ɦếƭ đấy!" Lynda nhanh chóng nói hết lời!
"Chị Lynda! Trong mắt chị, diễn cảnh hôn, đối với các ngôi sao mà nói, có phải là chuyện rất nhỏ hay không?" Nàng không nắm chắc, hỏi.
"Đúng vậy! diễn cảnh hôn có gì sao? cô còn nhớ chứ? lần đầu tiên cô thấy Văn Vũ, hắn và Tô Diệu Diệu đang diễn cảnh hôn, quay lại vài chục lần, hôn đến nát!!
BABY, đây là công việc của cô! ok?" Lynda nhai kẹo cao su, vừa đi vừa chỉ nhân viên công ty mắng to: "Ngày hôm qua, không phải cô mời tôi ăn cá trứng ngoài chợ? Ăn món đó thật kinh khủng a, hôm nay lại có thể cho tôi lên báo, nói công ty chúng tôi không phát tiền lương cho cô, sau đó cô phải đi ăn cá trứng!! Cô!! Cá trứng cũng rất đắt rồi?? Nếu như cô còn làm chuyện mất hình tượng, hại tôi mất mặt, lão nương đem cô trở thành cá tuyết cô có tin hay không?"
Hạ Tuyết nở nụ cười, biết Lynda nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, nàng liền cúp điện thoại, nghĩ cũng đúng, đây cũng là một phần công việc a, nàng nghĩ xong, lập tức bưng tô canh cho uống hết, cắn một củ cà rốt, lấy dũng khí đi lên lầu. . . . . .
Hàn Văn Vũ mới vừa tắm xong từ trong phòng tắm đi ra, mặc quần thể thao màu trắng, sơ mi kẻ ô màu xanh dương nhạt, chưa cài nút, lộ ra Ⱡồ₦g иgự¢ rắn chắc, cơ bụng hấp dẫn, cầm khăn lông, đứng ở cửa sổ, vừa nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, vừa dùng khăn lông trắng lau mái tóc ẩm ướt. . . . . .
"Văn Vũ! Tôi và anh thử diễn!" Hạ Tuyết đứng sau lưng Hàn Văn Vũ nói.
Hàn Văn Vũ quay đầu, nhìn nàng. . . . . . Trái tim nhảy dựng, kích động hỏi: "Cô xác định chưa?"
Hạ Tuyết gật đầu một cái!
"Tới đây. . . . . ." Hắn nhàn nhạt kêu nàng. . . . . .Hạ Tuyết suy nghĩ một chút, nắm chặt quả đấm, giả vờ can đảm đi đến trước mặt của Hàn Văn Vũ, nhìn hắn. . . . . .
Hàn Văn Vũ không trêu chọc nữa, vẻ mặt trở nên mập mờ, cười như không cười, ném khăn lông trên ghế dựa bên cạnh cửa sổ. . . . . .
Hàn Văn Vũ mỉm cười hỏi: "Vậy cô nói cho tôi biết, thích một người là như thế nào?"
Hạ Tuyết suy nghĩ một chút, nói: "Là …… Một loại mê luyến sâu xa, mỗi ngày tôi đều muốn gặp hắn, nhưng lại sợ gặp hắn, nhìn đến ánh mắt của hắn, trái tim tôi đập bang bang, còn phải giả vờ như không có gì, ánh mắt của tôi chỉ len lén nhìn theo hắn … Nhìn hắn có người yêu, trong lòng của tôi đau quá, tôi biết mình không xứng với hắn, tôi ngay cả quyền đau khổ cũng không có ……"
Hàn Văn Vũ suy nghĩ một chút, liền hỏi: "Từng có người trong lòng sao?"
Hàn Văn Vũ từng bước đến gần Hạ Tuyết, Ⱡồ₦g иgự¢ để trần tỏa ra hơi nóng, lao thẳng tới Hạ Tuyết, hắn chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng nâng cằm Hạ Tuyết, xúc động, giọng khàn khàn hỏi: "Từng có bạn trai sao?"
Hạ Tuyết cúi đầu, hít mũi một cái, không biết nói sao. Hạ Tuyết còn muốn nghĩ, trong đầu đã hiện lên bộ dáng ôn nhu của Hàn Văn Kiệt, nàng lạnh nhạt nói: "Đã từng có . . . . . ."
Hàn Văn Vũ một lần nữa đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, đôi tay đặt lên eo của nàng, ôm nàng vào trong иgự¢ của mình, cúi xuống đau lòng hỏi: "Cô thật … Rất thích hắn sao? Đã yêu rồi sao?"
Ánh mắt của Hạ Tuyết chớp chớp, tạm thời có chút mê loạn, nghĩ đến nụ cười nhàn nhạt của Hàn Văn Kiệt, trong lòng nàng đau xót, hốc mắt ửng đỏ, nước mắt tràn ra. Trong đầu Hạ Tuyết lại lóe lên ánh mắt dịu dàng của Hàn Văn Kiệt, nàng mờ mịt mất hồn . . . . . ."Hắn yêu tôi sao?"
Hàn Văn Vũ nhìn vẻ mặt đau lòng của nàng, hai tay đưa ra nhẹ nhàng ôm lấy eo nhỏ của nàng, để cho thân thể nàng dán chặt vào hắn, cúi đầu hôn nhẹ lên chóp mũi của nàng. . . . . .
Hạ Tuyết nhắm lại hai mắt, nước mắt lăn xuống . . . . . .
Hàn Văn Vũ nhẹ nhàng hôn lên nước mắt nàng, sâu kín nói: "Nếu như. . . . . . cô yêu người kia, thật ra hắn cũng yêu cô . . . . . . Hắn chỉ không biết làm sao để đến gần …… Nhưng hiện tại hắn đã nhích tới gần …… Hắn yêu cô ……"
Hạ Tuyết nhìn hắn, lại có thể bị cảm xúc kỳ quái làm cho ngạc nhiên, ánh mắt có chút mê ly, trong lòng có loại cảm giác nhộn nhạo, kỳ lạ, bắt đầu nhập vai, nàng càng lúc càng khẩn trương, thậm chí khuôn mặt đỏ bừng, nàng nặng nề thở dốc một hơi.
Hàn Văn Vũ đắn đo nhẹ nhàng nâng cằm của nàng, lần nữa để nàng nhập vai … "Vậy cô có nghĩ tới. . . . . . Muốn cùng hắn hôn môi sao?"
Mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, cười khổ lắc đầu nói: "Không có …… Nào dám …… Hắn chỉ chạm vào tay tôi, trái tim của tôi muốn ngưng đập…… Sắp thở không nổi. . . . . ."
"Vậy nếu như bây giờ hắn hôn cô. . . . . ." Hàn Văn Vũ chậm rãi cúi xuống, xúc động hỏi.
Hạ Tuyết nhìn hắn, lắc đầu một cái. Lúc này Hạ Tuyết mới nhớ tới vừa rồi trong lúc nàng nhập vai, nàng ngây ngốc đáp lời Hàn Văn Vũ. . . . . ."A!!"
"Đi! Tôi muốn đi ngủ!!"
Hàn Văn Vũ đột nhiên xoay người, tức giận nói. "Hắn yêu cô. . . . . ." Hàn Văn Vũ cúi đầu, khẽ ʍúŧ lấy đôi môi đỏ mọng mềm mại của Hạ Tuyết, hai tay nắm chặt, ôm nàng vào trong иgự¢ mình thật chặt, hôn nàng . . . . . . . . .
Nước mắt Hạ Tuyết tiếp tục lăn xuống, đón nhận nụ hôn của Hàn Văn Vũ, đôi tay không tự chủ buông xuống. . . . . .
Đôi tay Hàn Văn Vũ dùng sức ôm chặt, càng không ngừng xoa xoa phần lưng mảnh khảnh của nàng, tiếp tục hôn nàng, hơi nóng trong Ⱡồ₦g иgự¢ càng ngày càng tăng, đến độ thân thể cả người bắt đầu nóng lên, hắn nặng nề ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tuyết, hôn nàng cuồng nhiệt, Hạ Tuyết bị hắn hôn cuồng nhiệt trở tay không kịp, hai tay của nàng kéo áo của hắn, giãy giụa, lại bị hắn ôm thật chặt, mưa hôn trút xuống. . . . . .
"Ưmh. . . . . ." mặt Hạ Tuyết đỏ bừng, từ trong mơ hồ tỉnh lại, vừa muốn đẩy hắn ra thì Hàn Văn Vũ đã buông tay ra, thở hổn hển, nhìn nàng nói: "Chính là như vậy!! trước khi diễn cảnh hôn phải nhập vai, lúc hôn, phải tập trung tinh thần! Hiểu chưa?" (vũ ca lừa đảo!!!)
