Ngoài sân nhà họ Hàn, tân khách hào hứng bước tới bước lui, đang mong đợi hôn lễ lần này.
Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt chào hỏi tân khách khắp nơi, nhưng Hàn Trung Trí mỗi bước đi, không ngừng nhìn tìm kiếm trong tân khách, trong lòng vẫn nghĩ đến đứa con kia, Trang Minh Nguyệt nhìn chồng nói: "Ông yên tâm, nó sẽ tới. . . . . ."
Hàn Trung Trí cười khổ nói: "Nó không đến, tôi cũng sẽ không trách nó, dù sao cũng là chúng ta phụ nó. . . . . ." . Trang Nguyệt Minh Tâm đau lòng nhìn chồng, còn chưa biết nói lời gì an ủi, thì đang lúc quay đầu trong chớp mắt, lại nhìn thấy có một bóng người màu đen đung đưa trước mặt, bà cho rằng mình hoa mắt, cố gắng nhìn kỹ, liền thấy Trác Bách Quân mặc bộ đồ phù rể, cổ áo mở ra, trong tay cầm cái nơ màu đen, có chút bất đắc dĩ đi về phía này, bà kích động gọi: "Trung Trí. Ông xem ai tới rồi ?"
Hàn Trung Trí cũng ngạc nhiên nhìn về phía trước, vừa vặn nhìn thấy Trác Bách Quân đang có chút ngượng ngùng đi tới, hai tròng mắt ông ta đột nhiên đỏ lên, kích động nói không ra lời, không biết nên phản ứng thế nào?
"Bách Quân. . . . . ." Trang Minh Nguyệt cũng nghẹn ngào gọi: "Con đến rồi. Chúng tôi cũng rất mong con đến"
Trác Bách Quân không lên tiếng, cúi đầu, đi tới trước mặt bọn họ, có chút bất mãn nói: "Chỗ này quá lớn, lại phô trương lớn như vậy, con đi tới đi lui, cũng không tìm được mọi người. Đã đi tới đi lui thật lâu. . . . . ."
Hàn Trung Trí nhất thời cảm động, nở nụ cười nói: "Tới là tốt rồi, tới là tốt rồi, anh cả của con. . . . . . Hắn sắp về tới, hôn lễ cũng sắp bắt đầu,con cùng hai em trai, phụ anh cả làm lễ. . . . . . Được không?"
Trác Bách Quân suy nghĩ một chút, do dự một chút, khẽ gật đầu nói: "Được . . . . . ."
Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt cùng kích động nở nụ cười.
"Con xem con kìa. . . . . . Nơ cũng không . . . . . Dì thắt cho con . . . . ." Trang Minh Nguyệt rưng rưng, cầm lấy cái nơ trong tay Trác Bách Quân, đi lên phía trước, nhẹ lật cổ áo sơ mi cho hắn, hai tay khẽ run đeo nơ lên cho hắn, vừa đeo nước mắt vừa rơi xuống.
Trác Bách Quân nhìn bà một cái, cũng không ngăn bà làm như vậy.
Hàn Trung Trí quan tâm, nhìn Trác Bách Quân hỏi: "Con qua đây, đã ăn điểm tâm chưa? Có muốn cha nói Lý thẩm làm cho con một chút món ăn hay không?"
"Không cần. . . . . ." Trác Bách Quân nói: "Sáng nay Hạ Tuyết tới, đã làm cho con một chút rồi. . . . . . Mỗi ngày tới làm cho con, người chị dâu này, không tệ. . . . . ."
Hàn Trung Trí sững sờ, mỗi ngày Hạ Tuyết đều qua đó, bọn họ biết, nhưng ông ta ngạc nhiên nói: "Sáng nay Hạ Tuyết không có qua đó, hôm qua con bé đã ở lại Tân nương các, cũng không có đi ra a. . . . . ."
Trác Bách Quân nghe xong, tò mò ngẩng đầu lên, nhìn bọn họ hỏi: "Vậy ai tới làm bữa sáng cho con vậy?" .
Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt hai mặt nhìn nhau, đều không hiểu. . . . . .
Trác Bách Quân suy nghĩ một chút, không nghĩ ra, cũng không có để ý tới, ngược lại nói thật: "Hay là ăn một chút gì đi, bởi vì sáng nay có chút căng thẳng, ăn không vô. . . . . ."
"Được, được, tốt" Mắt Hàn Trung Trí đỏ bừng, nhìn Trác Bách Quân nói: "Con tới đây. Cha. . . . . . Cùng ngươi vào nhà, bảo đầu bếp làm cho con một chút món ăn. . . . . ."
"Vâng. . . . . ." Trác Bách Quân gật đầu, sau đó cùng Hàn Trung Trí đi vào trong, Trang Minh Nguyệt cũng không kịp chào tân khách, vội vàng đi tới phòng bếp, thu xếp.
Hàn Trung Trí cùng với Trác Bách Quân đi vào tòa nhà lớn, Lý thẩm vừa bước ra ngoài, nhìn thấy lão gia và Trác Bách Quân đi tới, bà sững sờ, không biết chào hỏi thế nào, Hàn Trung Trí cao hứng nói: "Đây là Cậu chủ. Cậu hai"
"Cậu hai" Lý thẩm lập tức cung kính, mỉm cười chào.
Trác Bách Quân không lên tiếng, chỉ gật đầu một cái.
"Đến phòng ăn. . . . . ." Hàn Trung Trí nhẹ nắm cánh tay của con trai, căng thẳng run rẩy bước đi.
"Bước cẩn thận, coi chừng té. . . . . ." Trác Bách Quân đỡ cha đi vào trong, đi tới phòng ăn mới ngồi xuống, Trang Minh Nguyệt đã từ bên trong đi ra, bảo đầu bếp nhanh chóng đem các món điểm tâm lên, còn có một súp vây cá sớm chuẩn bị xong để đưa lên bàn tiệc, bào ngư xào, và một số món ăn khác, đều dọn lên, bà còn đích thân múc một chén cháo tổ yến nóng hổi, cẩn thận đưa đến trước mặt của Trác Bách Quân, vừa mới để xuống, nước mắt lại không nhịn được lăn xuống.
Trác Bách Quân nhận lấy chén cháo, nói một câu cám ơn, rồi cầm muỗng, cúi đầu bình tĩnh ăn cháo.
Hai mắt Hàn Trung Trí rưng rưng nhìn con trai, đã lớn như vậy, bỏ lỡ những năm tháng rất quý báu của cuộc đời của hắn, nhìn hắn lớn như vậy, ngồi ở trước mặt của mình, đang mặt bình tĩnh cầm muỗng, ăn từng ngụm từng ngụm cháo, thật ra biết hắn đã rất khoan dung, rất khoan dung với mình, ông ta thời xúc động, vội vàng cúi đầu lau nước mắt trên mặt, nghẹn ngào nói: "Chúng ta ở chỗ này, nhất định con không được tự nhiên, con từ từ ăn đi, cha đi ra ngoài trước. . . . . ."
Trác Bách Quân ăn một chén cháo nữa, bình tĩnh nói: "Ngồi một lát đi, thu xếp bao lâu, không mệt sao? Dì cũng ngồi đi. . . . . ."
Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt vui mừng nhìn hắn, cùng ngồi xuống.
Trác Bách Quân ngẩng đầu lên, nhìn hai mắt hai ông bà già đang rưng rưng, liền hỏi: "Hai người không ăn một chút sao? Vậy cũng không đói bụng sao?"
"Không ăn. . . . . . cha. . . . . ."
"Ăn đi. . . . . ." Trang Minh Nguyệt nghẹn ngào, vội vàng nắm cánh tay chồng, nói: "Chúng ta là người một nhà. . . . . . Cùng nhau ăn một chút. . . . . ."
"A, được, được, được" Hàn Trung Trí lập tức bảo Lý thẩm thu xếp chén muỗng, cũng múc chén cháo, vừa ăn, trong lòng vừa xúc động nhìn Trác Bách Quân, lại có chút hy vọng hỏi: "Tối nay. . . . . . Bữa tiệc phải rất khuya, không bằng, ở lại một buổi tối, trò chuyện với cha một chút. . . . . .được không ?"
Trác Bách Quân suy nghĩ một chút, cầm đôi đũa, ăn một chút thức ăn, rồi nói: "Trong nhà có phòng sao?"
"Có. . . . . ." Trang Minh Nguyệt không nhịn được, cúi đầu kích động khóc thút thít.
Hàn Trung Trí cũng không nhịn được cúi đầu, lặng lẽ rơi lệ.
"Vậy thì ở lại thôi. Con thích ăn sáng với bánh mì sanwich, trứng gà, còn có cháo nóng. . . . . ." Trác Bách Quân bình tĩnh nói.
Trang Minh Nguyệt ngẩng đầu lên, vừa rơi lệ vừa cười, nói: "Tốt. Sáng sớm dì sẽ chuẩn bị cho con, con muốn ăn cái gì, dì làm tất cả cho con. Cái gì dì cũng cho con. Chỉ cần con thích"
Trác Bách Quân cúi đầu, vẫn ăn cháo, hai mắt cũng đỏ lên. . . . . .
"Cha. . . . . . Xe hoa đã về. . . . . . Chuẩn bị làm lễ. . . . . . Bên Daniel cũng đã chuẩn bị xong" Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt vui vẻ đi vào phòng ăn, lại nhìn thấy cha mẹ đang cùng với Trác Bách Quân ăn sáng, bọn họ sửng sốt. . . . . .
Trác Bách Quân nghe được câu này, liền đặt muỗng xuống, đứng dậy nói: "Xe hoa đã về, chúng ta đi ra ngoài đi. . . . . ."
Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt cùng ngây ngốc nhìn hắn.
Trác Bách Quân không để ý bọn họ, vừa muốn đi qua, không ngờ bị Hàn Văn Vũ bắt được cánh tay, vòng chắc cổ của hắn nói: "Tên nhóc thối tha. Bây giờ mới xuất hiện. . . . . . Anh không biết chúng tôi mệt muốn ૮ɦếƭ rồi"
"Không thở được. . . . . ." Trác Bách Quân không nhịn được, bật cười, gắng phải ngăn tay của hắn.
"Mặc kệ" Hàn Văn Vũ lại muốn vòng chặt cổ của hắn, muốn đè ૮ɦếƭ hắn, Trác Bách Quân liều mạng kéo, cũng kéo không ra, hắn tức giận nói: "Tại sao chú luôn chưa trưởng thành vậy hả? Ở công ty cũng như vậy, ở nhà cũng như vậy. chú trưởng thành được không?"
"Tôi muốn ghìm ૮ɦếƭ anh. Đem one-king quăng vào một mình tôi. Mệt ૮ɦếƭ tôi rồi. Lúc ở công ty, hung hăng rủa anh. . . . . ." Hàn Văn Vũ vừa móc lấy cổ của Trác Bách Quân đi ra ngoài, vừa hung hăng nói.
Hàn Văn Kiệt cũng mỉm cười cùng đi ra ngoài nói: "Nếu ghìm ૮ɦếƭ rồi, em phụ trách cứu sống anh hai. . . . . ."
Trác Bách Quân không lên tiếng, quay đầu nhìn Hàn Văn Kiệt, cũng im lặng cười một tiếng, sau đó ba anh em vừa nói vừa cười đi ra ngoài, Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt đi theo phía sau, vẻ mặt cũng kích động nhìn hình ảnh này, Trang Minh Nguyệt nghẹn ngào nói: "Nếu một lát nữa, Văn Hạo nhìn thấy hình ảnh như vậy, thì vui vẻ biết bao nhiêu?"
Pháo mừng ầm ầm mà vang lên, người chủ trì bắt đầu hưng phấn hô to: "Xin mời tân khách ngồi vào vị trí . . . . . . hôn lễ sắp bắt đầu"
Khán đài màu trắng tại hiện trường hôn lễ chậm rãi nhô lên, cho đến khi cao năm mét, nghệ sĩ dương cầm mặc váy lụa trắng tinh, mỉm cười ngồi trước chiếc dương cầm ba chân, đón gió xuân say lòng người, bắt đầu khảy ca khúc Pháp lãng mạn “Đoàn tàu đi xa”, dàn giao hưởng ngay lập tức hòa theo, cùng với bài hát lãng mạn say lòng người, dàn Hợp Xướng nhi đồng cũng cất giọng hát, biểu diễn nhạc khúc lãng mạn để nghênh đón.
Bức màn lụa màu vàng “oanh” một tiếng, kéo ra, một chiếc cầu hoa thật dài đang nhấp nháy ánh sáng, xuất hiện trước mặt mọi người, chúng tân khách chia ra ngồi hai bên, vẻ mặt cũng xôn xao nhìn chiếc cầu hoa dài gần trăm mét, trên mặt đất trải đầy hoa hồng tươi xinh, kéo dài tới trên khán đài chứng hôn, cổng hình vòm, tất cả khảm đầy thủy tinh bảy màu, còn kết rất nhiều đóa hoa nhỏ màu trắng, tạo ra một thế giới cổ tích đầy mộng mơ, tuyệt đẹp.
Hàn Văn Hạo đứng ở đầu này thảm đỏ, dọc theo chiếc cầu hoa thật dài, nhìn về phía khán đài chứng hôn phía xa xa, vẻ mặt của hắn lộ ra nụ cười cảm động và vui sướng, chỉ thấy hắn bắt đầu cất bước, đạp hoa hồng đỏ thẫm xinh tươi, từng bước từng bước đi lên khán đài chứng hôn, tất cả người thân và tân khách nhìn thấy chú rễ xuất hiện, lập tức hưng phấn vỗ tay, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay cuồng liệt, Hàn Văn Hạo ở trong tiếng vỗ tay, hướng chúng tân khách khẽ gật đầu cám ơn, lúc đi ngang qua cha mẹ của mình, hắn càng thêm hiểu ý cười một tiếng, sau đó đứng bên cạnh đài chứng hôn màu trắng, thở nhẹ, có chút căng thẳng, nắm quả đấm, chờ đợi.
Ca khúc Pháp lãng mạn vẫn ngon ngào vang lên trên toàn trường, tiếng vỗ tay tại hiện trường dần dần hạ xuống, từ từ yên lặng, chúng tân khách đang hào hứng chờ mong, rồi nghe phía trước nói cô dâu đã vào, từng trận tiếng vỗ tay cuồng nhiệt lại vang lên, mọi người xôn xao tò mò nhìn đầu kia thảm đỏ, rốt cuộc nhìn thấy Daniel mặc lễ phục màu đen, hôm nay nhìn hắn vẫn như xưa, nhất phái tao nhã, phong độ thân sĩ cầm tay cô dâu cao quý xinh đẹp cầm hoa cầu, mộng mơ, kỳ diệu đi về phía bên này thảm đỏ, Hàn Văn Vũ cầm tay Kim Vân, dẫn đầu đi theo phía sau, Trác Bách Quân cầm tay tiểu thư nhà họ Phó, sau lưng dẫn theo cả đám phù rể, phù dâu cũng chậm rãi đi tới, Hi Văn mặc váy nhỏ màu hồng, cầm tay người bạn Hoa đồng cũng chậm rãi đi tới, cả đoàn người ngọt ngào, ấm áp.
Ngay sau đó, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt! !
Hàn Văn Hạo kích động nhìn Daniel dắt vợ chưa cưới của mình từ từ đi tới, hắn đột nhiên cảm xúc trăm mối ngổn ngang, trong lòng mang theo biết ơn, nhìn vẻ mặt dịu dàng và nụ cười chúc phúc của Daniel, hắn lại nhìn người vợ của mình ở bên cạnh, khăn lụa trùm đầu màu trắng và mành trân châu che mặt, nhất định đôi mắt tràn đầy ý cười, tràn đầy cảm kích, cảm xúc của hắn lại mãnh liệt trào dâng.
Rốt cuộc, Daniel đem Hạ Tuyết dắt tới đầu bên này thảm đỏ, nhìn Hàn Văn Hạo đang đang nôn nóng mong đợi ở đầu kia, Daniel xoay người, nhìn Hạ Tuyết, hai mắt lộ ra dịu dàng và nụ cười thâm tình một lần cuối, nhìn cô bên trong cái khăn che mặt, xúc động, mỉm cười nói: "Bảo bối, kế tiếp là thời khắc tuyệt vời nhất trong đời em, anh rất vui, sáu năm trước, đã đến một xinh đẹp trấn nhỏ, tiếp nhận một người mẹ xinh đẹp hoạt bát, anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, hình ảnh của em năm đó, kiên cường mang bụng bự, phe phẩy cây quạt nhỏ, đứng dưới cây liễu mỉm cười, cũng vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên ngày Hi Văn ra đời, chúng ta cùng chung một chỗ, từng giây phút có em, anh rất hạnh phúc"
Hạ Tuyết nghẹn ngào nhìn Daniel, vị hoàng tử dịu dàng hoàn mỹ nhất.
Hai mắt Daniel đỏ thắm, xúc động nhìn Hạ Tuyết nói: "Cho dù cuộc đời sau này có thế nào, chúng ta ở trong Vũ trụ, hay đi về phía bất kỳ một quỹ đạo nào, nhưng anh tin tưởng, tình nghĩa giữa anh và em, vĩnh viễn sẽ không thay đổi, thâи áι, đi thôi, anh muốn đem tay em, đặt vào trong tay một người khác, để cho hắn dắt tay của em, dũng cảm đi về phía tương lai trọn cuộc đời"
"Daniel, cám ơn anh" Hạ Tuyết cảm động đến nói không ra lời, khẽ nói cám ơn, chia tay sáu năm tình cảm, thật sự có biết bao nhiêu đau buồn.
Daniel dịu dàng cười khẽ, cũng có chút căng thẳng dắt tay Hạ Tuyết, đứng trước thảm đỏ, cùng Hạ Tuyết nhìn về phía trước!
Giờ phút trang Nghiêm sắp tới!
Nghệ sĩ dương cầm xinh đẹp, ngồi trước dương cầm thủy tinh, hai mắt sáng rỡ, vẻ mặt động lòng người, đưa ra ngón tay ngọc thon dài, đặt giữa hai phím trắng đen, trong không khí trang nghiêm, đè xuống, khảy “Hành khúc hôn lễ” rung động lòng người, dàn giao hưởng lập tức theo tiếng dương cầm, cũng diễn tấu bài hát, dàn Hợp Xướng nhi đồng cũng cất giọng biểu diễn nhạc khúc, lãng mạn.
Vào lúc này, đột nhiên bên dưới khán đài màu trắng, hàng trăm ngàn con bướm xanh bay lên không trung, trong tiếng ồ lên của tân khách, vây xung quanh chiếc cầu hoa thật dài, mộng mơ, vỗ đôi cánh xinh đẹp, phất phới bay trong chiếc cầu hoa, Daniel và Hạ Tuyết kích động và vui vẻ đi trong bươm bướm bay múa đầy trời, từng bước từng bước tiến về phía khán đài chứng hôn, Hàn Văn Hạo đứng ở đầu này, kích động nhìn Hạ Tuyết.
Hạ Tuyết cũng kích động nhìn Hàn Văn Hạo, từng bước từng bước đến gần bên cạnh hắn, hai mắt không nhịn được tràn ra nước mắt, mặc dù Isha đã nói với cô, ngàn vạn lần không thể khóc, mascara sẽ làm mắt mình trở thành gấu mèo (0.0).
Người bạn thân Isha, ngồi ở đầu dưới chiếc cầu hoa, nhìn Daniel dắt tay bạn tốt của mình từng bước, từng bước đi về phía thảm đỏ, cô đột nhiên cảm thán nở nụ cười, hai mắt không nhịn được đỏ lên, kêu nhỏ: "Hạ Tuyết cố lên"
“Hành khúc hôn lễ” rung động lòng người vẫn vang lên, Daniel dắt tay Hạ Tuyết vẫn đi về phía Hàn Văn Hạo, từ khoảng cách tương đối xa, rốt cuộc đã đạp đoàn hoa hình trái tim cuối cùng, đi tới trước mặt của chú rễ, Daniel và Hàn Văn Hạo hai người đàn ông phong độ, đứng đối diện nhau, nhìn nhau thật sâu, rốt cuộc trong ánh mắt và sự chờ mong của mọi người, Daniel mỉm cười nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé của Hạ Tuyết đang đặt ở cánh tay của mình, đem đặt ở trong tay Hàn Văn Hạo, mới ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Hạ Tuyết giao cho anh, hi vọng sau này, anh có thể yêu thương cô ấy cả đời, tôi tin anh, giống như tin tưởng chính mình"
Hàn Văn Hạo cảm kích nhìn Daniel, nghiêm trang cam kết: "Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, cám ơn anh, 6 năm qua, đã yêu thương, ủng hộ và khích lệ cho cô ấy, cám ơn sự thành toàn vĩ đại của anh"
Daniel yên lòng cười khẽ, quay đầu nhìn Hạ Tuyết ở bên trong chiếc khăn lụa trùm đầu, ௱ôЛƓ lung cảm động, gật đầu với cô, trong hành khúc hôn lễ, xoay người đi xuống chiếc cầu hoa, ngồi chung một chỗ với mẹ mình, cùng nhìn lên khán đài chúc phúc cho cô dâu chú rể!
Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết kích động nhìn nhau, vô cùng vất vả mới đi tới hôm nay, cám ơn trời cao thành toàn, hai người đều nở nụ cười, hơi xoay người, đối mặt với khán đài chứng hôn màu trắng!
Hàn Văn Vũ và Trác Bách Quân lấy thân phận anh em trai chưa kết hôn, đứng ở sau anh trai mình, kế tiếp là cả đám phù rể đứng một bên!
Kim Vân và Phó Đan Đan dẫn chúng phù dâu cũng đứng một bên cô dâu !
Hành khúc Hôn lễ rốt cục cũng ngừng lại! !
Người chủ trì cao giọng hô to: Xin mời người chứng hôn!
Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết cùng chúng tân khách nhìn về phía sau khán đài màu trắng, một người già chậm rãi đi ra, mặc lễ phục màu đen, khuôn mặt hiền lành và nụ cười cơ trí, Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết nhất thời khi*p sợ nhìn ông lão kia, kêu lên: "Ông nội"