Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 26

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

Nhà ăn bệnh viện.
Hạ Tuyết ngồi ở trước bàn ăn, thần sắc khẩn trương nhìn Hàn Văn Kiệt gọi thịt kho tàu, rau xào tỏi, cá hấp, canh hải sản... Bạch chước tôm... Ánh mắt của cô ngổn ngang lóe ra một cái, trong lòng suy nghĩ, người này nên biết bản thân mình vô cùng nghèo a... Bữa tiệc này ít nhất cũng phải mấy trăm đồng, cô thật sự không nghĩ muốn tìm Quách Dung vay tiền rồi....
Hàn Văn Kiệt vừa cầm thực đơn gọi một loạt đò ăn, mới ngẩng đầu, chậm rãi liếc mắt nhìn Hạ Tuyết một cái, mới hỏi: “Cô thích ăn món gì?”
Hạ Tuyết thật là miễn cưỡng cười cười, sau đó vô lực nói: “Anh tùy tiện... tôi không kiêng ăn...”
“Uh`m...” Hàn Văn Kiệt lại cúi xuống, lại hướng nhân viên phục vụ nói: “Cho một phần coca chân gà...”
Hạ Tuyết cắn môi dưới, giương mắt nhìn hắn...
Hàn Văn Kiệt đem thực đơn hạ xuống, mới nhẹ vỗ về đầu Hạ Hân, nhìn bé đang ăn bánh ngọt chocolate thật thơm, hắn chậm rãi nói: “Cô thật thương em trai cô...”
Hạ Tuyết bất đắc dĩ cười nói: “Đương nhiên rồi... Trên thế giới này, tôi chính là người thân của bé...”
Hàn Văn Kiệt nhìn miệng Hạ Hân ăn thật bẩn, tiện tay cầm một mảnh khăn giấy, vì bé nhẹ nhàng chà lau mới nói: “Vài năm qua, rất vất vả sao?”
“Không có.” Hạ Tuyết lưu loát rõ ràng cười nói.
Hàn Văn Kiệt ngẩng đầu, nhìn Hạ Tuyết đang ngồi trên ghế màu đỏ thẫm, dương lên nụ cười trong sáng... Hắn nhợt nhạt cười, lại khẽ vuốt đầu Hạ Hân nói: “Hi vọng tương lai bé còn dài, sẽ rất hiếu thuận với cô... Bởi vì cô là một người chị khó có được...”
“A? Bác sĩ Hàn cũng sẽ khen người khác?” Hạ Tuyết kinh ngạc cười nói.
Hàn Văn Kiệt thoáng cười không lên tiếng, chỉ là lại cầm thực đơn...
Hạ Tuyết lập tức lại khẩn trương, vội vàng trừng mắt hắn...
“Cô hẳn là không nhớ, tôi thực sự muốn cô thanh toán đi?” Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt nói.
“A?” Đôi mắt Hạ Tuyết sáng lên, không thể tưởng tượng nổi nhìn Hàn Văn Kiệt, muốn cười lại không dám cười, lại cảm thấy không được lễ phép, cô liền cười ha ha ha làm bộ làm tịch nói: “Ôi... thật là xấu hổ... cái kia tôi... Tôi mới mua...”
Hàn Văn Kiệt không để ý lời của cô, chỉ là ho nhẹ một phen, mới nói: “Duỗi tay ra...”
“A?” Hạ Tuyết mờ mịt nhìn hắn...
Hàn Văn Kiệt ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết, sau đó duỗi ngón trỏ của mình gõ mặt bàn ăn nói: “duỗi tay ra, tôi bắt mạch cho cô...”
“Anh còn có thể bắt mạch à? Đúng là tôi không sao.” Hạ Tuyết khẩn trương nói.
Hàn Văn Kiệt ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hạ Tuyết, còn có bờ môi lộ màu sắc trắng bệch, hắn lại gõ nhẹ mặt bàn mới nói: “Duỗi tay ra, tôi bắt mạch cho cô...”
“A...” Hạ Tuyết biết không lay chuyển được hắn, liền chậm dãi vươn tay, duỗi đến trên mặt bàn giống hắn...
Hàn Văn Kiệt trầm mặc vươn tay, ngón tay giữa khẽ đặt ở trên mạc môn Hạ Tuyết ...
Hạ Tuyết trong lòng nhảy dựng, thở nhẹ giọng, mới ngẩng đầu nhìn biểu tình bình tĩnh mà chuyên nghiệp của Hàn Văn Kiệt, cô thật sự không nhịn được hỏi: “Nghe nói bác sĩ có bạn gái rồi hả?”
“Uh`m...” Hàn Văn Kiệt đang chuyên tâm nghe mạch môn...
“Anh có tính, cùng bạn gái đi lại hả?” Hạ Tuyết lại hồ đồ thốt ra, vừa nói xong, sắc mặt của cô thu lại, bất đắc dĩ nhìn Hàn Văn Kiệt...
Hàn Văn Kiệt quả nhiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hạ Tuyết một cái...
Hạ Tuyết mặt đoe lên, vội vàng cúi đầu...
Hắn tiếp tục chuyên chú nghe nhịp đập, hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Hạ Tuyết cúi đầu, chuẩn bị nâng chén trà lên uống...
“Hỏi cô đó...” Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt hỏi, hỏi xong, ngón tay lại đặt nhẹ lên mạch môn Hạ Tuyết ...
“Cái gì?” Hạ Tuyết giống như ở trong mộng nhìn Hàn Văn Kiệt... “Gì?”
“Nhìn không ra tôi có bạn gái?” Hàn Văn Kiệt sau khi nói dứt lời, liền ngẩng đầu nhìn cô một cái, mới lại chậm rãi nói: “Đem cánh tay kia vươn ra...”
Hạ Tuyết vội vàng vươn ra cánh tay kia, mới có điểm xấu hổ, cười nói: “Bởi vì... cá tính của anh có thể xem ra thân thiết, nhưng nội tâm lại rất lạnh... Anh sẽ cùng với người khác tâm sự chuyện đàn ông sao? Lại có thể, lúc bạn gái bắt cá hai tay, gào thét hô to... Lại có lẽ... Cái kia... Ngẫu nhiên đùa giỡn dí dỏm ngầm, làm bạn gái cười?”
Hàn Văn Kiệt vừa chuyên chú xem mạch, vừa nhịn không được trầm mặc cười rộ lên...
Hạ Tuyết ngây ngốc trừng mắt hắn...
“Nếu cô bắt cá hai tay, cô hi vọng tôi gào thét hô to sao?” Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt hỏi.
Hạ Tuyết lập tức lắc đầu.
Nếu cô yêu người khác, tôi lặng lẽ tránh ra, không được sao? Vì cái gì muốn tôi mạnh hơn cầu?” Hắn chậm dĩa hỏi.
“Cô cảm thấy tôi không tâm sự được cùng ai?” Hàn Văn Kiệt lại cúi đầu cẩn thận nghe mạch.
“Ách...” Hạ Tuyết không biết nói như thế nào.
“Đó là bởi vì tôi cùng với cô không quen thuộc...” Hàn Văn Kiệt lại nhàn nhạt nói.
Hạ Tuyết cắn môi dưới, có phần đỏ mặt cúi đầu.
“Cô cảm thấy tôi rất lạnh nhạt?” Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt cười sau hết, lại nhẹ nắm ngón tay Hạ Tuyết, nhìn kĩ các ngón tay cùng màu sắc móng tay ...
Hạ Tuyết lại ngu ngốc một dạng ngẩng đầu nhìn hắn.
Hàn Văn Kiệt xem xong các vị trí trăng khuyết trên ngón tay Hạ Tuyết, sau đó lại hơi chút kéo qua tay của cô, nhẹ nhàng mà đè xuống phương dương trì xue (một huyệt trên cổ tay) trên cổ tay cô, vừa ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tuyết , mỉm cười nói: “Bản thân cô là một người dí dỏm ngầm... Tôi nói không đúng sao? Thường xuyên làm cho người ta bật cười rồi...”
Hạ Tuyết trừng mắt, thật hít một ngụm lãnh khí, khó tin nhìn Hàn Văn Kiệt đã cúi đầu mỉm cười, cô cũng không làm sao cười rộ lên nói: “Ai. Anh nói chuyện thật không khách khí.”
Hàn Văn Kiệt tiếp tục mỉm cười vì cô kìm dương trì xue...
“Anh... Anh... Anh đang làm cái gì?” Hạ Tuyết kỳ quái nhìn hắn nắm ngón tay dài đẹp, tai trên cổ tay của mình nhẹ nhàng mà kìm, thật thoải mái, thậm trí dần dần bởi vì hắn kìm, cánh ta dần dần thả ra một chút tình cảm ấm áp...
“Đây là dương trì xue... người thể hàn, hơn phân nửa lấy châm cứu kích thích xue vị, hiệu quả thân thể nhanh chóng ấm áp... Tôi biết cô sợ châm kim, lại vì cô kìm, thủ pháp của tôi còn có thể, thân thể của cô ấm áp không?” Hắn ôn nhu hỏi.
Tâm tư Hạ Tuyết mạc danh ấm áp, hốc mắt lập tức đỏ bừng, nghẹn ngào mỉm cười gật đầu nói: “Uh`m... ấm áp rồi...”
Hàn Văn Kiệt vừa giúp Hạ Tuyết kìm, vừa giống như không lưu tâm nói: “Như vậy bạn trai không tốt sao?”
“Tốt. Tôi rất thích...” Hạ Tuyết cúi đầu bên kia bàn cơm, không mặt mũi lại ngẩng đầu rồi.
Hàn Văn Kiệt đột nhiên thả lỏng, khoái trá cười.
Bữa tối qua đi...
Hạ Hân vì ban ngày chơi mệt mỏi, lại mơ mơ hồ hồ ngủ mất, Hàn Văn Kiệt ôm Hạ Hân, Hạ Tuyết theo cùng một chỗ, từng bước một trên hành lang thật dài, hướng phòng bệnh đi đến...
“Rất kỳ quái nha...” Hạ Tuyết đột nhiên mỉm cười nói: “Tôi trước kia rất sợ bệnh viện, vừa vào đến chỗ này, liền cảm thấy sởn cả gai ốc, cảm thấy được mạng sống hết ki vọng...”
Hàn Văn Kiệt ôm Hạ Hân, hơi lộ ra ý cười, đi về phía trước. “Vậy bây giờ thì sao?”
Hạ Tuyết quay đầu nhìn Hàn Văn Kiệt, nói thật tình: “Sau khi biết bác sĩ Hàn, mới phát giác, chỗ này làm miệng vết thương của người ta khép lại, chúng tôi bị thương mới phải vào đây, mà không phải vào lại bị thương... E ngại không thể thay đổi được gì, chỉ cần anh dám đối diện với hiện thực, anh có thể ở nơi sâu nhất của tuyệt vọng, nhìn thấy phong cảnh xinh đẹp nhất mà người khác không thể thấy được...”
Hàn Văn Kiệt chậm rãi quay đầu nhìn đôi mắt linh hoạt của Hạ Tuyết, biểu hiện sáng lạn rực rỡ, cái mũi cao thẳng kia, vẽ ra hình cung thuần mỹ, môi lại khó xử bĩu một cái, bởi vì có uống qua canh thuốc mà mặt đỏ bừng...
“Nhân sinh của cô vừa mới bắt đầu, đi học lĩnh hội nhiều như vậy, quá cảm tính rồi...” Hàn Văn Kiệt mỉm cười cho ý kiến.
Đột nhiên Hạ Tuyết bất đắc dĩ quay đầu nhìn Hàn Văn Kiệt cười nói: “Tôi không cố ý... tôi cũng hi vọng tôi có thể đơn giản một chút, đúng là tôi lại cảm thấy tôi đã quá choàng váng rồi...”
Hàn Văn Kiệt không có nói nữa, chỉ mỉm cười đi vào phòng bệnh, sau đó cẩn thận đặt Hạ Hân lên giường, sau đó cẩn thận đắp kín chăn cho bé.
Hạ Tuyết đứng ở sau người Hàn Văn Kiệt, sâu xa nhìn hắn, nói thật tình: “Bác sĩ... cảm ơn anh, tôi thật sự rất cảm ơn anh, một đường đến đây, làm nhiều chuyện cho chị em chúng tôi như vậy...”
“Bác sĩ chiếu cố người bệnh, đây là cần phải vậy...” Hàn Văn Kiệt mỉm cười nhắc cổ tay, nhìn nhìn trên cổ tay một lúc, mới ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết , ánh mắt hơi do dự một chút, mới nhỏ giọng nói: “Ngày mai phải đi làm rồi hả?”
“Vâng.” Hạ Tuyết khẩn trương nói.
“Y tá trưởng của cô đã xác định rõ cô được phép xuất viện rồi hả?” Hàn Văn Kiệt lại cẩn thận hỏi.
Hạ Tuyết vội vàng cười gật đầu nói: “Đúng vậy. Chúng tôi lập tức đi làm giấy xuất viện, sau đó, đêm nay Hạ Hân cũng có khả năng ra, cho nên có khả năng đây là buổi tối cuối cùng chúng tôi ở bệnh viện.”
Hàn Văn Kiệt mắt hơi thấp, lại liếc đồng hồ trên cổ tay, đã tám giờ rồi...
Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Kiệt gống như đang vội, liền vội vàng cười nói: “Bác sĩ... nếu anh vội, tôi không quấy rầy anh, cám ơn anh đã chăm sóc tôi cùng Hạ Hân, thật sự cảm ơn anh.”
Hàn Văn Kiệt hơi thấp đầu, nghĩ nghĩ lại trầm mặc gật đầu nói: “Tốt... hai chị em nghỉ ngơi cho tốt...”
“Hẹn gặp lại bác sĩ...” Hạ Tuyết mỉm cười nói.
Hàn Văn Kiệt lại gật đầu, rồi đi ra khỏi phòng...
Hạ Tuyết đưa hắn tới cửa...
Hàn Văn Kiệt lại thâm sâu nhìn Hạ Tuyết nói: “Cô ngớ rõ mỗi thứ hai cứ đến đây khám lại.”
“Uh`m!” Hạ Tuyết lại gật đầu.
Hàn Văn Kiệt lại liếc mắt nhìn cô một cái, mới chậm rãi xoay người.
Hốc mắt Hạ Tuyết lại đỏ lên, nước mắt tùy tiện rơi xuống, vì cô sợ mất mặt, lại khẩn trương hít hít cái mũi.
Hàn Văn Kiệt nghe được tiếng nức nở ấy, vừa vặn nhìn thấy nước mắt Hạ Tuyết từng giọt rơi xuống, cô bên cạnh xấu hổ vọi và lau khô nước mắt, vừa nhìn hắn cười, kèm với nước mắt trong suốt, cười rất ngọt...
Hàn Văn Kiệt thâm sâu nhìn Hạ Tuyết, lại cho cô một câu: “Hạ Tuyết, đã nghe qua một câu chưa? Có quan tâm bẩn....”
Hạ Tuyết mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn.
Hàn Văn Kiệt lộ một ý cười sâu xa nói: “Một người chỉ có một trái tim, lại có hai tâm nhĩ. Một cái hạnh phúc, một cái đau khổ. Không cần cười quá lớn tiếng, nếu không sẽ đánh thức đau khổ bên cạnh, cũng không cần quá bi thương, nếu không sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc bên cạnh...”
Hạ Tuyết sửng sốt nhìn hắn, nhớ lại những lời này.
Hàn Văn Kiệt không có nói nữa, chỉ là cho cô một cái cười nhàn nhạt, rồi chậm rãi xoay người rời đi...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc