Tả An Na và Nhậm Phong nhanh chóng đi xuống bậc thang, Nhậm Phong nhìn Tả An Na nói: "Cô chờ tôi một chút, tôi lái xe tới đây, máy bay tư nhân đã chuẩn bị xong"
Tả An Na gật đầu, sau đó nhìn Nhậm Phong bước nhanh đi lái xe tới đây, cô đứng ở trong bóng đêm, hai mắt lộ ra một chút ánh sáng lo lắng, lại nhắc cổ tay, nhìn đồng hồ một chút, đã gần 4 giờ sáng, thời gian đã không còn nhiều lắm, tại sao Nhậm Phong còn chưa tới? Cô vừa căng thẳng nhìn đầu kia, lúc này điện thoại di động vang lên, cô vội vã nghe, sau khi nghe một lúc, hai mắt lo lắng của cô, ở trong bóng tối xẹt qua lạnh lùng, chớp mắt một cái, Ⱡồ₦g иgự¢ phập phồng hơi giận tức, cô nhẹ giọng đáp: "Ừ, biết rồi"
Cô cúp điện thoại, nhìn Nhậm Phong lái xe thật nhanh về phía bên này, cô vội vã xách theo tài liệu ngồi lên xe, nhìn Nhậm Phong nói: "Vừa rồi phi trường gọi điện thoại tới, nói tối nay có gió tuyết lớn, tạm thời dời lại 1 giờ sau sẽ cất cánh"
"Dù sao một giờ cũng không tệ" Nhậm Phong chậm lại tốc độ lái xe.
Tả An Na mệt mỏi nằm ở trên ghế xe, hai mắt nhắm lại, muốn nghỉ ngơi một chút.
Nhậm Phong lái xe từ từ, nắm tay lái nói: "Gần đây có phải quá mệt mỏi không"
"Ừ" Tả An Na nặng nề thở dốc một hơi, hai mắt nhắm lại, nói: "Mệt mỏi không thở nổi. Hi vọng chuyện lần này, sau khi hoàn thành, không còn chuyện gì xảy ra, chúng ta, cũng có thể sống yên ổn một chút"
Nhậm Phong cười khẽ một tiếng. Nét mặt hơi hòa hoãn.
Xe vẫn ở trong đêm tối chạy về phía trước, nhưng đột nhiên thay đổi mạnh mẽ, két một tiếng, tại trên đường cao tốc, “ầm” một tiếng nổ, đâm vào chiếc xe đậu bên cạnh đường cao tốc, phun ra hơi nước khổng lồ, cửa xe chậm rãi mở ra, Tả An Na lạnh lùng từ trên xe bước xuống, cầm điện thoại di động, xách theo này phần quan trọng tài liệu, nói: "Chuyện đã làm xong"
Đối phương truyền đến một hồi âm thanh, Tả An Na bình tĩnh nghe, khuôn mặt dịu dàng, thiện lương, xinh đẹp thường ngày, đột nhiên ở trong bóng tối, giống như khuôn mặt bị xé nát, cô từng bước, từng bước dọc theo đường, đi về phía trước, mặc cho người bên trong xe, máu chảy lai láng, hai tròng mắt của cô ở trong bóng tối càng thêm lành lạnh.
Đối phương truyền tới âm thanh lạnh lùng: "Đây là cho cô một lần cuối cùng, đến bệnh viện, cô nhất định phải Gi*t ૮ɦếƭ Hạ Tuyết".
Tả An Na bình tĩnh nghe xong, cúp điện thoại sau đó trượt mở số điện thoại của Hàn Văn Hạo, dịu dàng nói: "Tổng Tài, chúng tôi đã sắp phải vào phi trường, tối đa là 5 giờ, sẽ lên máy bay, anh yên tâm, tài liệu tôi nhất định sẽ mang tới".
Hàn Văn Hạo đồng ý.
Tả An Na mỉm cười buông điện thoại xuống, sắc mặt chậm rãi buộc chặt, hai mắt chợt lóe lên mãnh liệt, nhớ lại những tháng năm ở Nhật Bản, cha mẹ của mình đều vì Hàn thị thu mua công ty nhỏ, mà vội vã buông tha tất cả, thù hận trên thế giới này, thậm chí còn nhiều thứ nữa, cô từng bước, từng bước đi tới cây cầu lớn trước mặt, biết có người đã ở phía sau, dọn dẹp sạch sẽ vũng máu và chiếc xe, cô yên lòng đi về phía trước, cũng như nhiều năm từ trước tới nay, vì lấy được sự tin tưởng Hàn Văn Hạo, vẫn từng bước từng bước đi về phía trước, thậm chí điều khiển duyên phận tình yêu của Hạ Tuyết và Hàn Văn Hạo.
Cô từng bước từng bước đi về phía trước, đi qua từng bước, từng bước, cô biết cô muốn đi nơi nào, cô phải đi bệnh viện
Bệnh viện
Hàn Văn Kiệt cùng với Hàn Trung Trí đi nghỉ ngơi, Hàn Văn Vũ coi chừng mẹ, cũng khóc đã mệt, ngồi trên ghế sa lon bên ngoài ngủ thi*p đi, Hạ Tuyết mặc áo khoác, ngồi bên cạnh Trang Minh Nguyệt, nhìn người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng, mặc dù đã có ba đứa con trai thành công, nhưng năm tháng không làm tổn hao nhan sắc của bà, thời gian trôi qua, trên gương mặt của bà chỉ có một chút tang thương, nhưng lại mang đến cho bà càng thêm xinh đẹp và tao nhã hơn.
Hạ Tuyết cười khẽ một tiếng, nắm tay Trang Minh Nguyệt, cảm nhận được hơi ấm của bà, tim của mình cũng ấm áp, nhìn gò má người phụ nữ xinh đẹp, nhã nhặn lịch sự, sâu kín nói: "Mẹ, mẹ ngủ có ngon không? Qua nhiều năm như vậy, mẹ mệt mỏi, vì con cái, hy sinh tất cả, vì chồng, chịu được tất cả. Con đã là một người mẹ, hiểu rất rõ. Loại cảm giác này, thật ra chỉ có người đã làm mẹ mới hiểu, khi trong bụng có một sinh mệnh nhỏ, bản năng trời sinh người mẹ, sẽ nói cho mẹ biết, mẹ muốn bảo vệ con mình, mặc dù có thể mẹ sẽ đối mặt với tổn thương, đối mặt tất cả khổ sở, cũng muốn bảo vệ con của mìnnh"
Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, nhìn khuôn mặt tái nhợt, trầm tĩnh của Trang Minh Nguyệt, giống như hòa tan vào khăn trải giường, nhỏ bé như vậy, trong lòng của cô đau xót, lại nắm tay Trang Minh Nguyệt nói: "Mẹ, mẹ biết không? Văn Hạo thật sự rất yêu mẹ, vì mẹ, hắn đã rất cố gắng, chỉ vì đổi được một chút bình an và nụ cười của mẹ, rõ ràng các người vì nhau mà bỏ ra, mà nỗ lực, mẹ có biết mẹ rời đi, đối xử với hắn, có bao nhiêu tổn thương sao? Hắn nói đúng, chúng con cũng đã không thể hạnh phúc, bởi vì chúng con bước qua tính mạng của mẹ để có được tương lai, chúng con làm sao có thể hạnh phúc? Đã nhiều năm rồi, mẹ vất vả, chịu đựng tất cả, cảm thấy hy sinh hạnh phúc của người bạn thân, để đi đến nay, trong lòng mẹ bị áy náy, mẹ sống thật là khổ, thật là khổ, chúng con cũng biết, nhưng mẹ có nghĩ tới hay không, có lẽ dì Văn Giai, ở trên trời có linh thiêng, thật ra cũng không trách mẹ thì sao? Nếu bà ấy thật sự oán hận mẹ, bà ấy cũng sẽ không bỏ đi, không phải là muốn thành toàn cho mẹ sao? Hôm nay cách trở âm dương, để cho hai người không có cách nào nắm tay trò chuyện vui vẻ, nhưng chúng ta có thể hiểu cho nổi khổ tâm của dì Văn Giai một chút hay không, trên trời có linh thiêng, bà đã hy sinh hạnh phúc của mình, thành toàn một nhà cho mẹ cha, nếu mẹ cứ đi như vậy, không phải bà hy sinh vô ích sao? Con tin rằng, con người khi còn sống, trong lòng của mỗi người, luôn có một mảnh đất bình yên, luôn có một chút thiện lương, dùng để tha thứ cho người khác và dùng để tha thứ cho mình"
Ân Tuệ từ trong phòng thư ký đi ra, bình thường lúc Tả An Na không có ở đây, cô sẽ thay thế Tả An Na xử lý công việc quan trọng của công ty, cô nhanh chóng đem tài liệu từ bên Italy truyền tới, đưa vào cho Hàn Văn Hạo nói: "Bây giờ là 12 giờ ở Italy, theo căn dặn của ngài và Daniel Tổng Tài, đã mời truyền thông công bố tin tức kế hoạch đầu tư khách sạn mới nhất"
Sophie cũng đi tới, nói: "Đã báo cho Đại sứ quán Pháp ở Italy, tất cả phối hợp với chúng ta, trong buổi họp báo cùng ngày, được bảo vệ nghiêm ngặt ————"
Ánh mắt Hàn Văn Hạo chợt lóe, tàn nhẫn nói: "Chỉ cần bọn họ hành động, kế hoạch của chúng ta sẽ thành công một nửa"
Hứa Mặc nhanh chóng đi tới, nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Tổng Tài, người của chúng ta đang toàn lực tìm kiếm Trác Bách Quân, tạm thời không có tung tích. Nhưng rất nhanh sẽ có tin tức, hôm nay từ phi trường phát ra tin tức, biểu hiện thật sự có một bộ phận tổ chức Yamamoto Ichirou tiến vào Trung Quốc"
Mặc Nhã cũng đi tới, nhìn Daniel nói: "Chủ nhân, ngài phân phó tất cả nhân viên giám sát ở các nơi trên thế giới, nghiêm ngặt giám sát công việc xong rồi, cũng đã mời chuyên gia gỡ bom, đặc biệt kiểm tra nơi đó, tất cả bình thường ————"
"Các người ra ngoài trước đi" Daniel bảo bọn họ.
"Vâng ————" Mọi người cùng đi ra ngoài.
Daniel quay đầu lại, nhìn Hàn Văn Hạo chân thành nói: "Hàn Tổng Tài, anh thật sự muốn cùng Trác Bách Quân phân cao thấp sao? Anh có nghĩ tới, chuyện này hẳn nên nói cho một người biết hay không ?"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, im lặng ngồi trên ghế sa lon, không nói được lời nào.
"Anh cần đem chuyện này, nói cho cha của anh, dù sao Trác Bách Quân cũng là con của ông ấy, một người cha đối với con của mình, đều có kỳ vọng cao hơn với mẹ, dĩ nhiên chúng ta không có cách nào hóa giải cái gì, nhưng chuyện này, không phải nên để cho bác Hàn, cho con mình một lời giải thích sao? Loại oan oan tương báo, đến khi nào mới dứt?" Daniel nhìn Hàn Văn Hạo khổ tâm khuyên.
Rốt cuộc, Hàn Văn Hạo ngẩng đầu lên, nhìn Daniel, giống như người tri kỹ tốt nhất trong đời, nói: "Daniel, nếu cha của anh, đã từng làm thương tổn một phụ nữ, mà người phụ nữ đó, vẫn yêu ông ấy, có lẽ người phụ nữ kia vẫn yêu cho đến giờ, nhưng ông ta phát hiện, bởi vì sai lầm năm đó, làm cho người phụ nữ kia ôm hận ra đi, cuối cùng đã bị người ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ ૮ɦếƭ, anh cảm thấy cha của tôi sẽ làm thế nào?"
Daniel nhìn Hàn Văn Hạo, người đàn ông này gánh trách nhiệm nặng nề, ánh mắt rối rắm, có chút đau lòng, hắn cúi đầu, im lặng không lên tiếng.
Trong hai tròng mắt Hàn Văn Hạo xẹt qua một chút tức giận và đau lòng, lại chậm rãi nói: "Có lẽ người đời, cũng rất nhiều cảm giác, tôi cũng muốn đem chuyện này, nói cho cha tôi biết, để cho ông ấy gánh chịu một phần trách nhiệm, nhưng ông ấy khác với mẹ của tôi, ông ấy yêu dì Văn Giai, yêu khắc cốt ghi tâm như vậy, giống như tình yêu của tôi và Hạ Tuyết, những năm tháng tuổi già của ông ấy, tôi có thể nói cho ông ấy biết tất cả sao? Mặc dù tôi cũng không định che giấu ông ấy"
Daniel ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo cắn răng, hai mắt rưng rưng, Ⱡồ₦g иgự¢ phập phồng mãnh liệt, nói: "Mà tôi không muốn cha của tôi, có thể sẽ giống mẹ của tôi, khi biết được sự thật, sẽ kết thúc tính mạng của mình, đó là vì cái gì? Đó là không thể chịu đựng nổi đau trong cuộc đời. Tôi cũng đau lòng cho dì Văn Giai, bởi vì mẹ tôi nhất thời yếu đuối, mà tạo ra chuyện đau khổ nhất trong cuộc đời người, cho nên tôi biết tất cả chuyện Trác Bách Quân làm, bao gồm tàn nhẫn hủy diệt đứa con của tôi trong bụng Thư Lôi như vậy, sau đó Gi*t Hạ Tuyết và Hi Văn. Thận trọng, từng bước, lòng dạ cũng tàn nhẫn như vậy ———— Hắn có nghĩ tới hay không, chúng tôi cùng một cội sinh ra? Tôi lần lượt lựa chọn tha thứ, tôi còn phải nhượng bộ thế nào nữa? Mọi chuyện hôm nay, cũng bởi vì hai chữ thù hận mà khiến cho nhiều người bị tổn thương như vậy ———— Cũng bởi vì thù hận mà khiến cho tất cả mọi thứ, đáng lẽ tốt đẹp, tất cả đều tan vỡ ———— Vận mệnh của tôi, lúc mẹ của tôi biến thành người sống đời thực vật, tất cả đã vỡ nát. Tôi thống hận chính mình, hận tôi nhất thời mềm lòng, muốn cho người anh em này một chút thời gian, để cho Tĩnh Đồng ở lại bên cạnh hắn, nhưng cuối cùng tôi mất đi một thuộc hạ thân tín. Ngay cả Tĩnh Đồng, hắn cũng đành lòng sát hại ———— Nếu hôm nay tôi lại mềm lòng nữa, để cho người bên cạnh tôi, chịu đả kích, tôi phải làm thế nào để không phụ công dưỡng dục của cha mẹ tôi nhiều năm? Làm thế nào để không phụ lòng của những thuộc hạ, vẫn trung thành với tôi? Nếu anh là tôi, anh có dũng khí nói cho người đã chịu đủ đả kích, rủ lòng thương xót với mạng sống của cha mình không? Cho dù ông ấy đã từng phạm phải lỗi lầm gì, ông ấy cũng là cha của tôi ———— Tôi muốn bảo vệ cha của tôi mà thôi, cho dù trong chuyện này, chúng ta làm thế nào để hóa giải thù hận, tôi cũng muốn tạm bảo vệ cha của tôi, bởi vì tôi sắp mất đi mẹ của tôi, tôi không muốn cha của tôi, lại chịu đựng mọi thứ nữa. Bao nhiêu năm trước, ông ấy có lỗi gì? Lỗi chính là ông ấy chân thành yêu một cô gái ————"
Daniel cắn hàm răng, hai mắt đỏ thắm, thở dài một hơi.
Trong tròng mắt Hàn Văn Hạo, lóe lên một cỗ hận thù mãnh liệt, gương mặt co giật, nhớ bộ dáng đáng thương của mẹ nằm ở trên giường, tim của hắn chợt đau nhói, đau lòng nói: "Tôi làm sao không biết, Trác Bách Quân đã từng chịu tổn thương, khó có thể phai mờ ———— Chính bởi vì thương tiếc một chút, tôi bỏ qua nổi hận Gi*t vợ con tôi, thử cùng hắn tiếp xúc, bởi vì cùng một cội sinh ra, muốn trả lại cho hắn một cuộc sống tươi sáng ———— Rót cho hắn dòng máu mới hoàn toàn ———— Tôi có thể cho hắn tất cả, bắt đầu từ tôi ———— Tôi thay cha mẹ của tôi, gánh chịu một chút. Tôi thay cha mẹ của tôi chuộc tội ———— Nhưng hắn bị thù hận che mờ hai mắt ———— Nếu bây giờ, tôi không đánh tan chuyện này, thù hận sẽ kéo dài đời đời kiếp kiếp, cho dù tôi bất chấp tất cả, bao gồm tính mạng của tôi. Tôi cũng muốn ngăn chặn thù hận lần này ————"
Rốt cuộc, Daniel đã hiểu rõ, ngẩng đầu, lo lắng nhìn Hàn Văn Hạo, nói: "Anh muốn làm gì?"
Hai mắt Hàn Văn Hạo rét lạnh, nắm chặt tay vịn ghế sa lon, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Chúng tôi đều phải từ trong thế giới của nhau, đứng ra. Tìm ra nguyên nhân gốc rễ cuối cùng của thù hận này ———— Thời gian đã tới rồi, tất cả mọi chuyện cuối cùng sẽ được giải quyết ————
Daniel không hiểu nhìn hắn.
Hàn Văn Hạo ngẩng mặt lên, lại im lặng không lên tiếng, để cho giờ khắc cuối cùng này, giao phó cho thời gian thôi.