Sáng sớm! Tuyết ngừng rơi, ngoài cửa sổ hoa mai, nở rực rỡ, nở rộ trong tuyết trắng phau phau một chút màu hồng.
Sáng sớm, những người giúp việc, dẫn theo cô bé Hi Văn mặc chiếc váy dài nhỏ, viền lông thỏ, mang theo cái bình nhỏ, đạp tuyết thật dầy, chạy đi hái hoa mai, Trang Minh Nguyệt lo lắng Hi Văn bị lạnh, đứng ở bên này sân, mỉm cười phân phó người giúp việc: "Chăm sóc Tôn tiểu thư thật tốt ——— Đừng để cho nó bị lạnh, lúc này, khí trời không tốt lắm, gió rất lớn"
"Vâng!" Người giúp việc mỉm cười đáp lời, liền cùng Hi Văn đi tới rừng hoa mai.
Hàn Trung Trí cũng mặc áo khoác dầy cộm nặng nề, đi ra, nhìn ánh nắng sớm, bóng dáng cháu gái chạy nhảy, ông ta không nhịn được cười một tiếng, hai tay chấp phía sau, vừa đi xuống bậc thang, vừa nhìn Trang Minh Nguyệt nói: "Theo tôi đi một chút đi, vợ chồng chúng ta đã thật lâu không có tản bộ rồi, tối hôm qua, tuyết rơi nhiều như vậy, cảnh sắc nhất định không tệ ———"
Trang Minh Nguyệt sửng sốt nhìn bóng lưng chồng đạp tuyết dầy cộm nặng nề, đi về phía trước, hai tròng mắt của bà đỏ lên, cũng mỉm cười đi xuống bậc thang, đi tới bên cạnh Hàn Trung Trí, nhưng vì bước chân quá mau, không cẩn thận té ngã, Hàn Trung Trí liền nhanh chóng đỡ bà, ở trong gió rét, nhìn gương mặt dịu dàng động lòng người của vợ, trong tròng mắt có chút dịu dàng và thiện lương, ông ta chậm rãi cười một tiếng, liền vươn tay nhẹ dìu bả vai bà, cùng bà bước đi.
Trên mặt tuyết, bước chân thỉnh thoảng quấn quít, thỉnh thoảng chồng lên nhau chung một chỗ, lưu lại dấu chân năm tháng!
Hạ Tuyết nằm ở trên giường mềm mại, tỉnh lại, cũng đã thấy Hàn Văn Hạo đứng kính toàn thân trước, mặc quần tây đứng màu đen, khoác áo sơ mi trắng, đang cài từng cúc áo sơ mi của mình, ánh nắng sớm quét vào cửa sổ, xẹt qua bóng dáng của hắn, khúc xạ trên khuôn mặt kiên nghị của hắn, hai tròng mắt xẹt qua một chút dịu dàng, hoàn mỹ như thế ——— Lòng của cô chợt tràn đầy, phát hiện loại cảm giác này, nhẹ nhàng giống như đắm chìm trong mật ngọt, nghĩ tới đây, ánh mắt cô đột nhiên ௱ôЛƓ lung, nhấc lên chăn, có chút làm nũng, đứng ở trên giường, từ sau lưng ôm lấy cổ của Hàn Văn Hạo, hôn thật sâu trên mặt hắn.
Hàn Văn Hạo cười một tiếng, nhìn Hạ Tuyết trong kính toàn thân, ôm mình, bộ dáng mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, thật sự mê người, hắn vừa cài cúc áo ống tay áo, vừa quay đầu, hôn một cái lên môi của cô, thương yêu quan tâm nói: "Không ngủ thêm chút nữa?"
"Không ngủ nữa ———" Thật ra khuôn mặt Hạ Tuyết vẫn có chút lim dim, dính vào cổ của hắn, nói: "Buổi trưa phải quay một cảnh diễn đối thủ với Trầm Ngọc Lộ ———"
Hàn Văn Hạo nghe được ba chữ Trầm Ngọc Lộ, ánh mắt chợt lóe lên mãnh liệt, rồi xoay người, con mắt dịu dàng, ôm Hạ Tuyết, nhẹ giọng nói: "Tối hôm qua mệt như vậy, không bằng nghỉ ngơi một ngày đi, anh cho người đi tổ diễn kịch của em nói một chút?"
"Không được!" Hạ Tuyết phản đối mãnh liệt Hàn Văn Hạo ngăn lại công việc của mình, nói: "Đây là công việc của em, em phải hoàn thành nó thật tốt! Chỉ cần anh ngoan ngoãn không chọc thêm xì căng đan gì cho em nữa, vậy thì đủ rồi."
