Hắn nhìn chằm chằm tấm hình này, lặng yên nhìn Tĩnh Đồng trong hình, cười thật hạnh phúc, ở trên người của cô, hắn cảm thấy, có lẽ hạnh phúc rất đơn giản, ánh mắt hắn xẹt qua một tia bất đắc dĩ, đột nhiên nghe được sau lưng có tiếng động, hắn hơi xoay người, nhìn thấy phòng ngủ, phòng khách và phòng bếp nhỏ nối liền thành một ngôi nhà nhỏ, khắp nơi đều ấm áp, Tĩnh Đồng mặc áo len rộng cổ màu trắng, quần thể thao màu trắng, đang đứng ở trước tủ bếp, cẩn thận bưng ra một nồi cháo, đặt trên bàn ăn phòng khách nhỏ, rồi xoay người đem trứng chiên và bánh mì đặt trên bàn ————
Hai tròng mắt Trác Bách Quân xẹt qua nụ cười, thừa dịp cô xoay người đi vào phòng bếp, vừa mặc quần vào, vừa bước xuống giường, nắm áo sơ mi, khoác lên người, cũng không cài nút, đi đến bên cạnh Tĩnh Đồng, từ phía sau cô, nhẹ nhàng ôm ————
Mặt của Tĩnh Đồng đỏ lên, có chút sợ, cảm thấy kích tình đi qua, có chút sợ đối mặt thực tế, cô cũng không dám quay lại, chỉ cúi đầu, vội vàng muốn rửa chén ————
Trác Bách Quân cúi đầu, hôn nhẹ cổ của cô, cảm động, cưng chìu nói: "Thế nào? Tối hôm qua còn rất tốt mà ————"
Tĩnh Đồng lập tức xoay người, nhìn Trác Bách Quân vội nói: "Anh không cần chịu trách nhiệm với em đâu ————"
Trác Bách Quân nhìn cô, nhíu mày, nói thẳng: "Ai muốn chịu trách nhiệm với em? Chỉ một buổi tối? Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em sao ? Vậy tôi phải chịu trách nhiệm với bao nhiêu cô gái đây ?"
Trong lòng của Tĩnh Đồng tối sầm lại, có chút ủy khuất vội vàng cúi đầu.
Trác Bách Quân đột nhiên cười một tiếng, nhẹ nâng cằm của cô, dịu dàng nói: "Thế nào? Nghe tôi nói như vậy, em thất vọng sao ?"
"Em ———— Không có ————" Tĩnh Đồng vội vàng cúi đầu, không muốn thừa nhận ————
"Còn nói không có?" Trác Bách Quân lập tức ôm chặt cô, khẽ hôn môi nhỏ của cô, ở bên tai của cô, giống như nói lời thì thầm sau khi kích tình qua đêm qua, nhỏ giọng nói: "Tôi chịu trách nhiệm với em ———— Cả đời ———— Chỉ cần em đồng ý ————"
Tĩnh Đồng không khỏi cười khẽ, cúi đầu lầu bầu nói: "Em không tin ————"
Trác Bách Quân khẽ cắn vành tai của cô, tay không nhịn được vuốt ve sau lưng cô, xoa nhẹ cái ௱ôЛƓ của cô, nói đùa với cô: "Vậy em phải chịu trách nhiệm với tôi ?"
"Không để ý tới anh ————" Mặt của Tĩnh Đồng đỏ lên, sau đó đẩy nhẹ hắn ra, nói: "Đi rửa mặt một chút đi ————"
Trác Bách Quân cười khẽ, sau đó xoay người, vừa đi vào toilet, vừa nói: "Đem tất cả hình có liên quan đến Ex. Boyfriend em dán bên giường đều gỡ xuống cho tôi ———— Sau này tôi đến đây, không muốn nhìn thấy nữa ————"
Tĩnh Đồng đột nhiên cười nhỏ, lại không lên tiếng, Trác Bách Quân cũng cười một tiếng, đi vào phòng tắm, liền nhìn thấy trên bồn rửa tay, để một ly thủy tinh trong suốt hoàn toàn mới, trên ly để một cây bàn chãi đánh răng, trên bàn chãi đánh răng đã quét kem đánh răng màu xanh dương trong suốt, hắn hài lòng cười một tiếng, cầm bàn chãi đánh răng, chuyển giương nhìn một chút, rốt cuộc cầm cái ly, nhanh chóng đánh răng rửa mặt xong, thuận tiện tắm nước nóng, mặc quần áo vào, vừa dùng khăn lông trắng lau tóc đi ra, liền nhìn đến Tĩnh Đồng đang nửa quỳ ở bên giường, nghe lời đem hình trên tường, gỡ xuống, động tác giống như một con mèo, thắt lưng lõm xuống khêu gợi, cái ௱ôЛƓ tròn hơi nhếch lên, hắn nhìn bộ dáng khêu gợi của cô, đột nhiên đi tới phía sau của cô, cũng quỳ trên giường, nhẹ nhàng hôn cái ௱ôЛƓ của cô ————
Tĩnh Đồng sững sờ, hai tay nhẹ tì vào trên tường, không dám động cử động.
Trác Bách Quân nhẹ nhàng lột cái quần của cô xuống, lộ ra cái ௱ôЛƓ hoàn mỹ, khêu gợi, hắn nhẹ nhàng hôn, thậm chí nhẹ nhàng hướng giữa hai chân khẽ liếm, một trận kích thích mãnh liệt tiến vào thân thể, Tĩnh Đồng thở hổn hển, không dám cử động, để mặc cho hắn khẽ ʍúŧ lấy, chỉ đành phải nhắm lại hai mắt hưởng thụ cảm giác thân thể bị kích thích ———— Trác Bách Quân bị trêu chọc dựng đứng cực nhanh, hắn lập tức ngồi dậy, từ phía sau mạnh mẽ tiến vào thân thể của cô ————
"A ————" Tĩnh Đồng dựa nhẹ vào trên tường, tay nắm chặt hình Ex. Boyfriend, vo thành một nắm.
Trác Bách Quân ôm chặt hông của cô, chỉa vào cái ௱ôЛƓ của cô, kích động tiến vào, từng trận đánh thẳng vào, cô căng đầy bao quanh mình thật chặt, kích thích liên tiếp, hắn mạnh mẽ đâm vào, Tĩnh Đồng nhẹ nhào vào trên tường, hưng phấn kêu nhỏ ————"Tổng giám ————"
"Gọi tên tôi ————" Trác Bách Quân nắm chặt hông của cô, vẫn trận trận tiến vào, thậm chí xuất thần hỏi: "Thích không? Vui không?"
"Ừ————" Thân thể Tĩnh Đồng nhấp nhô cực nhanh, Trác Bách Quân cúi người, hôn lên cổ của cô, khi tiến vào, hai tay nắm chặt bộ иgự¢ to lớn của cô, ở bên tai của cô động tình nói: "Tôi thích em ———— Tĩnh Đồng ————"
Cô đột nhiên cảm động cười một tiếng, hai mắt rưng rưng.
Hai người động tình đi qua, Trác Bách Quân ôm khẽ Tĩnh Đồng ngồi trên đùi của mình, vừa hôn nhẹ vành tai của cô, vừa nhìn bàn tay nhỏ bé thon dài mềm mại của cô, cuốn lên một phần bánh mì sandwich, đưa đến bên môi của mình, hắn khẽ mỉm cười, cắn một cái, nhai khẽ mới nói: "Em rất giống một cô vợ nhỏ ————"
"Em vốn phải lập gia đình ————" Tĩnh Đồng vừa nói xong, cũng đã thấy Trác Bách Quân mất hứng, cô khéo léo nói: "Về sau em không dám ————"
Trác Bách Quân lại cười khẽ.
Tĩnh Đồng vừa đút bánh mì sandwich cho Trác Bách Quân ăn, vừa nhỏ giọng, cẩn thận hỏi: "Vậy———— chị Ngọc Lộ làm thế nào ———— Hai người ————"
"Chuyện này tôi sẽ xử lý ———— Em chỉ cần ở bên cạnh tôi là được! Tối nay nấu cơm cho tôi ăn!" Trác Bách Quân ra lệnh.
Tĩnh Đồng có chút vui vẻ quay đầu nhìn Trác Bách Quân nói: "Tối nay anh còn muốn tới đây? Thật không ?"
"Chúng ta mỗi buổi tối, cũng sẽ ở bên nhau ———— Cho dù ở nơi nào ————" Trác Bách Quân khẳng định nhìn cô nói! !
Mặt của Tĩnh Đồng đỏ lên, hai mắt rưng rưng, kích động nhìn Trác Bách Quân, đột nhiên ôm cổ của hắn, hôn lên môi hắn.
Trác Bách Quân thừa dịp cô hôn cuồng nhiệt, hai tay quét nhẹ bộ иgự¢ sữa của cô, có chút xung động nói: "Lại quyến rũ tôi phải không ?"
"Em không có ————" Tĩnh Đồng lập tức nhìn hắn, lắc đầu.
"Rõ ràng là vậy!" Trác Bách Quân lập tức ôm lấy Tĩnh Đồng đi đến trên giường ————
"Tổng giám ———— đừng ———— Có chút đau ————" Tĩnh Đồng hoảng sợ nói.
"Tôi sẽ nhẹ nhàng ————" Trác Bách Quân đè Tĩnh Đồng xuống giường, cùng cô triền miên, đang lúc này, bên giường điện thoại di động vang lên, hắn vừa cách lớp quần áo hôn Tĩnh Đồng, vừa nghe điện thoại ———"Ừ———"
"Hàn Văn Hạo! ! Mất tích! !" Giọng nói sâu kín của Trầm Ngọc Lộ truyền đến!
Trác Bách Quân lập tức đứng lên, hai mắt đông lại, nói: "Xác định không?"
"Xác định! !" Trầm Ngọc Lộ hưng phấn nói: "Người của chúng ta, đúng lúc đã xâm nhập Hàn thị rồi ———— Tôi cũng phải thừa cơ hội này, lấy tánh mạng của Hạ Tuyết! !"
"Ai vậy ————" Tĩnh Đồng không nhịn được, nhẹ giọng hỏi, Trác Bách Quân nhanh chóng khẽ che miệng của cô, Trầm Ngọc Lộ lập tức hỏi: "Ai vậy ?"
Trác Bách Quân để cho Tĩnh Đồng về công ty trước nửa giờ, hắn về nhà thay âu phục màu đen, áo sơ mi kẻ sọc màu hồng, xách theo cặp công văn, láy xe thể thao thắng gấp trước cao ốc one-king, vừa vặn nhìn thấy Hàn Văn Vũ cũng láy chiếc Jicha gần một tỷ của hắn, cũng dừng trước cao ốc, Trác Bách Quân mỉm cười nhìn hắn một cái, mới đi xuống xe, nhìn Hàn Văn Vũ nói: "Chào buổi sáng! Hàn Tổng Tài one-king chúng ta, hôm nay ngọn gió nào thổi tới? đi làm sớm như vậy, không cần cho dê nhà anh ăn sao?"
"Đi!" Hàn Văn Vũ mặc áo len màu xanh dương, cổ chưa V, quần dài đơn giản, bên ngoài khoác áo khoác màu đen dài đến gối, quấn chiếc khăn quàng cổ màu xanh lam, đi xuống xe, vừa mở máy báo động, vừa liếc mắt nhìn chiếc Ferrari của Trác Bách Quân nói: "Thằng nhóc anh được a! ! Có phải anh ở one-king tôi tham ô hay không? Có tiền như vậy! !"
"Đi! !" Trác Bách Quân cười nói: "Tôi dùng tiền one-king thưởng cho tôi mua cổ phiếu, anh dám vu oan cho tôi hả?"
Hàn Văn Vũ đột nhiên cười khẽ, vươn tay kéo chặt cổ của hắn nói: "Tôi luôn cảm thấy hai chúng ta giống như anh em! ! Chúng ta cuồng nhiệt yêu xe thể thao!"
Trác Bách Quân bật cười, đi lên bậc thang, mới nói: "Nếu yêu xe thể thao đều là anh em của anh, thật là tốt bao nhiêu?"
"Thật mà, lúc đầu tôi nhìn thấy anh, tôi cảm thấy anh là người của tôi!" Hàn Văn Vũ thoải mái đùa với.
"Ghê tởm anh quá đi!" Hai người vừa nói vừa cười đi vào thang máy, vừa muốn bấm thang máy, lại nghe có một giọng ngọt ngào kêu nhỏ: "Chờ một chút ————"
Hàn Văn Vũ tự mình nhấn mở cửa!
Lúc này Tĩnh Đồng đã đi làm, vừa đi đài truyền hình về, mặc đồng phục váy màu đen, ôm một cái hộp lớn đĩa tuyên truyền, đi vào thang máy, nhìn thấy Trác Bách Quân, mặt của cô đỏ lên, lại nhìn Hàn Văn Vũ, liền gật đầu cung kính nói: "Tổng Tài ————"
"Ừm! Ôm nhiều VCD như vậy, đi đâu hả ? Để xuống đi ————" Hàn Văn Vũ quan tâm nói.
Hai mắt Trác Bách Quân tràn đầy mập mờ nhìn Tĩnh Đồng.
Tĩnh Đồng đẩy mắt kính đen của mình, vội vàng nói: "Tôi mới vừa đến đài truyền hình, lấy phim tuyên truyền giải thưởng Bách Hoa lần này mang về, bởi vì chị Ngọc Lộ có diễn trong phim tuyên truyền, cho nên chị Lynda bảo tôi lấy thêm một chút ————"
Trác Bách Quân lập tức quay đầu nhìn Hàn Văn Vũ nói: "Đúng rồi! Giải thưởng Bách Hoa lúc nào thì cử hành! Cuối tháng tám! Còn có mười ngày! Lần này giải ảnh hậu, Trầm Ngọc Lộ tuyên bố chắc chắn!"
Hàn Văn Vũ nghe xong lời này, liền ngẩng đầu lên, vạch cằm không lên tiếng!
Trác Bách Quân tức giận nhìn hắn nói: "Tôi nói anh thế nào đây? Tổng Tài không có bộ dạng Tổng Tài, vậy coi như xong! Cánh tay còn chìa ra ngoài! Tôi biết Hạ Tuyết là người nhà họ Hàn các người, nhưng công việc là công việc, bây giờ Trầm Ngọc Lộ mới là người nhà của anh! ! Cô ấy tới lâu như vậy, giúp công ty chúng ta kiếm bao nhiêu tiền? Cũng không thấy anh chào đón cô ấy bao nhiêu!"
"Anh cũng đừng nói tôi!" Hàn Văn Vũ nhìn Trác Bách Quân cố ý nói: "Cả giới giải trí ai mà không biết, Tổng giám one-king anh vàTrầm Ngọc Lộ léng phéng? Bọn phóng viên săn ảnh cũng bắt đầu đào tin tức ở chung của các người, còn hỏi các người bao giờ kết hôn ! !"
"Cút!" Trác Bách Quân có chút cố kỵ nhìn Tĩnh Đồng một cái.
Tĩnh Đồng lập tức cúi đầu, không dám lên tiếng.
"Rõ ràng là vậy! Đừng chối! ! So với tâm hồn ngây thơ của tôi thì các người đã bị cái vòng tròn này này nhiễm bẩn! Tôi đi tìm Lynda mua cá trứng ăn! !" Hàn Văn Vũ nhìn thấy nghệ sĩ ở tầng lầu, liền đi ra ngoài, Trác Bách Quân vừa nhìn chằm chằm Hàn Văn Vũ đi ra thang máy, sau đó cửa thang máy đóng lại, hắn mới quay đầu nhìn vẻ mặt ngây ngô của Tĩnh Đồng nói: "Em lên lầu mấy? Vừa rối không nhấn ————"
"À? Nha ———— Cái đó ———— Ách ———— Lầu 38 ———— Không ———— Hai ———— Lầu 28 ————" Mặt của Tĩnh Đồng đỏ lên, vội vàng cúi đầu.
Nhưng Trác Bách Quân không cho cô lên tầng lầu như ý muốn, lại đến bên cạnh cô, đặt VCD của cô xuống, nhanh chóng ôm chặt eo nhỏ của cô, cúi đầu nói: "Hôn một chút ————"
"Không nên như vậy ———— Đây là trong thang máy?" Tĩnh Đồng lập tức đỏ mặt, đẩy nhẹ hắn ra.
"Để ý nó làm chi?" Trác Bách Quân ép Tĩnh Đồng trong thang máy, cúi đầu hôn, vừa ᴆụng đến môi của cô, mạnh mẽ, cuồng nhiệt hôn, nói: "Tôi nghĩ muốn ————"
"Đừng làm rộn ————" Tĩnh Đồng muốn tránh nụ hôn của hắn, lại bị hắn hôn nhẹ nơi cổ, khẽ cắn vành tai, cô không nhịn được, cười nhỏ, dịu dàng nói: "Đừng như vậy ————"
"Vậy tối nay ———— Tôi đến nhà của em ———— khi dễ em cho tốt ————" Trác Bách Quân vừa nói xong, hôn mạnh lên đôi môi mềm mại của cô, nói: "Đừng để ý tới người ta nói cái gì bên ngoài, tất cả mọi người cũng không biết, chúng ta rất ngọt ngào ———— Tôi chỉ yêu em ———— Hả?"
Tĩnh Đồng không nhịn được cười nhỏ, có chút xấu hổ nhìn hắn.
Trác Bách Quân nhìn thấy đã tới tầng lầu, chỉnh sửa lại tây trang, ho khan một tiếng, cửa thang máy mở ra, Tĩnh Đồng lập tức ôm lấy VCD, đi ra thang máy, Trác Bách Quân đưa tay véo nhẹ hông của cô, mặt của cô đỏ lên, giả vờ như không có cảm giác, cúi đầu đi ra ngoài, đi qua hành lang, đi vào sảnh nhỏ hội nghị, vừa đem VCD để xuống, xoay người một cái, cũng đã nhìn thấy Trầm Ngọc Lộ lạnh lùng xuất hiện trước mặt của mình, cô hít vào một hơi, lo sợ!
Trầm Ngọc Lộ mặc áo sơ mi màu đen, cổ chữ V khoét sâu, tay áo ren rộng rãi, quần ống đứng màu đen, tay cầm túi xách màu đỏ thẫm, từng bước đi đến trước mặt của Tĩnh Đồng, vẻ mặt khinh bỉ, cười châm biếm, nói: "Tối hôm qua ———— ở cùng Trác Tổng giám có vui không?"
Mặt của Tĩnh Đồng đỏ rần lên, hai mắt lóe lên ————
Trầm Ngọc Lộ chớp mắt, nhìn gương mặt tinh khiết, trơn mềm của Tĩnh Đồng, đôi mắt to ngây thơ, cả người tỏa ra một mùi hương tươi mát, ánh mắt cô ta thoáng qua hung ác oán hận, nghĩ tới Hạ Tuyết mặc dù đã sinh một đứa con gái, chẳng qua cũng chỉ mới 25 tuổi, nhìn thật thanh xuân vô hạn. Cô ta đột nhiên cười một tiếng, nhìn Tĩnh Đồng, cao giọng cảnh cáo: "Xem ra, hắn lại ăn hết một cô gái thanh xuân xinh đẹp ———— Hắn thích xử nữ, không phải xử nữ, hắn tuyệt đối không ᴆụng tới ———— Bởi vì hắn cảm thấy chỉ có xử nữ mới sạch sẽ giống như mẹ của hắn, từng cô gái, đều là vật thay thế cho mẹ hắn! !"
Tĩnh Đồng thở hổn hển, không dám lên tiếng, chỉ chớp mắt!
"Tự giải quyết cho tốt đi ! Làm cho mình trở nên thấp hèn như vậy!" Trầm Ngọc Lộ vừa nói xong, liền ôm vai mặt lạnh rời đi.
Tĩnh Đồng một mình run rẩy đứng tại chỗ, không nhúc nhích, hai mắt lại xẹt qua mất mát, rơi nước mắt.
Phòng hội nghị nghệ sĩ one-king! !
Hàn Văn Vũ ngồi ở vị trí chủ trì, Lynda và Trác Bách Quân ngồi hai bên vẫn luôn như chó cắn nhau, tiếng gõ cửa vang lên, Trầm Ngọc Lộ đi vào, ngay sau đó, mọi người nhìn thấy môi đỏ mọng lấn lướt tiếng nói người khác và vẻ mặt phách lối của cô ta, ánh mắt Lynda chợt lóe lên, cô ta vẫn dùng cây son môi, mà Hạ Tuyết là đại diện phát ngôn, hơn nữa còn trang điểm giống như Hạ Tuyết, thỉnh thoảng cô có cảm giác, cô gái này giống như Hồ Điệp nhiều năm trước, Hồ Điệp là người như vậy, cô ta có thể bắt chước rất nhiều người xinh đẹp, rồi lại xinh đẹp hơn người khác, loại cảm giác này, chính là một loại âm thầm chiếm đoạt! ! Đáng sợ hơn, hèn hạ hơn!
Trác Bách Quân nhìn nét mặt có chút không vui của Trầm Ngọc Lộ một cái, rồi như không có việc gì, cắn một điếu thuốc, ngậm trong miệng, nói: "Lần này ảnh hậu giải thưởng Bách Hoa, one-king chúng ta nhất định phải thắng! Thời gian trước Toàn Cầu vì Hạ Tuyết đoạt được ảnh hậu, trở thành một công ty quốc tế, vừa mới xây dựng trụ sở trong nước, sau đó xuất ra một ảnh hậu, đây là điều rất giỏi! Nếu giải thưởng Bách Hoa để cho Hạ Tuyết đoạt được, như vậy cổ phiếu của one-king chúng ta nhất định sẽ rớt giá, cũng sẽ ảnh hưởng đến việc nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty chúng ta".
Lynda nhìn Văn Vũ nói: "Giải thưởng Bách Hoa khác với giải Kim Mã, tất cả đều là các nhà làm phim chuyên nghiệp chấm điểm, giải thưởng Bách Hoa dựa vào 30% phiếu bầu trên Internet, lại thêm 70% bình chọn chuyên nghiệp công bố kết quả cuối cùng, cái này rất có lợi để Ngọc Lộ giành chiến thắng, bởi vì cô ấy vẫn luôn tích cực làm từ thiện và tuyên truyền! Tất nhiên, không thể xem thường Hạ Tuyết, bộ phim “Dịu dàng” của cô ấy truyền cảm hứng, hấp dẫn khán giả thế hệ trẻ hơn, mà bọn họ chiếm phần lớn phiếu bầu trên internet! Cho nên lần này, tranh giành ảnh hậu, giống như lấy hoa trong gương, trăng trong nước, sóng gió nổi lên".
Trầm Ngọc Lộ sững sờ tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn Lynda, nhẹ nhàng nói: "Những điều cô vừa nói, chẳng qua cũng chỉ là chút lời ngoài mặt, phải có thực lực, tôi không cần 30% kia, tôi cũng có thể thắng Hạ Tuyết! !"
Hàn Văn Vũ không lên tiếng, chỉ mỉm cười nhìn nét mặt chắc chắn thắng của Trầm Ngọc Lộ, hắn vừa định dùng bóng dáng đế để bày tỏ một chút ý kiến của mình, lại nhìn thấy vẻ mặt của Trác Bách Quân ý nói mình chìa cánh tay ra ngoài, hắn lập tức nhìn Trầm Ngọc Lộ mỉm cười gật đầu, sau đó đưa ngón tay gõ xuống một cái, vô cùng coi trọng, nói: "Không tệ! ! Rất tốt! ! Cố gắng lên! ! Nhất định cô sẽ thành công! !"
Lynda nghe vậy, chỉ “chậc” một tiếng bật cười, lại nhắc nhở nói: "Không biết Isha bên kia sẽ có động tác gì? Theo lý mà nói, tính cách cố chấp của cô ta, nên thừa dịp truy kích mới đúng!"
Công ty TNHH điện ảnh và truyền hình Toàn Cầu!
Isha ngồi ở vị trí Tổng giám, nhanh chóng căn dặn Niệm Niệm : "Cô lập tức đi hối thúc “Báo thời trang quốc tế” rốt cuộc lúc nào ảnh bìa Hạ Tuyết mới có thể phát hành, thay tôi hẹn phóng viên của ba nhà truyền thông lớn, bao gồm cả phóng viên các tòa soạn, cùng nhau ăn một bữa cơm. Mỗi phần chuẩn bị 100 ngàn tiền mặt, cần phải chờ đến lúc xã giao, lẳng lặng đưa ra, bây giờ tôi đưa Hạ Tuyết ngay lên mặt báo, rạng sáng hôm qua đã bắt đầu bỏ phiếu rồi! Chúng ta phải bắt đầu đánh giặc!"
Isha suy nghĩ một chút, liền bấm điện thoại của Hạ Tuyết, vừa nghe tiếng Hạ Tuyết đáp lời, cô nói ngay: "Bảo bối! ! Buổi chiều nhớ tới đây chụp phim tuyên truyền, đây là thời cơ tốt nhất để cô vận động! Cho dù xảy ra chuyện gì, trước hết phải đem kiêu ngạo cuộc đời cất đi ————"
Hạ Tuyết mặc váy màu xanh dương nhạt thắt dây lưng, bên ngoài khoác chiếc áo len màu trắng, đứng trong phòng Hàn Văn Hạo, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, lá phong cuối cùng rơi xuống, nhẹ nhàng bay bay trong không trung, trong ánh nắng ban mai, có vẻ sáng lạng, nhưng người kia ———— Vẫn lặng yên trong thế giới của hắn, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể gọi hắn ra ngoài?