"Sư phụ" Lam Anh nghe nói sư phụ đến, vui mừng chạy như bay tới đây, từ phía sau lưng đột nhiên ôm cổ Trần lão, khuôn mặt chôn trên bả vai của ông lão, nghẹn ngào vui vẻ cười nói: "Sư phụ, con rất nhớ người a"
Trần lão vội vàng lau nước mắt trên mặt, quay đầu nhìn Lam Anh sau lưng, nói: "Đứa nhỏ này, đã lớn tuổi rồi. Cũng đã là Tổng Thống phu nhân, còn nghịch ngợm như vậy"
"Không nghịch ngợm, sư phụ sẽ không nhớ con đấy" Lam Anh vui vẻ ôm sư phụ.
"Được rồi, được rồi, các con cũng tụ tập cùng nhau là tốt rồi. Đoàn tụ thật là tốt. . . . . ." Trần lão mỉm cười nói.
"Trần gia gia. . . . . . mấy con mèo bự ở nhà thế nào rồi? Cháu rất nhớ bọn chúng a. . . . . ." Hàn Văn Vũ vui vẻ nhìn Trần lão hỏi.
Trần lão nhìn Văn Vũ, mỉm cười hỏi: "Vậy cháu có muốn ông dắt bọn chúng tới đây cho cháu chơi với chúng một lát hay không?"
"Không cần. . . . . ." Hàn Văn Vũ giả vờ sợ hãi, nói: "Lâu như vậy không thấy, chắc chắn bọn chúng cao lớn không ít. Vẫn là sống ở trong núi tốt hơn"
Mọi người cùng nhau cười vui vẻ, nghe có người nói cô dâu đi ra. Mọi người cùng nhau nhìn sang, nhìn thấy Hạ Tuyết mặc chiếc váy dài màu vàng, cổ chữ V sâu trước sau, trang điểm xinh đẹp, mái tóc xoăn buông xuống, trên trán quấn chuỗi vàng ròng khảm kim cương, bước chân khêu gợi, đón gió đi về phía mọi người, thỉnh thoảng hướng tân khách vẫy tay chào.
Hàn Văn Hạo vừa nhìn thấy vợ, không nhịn được xúc động, cười một tiếng, cất bước đi về phía cô.
Hạ Tuyết cũng đứng ở trong mặt sân cỏ, mỉm cười chờ chồng đã thay âu phục màu đen, phong độ tiêu sái đi về phía mình, cô thâm tình nhìn chằm chằm vào hắn.
Hàn Văn Hạo đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, nhẹ nắm hai tay của cô, tay đeo nhẫn kết hôn đan vào nhau, ôn nhu cười nói: "Phải mời rượu với tân khách và cắt bánh cake, đi thôi. . . . . ."
Hạ Tuyết mỉm cười gật đầu, trong tiếng vỗ tay cuồng nhiệt của tân khách, cùng chồng đi về phía khán đài màu trắng, vũ công ballet nhìn thấy cô dâu chú rể đi lên khán đài, lập tức đứng sang hai bên khán đài, bày ra tư thế xinh đẹp chờ đợi, chúng tân khách cùng nhau tập trung bên dưới khán đài, vui vẻ nhìn bọn họ. . . . . .
Hàn Văn Hạo trong cái nhìn chăm chú của chúng tân khách, nhận lấy ly sâm banh cài đóa hoa hồng trắng, Hạ Tuyết cũng nhận lấy ly sâm banh, hai vợ chồng đứng chung một chỗ, nhìn về phía mọi người mỉm cười, cảm ơn nói: "Cám ơn mọi người đã tới tham gia hôn lễ của chúng tôi, cám ơn mọi người"
"Chúc mừng hai người. . . . . ." Mọi người cũng giơ lên cao ly sâm banh.
Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết xoay người, nhìn nhau chằm chằm, thắm thiết mỉm cười, vươn tay, móc vào khuỷu tay của đối phương, chuyển đổi ly rượu, hai người khẽ mím môi uống chút rượu sâm banh, sau đó giơ về phía chúng tân khách nói: "Cám ơn mọi người. . . . . ."
Dưới khán đài một tràng pháo tay cuồng nhiệt, đã đem sâm banh uống một hơi cạn sạch. . . . . .
Hạ Tuyết rất sự vui vẻ, vừa định uống một hớp sâm banh, lại phát hiện trong dạ dày buồn nôn, cô nhíu mày, chớp chớp mắt to, liền nhẹ nắm cánh tay Hàn Văn Hạo, nhỏ giọng nói: "Văn Hạo. . . . . . Em có chút khó chịu. . . . . ." Hàn Văn Hạo nghe vậy, có chút lo lắng nhìn cô nói: "Em nói cái gì? Khó chịu? Khó chịu chỗ nào?"
Hạ Tuyết nuốt cảm giác buồn nôn xông tới cổ họng, nói: "Có thể do ngày hôm qua, ăn quá nhiều chè hạt sen . . . . . ." .
Hàn Văn Hạo mỉm cười nhìn tân khách giơ cao ly rượu, cám ơn mọi người chúc phúc, sau đó đỡ Hạ Tuyết đi xuống bậc thang, sắc mặt bình tĩnh, làm như không có gì, nói: "Ngày hôm qua, em ở Tân nương các cùng Văn Vũ ăn chè hạt sen ngon không?
"Đúng vậy, thật rất ngon. . . . . ." Hạ Tuyết trúng chiêu, quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo, cô đột nhiên sửng sốt.
Ánh mắt Hàn Văn Hạo tức giận, nắm chặt ly rượu nói: "Anh biết ngay là hắn. Hắn ở trong nhà này là đứa dư thừa. Không có lợi ích chút nào, tất cả đều gây họa cho anh"
"Ôi chao, anh đừng nói như vậy. Lúc hắn bưng tới cho em ăn, em rất thích ăn mà, không nghĩ tới dạ dày của em bị lạnh. . . . . ." Hạ Tuyết vừa nói xong, lại không nhịn được, che miệng lại, cố nén buồn nôn.
Hàn Văn Hạo đau lòng ôm vợ, bước nhanh vào trong nhà, vừa đi vừa nhìn Lý thẩm nói: "Thông báo cho cậu ba, nhanh chóng đến phòng tôi, xem cho mợ cả một chút. Nói bụng mợ cả không thoải mái. . . . . ."
"Vâng" Lý thẩm nghe xong, lập tức đi tới ngoài tân khách.
Hàn Văn Kiệt và Hàn Văn Vũ, còn có Trần lão, Lam Anh, Daniel, Trác Bách Quân vừa nói vừa cười, lại nhìn thấy Lý thẩm lo lắng đi tới nói: "Cậu ba, mợ cả đột nhiên có chút không thoải mái, muốn mời cậu vào xem cho cô ấy một chút. . . . . ."
Hàn Văn Kiệt vừa nghe xong, lập tức quay đầu nhìn về phía Văn Vũ đáng thương, nói: "Có phải anh lại đưa thứ gì cho Hạ Tuyết nhét vào trong bụng hay không?"
"Không có a. Kỳ quái . . . . . ." Hàn Văn Vũ tức giận nhìn em trai nói: "Lúc nhỏ hai chúng ta đi học đều thông minh, Nhưng vì anh ngây thơ lãng mạn một chút, nên anh bị các người khi dễ phải hay không? Có bệnh sao. Chẳng qua ngày hôm qua, anh. . . . . . Cái đó. . . . . . Cái đó. . . . . ."
Hắn nghĩ nghĩ, có chút hụt hơi, nhìn ánh mắt trách cứ của em trai, hắn lại tức giận nhảy dựng lên nói: "Không phải chỉ ăn hai chén chè hạt sen sao? Làm gì dùng ánh mắt hung dữ như vậy nhìn anh? Hạt sen cũng không cho ăn?"
"Dạ dày cô ấy bị lạnh. Hạt sen là thứ hàn nhất" Hàn Văn Kiệt tức giận nói xong, liền đi vào trong nhà trước, mọi người cũng quan tâm vội vàng đi theo, Hàn Văn Vũ không muốn đi, nghĩ muốn xoay người, hướng đầu kia đi tới, Trác Bách Quân lại móc lấy cổ của hắn nói: "Đi thôi, chị dâu chú cũng không thoải mái, chú còn không đi xem một chút?"
"Anh đáng ghét" Hàn Văn Vũ tức giận bị Trác Bách Quân móc cỗ lôi đi.
Tiếng gõ cửa vang lên, Hàn Văn Hạo nhanh chóng mở cửa, liền nhìn em trai cùng người nhà đều tới, cũng hỏi tình huống Hạ Tuyết, hắn lo lắng nói: "Vừa đi vào chỉ hơn mười phút, cũng đã nôn rất nhiều lần, lần cuối cùng, thiếu chút nữa đã bất tỉnh, bây giờ đang ở bên trong nghỉ ngơi. . . . . ."
"Nghiêm trọng như thế?" Lam Anh và Trang Minh Nguyệt cùng kêu lên.
Hàn Văn Kiệt lo lắng đi vào, đi qua phòng khách nhỏ, đi tới sau tấm bình phong ngoài phòng ngủ, quả nhiên nhìn thấy Hạ Tuyết sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, đang đắp chăn đỏ thẫm, vẻ mặt cô lộ ra khó chịu, hắn không nói gì, lập tức ngồi ở mép giường, cầm lên cổ tay Hạ Tuyết bắt mạch cho cô, vừa bắt mạch vừa hỏi: "Từ hôm qua tới giờ, ngoại trừ ăn chè hạt sen, còn ăn cái gì khác không?"
Hạ Tuyết nằm trên giường, khó chịu lắc lắc đầu.
Hàn Văn Hạo lập tức quay đầu, trợn mắt giận dữ nhìn em trai, không khách khí nói: "Anh đã nói rồi, lúc ấy không cần để cho mẹ sinh đứa thứ hai, trực tiếp bỏ qua, sinh đứa thứ ba"
Trang Minh Nguyệt tức giận nhìn chằm chằm con trai.
Hàn Trung Trí cũng ho khan một tiếng, không lên tiếng.
"Này. . . . . . chuyện này không nhất định liên quan tới em. Tại sao vợ của anh có chuyện, lại đổ lên người của em? Anh là anh ruột của em sao?" Hàn Văn Vũ ghét nói.
"Anh rất hi vọng không phải" Hàn Văn Hạo nói ngay. . . . . .
"Anh. . . . . ." Hàn Văn Vũ tức giận, Trần lão cũng ép nhẹ cánh tay Hàn Văn Vũ hạ xuống, rồi đi đến bên giường Hạ Tuyết, ngồi xuống, nắm một bàn tay khác của cô, vỗ nhẹ nói: "Không có gì, nghỉ ngơi một chút thì tốt thôi, có thể làm cô dâu quá mệt mỏi. . . . . ."
"Cám ơn ông nội. . . . . ." Hạ Tuyết rất vui vẻ nhìn ông nội, nói: "Cháu thật sự nhớ rất ông, ông nội. Cháu ca hát cho ông nghe hả".
Trên mặt Hàn Văn Kiệt thoáng qua nụ cười, rất ý tứ nhìn Hạ Tuyết.
Hạ Tuyết cũng chú ý tới ánh mắt Hàn Văn Kiệt, liền cười nói: "Làm sao vậy? Không phải chú tin tưởng tôi à? Tôi ca hát thật sự là rất dễ nghe"
Hàn Văn Kiệt không lên tiếng, thần thần bí bí đem bàn tay nhỏ bé của Hạ Tuyết, đặt vào trong chăn, rồi ngẩng đầu nhìn cô, trong hai tròng mắt có chút đau lòng.
Hạ Tuyết ngạc nhiên nhìn ánh mắt Hàn Văn Kiệt, trái tim của cô rung lên, sắc mặt tái nhợt hỏi: "Tôi còn có thể sống bao lâu?"
Phi phi phi phi phi. Nói nhăn nói cuội" Trang Minh Nguyệt và Lam Anh cùng nhìn Hạ Tuyết, sốt ruột nói: "Nói cái gì vậy? Hôm nay là ngày vui, nói chuyện gì sống hay không? Con sống lâu trăm tuổi"
"Đúng vậy" Trần lão cũng đau lòng Hạ Tuyết, nắm bàn tay nhỏ bé của cô nói: "Không có chuyện gì, cháu phải nghe Văn Kiệt nói thế nào đã"
"Như thế nào?" Hàn Văn Hạo cũng có chút lo lắng, đề phòng đi đến bên giường, nhìn em trai hỏi, khoảng thời gian này quá hạnh phúc, làm cho hắn cũng không nhịn được lo lắng, có thể là hơi quá hạnh phúc rồi.
Hàn Văn Kiệt ngẩng đầu lên, nhìn mọi người mỉm cười nói: "Cũng không cần lo lắng. Chẳng qua dạ dày bị lạnh. . . . . . Vừa rồi em còn cố ý lắng nghe hỉ mạch của chị dâu một chút, còn tưởng rằng cô ấy mang thai đấy"
Hạ Tuyết nghe xong, vẫn có chút thất vọng nhìn Hàn Văn Kiệt nói: "Tôi không có mang thai sao?"
Hàn Văn Kiệt bật cười, nói với Hạ Tuyết: "Chị còn trẻ như vậy, còn nhiều cơ hội. . . . . ."
Hạ Tuyết khẽ cắn môi, cúi đầu, không có lên tiếng. . . . . .
Hàn Văn Hạo đứng ở bên giường, hai mắt mập mờ nhìn bộ dáng có chút mất mát của vợ, liền lặng lẽ cười.
"Được rồi, được rồi" Trang Minh Nguyệt đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, mỉm cười nói: "Xác định không có gì là tốt rồi, Văn Kiệt, con sắc chén thuốc trị dạ dày bị lạnh cho chị dâu . . . . . . tối nay còn có một buổi dạ tiệc kéo dài, đừng để con bé quá mệt mỏi"
"Vâng. . . . . ." Hàn Văn Kiệt nói dứt lời, liền đứng dậy, nhìn Hạ Tuyết cười nói: "Chị nghỉ ngơi trước một chút, tôi tự mình đến phòng bếp chuẩn bị cho chị chén thuốc. . . . . ."
Hạ Tuyết có chút mất mát gật đầu một cái.
Mọi người cũng yên tâm, rối rít để cho cô nghỉ ngơi một lúc, cũng đi ra ngoài, trai đẹp Hàn Văn Vũ, bị Trác Bách Quân kéo đi ra ngoài, vừa đi ra bên ngoài, vừa la hét nói oan uổng.
Hàn Văn Hạo ngồi trên giường cưới, nhìn Hạ Tuyết nằm trên giường, nhìn mình cười ngọt ngào, nhưng mang chút thất vọng, hắn liền nắm bàn tay nhỏ bé của cô nói: "Thế nào? Muốn mang thai con của anh như vậy sao?"
Hạ Tuyết lập tức rút tay của hắn, làm nũng nhìn hắn nói: "Dĩ nhiên a, em nhất định muốn sinh Tiểu Hạo hạo. . . . . ."
Hàn Văn Hạo cười khẽ, cúi đầu, cụng nhẹ lên trán cô một chút, thật lòng nói: "Anh lại không hy vọng nhanh như vậy có bảo bảo, anh còn muốn cùng em âи áι mấy năm nữa, có em và Hi Văn, đã đủ náo nhiệt với anh rồi. . . . . ."
Hạ Tuyết cười ngọt ngào, nhìn hắn, vẫn không hề vui vẻ nói: "Nhưng chúng ta đã không đề phòng thật lâu, tại sao không có mang thai?"
Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết nằm trên giường, lộ ra nửa bầu иgự¢, rất hấp dẫn người, liền cúi đầu, cụng nhẹ trán cô một chút, xúc động hôn lên môi cô, mới nói: "Nếu em thật thích, tối nay anh yêu em nhiều một chút? Anh không uống nhiều rượu. . . . . . Hả?"
"Đi." Mặt Hạ Tuyết đỏ lên, lại hài lòng cười một tiếng.
Hàn Văn Hạo vươn tay, ôm khẽ Hạ Tuyết vào trong иgự¢, ngay sau đó cảm thấy thân thể của cô mềm mại rất hấp dẫn người, liền ra tay khẽ xoa bộ иgự¢ sữa của cô, Hạ Tuyết bắt lấy tay hắn, đỏ mặt nói với hắn: "Đừng á. . . . . . Một lát, sẽ có người tiến vào, em còn phải uống thuốc? Phải nhanh đứng lên, chiêu đãi tân khách. . . . . ."
"Anh đã đóng cửa lại. . . . . ." Hàn Văn Hạo không nhịn được chui vào trong chăn, ngay sau đó cởi bỏ cúc áo âu phục của mình, đem tây trang khoác một bên, đè nhẹ trên người của cô, vừa hôn đôi môi mềm mại của cô, vừa nói: "Bây giờ chúng ta sẽ chế tạo bảo bảo. . . . . ." . Hạ Tuyết cười nhỏ, liền đưa hai tay, ôm cổ của hắn, vừa muốn hôn hắn, lại nghe được ngoài cửa vang lên tiếng động rầm rầm rầm, Hàn Văn Hạo nhướng mày, không để ý tới tiếng gõ cửa này, vẫn muốn ôm lấy Hạ Tuyết hôn cuồng nhiệt. . . . . .
"Ai vậy? Anh cũng không đi xem một chút?" Hạ Tuyết đẩy nhẹ chồng nói.
"Còn có ai? Không cần nghĩ cũng biết là ai. . . . . ." Hàn Văn Hạo nhất thời tức giận nhảy xuống giường, đen mặt đi ra phòng ngủ, đi qua phòng khách nhỏ, “phịch” một tiếng mở cửa, quả nhiên nhìn thấy tên ngoại tộc Hàn Văn Vũ, dám đứng trước mặt của mình, vỗ tay, nhảy múa, vô cùng đẹp trai hát vang: "Nhiệt tình của tôi, giống như một ngọn đuốc, thiêu đốt cả sa mạc, mặt trời nhìn thấy tôi, cũng sẽ chạy trốn, nó cũng sợ ngọn lửa tình yêu của tôi. . . . . ."
Ánh mắt của Hàn Văn Hạo nheo lại, nhìn tên Thần Tiên này. . . . . .
Hàn Văn Vũ vẫn nhiệt tình hát: "Em cho tôi một cơn mưa, làm dịu trái tim của tôi, tôi cho em cơn gió, thổi đóa hoa nở ra, đóa hoa nhỏ tình yêu, thuộc về tôi và em, tình yêu của hai chúng ta, nhiệt tình như sa mạc"
"Chú nổi điên làm gì?" Sắc mặt của Hàn Văn Hạo lạnh lẽo, nhìn Hàn Văn Vũ nói.
Hàn Văn Vũ nhìn anh trai, ác ý cười nói: "Lúc nảy em trai nói, Hạ Tuyết nôn mửa, không có liên quan đến em. Dạ dày bị lạnh cũng không phải vì hạt sen, cô ấy chỉ bị lạnh. A, những tinh linh màu xanh đáng yêu, những tinh linh màu xanh dễ thương, chúng ta chung lòng chung sức, thúc đẩy suy nghĩ, đấu hư mọi thứ ...zzzz..zz, chúng ta ca hát, khiêu vũ vui vẻ, rất vui vẻ. . . . . ."
Hàn Văn Hạo muốn bốc cháy, nhìn Hàn Văn Vũ, sắc mặt nhăn nhó nói: "Chú nổi điên làm gì, cút xa một chút. . . . . . Đừng đến phiền tôi"
"Anh cả. . . . . ." Hàn Văn Vũ đột nhiên bước lên, vươn tay ngoặt cổ anh cả, nói: "Thế nào? Tối nay anh chuẩn bị xong chưa?"
Hàn Văn Hạo nhìn em trai chằm chằm. . . . . .
Hàn Văn Vũ lại nâng tay, đã tính trước, lại hát lên: "Em cho tôi một cơn mưa, làm dịu trái tim của tôi, tôi cho em cơn gió, thổi đóa hoa nở ra, đóa hoa nhỏ tình yêu, thuộc về tôi và em, tình yêu của hai chúng ta, nhiệt tình như sa mạc . . . . . . Tối nay náo động phòng, em trai nhất định sẽ đem hết toàn lực, quậy cho tân phòng của anh nghiêng trời lệch đất. . . . . . Nếu không chơi đùa cho anh ૮ɦếƭ đi sống lại, em sẽ không phải là em trai ruột của anh. Em sẽ phối hợp với anh trai mới, đấu với IQ180 của anh một chút. . . . . ."
Hàn Văn Hạo nghe những lời này, liền châm chọc, cười một tiếng, nhìn Hàn Văn Vũ nói: "Anh hỏi chú một đề tài, chú có thể trả lời được . . . . . . anh sẽ tin tối nay chú có thể đánh ngã anh"
"Đến đây đi". Hàn Văn Vũ hi hi cười nói: "Giày vò em đi. Vuốt ve em đi"
Hàn Văn Hạo nhìn em trai, đưa ra đầu ngón tay, hỏi: "Tại sao Beethoven không cần ngón tay này để đàn dương cầm?"
Hàn Văn Vũ nhíu mày, nhìn đầu ngón tay của anh cả, khẽ cắn môi, chớp chớp cặp mắt đẹp. . . . . .
Hàn Văn Hạo lại hừ một tiếng, cười rộ lên, nói: "Không biết sao? Còn học người ta hát cái gì? Đề tài IQ này, ba tuổi anh đã làm"
“Phịch”. . . . . . Cửa nhanh chóng đóng lại.
Hàn Văn Vũ sững sờ tại chỗ, đưa ra ngón út của mình, nhìn trái nhìn phải, ngây ngốc nói: "Đầu ngón tay Beethoven bị đứt sao? Không đúng, nếu ông ta thiếu một ngón tay, làm sao đánh đàn được?"
Người này vừa đi, vừa nghĩ, càng không ngừng đưa đầu ngón tay của mình nhìn ngó, vừa vặn liền nhìn thấy Hi Văn muốn chạy đi tìm mẹ, hắn lập tức bắt được Hi Văn nói: "Bảo bối, chú hai hỏi cháu một đề tài IQ. Đáp đúng, có thưởng"
"Tốt." Tiếng nói trong vắt của Hi Văn đáp lại, ôm vai nhìn chú hai.
Hàn Văn Vũ lập tức vươn đầu ngón tay của mình, nhìn Hi Văn nói: "Tại sao Beethoven không cần ngón tay này để đánh đàn?"
Hi Văn trừng mắt thật to, rất kinh ngạc nhìn chú hai, a một tiếng, có chút không hiểu nói: "Chú long trọng chạy đến tìm cháu, chính là hỏi chuyện đơn giản này sao?"
"Cháu biết?" Hàn Văn Vũ ngạc nhiên nhìn Hi Văn nói.
Hi Văn liếc hắn một cái, mới vươn tay, đem đầu ngón tay của chú hai cụp xuống, mới ngẩng đầu lên, nhìn chú hai nói: "Đương nhiên rồi. Cái ngón tay này là của chú mà. Beethoven làm sao có thể dùng ngón tay của chú để đàn dương cầm a. Thật là. . . . . ."
Hàn Văn Vũ trừng mắt thật to, nhìn Hi Văn nện bước chân nhỏ, vui vẻ nhảy lên phòng của cha, Ⱡồ₦g иgự¢ hắn tức giận muốn nổ tung, nặn ra một hàng chữ: "Đây là người sao? Ngoài hành tinh tới. Tối nay Bản thiếu gia muốn náo động phòng, xem xem anh lợi hại hay em lợi hại. Hừ. Chờ xem"