Hàn Văn Hạo nhướng mày, đột nhiên ôm lấy cả người cô, áp cô lên giường, cúi đầu, dùng chóp mũi anh tuấn mình, dán vào chóp mũi nho nhỏ của cô, hai mắt nóng rực, bá đạo nói: "Em nói cái gì? Anh chọc xì căng đan cho em sao? Còn chưa tin anh?"
Hạ Tuyết nghe vậy, liền ôm cổ của hắn nói: "Nghe nói ——— Trên thế giới này, mỗi một loại đồ đều có một thời hạn bảo đảm chất lượng! Không biết tình yêu của chúng ta có thể bảo đảm chất lượng được bao lâu?"
Hàn Văn Hạo nghe những lời này, hơi ngửa đầu, suy nghĩ một chút, mới cúi đầu nhìn Hạ Tuyết thật lòng nói: "Lâu như trời, đất!"
"Tới đây!" Hạ Tuyết nghe ấm áp, dùng môi đỏ của mình, hôn môi mỏng khêu gợi của hắn, Hàn Văn Hạo cũng thuận thế hôn lên môi của cô, đầu lưỡi xông nhẹ vào cùng với cô triền miên hôn nhau, trong hơi thở phát ra kích tình cuồng nhiệt, trêu chọc toàn thân Hạ Tuyết nóng lên, hưởng thụ Ⱡồ₦g иgự¢ kiên cố của hắn, đè ở trên bộ иgự¢ sữa mềm mại, truyền tới một chút cảm xúc mê người, cô vẫn đón nụ hôn của hắn, hai tay nhẹ nhàng ma sát ở sau lưng hắn, thậm chí đến cuối cùng, hai tay duỗi tới áo sơ mi của hắn, cởi xuống cúc áo thứ nhất trên cổ hắn.
Hàn Văn Hạo đột nhiên cười khẽ, hai mắt hơi chớp một cái, nhẹ nhàng rời đi nụ hôn kia, nắm bàn tay nhỏ bé, chậm rãi cưng chìu nói: "Đã đến giờ, hôm nay anh có một cuộc họp quan trọng ———"
Hạ Tuyết chu miệng, đột nhiên lật người một cái, đè trên người Hàn Văn Hạo, lại hôn lên môi mỏng của hắn, muốn ϲởí áօ sơ mi của hắn, Hàn Văn Hạo cười nhỏ, đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt của cô, tùy ý để cô cởi từng cúc áo áo sơ mi của mình, lại đưa ra tay dò vào Ⱡồ₦g иgự¢ của mình, khẽ vuốt ve, như trêu chọc, Dụς ∀ọηg của hắn chợ bị khiêu khích, hai tay cách lớp áo ngủ mềm mại của cô, khẽ vuốt ve cái ௱ôЛƓ của cô, cuối cùng nhẹ tay vén lên váy ngủ của cô, dò vào trong váy ngủ tơ tằm khêu gợi, nhẹ xoa da thịt mềm mại trên bắp đùi cô ———
"Ưmh———" Hạ Tuyết rất yêu thích hắn vuốt ve, nhẹ thở gấp ra tiếng, Hàn Văn Hạo lập tức xoay người, đè cô lên giường, kéo áo ngủ của cô xuống, khẽ cắn điểm nhỏ màu hồng trên иgự¢ của cô, ʍúŧ, đầu lưỡi trêu chọc ——— Hạ Tuyết ngẩng đầu lên, ôm cổ của hắn, hưởng thụ.
Hàn Văn Hạo nhanh chóng cởi bỏ y phục của mình, tách hai chân của cô ra, lập tức áp vào trong thân thể cô, mạnh mẽ tiến vào, rút ra.
"A ———" Hạ Tuyết ôm cổ của hắn, để mặc cho hắn tiến thẳng vào, làm cho thân thể của mình lên xuống lắc lư theo nhịp, sáng sớm một vòng tiến thẳng vào, mang đến cho cô cảm giác hưng phấn, cô không nhịn được giơ cao đầu, hôn lên môi mỏng Hàn Văn Hạo, hai người cuồng nhiệt tiến thẳng vào, ngọt ngào ôm hôn, ngay cả chiếc giường, cũng phát ra tiếng mê tình theo nhịp điệu.
Thời gian khá dài, hơi thở hai người càng lúc càng phát ra nặng nề, Hàn Văn Hạo tiến sâu vào càng lúc càng nhanh, Hạ Tuyết nắm chặt ra giường, tách ra hai chân, kêu nhỏ———"Văn Hạo———"
"Hả?" Hàn Văn Hạo nhanh chóng tiến vào, nặng nề thở dốc, đáp lời, lại khó chịu giữa hai chân thần bí hấp dẫn của cô, mạnh mẽ nhanh chóng tiến sâu vào!
Hạ Tuyết không có cách nào nói nữa, chỉ ôm cổ của hắn, trong ánh nắng sớm, từng đợt thở gấp, lắc lư.
Buổi sáng này, hai người ngọt ngào, cuồng nhiệt bắt đầu.
Kích tình đi qua, Hạ Tuyết đến phòng tắm, tắm một cái, mặc áo len màu trắng bó sát người cổ chữ V sâu, quần ống loe màu xanh dương, áo khoác lông chồn, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, đứng ở trước bàn trang điểm, cầm một chiếc nhẫn ngọc bích mười mấy Karla, đeo vào trên ngón trỏ tay phải của mình, cô đột nhiên có chút ủy khuất nhìn ngón áp út trống rỗng, trong lòng của cô hơi kêu gọi: tôi thật sự rất muốn gả cho Hàn Văn Hạo a ———
Hàn Văn Hạo đã mặc vào âu phục màu đen, từ phía sau ôm Hạ Tuyết, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn ngọc bích trong tay cô, hôn nhẹ chiếc cổ mềm mại của cô, cảm động hỏi: "Thế nào? Không thích chiếc nhẫn này? Để lúc nào, anh và em đi tiệm châu báu lựa chọn chiếc mới nhất?"
Vẻ mặt Hạ Tuyết hơi thất vọng, nhưng vẫn miễn cưỡng mỉm cười nói: "Ừ———"
"Đi thôi———" Hàn Văn Hạo ôm khẽ Hạ Tuyết, hôn lên môi cô, nói: "Không nên để lỡ thời gian, anh còn xử lý một ít chuyện trong nhà ———"
"Chuyện gì?" Hạ Tuyết lập tức quay đầu, nhìn Hàn Văn Hạo nói.
Trên mặt Hàn Văn Hạo xẹt qua một chút nụ cười tà mị, nói: "Tối hôm qua ——— Có người đối với anh thế nào, đương nhiên, anh muốn chăm sóc lại cho hắn thật tốt ———"
"Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Hạ Tuyết đột nhiên ngạc nhiên hỏi Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo không trả lời, mỉm cười nói: "Đoạn thời gian trước, không phải trong giới phim ảnh sản xuất một bộ phim hình sự trinh thám “Vô Gian đạo”?"
"A ———" Hạ Tuyết nhìn hắn, ngây ngốc đáp lời.
Trên mặt Hàn Văn Hạo xẹt qua một chút đắc ýcó mùi vị giang hồ, chợt nhíu mày nói: "Trong đó có một câu nói rất kinh điển ——— là gì?"
Hạ Tuyết cau mày nhìn hắn.
Hàn Văn Hạo cũng suy nghĩ một chút, mới nhớ lại, nhịn không được cười lên một tiếng, nói: "Đúng ——— Câu này ——— Đi ra ngoài lăn lộn, sớm muộn phải trả giá!"
Phốc! Hạ Tuyết không nhịn được cười lên tiếng, nhìn hắn.
Hàn Văn Hạo ôm lấy Hạ Tuyết, vô cùng thần bí đi ra khỏi cửa phòng, vừa vặn nhìn thấy hai tên đáng ghét Hàn Văn Kiệt và Hàn Văn Vũ, cũng đang nói nói cười cười đi ra, lại nhìn thấy anh cả và Hạ Tuyết làm lành nhanh như vậy, bọn họ sửng sốt.
Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn chòng chọc bọn họ một cái, lấy tư thái của một người chiến thắng, ôm lấy Hạ Tuyết, giả vờ không nhìn thấy bọn họ, xoay người đi xuống lầu.
"Sao lại làm lành nhanh như vậy?" Hàn Văn Vũ thật sự tức giận, nhìn anh trai và chị dâu nói!
Hàn Văn Kiệt cũng có chút mất mát, nhìn đôi uyên ương trước mặt ———
Trong lúc Hàn Văn Hạo ôm Hạ Tuyết đi xuống lầu thì chậm rãi xoay người lại, nhìn hai em trai một cái, thái độ rất đồng tình, hai người bọn họ nhìn ánh mắt kia của anh trai, lập tức cảnh giác!
Phòng ăn nhà họ Hàn, người giúp việc đi tới đi lui, bận rộn, một lát mang sữa tươi, một lát mang điểm tâm sáng, từng món đặt trên bà ăn ——— Ở phòng ăn cách đó không xa, một chiếc TV màn hình phẳng thật to, đang phát tin tức giải trí, đây là một thói quen của Hàn Văn Vũ lúc ở nhà dùng cơm, mọi người cũng chấp nhận thói quen của hắn.
Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt, cùng ba anh em và Hạ Tuyết cùng im lặng không lên tiếng, dùng cơm, Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt ngồi ở bên cạnh, một người uống sữa tươi, một người ăn cháo, đều mang thái độ vô cùng đề phòng nhìn anh cả phía đối diện!
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ rất chăm chú cầm cái muỗng, múc cháo ăn.
Tròng mắt của Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt hơi híp lại, Hạ Tuyết cũng có chút ngạc nhiên nhìn Hàn Văn Hạo.
Hai người Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt cũng có chút ngạc nhiên nhìn ba anh em này, hỏi: "Các con có chuyện gì? Bình thường về nhà giống như con gà đá nhau, hôm nay ở chung hòa thuận như vậy, cha thật sự không quen ———"
Ba anh em cũng không lên tiếng, vẫn dùng điểm tâm.
Đúng 9 giờ sáng! Biên tập viên đài tin tức giải trí, dẫn một chương trình giải trí trong TV màn hình phẳng, tay cầm một phần tài liệu, nhìn ống kính mỉm cười nói: "Chào mọi người buổi sáng! Hôm nay là một ngày mới, hơn nữa hôm nay ánh nắng rất rực rỡ, mặc dù không thích hợp để xuất ngoại du lịch, nhưng có thể xoay người bước bên ngoài, ngắm cảnh tuyết một chút, nhưng cho dù mọi người có lưu luyến phong cảnh đầy xuân sắc ở bên ngoài thế nào, thì trước hết phải nghe xong tin tức giải trí rất lớn của hôm nay! Nghe nói tối hôm qua, công ty điện ảnh và truyền hình one-king tổ chức buổi tiệc cốc-tai thật long trọng, mời các Đạo diễn lớn và rất nhiều Thiên vương, siêu sao cùng tham dự buổi tiệc, một là vì chức mừng ngôi sao mới của Hollywood ký hợp đồng với one-king, hai là chức mừng Hàn Văn Vũ đoạt tân tấn ảnh đế giải thưởng Bách Hoa ———"
Mọi người không nhịn được, xem tin tức này!
"Đang lúc ánh mắt mọi người cũng chú ý đến tiệc cốc-tai long trọng thì một phóng viên giải trí lại chụp được tấm ảnh của tân tấn ảnh đế Hàn Văn Vũ lúc rời đi, hắn cư nhiên mang theo một nữ ngôi sao say rượu, nghỉ đêm tại một phòng tổng thống khách sạn, vượt qua ba giờ!"
"Té ghế ————" Hàn Văn Vũ “phụt” một tiếng, đem cháo trong miệng phun ra, hai mắt trợn to khi*p sợ, nhìn một kênh giải trí quả thật cắt vào một hình ảnh mơ hồ, mình có chút say, khoác bả vai một nữ ngôi sao, đi vào đại sảnh khách sạn! !
"Văn Vũ! ! Có chuyện gì xảy ra?" Sắc mặt của Hàn Trung Trí lạnh lẽo nhìn đứa con thứ hai nói: "Cha vừa muốn giới thiệu thiên kim của Lưu đổng cho con quen biết, con lại làm ra tin tức như vậy! Lúc trước đồng ý để cho con đóng phim, con đã hứa với cha, tuyệt đối không quan hệ nam nữ bừa bãi! ! Con làm mất hết mặt mũi nhà họ Hàn chúng ta! !"
"Cha! ! Chuyện này căn bản không phải như thế! ! Cô ấy uống rượu say, con đưa cô ấy về khách sạn mà thôi! ! Làm gì có chuyện ba giờ! ! Lúc ấy con đưa cô trở về, không có người nào biết, ở đâu xuất hiện tin tức như vậy, làm phá vỡ hình tượng của con! Người hâm mộ của con làm thế nào?" Hàn Văn Vũ oan uổng kêu lên!
Hàn Văn Hạo cảm thấy sáng nay ăn cháo rất ngon, liền nâng cái chén lên, nét mặt không thay đổi, múc thêm một chén cháo nữa.
Hàn Văn Kiệt lập tức ngẩng đầu nhìn anh trai, vừa muốn nói chuyện, vào lúc này điện thoại di động vang lên, hắn ngạc nhiên nhận điện thoại, thấy số của vợ, nói: "Lúc này ở nước ngoài không phải là gần sáng sao? Tại sao em gọi điện thoại lúc này vậy?"
Mộng Hàm tức giận đến ruột cũng uốn éo thành một đoàn, gào lên với Hàn Văn Kiệt: "Anh khỏe không, Hàn Văn Kiệt! ! Anh thật quá đáng! !"
Sắc mặt của Hàn Văn Kiệt lạnh lẽo, có chút căng thẳng nhìn cha đang mắng anh hai, anh hai vội vã giải thích, ngay cả mẹ cũng mắng, hắn có chút sốt ruột hỏi: "Thế nào?"
Mộng Hàm tức giận khóc to lên, nói: "Chúng ta mới kết hôn không bao lâu, anh lại đi chung với nữ y tá? Còn tới chỗ ở của người ta? Cùng người ta ôm ấp? Em muốn ly hôn! ! Anh thật quá đáng! Em theo anh nhiều năm như vậy, em tin tưởng anh như vậy! !"
Hàn Văn Kiệt lập tức nghiêm túc nói: "Làm sao có thể? Em còn không hiểu anh sao? Anh làm sao cùng nữ y tá ở chung một chỗ, hôm đó anh đến phòng cô ấy, là lấy một cái đĩa nhạc kịch!"
Hắn chỉ buộc miệng nói ra, Hàn Trung Trí vừa nghe, hai mắt giận dữ, nóng lên đứng nhìn đứa con thứ ba nói: "Con lại làm ra chuyện gì nữa?"
"Không có ———— Cha!" Hàn Văn Kiệt nhìn cha, vội giải thích! !
"Các con giống nhau, hai đứa muốn làm cho cha tức ૮ɦếƭ phải không?" Hàn Trung Trí tức giận hét to, ném cái muỗng vào trong chén!
"Không có! !" Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt cùng nói xong, lập tức rất ăn ý nhìn anh trai! !
Vẻ mặt Hàn Văn Hạo bình tĩnh nhìn hai tên đáng ghét, nói: "Anh rất đồng tình với các chú, về sau đừng như vậy nữa! Em ơi, đi thôi!"
Hắn vừa nói xong, liền cầm khăn ăn, lau miệng, nắm tay Hạ Tuyết với vẻ mặt đang khi*p sợ, cùng nhau đi ra ngoài! !
"Anh đứng lại đó cho em! ! Có phải là anh hay không?" Hàn Văn Vũ tức giận đến sắc mặt đỏ lên, nhìn theo anh cả gào thét: "Em vẫn còn xử nam!"
"Chú nói mà không biết xấu hổ?" Hàn Văn Hạo ôm lấy Hạ Tuyết cười một tiếng, hai mắt xẹt qua một chút hả hê, đi ra khỏi phòng, Hạ Tuyết có chút lo lắng nhìn hắn nói: "Anh làm như vậy thật quá đáng!"
"Anh đã hạ thủ lưu tình rồi !" Hàn Văn Hạo ôm lấy Hạ Tuyết ngồi vào chiếc Rolls-Royce, liền không nhịn được, đem cô ôm vào trong lòng, hôn lên môi của cô, tay dò vào hông của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, hai mắt chợt lóe, nhìn em trai đi tới, hắn lập tức phân phó tài xế: "Lái xe!"
"Anh cả ————" Hàn Văn Vũ tức giận đứng ở cửa, nhìn người này cho xe đi mất, kêu to!
"Em thật sự không có cùng nữ y tá ở chung một chỗ, không tin anh hỏi anh cả đi ———— Nhất định là hắn làm ra ————" Hàn Văn Kiệt cũng đứng ở cửa, nhìn chiếc xe kia đã biến mất ở trong cảnh tuyết, sững sờ, cùng anh hai thở dài, vừa muốn xoay người, trên ban công đối diện cửa chính phòng anh cả, vào lúc này đột nhiên rơi xuống một thùng nước, tất cả hắt lên trên người hai anh em bọn hắn, còn mang theo bó hoa hồng thật khó coi ngày hôm qua, rốt cuộc bọn họ sửng sốt, ướt dầm dề đứng tại chỗ, mới phát hiện, ngày hôm qua anh cả kiên trì muốn lấy bó hoa kia, chính là vì giờ khắc nhục nhã này! Cái người này thật đáng sợ! ! Một bên hắn vừa dụ dỗ vợ, một bên vừa tính kế với anh em bọn họ thế nào! ! !
"A ————" Hàn Văn Vũ tức giận đến bể phổi, hét to!