Hàn Văn Hạo nhìn khóe mắt nàng lặng lẽ rơi lệ, hắn cầm lấy chai rượu đỏ bình rót cho nàng một chút, rồi nói một câu: “Không nên uống nhiều, sẽ bị say”.
Hạ Tuyết hít hít cái mũi hồng, cầm ly rượu đỏ hung hăng uống một ngụm nói: “Hôm nay vui vẻ như vậy, đương nhiên muốn tận hứng ăn, tận hứng uống, cạn ly, muốn nhảy nữa! Mau lên!! Chúng ta mở nhạc khác để nhảy!”
Nàng vừa nói xong, lập tức muốn đi mở nhạc, không nghĩ tới Hàn Văn Hạo bắt lấy cổ tay nàng.
Hạ Tuyết quay đầu lại nhìn hắn sửng sốt, sao thế?
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ nắm cổ tay nàng chậm rãi đứng dậy, kéo nàng đến giữa phòng khách, nhờ ánh đèn màu xanh nhạt ở thang lầu nhìn vào gương mặt ửng hồng của cô gái trước mặt, không lên tiếng một tay kéo nàng lại gần иgự¢ mình, một tay nắm nhẹ tay của nàng, cúi đầu cụng nhẹ lên trán của nàng, dịu dàng nói: Nhảy một bản đi, nhạc nào cũng có thể nhảy.
Vẻ mặt Hạ Tuyết càng ửng đỏ, ánh mắt có chút hỗn loạn, nhìn ánh mắt nóng bỏng của hắn dưới ánh đèn xanh nhạt lóe sáng, thật mê người, nàng hơi ngượng ngùng, mặt đỏ hồng cười nói: “Tôi, tôi, tôi không biết nhảy hai người”.
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ chậm rãi nắm chặt eo Hạ Tuyết, để cho thân thể của nàng sát gần иgự¢ hắn, hắn cúi đầu kề sát bên vành tai của nàng nhẹ thổi một hơi nóng, vừa nói: Tôi dạy cô nhảy.
Trái tim Hạ Tuyết nhảy dựng, nàng nhẹ nhàng giơ tay lên, xẹt qua Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp, rắn chắc của hắn, chậm rãi di chuyển lên vai hắn.
Ánh mắt nóng bỏng của Hàn Văn Hạo đột nhiên sáng lên, bước chân nhẹ đi về phía trước, Hạ Tuyết lập tức vội lui ra phía sau một bước, tay nắm chặt bờ vai của hắn, mặt ngửa ra sau ngẩng đầu nhìn hắn.
Hàn Văn Hạo chăm chăm nhìn ánh mắt ௱ôЛƓ lung của Hạ Tuyết, lại bước lên phía trước một bước.
Hạ Tuyết lại lui về phía sau một bước nhìn Hàn Văn Hạo, mạnh mẽ bước về phía mình, trong lòng nàng run rẩy.
Đi về phía tôi, Hàn Văn Hạo lại cúi mặt, môi chạm vào vành tai của nàng, nhẹ giọng nhắc nhở.
Thân thể Hạ Tuyết tạm dừng một chút, thở nhẹ, rồi nhẹ nhàng bước về phía hắn một bước. Hàn Văn Hạo lui về sau một bước, hắn lại bên tai nàng nhắc nhở: Bước về phía tôi một bước.
Hạ Tuyết lại bước tới phía trước một bước.
Thân thể Hàn Văn Hạo dừng lại, đột nhiên tay hắn kéo mạnh người nàng để cho thân thể của nàng dán chặt vào người hắn, sau đó hắn lại chậm rãi cúi đầu nhìn vào ánh mắt mê ly Hạ Tuyết, khẽ mở môi, gần như dán lên môi Hạ Tuyết, nhanh chóng hỏi: Cô không say chứ Hạ Tuyết?? Hạ Tuyết mơ mơ màng màng nhìn Hàn Văn Hạo thở phì phò, nghiêng đầu muốn tránh khỏi môi mỏng của hắn hỏi: Cái gì?
Hàn Văn Hạo lại cúi đầu xuống, dán lên bờ môi của nàng hỏi lại: Cô không say chứ?
Hạ Tuyết sửng sốt không suy nghĩ, ngây ngốc nói: "Không có a. . . . . ."
Hàn Văn Hạo vừa nghe xong, đột nhiên nghe nhạc jazz nhanh chóng chuyển tông cao, đôi mắt chớp lóe, lập tức nắm chặt eo Hạ Tuyết, xoay tròn cả người nàng ra ngoài. . . . . .
"A ………." Hạ Tuyết không phòng bị, cả người nhanh chóng trượt trên sàn xoay một vòng, nàng oa oa kêu lên, Hàn Văn Hạo lại nắm Hạ Tuyết xoay tròn trên không trung, sau đó nhẹ nhàng cùng nàng bước theo vũ điệu trong phòng khách, Hạ Tuyết hết kinh hoảng, lập tức cười ha ha ha, vui vẻ xoay tròn với Hàn Văn Hạo . . . . .
Vẻ mặt Hàn Văn Hạo vẫn không chút thay đổi, nhìn thấy Hạ Tuyết vui thích, khóe miệng xẹt qua ý cười, nhìn bộ dáng người này vui vẻ, thích ý cười to, lại ôm nàng vào trong lòng, sau đó hai tay hắn nắm lấy hai tay của Hạ Tuyết, đặt lên cổ mình, sau đó cúi đầu xuống, cụng lên trán của nàng, chậm rãi bá đạo hỏi: "Vui vẻ không?"
Hạ Tuyết cảm giác hơi say cười nói: "Vui vẻ. . . . . ."
Hàn Văn Hạo nghe nhạc jazz xuống tông, ôm lấy nàng chậm rãi xoay tròn trong phòng khách, mặt lại từ từ cúi xuống, mũi của hắn chạm nhẹ trên mũi Hạ Tuyết, chậm rãi nói: "Sinh nhật vui vẻ. . . . . ."
Hạ Tuyết từ từ ngẩng đầu lên nhìn Hàn Văn Hạo, trong đôi mắt xẹt qua cảm động, trái tim có phần ngọt ngào, giống như bánh ngọt lên men, niềm vui càng tăng lên, làm cho nàng không ngăn được xúc động, giống như cơn sóng dâng trào, nàng ngây ngốc cười nói: "Cám ơn. . . . . ."
"Tôi chúc cô mộng đẹp trở thành sự thật …" Hàn Văn Hạo lại chậm rãi nói.
"A...?" Hạ Tuyết nghĩ nghĩ, đột nhiên nói: "Đúng vậy! Vừa rồi, tôi nên ước nguyện, tất cả ước nguyện của tôi đều trở thành sự thật …. Ha ha ha ha …."
Hàn Văn Hạo nhướng mày nhìn nàng nói: "Cô không phải say sao?"
"Không có a! Làm sao có thể?" Hạ Tuyết cười nói.
Hàn Văn Hạo gắt gao nhìn Hạ Tuyết, nhìn ánh mắt xấu hổ của nàng, lúc đó ánh mắt hắn chợt lóe sáng, hai tay hắn chậm rãi nắm chặt eo Hạ Tuyết, kéo nàng vào trong иgự¢ mình. . . . . .
Mặt Hạ Tuyết lại đỏ lên, quay đầu, không dám nhìn hắn. . . . . .
Hàn Văn Hạo chậm rãi cúi xuống, hôn nhẹ lên vành tai của nàng, lại hôn xuống cái cổ trắng ngần, thậm chí thè đầu lưỡi nhẹ nóng ấm nhàng ʍúŧ vào da thịt trắng nơi cổ của nàng. . . . . .
Thân thể Hạ Tuyết đột nhiên nhanh chóng nóng lên, nàng vội vã muốn đẩy hắn ra nói: "Anh đừng như vậy …. Tôi không muốn làm phụ nữ của anh . . . . . Thực xin lỗi. . . . . ."
Hàn Văn Hạo dừng lại động tác, mặt vẫn chôn vào cổ của nàng, ngửi mùi thơm sữa tắm, cái gáy của hắn bắt đầu đỏ lên, hắn chậm rãi nói: "Người của cô thơm quá. . . . . ."
Hạ Tuyết thở gấp gáp, nói: "Đây là mùi sữa tắm của nhà anh . . . . . ."
"Đây là mùi thơm trên người cô ….” Hàn Văn Hạo nhớ đến lúc vừa rồi đi vào phòng tắm, nhìn thấy bờ vai bóng loáng của nàng, trong ánh đèn lóe sáng mê người, hắn tiếp tục hôn nhẹ vào cằm của nàng, hai tay cách lớp áo sơ mi trắng, quét nhẹ lên đôi vai nhỏ bé của nàng, thậm chí có chút khiêu khích và chiếm giữ. . . . . . . . .
Toàn thân Hạ Tuyết nhất thời nóng lên hừng hực, trên mặt trở nên đỏ bừng ….
Ngoài trời tuyết rơi. . . . . .
Một chiếc xe thể thao màu bạc chạy băng băng thắng trước sân tòa cao ốc 100 tầng!
Hàn Văn Vũ mặc áo len, bên ngoài là áo khoác dài màu xanh lá cây, khăn quàng cổ màu xám, thở ra luồng hơi trắng, trong tay cầm một chai rượu đỏ bước xuống xe, sau đó quay đầu lại, nhìn thấy chiếc Ferrari màu đỏ cũng đừng lại dưới lầu, Hàn Văn kiệt mặc áo sơ mi trắng kẻ sọc ô vuông, bên ngoài là áo khoác dài màu trắng, hơi bất đắc dĩ khẽ đẩy cái kính trên mũi, nhìn anh hai nói: "Bây giờ là lúc nào rồi còn hẹn em ra ngoài uống rượu?"
"Anh vô cùng buồn chán!!" Hàn Văn Vũ nhớ đến Hạ Tuyết, hắn cả người không khỏi buồn bực .....
"Chuyện gì buồn chán vậy?" Hàn Văn kiệt nhìn anh hai . . . . . .
"Đi lên rồi nói sau!" Hàn Văn Vũ xua đi khuôn mặt tươi cười của Hạ Tuyết, khi chuẩn bị đi đến đại sảnh cao ốc, không ngờ nhìn thấy một chiếc xe BMW màu vàng cũng chậm rãi dừng lại dưới lầu . . . . . .
Hai anh em bọn hắn chậm rãi quay đầu lại, vừa thấy Dạ Thiên Thiên, cô mặc chiếc quần dài da beo, bên ngoài áo khoác da màu xanh đen, có chút ngạc nhiên bước xuống xe, nhìn bọn hắn cười nói: "Sao lại trùng hợp vậy?"
"Ừ! Đến tìm anh cả!" Hàn Văn Vũ nói.
"Anh đến gặp hắn, cũng không đến mức mang theo rượu chứ? Trong nhà hắn không có rượu đỏ sao?" Dạ Thiên Thiên mỉm cười nói.
"Tôi không thích Xích Hà Châu!" Hàn Văn Vũ nói xong, bước lên bậc thang. . . . . .
Dạ Thiên Thiên và Hàn Văn Kiệt nhìn nhau, gật đầu, cũng đi lên bậc thang. . . . . .
*****
"Anh đừng như vậy …." Hạ Tuyết lập tức đẩy Hàn Văn Hạo ra, lui về phía sau một bước. . . . . .
Hàn Văn Hạo tiếp tục bước tới một bước, chậm rãi nhìn nàng, hai tròng mắt chớp lên như con báo nhỏ, nhìn nàng chăm chú, chậm rãi hỏi: "Người kia trong lòng cô là ai?"
Hạ Tuyết giật mình, lập tức lui về phía sau một bước, ngẩng đầu lên nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Anh có ý tứ gì?"
Toàn bộ thân thể Hàn Văn Hạo phát ra hơi thở vô cùng mê hoặc, giống như hoa anh túc, lặng lẽ tỏa ra độc khí . . . . . . Hắn từng bước một tới gần Hạ Tuyết, chậm rãi hỏi: "Trong lòng cô, người kia. . . . . . là ai?"
Hạ Tuyết cắn môi dưới, nhìn vào hai tròng mắt hắn, bí mật trong lòng nàng muốn bị ánh mắt của hắn lột ra, trên trán của nàng rịn mồ hôi, lui về sau, lại phát giác phía sau lưng lạnh lẽo, nàng khẩn trương quay đầu lại, thì ra nàng đã thối lui đến sát cửa sổ, không còn đường lui rồi. . . . . .
Nàng lập tức nuốt cổ họng khát khô, vừa quay đầu, nhìn thấy Hàn Văn Hạo vươn hai tay, chống vào cửa thủy tinh, vây nàng vào trong lòng hắn, cúi đầu xuống, muốn gần sát làn môi của nàng hỏi lại …."Nói cho tôi biết … Trong lòng cô, người kia. . . . . . rốt cuộc là ai?"
"Trong lòng tôi không có ai cả!" Hạ Tuyết vội vàng phủ nhận!!
Hàn Văn Hạo đột nhiên nhếch khóe miệng trào phúng cười, tiến lên một bước, Ⱡồ₦g иgự¢ rắn chắc, ấm áp của hắn sát vào người Hạ Tuyết, cúi đầu xuống nói: "Nói cho tôi biết! Người kia là ai!"
"Anh. . . . . ."
Tiếng chuông cửa vang lên. . . . . .
Ánh mắt Hạ Tuyết sáng lên, giống như được giải cứu, vội vàng đẩy ra hắn, lập tức nói: "Tôi giúp anh mở cửa!"
Hàn Văn Hạo còn chưa kịp ngăn nàng, nàng sợ hãi bổ nhào đến trước cửa thang máy, nhấn mạnh nút, mới ngây ngốc nhìn thoáng qua màn hình TV nhỏ ở trước cửa thang máy . . . . . Không nhìn còn khá, vừa nhìn tròng mắt của nàng trừng to, muốn rơi ra ngoài, trước màn hình TV rõ ràng xuất hiện hình ảnh Hàn Văn Vũ, Hàn Văn kiệt, và sau cùng là ... Dạ Thiên Thiên! ! ! ! ! ! ! ! !
"A ……" Hạ Tuyết chỉ vào màn hình TV nhỏ, nhìn bọn hắn đã đi tiến vào trong thang máy, chuẩn bị lên lầu rồi !
Hôm nay kết thúc tại đây, đã post vượt quá số lượng rồi.