"A!" Hạ Tuyết đáp xong, có chút mờ mịt nhìn hắn, có lẽ hai người có chút lúng túng, nàng thở dài, chỉ đành phải sâu kín xoay người đi ra ngoài!
********************
"Cố lên! Hạ Tuyết! !" Trong tay Hàn Văn Vũ đột nhiên có một đồng tiền xu, ngón cái bắn ra, tiền xu bay lên không trung, hắn cao giọng: "Hạ Tuyết! Bắt được tiền xu này!! Bắt được ước mơ!!"
Hạ Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn đồng tiền xu trên không trung rơi thẳng xuống, nàng vươn tay ra, bắt lấy tiền xu, đột nhiên cười một tiếng. . . . . .
"Tốt…… Tốt …… Ngày mai mang loại tâm tình này đi thử vai! Cô sẽ thành công! Tối nay học thuộc lòng kịch bản ! Tôi ngủ một lát, bảy giờ thức dậy, sẽ đối đáp bản thảo với cô!! Nếu cô muốn tiến về phía trước, phải bắt đầu ngay! Giương đôi cánh bay về phía trước đi! Dường như tôi đã thấy đôi cánh xinh đẹp đầy mộng mơ ở phía sau cô rồi !" Hàn Văn Vũ thật lòng nói.
Hàn Văn Vũ ngủ thi*p đi, một chút nữa sẽ đối đáp kịch bản cùng Hạ Tuyết, Hạ Tuyết thừa dịp, rửa chén, xới đất, lau cửa sổ, rồi đến sửa sang lại vườn rau trong nhà kính, mỗi giờ mỗi khắc, đều học kịch bản! Sớm học thuộc lòng kịch bản rồi!
7 giờ tối! Hạ Tuyết ngẩng đầu lên, nghĩ tới những lời này. . . . . .
Hàn Văn Vũ hài lòng cầm kịch bản, nghe Hạ Tuyết đọc một lượt kịch bản, thậm chí một đoạn đối thoại của vai nữ chính cũng đọc luôn, hắn ngẩng đầu lên tán thưởng, nhìn cô gái tóc ngắn này, ánh mắt sáng ngời thật sự động lòng người, hắn cảm thán cười một tiếng.
Sau khi đối đáp xong kịch bản, Hàn Văn Vũ muốn xem bóng đá, Hạ Tuyết đi ra ngoài đổ rác, nào ngờ lúc này, điện thoại di động lại vang lên, nàng “a” một tiếng, cầm điện thoại di động lên ... "Alo!!"
Hàn Văn Hạo ngồi trên ghế sa lon, tay cầm hộp điều khiển ti vi, tay cầm điện thoại, lạnh lùng nói: "Rốt cuộc cô làm sao thế này? Cô dọn dẹp nhà cho tôi sao thành ra như vậy! Thiệt thòi cho tôi ngày hôm qua đã chứa chấp cô!"
"Hả?" Hạ Tuyết ngạc nhiên đem đồ ném vào trong thùng rác, nói: "Kỳ lạ! Tôi rõ ràng dọn dẹp rất sạch sẽ rồi mà?"
"Rất dơ!! Tôi cho cô biết, con người của tôi, trong mắt không có một hạt cát nào! Cô lập tức tới đây cho tôi, dọn dẹp cho sạch sẽ đi!!"
"Anh nổi điên sao!!"
"Cô có thể không tới. . . . . ." Hàn Văn Hạo lạnh lùng nói.
"Anh. . . . . ." Hạ Tuyết quá quen tính của con này Báo nhỏ này rồi, hắn vì đạt tới mục đích, không từ thủ đoạn nào …."A…….tức ૮ɦếƭ! ! Chờ tôi!!"
Hạ Tuyết tức giận đá một cái rào chắn nhỏ màu trắng, tức giận: "Anh nói anh không nổi điên à? Bây giờ là mấy giờ rồi? Tôi còn có thể đến nhà anh sao? Huống chi, dơ thì dơ!! Tại sao tôi phải đến nhà anh dọn?"
Hàn Văn Hạo từ từ đặt điện thoại di động xuống, sau đó rất tỉnh queo xem TV!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc