Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 296

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

"Xem anh nói kìa" Hạ Tuyết không để ý tới hắn, bước qua bên cạnh hắn, đi vào phòng khách sang trọng màu trắng, phong cách và hấp dẫn, nhìn bên trái phòng bếp xây dựa vào núi, bên phải hướng ra hồ bơi, mở rộng ra phòng khách lớn, cầu thang xoắn ốc xây dựng như trúc, một mảnh xanh biếc, cô ồ lên một tiếng, vui vẻ nói: "Nơi này thật đẹp ————"
Trác Bách Quân không để ý cô, đi vào phòng bếp, đem túi để xuống, mở cửa tủ lạnh, nhìn tất cả thức uống bên trong hỏi: "Cô uống gì?"
"Tùy tiện ————" Hạ Tuyết cũng đi theo hắn đi vào phòng bếp, tò mò mở ra túi nhựa ra xem, nhìn thấy bên trong đều là bánh mì khô và trái cây, còn có một chút thức ăn chín, cô kinh ngạc kêu lên: "Bình thường anh cũng ăn những thứ này à? Anh có thể còn sống thật là kỳ tích".
Trác Bách Quân đem một chai nước trái cây đặt ở trước mặt của Hạ Tuyết, mình cũng mở nắp một chai nước trái cây, người tựa vào trên bàn ăn, trầm mặc uống, nói: "Có thể xuống bụng là được rồi. Tôi không có yêu cầu khác. Huống chi, tôi rất ít nấu đồ ăn trong phòng bếp, tôi sợ khói dầu ————"
Hắn không nhịn được nhớ tới Tĩnh Đồng, mỗi buổi tối, bóng dáng sinh động của cô ở trong phòng bếp, thích nhất nét mặt cô dịu dàng quay lại, ngoái đầu nhìn hắn cười, thật dịu dàng và động lòng người, tim của hắn lại nhói đau.
"Tôi làm cho anh một chút món ăn" Hạ Tuyết đi thẳng tới trước tủ lạnh, mở ra, thấy bên trong thật ra có một ít hải sản quý giá, chân giò hun khói và một số thứ khác, cô đứng dậy nói: "Anh đi ra ngoài một lát, tôi làm cho anh ăn. Vừa đơn giản vừa nhanh gọn"
Trác Bách Quân nhìn Hạ Tuyết nói: "Không cần phiền cô, tôi tùy tiện ăn là được rồi. Tôi sợ khói dầu"
"Đi đi đi" Hạ Tuyết không có thời gian để ý đến hắn, sau khi đuổi hắn ra, cũng đã đi tới trước tủ chén, cầm cái nồi màu đen, ngồi xổm người xuống, mở một ngăn tủ chén, đưa tay đi vào trong thùng nhỏ, lấy gạo. Trác Bách Quân có chút ngạc nhiên nhìn cô hỏi: "Tại sao cô biết, gạo ở chỗ đó?"
Hạ Tuyết lấy gạo xong, đứng lên nhìn hắn thần bí cười nói: "Thâи áι, bình thường phụ nữ sẽ đem gạo đặt ở vị trí đó ———— trước kia Tĩnh Đồng chắc chắn tự mình đem thùng nhỏ nhét vào bên trong chứ?"
Trác Bách Quân không lên tiếng, đi ra khỏi phòng bếp, ngồi trên ghế sa lon, cầm hộp điều khiển mở ti vi.
Hạ Tuyết cũng không có để ý đến hắn, tự mình nấu nồi cháo, sau đó từ trong tủ lạnh lấy ra một miếng chân giò hun khói, cắt tђàภђ ђạt lựu nhỏ, đặt ở trong một cái đĩa nhỏ, dội dầu vừng lên, lấy thêm cái thìa nhỏ, múc một ít tương ớt, bỏ vào trong đĩa, cho vào một giọt dấm, để sang một bên, đặt nồi lên, đổ nước vào, đưa Ⱡồ₦g hấp vào, để đĩa chân giò hun khói lên, rồi đậy nắp lại.
Cô lại đến trước tủ lạnh, từ bên trong lấy ra nấm tai mèo sơn dã trân quý, cô vừa lấy ra vừa cười nói: "Thì ra anh cũng thích ăn nấm tai mèo à?"
"Ừ ————" Trác Bách Quân vừa nhìn TV, vừa có chút nhàm chán trả lời.
Hạ Tuyết cười lấy ra một cái nấm tai mèo, đặt ở trong mâm mới nói: "Phụ nữ thường để vào trong tủ lạnh những thứ thức ăn mà người yêu của cô ấy thích ăn ———— Tôi vừa nhìn vào tủ lạnh của anh, cũng biết anh thích ăn cái gì ————"
Trác Bách Quân không lên tiếng, vẫn bấm hộp điều khiển ti vi, nghe trong phòng bếp truyền đến tiếng động nấu ăn, đột nhiên trong lòng dâng lên cảm giác an toàn, suy nghĩ đến tất cả đau khổ và âm mưu đi qua, nếu người kia trở lại bên cạnh mình thật tốt? Tiếng động ở trong phòng bếp, có thể là tiếng động hạnh phúc nhất trên thế giới này, mình sẽ cảm thấy bình yên và tĩnh lặng.
Hạ Tuyết một mình ở trong phòng bếp bận rộn, một lát đem chân giò hun khói đã chín bưng xuống, một lát lại đem trứng gà bỏ vào luộc, lại đem nấm tai mèo bỏ vào trong một cái nồi khác, đun sôi kỹ lưỡng, cắt sợi nấm tai mèo, đập tỏi, thái gừng thành sợi, dấm, nước tương trộn lẫn vào nhau ————
Trác Bách Quân dần dần ngửi thấy một mùi thơm rất nồng, ngược lại thật sự hơi đói rồi, quay đầu, nhìn Hạ Tuyết trong phòng bếp, vẻ mặt bình tĩnh nấu thức ăn, hai mắt sáng ngời động lòng người, lộ ra thẳng thắn và chân thành, khác với Tĩnh Đồng, dường như cô kiên trì hơn một chút, hơn nữa cô làm việc nhanh nhẹn, gọn gàng, không giống Tĩnh Đồng chân tay vụng về, ánh mắt hắn xốc xếch chợt lóe lên, tiếp tục xem ti vi, nhưng nghĩ tới người kia ————
"Ăn cơm đây ————" Hạ Tuyết vui vẻ đặt nồi cháo trắng, thức ăn lên bàn, gọi Trác Bách Quân.
Trác Bách Quân cũng không khách khí, ném hộp điều khiển ti vi, đi vào phòng ăn, nhìn các món ăn đặt trên bàn gồm có trứng luộc, đĩa chân giò hun khói, rau trộn nấm tai mèo, lại đem bánh mì cắt miếng, thoa lên sốt dâu tây, đặt chỉnh tề ở trong cái đĩa nhỏ, nhìn như đơn giản, nhưng thật ra có thể để cho người ta ăn rất ngon, Trác Bách Quân không nói gì thêm, hai mắt thoáng qua vui vẻ, ngồi vào ghế, cầm cái muỗng, múc một chút cháo ăn ———— phát hiện cháo ăn rất ngon ———— không đặc không loãng, vừa mềm, vừa ngon miệng, hắn cầm đũa, gắp một phần nhỏ chân giò hun khói ăn, lại phát hiện mùi vị hấp rất khác biệt, hắn liền ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết nói: "Cô ngồi đi ———— Ăn rất ngon ————"
"Cái đó đúng" Hạ Tuyết cũng vui vẻ ngồi xuống, nhìn Trác Bách Quân nói: "Anh từ từ ăn. Nếu anh thích, lúc nào tôi có thời gian, sẽ tới làm cho anh"
"Vậy ông chồng tốt của cô sẽ không ghen sao?" Trác Bách Quân vẫn ăn chân giò hun khói, nói.
Hạ Tuyết nhìn Trác Bách Quân nói: "Làm cho em trai hắn, tại sao lại ghen?"
Trác Bách Quân không lên tiếng, cúi đầu ănj cháo ————
"Anh còn kiên cường hơn tôi ————" Hạ Tuyết nhìn Trác Bách Quân mỉm cười nói ———— Trác Bách Quân ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái, không hiểu cô nói gì.
Hạ Tuyết múc cháo, vừa ăn, nói: "Tôi nhớ lúc còn nhỏ, không có cha mẹ, nhưng tôi không có kiên cường như anh, suy nghĩ nhiều chuyện sâu xa, hoặc có thể một mình sống rất tốt, tôi không thể ———— Lúc đó, tôi yếu đuối, suy nghĩ muốn ૮ɦếƭ, một mình nằm trên giường, ngây ngốc không ăn uống gì, cảm thấy như vậy, là có thể sẽ ૮ɦếƭ theo cha mẹ ————"
Trác Bách Quân không nhịn được ngẩng đầu nhìn cô.
Hạ Tuyết nở nụ cười khổ, nói tiếp: "Nhưng tôi còn có đứa em trai, vậy thì làm thế nào? Bây giờ trưởng thành, mới hiểu được, lúc đó kiên cường, thật ra là bởi vì còn vướng bận, những người như chúng ta, luôn vì người mình yêu thương mà cố gắng".
Ánh mắt Trác Bách Quân hơi sáng lên.
Hạ Tuyết thở dài một hơi nói: "Nhớ lại thời gian đó, luôn bị bóng ma ám ảnh, lo lắng bị rét lạnh đáng sợ, đói khát, cô đơn, tuyệt vọng, cảm nhận tất cả mùi vị, tôi cho là trong cuộc đời sau này, không còn có bất cứ chuyện gì có thể đánh ngã tôi, nhưng sau đó, lại tôi phát hiện, sau khi tôi có con, trong lòng càng thêm mềm yếu, khát vọng đoàn tụ ———— Suy nghĩ một chút a, thật ra cuộc sống náo nhiệt một chút thì tốt hơn, ít ra anh trải qua mọi chuyện, còn có người thân ở bên cạnh"
Trác Bách Quân vẫn cầm đũa, gắp một chút nấm tai mèo ăn.
Hạ Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn Trác Bách Quân nói: "Tôi biết anh luôn chờ đợi Tĩnh Đồng ———— Nhưng anh có nghĩ tới hay không, Tĩnh Đồng có lẽ cũng luôn chờ đợi anh? Chờ anh làm một chút chuyện gì đó thực sự có ý nghĩa đối với cuộc sống? Cố gắng đi về phía trước một khoảng thời gian, chờ đợi ngày hạnh phúc, có lẽ cô sẽ xuất hiện thì sao? Có lẽ cô ấy đang chờ đợi anh thì sao?"
Tay Trác Bách Quân khẽ run, hai mắt ửng đỏ.
Hạ Tuyết cũng nghẹn ngào nói với hắn: "Tôi cũng biết chờ đợi rất đau khổ, tôi cũng biết cô đơn rất đáng sợ, bởi vì yêu một người, mà có vẻ cô đơn hơn ———— Đi tham gia hôn lễ đi, ít ra trong thời gian này, còn có người nhà bên cạnh anh ———— Mọi người cũng sẽ hoan nghênh anh đến ———— Chúng tôi cũng thương yêu anh ———— Nhất là Văn Vũ, hắn muốn người anh em như anh, cái tên kia giống như tôi, lòng dạ đơn thuần, cho nên luôn là người chân thành nhất. Hắn vẫn luôn cố chấp tin tưởng, có một ngày nào đó, tình nghĩa anh em giữa các người, không phải là giả"
Trác Bách Quân vẫn không lên tiếng.
"Tôi đi trước đây ———— Anh suy nghĩ về điều này một chút ———— Đây là thiệp mời ————" Hạ Tuyết mỉm cười buông cái muỗng xuống, đặt thiệp mời ở trên bàn ăn trắng tinh, rồi lặng lẽ rời đi ————
Sau khi Hạ Tuyết rời đi, Trác Bách Quân mới nhìn tấm thiệp này một cái, không nhịn được cầm lên, mở ra xem, được người mời, viết: con trai Trác Bách Quân ———— Hai mắt hắn chợt nóng lên, đóng thiệp lại, tiếp tục ăn cháo, một giọt nước mắt rơi xuống, nhỏ vào trong chén cháo nóng hổi.
Tân Nương Các.
Tịch phu nhân một tay sáng lập vương quốc Mộng Huyễn ———— Nằm trên một đoạn đường thanh tĩnh và xinh đẹo, dọc theo một đường nhỏ ven hồ, chạy qua tầng tầng lớp lớp vòng hoa dựng lên cổng hình vòm mộng ảo, sẽ nhìn thấy một tòa nhà giống như Thủy Tinh Cầu to lớn.
Hôm nay tân nương các ồn ào, không khí tương đối vui vẻ.
Những người làm dâu phụ nhà họ Hàn vẫn chưa thay đồ, ngồi trên ghế sa lon xa hoa, trong thời gian đợi tiểu thư nhà họ Vương mặc thử trang phục dâu phụ đầu tiên, bàn luận phù rể là công tử nhà nào, sau đó Phó Tịch Viện lại đem Kim Vân ra mổ xẻ, nói: "Kim đại tiểu thư của chúng ta, lại cùng Hàn Văn Vũ hợp thành một đôi, làm phù rể phù dâu, làm cho người ta hâm mộ biết bao nhiêu————"
Kim Vân không lên tiếng, chỉ vươn tay khẽ vuốt bó tóc đuôi ngựa của mình một chút, hôm nay đội tóc giả thật vất vả, tạo một chút hiệu quả đoan trang.
Phó Tịch Viện nhìn Kim Vân, không lên tiếng, cô vẫn ôm vai, mắt to linh động lóe lên, nhìn cô nói: "Ơ? Có chuyện gì vậy? Muốn chơi đoan trang à? Hiện tại cũng không phải ở nhà họ Hàn, Hàn phu nhân không có ở đây"
Kim Vân có chút bất đắc dĩ nhìn cô bé ૮ɦếƭ tiệt, theo đấu từ nhỏ đến lớn, nói: "Cô đừng chọc tôi. Đừng để lúc chúng ta đi trên thảm đỏ, buộc tôi đạp váy cô a"
"Xí" Phó Tịch Viện không nhịn được nhìn cô một cái.
"Đừng tranh cãi nữa" Cô chị lớn sinh ba của nhà họ Trương, Nhạc Di, mặc bộ jumpsuit màu trắng đến gối, bên ngoài khoác áo vest nhỏ màu đen, ăn mặc như một cô gái Pháp, nắm túi xách nhỏ, cầm gương, nhìn đôi môi màu cam của mình, có đủ xinh đẹp hay không, nói: "Chúng ta còn phải chờ Vương Tịnh đi ra. Tôi rất mong đợi váy dâu phụ lần này, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng mặc cùng chiếc váy với người nào"
"Chị à ————" Cô em gái thứ hai, Tiểu Quỳnh, mặc bộ váy bong bóng màu vàng nhạt, mái tóc xoăn, bên trái cài cánh hoa tơ tằm thật lớn, cười nói: "Mẹ nói, lúc nhỏ chúng ta thường mặc quần áo giống nhau"
"Đi. Nhóc con" Trương Nhạc Di vẫn tiếp tục trang điểm lại.
"Chị lớn hơn 2 giờ thôi" Tiểu Quỳnh không phục chu miệng nói.
"Được rồi. Vương gia tiểu thư sẽ đi ra, chúng ta chờ đi" Cô em gái nhỏ nhất, Mẫn Nhi ngây thơ hài hước, rất được Hàn phu nhân yêu thích, hôm nay cô cũng khéo léo mặc một chiếc váy lụa ngắn màu hồng dài tới gối, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, đeo chuỗi trân châu màu trắng, có phong cách của một cô gái England.
"Tôi nghe nói, áo cưới của Hạ Tuyết, món nào cũng Giá Trị Liên Thành. Nhà họ Hàn đặt một trăm triệu để may áo cưới lần này. Chắc chắn rất đẹp. Hôm nay chúng ta có thể nhìn thấy bọn họ tới đây mặc thử áo cưới hay không? Tôi rất mong đợi ————" Thiên kim nhà họ Lý, Quỳ Quỳ, mặc một bộ lễ phục màu đen, mái tóc xoăn buộc sang bên trái, dùng vòng dây bạch ngọc cột 乃úi tóc, mang bao tay màu đen, khuôn mặt xinh đẹp, mắt tròn, mũi cao, đôi môi gợi cảm, xinh đẹp, cô có một chút huyết thống người Anh, cho nên càng lộ vẻ động lòng người.
"Sẽ phải đến đây đi ———— Tôi muốn tận mắt nhìn Hàn Tổng Tài, một người đàn ông hoàn mỹ thế kia, sánh đôi cùng ảnh hậu đẹp nhất. Thật là trời đất tạo nên" Hai tay Nhạc Di uốn cong, ảo tưởng mình cũng có tình yêu tốt đẹp như vậy ————"Vương Tịnh mặc thử váy dâu phụ đi ra" Mẫn Nhi vui mừng kêu lên.
Mọi người nghe vậy, cùng nhau nhìn về phía cầu thang xoắn ốc màu trắng, sau đó nhìn thấy một bóng dáng màu trắng nhạt, xuất hiện trước mặt mọi người, tất cả mọi người ngây người, trợn mắt há mồm nhìn Vương Tịnh trước mặt, cũng không khỏi kinh ngạc, cảm giác nhà họ Hàn quả nhiên khác với người khác a, đồ của dâu phụ cũng xinh đẹp như vậy, thì cô dâu sẽ thế nào nữa?
khuôn mặt Vương Tịnh nở nụ cười, mặc bộ váy dài màu trắng bó sát người theo phong cách hoàng gia Anh quốc, trên đuôi váy dài, tất cả đều đính kim cương màu xanh lam rỡ rỡ, mà đặc biệt nhất là nơi đôi mắt xinh đẹp của Vương Tịnh, được chuyên gia thiết kế dùng một đoạn lụa mỏng màu trắng trong suốt, nhẹ che lên, tạo ra cảm giác ௱ôЛƓ lung thơ mộng nhất, buộc tóc đuôi ngựa, bên trái đỉnh đầu đội cái mũ màu trắng theo phong cách hôn lễ của hoàng tử William, đính đóa hoa trân châu ————
Vương Tịnh nhẹ bước đến, giống như cô dâu, trước mặt mọi người, thắng lợi nở nụ cười tự hào, thuận tiện đưa ra mình, hỏi: "Tôi ———— Tôi đã đẹp như vậy rồi, mặc áo cưới này, dáng vẻ thế nào?"
"Rất đẹp ————" Tất cả dâu phụ xôn xao kinh ngạc tiến lên, muốn chạm nhẹ lên kim cương, Vương Tịnh lo lắng, phủi nhẹ đẩy tay bọn họ ra, nói: "Đừng chạm vào"
"Đắc ý cái gì ? Váy của chúng tôi cũng giống như váy của cô ————" Phó Tịch Viện nói hết lời, liền vội vàng đi lên lầu, nhất thời mọi người cũng hưng phấn đi lên, đều rất vui vẻ.
Tịch phu nhân và Trang Minh Nguyệt vừa xuống lầu, nhìn thấy dâu phụ xôn xao vui vẻ chạy lên lầu đi thử y phục, nhìn bộ dáng tất cả tiểu thư hưng phấn như vậy, họ vừa nói vừa cười đi xuống lầu: "Đúng rồi, hôm nay nhân vật chính của chúng ta lúc nào mới tới?"
Trang Minh Nguyệt suy nghĩ một lúc, mỉm cười nói: "Lúc này, chắc đã tới rồi"
Ba chiếc Rolls-Royce sang trọng chậm rãi dừng ở tân nương các.
Hàn Văn Kiệt dắt vợ bước xuống xe, sau đó đến Hàn Văn Vũ, mặc âu phục nhung màu đen, vô cùng đẹp trai bước xuống xe, cửa chiếc xe Rolls-Royce đi đầu, chậm chạp mở ra, Hàn Văn Hạo mặc âu phục màu đen, vạt áo trước cài đóa hoa hình tam giác, tác phong nghiêm nghị nở nụ cười đẹp trai, xoay người đỡ Hạ Tuyết mặc bộ váy lụa mỏng màu xanh da trời bước xuống, trên mặt hai người nở nụ cười ngọt ngào, ôm nhau đi vào, nhìn tòa hồng nương các ảo mộng như Thủy Tinh Cầu, khuôn mặt cũng cảm động.
"Vào thôi" Hàn Văn Vũ mỉm cười nói, Hàn Văn Hạo ôm nhẹ Hạ Tuyết đi vào tân nương các, nhìn thấy Trang Minh Nguyệt và Tịch phu nhân đã đi ra, nói: "Đã tới rồi. Mời lên phòng ở lầu hai"
Mấy người vừa đi hết bậc thang, lại thấy một chiếc Rolls-Royce màu bạc dừng ở hồng nương các, Daniel đỡ mẹ Lam Anh đi ra, Hạ Tuyết vui vẻ đi tới trước mặt của Lam Anh, kích động ôm lấy Lam Anh, nghẹn ngào gọi: "Mẹ ————"
Lam Anh cảm động ôm lấy Hạ Tuyết, nghẹn ngào nói: "Con gái. Mặc dù con không có gả con của mẹ, nhưng nhìn thấy con xuất giá, mẹ thật rất vui vẻ"
Hạ Tuyết có chút ngượng ngùng nhìn Daniel, Daniel cũng cố ý dắt tay Hạ Tuyết nói: "Đến đây đi, cô dâu mới, anh dắt em đi vào ————"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, khẽ mỉm cười, cùng Daniel trái, phải hai bên, cùng với Hạ Tuyết đi vào hồng nương các, khi bọn họ vui vẻ đi lên lầu, cũng nhìn thấy lầu hai đùa giỡn xôn xao, các cô dâu phụ xinh đẹp, mặc váy dâu phụ xinh đẹp, cài khuy, trang điểm, vô cùng vui vẻ, Hạ Tuyết đột nhiên xúc động, bởi vì mình đã từng nói với Hàn Văn Hạo, mình muốn một hôn lễ náo nhiệt, nhìn cảnh tượng vui vẻ này, cô rất cảm động.
Tất cả thiên kim tiểu thư đang trang điểm, cười giỡn, đột nhiên quay đầu, nhìn thấy Hàn Văn Hạo vô cùng nghiêm nghị đẹp trai, phong cách giống như một Quân Vương, vẻ mặt của các cô chợt đỏ lên, xôn xao để phấn xuống, đứng ở một bên.
"Vất vả rồi ————" Hàn Văn Hạo mỉm cười.
Mọi người luôn ngưỡng mộ ba người con trai nhà họ Hàn, cũng không dám lên tiếng, chỉ đỏ mặt cười nói: "Không vất vả ————"
"Mời mọi người ngồi. Đưa lễ phục cô dâu" Tịch phu nhân vừa nói xong, tất cả nhân viên làm việc lập tức nhấn xuống một cái công tắc, bàn hóa trang và phòng thay quần áo chuyển động tách ra, tạo thành nửa Thủy Tinh Cầu, hiện ra một căn phòng hóa trang xa hoa, mọi người ngồi trên ghế sa lon màu trắng sữa, nhân viên làm việc mở tủ sắt hồng nương các, lấy ra túi xách màu trắng, có cái dài mười mét, có cái dài hai mươi mét, có cái ngắn hơn, nhưng áo cưới vẫn mới tinh chứa ở trong túi, Hạ Tuyết được chuyên gia trang điểm đưa đi vào, Hạ Tuyết đứng dậy, có chút căng thẳng quay đầu liếc mắt nhìn Hàn Văn Hạo ————
Hàn Văn Hạo cũng mỉm cười nhìn Hạ Tuyết, nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé của cô, hôn nhẹ lên mu bàn tay của cô, dịu dàng nói: "Đi đi ———— Anh chờ em ————"
Mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, nhìn tất cả mọi người đang mỉm cười nhìn mình, liền mỉm cười đứng dậy đi vào phòng thử quần áo.
Daniel mỉm cười đưa mắt nhìn Hạ Tuyết đi vào phòng thử quần áo, cánh cửa màu trắng chậm rãi đóng lại, hai mắt lộ ra vài tia dịu dàng, nhớ đến thời gian ở Pháp, lúc cùng với Hạ Tuyết đi qua tiệm áo cưới, cô luôn rất muốn nhìn áo cưới bên trong tủ kính, nét mặt lộ ra mong muốn, có lẽ lúc đó, mình làm bạn bên cạnh, cũng đã hứa, phải yêu cô gái này cả đời, suốt cuộc đời, muốn cho cô hạnh phúc.
Thời gian từng phút trôi qua, các cô dâu phụ ngồi xung quanh, mọi người cũng hết sức mong đợi nhìn cánh cửa kia.
Tịch phu nhân mỉm cười đi lên trước, nhìn mọi người nói: "Hôm nay chúng ta phải thử mặc 12 chiếc váy cưới và tám bộ lễ phục, tổng cộng dùng trang phục để chuẩn bị lễ cưới ở ba quốc gia khác nhau, bộ thứ nhất là dạ phục, cánh cửa màu trắng trên bục triển lãm chậm rãi mở ra, một đoạn ánh sáng màu vàng, khúc xạ xuống, cũng đã nhìn thấy khuôn mặt Hạ Tuyết trang điểm thuần khiết, phần môi quét nhẹ phấn nhủ, mỉm cười mặc dạ phục lụa mỏng màu vàng cổ chữ V trước sau, mái tóc xoăn, dây chuyền kim cương10 Karla, vắt nhẹ ngang trán, đôi mắt lấp lánh, xinh đẹp, quyến rũ động lòng người.
Nhân viên làm việc nhẹ dắt Hạ Tuyết đi xuống bục triển lãm, phát hiện lúc thân thể của cô nhẹ nhàng chuyển động, từng đoạn lụa chạm vào nhau, cũng không có quấn nhau, chiếc váy dài 3 mét, lúc bước đi về phía trước, một đôi chân dài xinh đẹp lộ ra, trêu chọc người ta suy nghĩ, ánh mắt Hàn Văn Hạo chợt lóe lên, nở nụ cười mập mờ, đáy lòng lập tức dâng lên cảm xúc mênh ௱ôЛƓ nhìn Hạ Tuyết.
"Phía sau thắt lưng rất hấp dẫn ————" Tịch phu nhân mỉm cười nói.
Hạ Tuyết cũng xấu hổ cười nhỏ, nhẹ nhàng xoay người lại, thì ra chiếc váy dài xinh đẹp từ ngang lưng tới ɠιữα đùι, là lụa màu vàng trong suốt, phía trên dùng chỉ tơ tằm thêu chim Phượng Hoàng, giống như hình xâm khêu gợi dán vào chỗ trũng, rất tiêu hồn nhưng trang trọng làm cho người khác không dám đến gần, khuôn mặt Hạ Tuyết đỏ lên, hơi quay đầu, nhìn về phía mọi người, xấu hổ cười nhỏ.
Bên dưới, mấy người đàn ông, nhìn cô đều không khỏi ngây người, có lẽ từng ở một đoạn năm tháng, bọn họ đã có cô một thời gian, tuy nhiên cũng chỉ nhìn thoáng qua, hôm nay nhìn thấy cô như thế, cũng đều nở nụ cười, nhưng trong lòng nổi sóng, có ai biết?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc