Lý Đạo diễn và Trương Kính Trung cùng Tôn Minh cùng nhìn về phía TV nhỏ! !
Phó Đạo Diễn cầm điện đàm, lớn tiếng nói: "Tất cả các bộ phận, mọi người trở về vị trí của mình! ! Chuẩn bị! ! Bắt đầu! !"
Máy bay trực thăng nhanh chóng lượn vòng trên không trung, Tử Hàm (Hạ Tuyết sức) nhanh chóng lấy ra một con dao nhọn, gác trên cổ của Vi Giai (Trầm Ngọc Lộ), vẻ mặt lạnh lùng co giật nói: "Không nghĩ tới, cô lại theo tôi lên máy bay! Xem ra, hoặc là cô phát hiện thân phận của tôi, hoặc là cô không sợ ૮ɦếƭ! !"
Hai mắt Vi Giai đỏ lên, đột nhiên cười một tiếng, nước mắt lăn xuống, buồn bã cảm nhận lạnh băng nơi cổ mình, nói: "Tôi không muốn để cho Hạo Hiên cùng cô đi đoạn đường cuối cùng này ————"
Tử Hàm chớp mắt, giọt lệ lăn ra, nắm chặt thanh đao nhọn, cao giọng nói: "Nếu cô biết chúng tôi yêu nhau, tại sao không vạch trần thân phận của tôi?"
Vi Giai ngẩng mặt lên, trong tay xuất một thanh đao bén nhọn, giấu trong bóng tối, nước mắt lăn xuống, nói: "Tôi tuyệt đối sẽ không ở trước mặt của Hạo Hiên, vạch trần thân phận của cô, hôm nay cô phải ૮ɦếƭ! ! Lặng lẽ ૮ɦếƭ đi, mới không làm thất vọng tình cảm của hắn đối với cô! ! Đem bí mật của cô giao cho Tử Thần, như vậy hắn vĩnh viễn không biết, cô đã từng phản bội hắn! !"
"Cô có bản lãnh này sao?" Tử Hàm (Hạ Tuyết) cười lạnh, nắm chặt đao nhọn, nhìn Vi Giai giễu cợt nói!
Sắc mặt của Vi Giai lạnh lẽo, đột nhiên đá ra một cước, hướng cánh tay phi công vỗ chưởng, phi công đột nhiên sẫy tay, khiến máy bay trực thăng nghiêng về một bên, cả người Tử Hàm ngã xuống, Vi Giai (Trầm Ngọc Lộ) đột nhiên giống như tia chớp, xoay người, tay cầm đao nhọn, ánh mắt chợt lóe, hướng trái tim Tử Hàm đâm xuống, Tử Hàm đưa chân sau ra, giống như một con rắn, uốn cong người 90 độ, kẹp chặt cánh tay của cô ta, một mạnh mẽ xoay, đao nhọn trong tay Vi Giai rơi xuống, hai cô gái ở trên máy bay đánh nhau, phi công vội vã vỗ chưởng tới, muốn quay đầu lại, vừa nhìn, đã thấy Vi Giai nhanh chóng vặn chặt cổ của Tử Hàm, trên mặt lạnh lẽo co giật, dùng lực mạnh mẽ tống cả người cô nện vào cạnh cửa máy bay, nhanh chóng mở cửa máy bay, đem lấy cả người cô đẩy ra! !
Máy bay trực thăng ở trên không trung không ngừng bay lượn, Tử Hàm nằm đang ở bên ngoài cửa máy bay, hai tay nắm chặt hai tay của Vi Giai, sắc mặt đỏ lên, trừng chặt cô ta, hai tay lại mạnh mẽ nắm chặt tay của cô ta, chuẩn bị kéo xuống, Vi Giai (Trầm Ngọc Lộ) lại tức giận nhìn Tử Hàm nói: "Tôi cầu xin cô ———— cô ૮ɦếƭ đi! ! Cô vốn không nên tồn tại! ! Nếu Hạo Hiên không có cô, có lẽ hắn sẽ hạnh phúc hơn! ! Nếu không phải vì cô, tôi và hắn cũng đã bước lên thảm đỏ! ! Tất cả đều là tại cô! ! Lợi dụng mọi người, lợi dụng Hạo Hiên! ! Cô ૮ɦếƭ đi! ! Chỉ cần cô ૮ɦếƭ đi, thần không hay, quỷ không biết! Như vậy Hạo Hiên cũng sẽ không khổ sở! Cho rằng chỉ chia tay! !"
Tử Hàm cắn răng, cổ sắp hít không thở nổi thì thấy hai tròng mắt của Vi Giai tức giận, nghĩ tới mình chưa gặp Hạo Hiên lần cuối, cô tức giận phát ra toàn lực, giật khỏi hai tay của Vi Giai, sau đó chân từ phía sau chợt đá một cái, Vi Giai đứng không vững, hét lên một tiếng, cả người rơi ra máy bay trực thăng, Tử Hàm lại vươn tay, nắm chặt tay của cô ta, thân thể của hai cô gái treo ngoài máy bay trực thăng, kinh hiểm đáng sợ! !
Hàn Văn Hạo vừa họp xong, đột nhiên nghe tiếng máy bay trực thăng bên ngoài phòng hội nghị, hắn lơ đãng quay đầu, sắc mặt ngưng tụ, nhìn về phía bên ngoài cửa kính trong suốt, máy bay trực thăng ở xung quanh bay lượn, máy quay hình ở trên một máy bay trực thăng khác, nhanh chóng bấm máy, hắn trơ mắt nhìn nửa người Hạ Tuyết giắt bên ngoài, một tay nắm cửa máy bay trực thăng, một tay mạo hiểm nắm tay của Trầm Ngọc Lộ sắp rơi xuống, không thấy rõ mặt của cô, chỉ thấy mái tóc cô tung bay, cả người giống như nhập tâm, đang liều mạng dâng hiến và diễn xuất, ánh mắt hắn chợt lóe, nhớ lại lời của Hạ Tuyết lúc sáng: em quý trọng nghề nghiệp của em, quý trọng nghề nghiệp này nhận được rất nhiều người thương yêu ———— Anh không thích, không cần lấy nghề nghiệp của em để nói, em đau lòng, bởi vì em yêu thích nghề nghiệp của mình, ở trong lòng của em, nó là điều thiêng liêng nhất.
Hắn ở nơi này gắt gao nhìn bóng dáng của Hạ Tuyết ở cửa máy bay trực thăng, đong đưa, dây thép quấn chặt ở bên hông của cô, chống đỡ mạng sống, dường như quá nhỏ nhoi, hắn nắm chặt 乃út máy, không còn cách họp tiếp nữa, trong ánh mắt kỳ dị của các lãnh đạo cao tầng và đoàn thư ký, ánh mắt hắn vẫn theo đuổi Hạ Tuyết ————
Vi Giai nắm chặt tay Tử Hàm, thân thể bay lên không, theo máy bay trực thăng, cũng không cám ơn, tức giận hỏi: "Tại sao cô muốn cứu tôi ? Tại sao?"
Tử Hàm nhìn cô, sâu kín nói: "Hôm nay, tốt nhất là cô Gi*t ૮ɦếƭ tôi! ! Tôi cố gắng sống sót, cô gắng Gi*t tôi đi! ! Tôi chỉ cho cô một cơ hội! ! Lần sau, tuyệt không kéo cô! !"
Máy bay trực thăng ở trên không trung nhanh chóng xoay một vòng, Vi Giai nhắm ngay thời cơ, kéo Tử Hàm rơi xuống máy bay, xẹt qua tầng lầu thượng, hai người ở tầng thượng lại một lần nữa kinh hiểm đánh nhau, cuối cùng Vi Giai nhanh chóng kéo dây thừng thật to buộc cái bảng hiệu trên tòa cao ốc, Tử Hàm bị đá rơi xuống, sau khi phun ra một 乃úng máu, liền cầm sợi dây, muốn thắt ૮ɦếƭ cô, Tử Hàm cơ trí dùng hai tay nhét vào trong thòng lọng, một chân đá tới Vi Giai, cuối cùng hai người cùng nắm sợi dây thừng lớn, rơi xuống cao ốc 100 tầng ————
Thân thể hai người nhanh chóng rơi xuống thì Trầm Ngọc Lộ vừa nhìn Hạ Tuyết ra tay, trong đầu vừa nghĩ tới lời của Trác Bách Quân: ngày mai, Hàn Văn Hạo nhất định sẽ phái người tới bảo vệ Hạ Tuyết, mấy đại hộ vệ bên cạnh hắn nhất định sẽ đi theo, tôi đã phái người chờ sau khi phần diễn của các người kết thúc, mới ra tay! Cô và Hạ Tuyết đánh nhau, ngàn vạn lần không được bại lộ thân phận, chờ tôi tùy thời làm việc!
Hạ Tuyết và Trầm Ngọc Lộ, tay hai người cùng cầm một cây dây thừng lớn, thân thể rơi xuống một tầng lầu, một tay mạnh mẽ đánh ra, Trầm Ngọc Lộ mượn cơ hội ở tầng lầu, bọn Hi Thần và Nhậm Phong không thể bảo vệ, liền tránh né ống kính, theo như kế hoạch, dùng toàn lực, từng chiêu thức chém thẳng tới, Hạ Tuyết một tay vừa nhanh chóng đỡ chiêu thức của cô ta đánh tới, biết ống kính cũng đang nhắm vào quay, lần này diễn cảnh hành động, đạo diễn hi vọng chỉ diễn một lần thành công, cô cố chịu đựng cánh tay bị tê dại và đau đớn, vẫn đem thân thể quấn chặt giữa không trung, một tay ra chiêu đón đỡ Trầm Ngọc Lộ, nhưng khi cô tiếp xúc sát khí hung ác của Trầm Ngọc Lộ và đôi môi cong lên tàn nhẫn thì nhất thời phía sau ót tê rần, trong đầu nhanh chóng thoáng qua động tác của Cẩn Nhu đã từng diễn trong bộ phim “Trà Hoa Nữ” cũng giống như vậy, trong diễn xuất, chỉ có ngôn ngữ tay chân không cách nào bắt chước, trừ phi hai người rất gần gũi nhau!
Hạ Tuyết nhìn Trầm Ngọc Lộ ra chiêu, cao giọng hỏi: "Nói! Cô và Cẩn Nhu quan hệ thế nào?"
"Cô nghĩ quá nhiều! !" Trầm Ngọc Lộ cao giọng nói xong, nhắm ngay cổ của Hạ Tuyết ra tay, Hạ Tuyết một tay đỡ chiêu, vừa nhìn chòng chọc Trầm Ngọc Lộ, vừa ra tay muốn nắm chặt cổ của cô, lại phát hiện bên hông mình bị nới lỏng, sợi dây thép quấn chặt bên hông mình đột nhiên đứt, cô trừng to mắt, thân thể nhanh chóng rơi xuống dưới, cô kinh hãi kêu to một tiếng, hai tay quấn chặt sợi dây thừng lớn, thân thể nhất thời bị treo trên mấy chục tầng lầu của tòa nhà, vừa định kêu to cứu mạng, Trầm Ngọc Lộ lập tức theo như kịch kịch bản sắp xếp, bấm chặt cổ họng của Hạ Tuyết, ngăn cô phát ra tiếng, lạnh lùng, sắc mặt co quắp, rơi lệ nói: "Tôi đã nói rồi ? Hôm nay cô sẽ ૮ɦếƭ trong tay tôi! Tôi sẽ không để cho cô đến gần Hạo Hiên! ! Cô ૮ɦếƭ đi! Tôi cầu xin cô ૮ɦếƭ đi! !"
Cô ta vừa nói xong, ánh mắt ác độc trợn trừng, một tay dùng sức siết cổ họng của Hạ Tuyết! !
Hạ Tuyết hoảng sợ, hai tay quấn chặt dây thừng lớn, thân thể không có dây thép, trong tiếng gió thổi, có lẽ trong tích tắc sẽ phải rơi xuống địa ngục, cho nên cô vô lực giãy giụa, chỉ đành nắm chặt sợi dây cứu mạng, mặc cho Trầm Ngọc Lộ nắm chặt cổ họng của mình, nước mắt lăn xuống, tay bị xay sát chảy máu, cô nhìn chặt ánh mắt Trầm Ngọc Lộ muốn đoạt mạng người, trong đầu lại thoáng qua hình ảnh Hàn Văn Hạo và con gái, còn có gương mặt của Daniel, nước mắt từng dòng lăn xuống, thân thể sắp hít không thở nổi, hai tay dần dần bắt đầu tê dại, dường như cô nhìn thấy cha mẹ đang ở nơi xa ngoắc mình ————
Vẻ mặt của cô càng lúc càng đỏ, mặc cho Trầm Ngọc Lộ nắm chặt cổ họng của mình, hai tay vẫn giãy giụa nắm chặt sợi dây lần cuối, Trầm Ngọc Lộ vừa nghe tiếng đạo diễn “cắt”, cô ta đột nhiên khẽ mỉm cười, tay buông lỏng ra, nhìn Hạ Tuyết sâu kín nói: "Cực khổ rồi, cô diễn xuất rất đặc sắc ————"
Hạ Tuyết thở dốc, vừa muốn hô cứu mạng thì sợi dây “phanh” đứt, cô kêu lên một tiếng, thân thể nhanh chóng rơi xuống dưới ———
Thân thể Hạ Tuyết nhanh chóng rơi xuống ————
"Cho dù có một ngày, tất cả mọi người rời khỏi tôi, chỉ còn lại tiếng vỗ tay trên sân khấu cùng tôi! !"
"Tôi muốn đem bài hát này tặng cho 3 người phụ nữ mà tôi yêu nhất, một là mẹ của tôi, một là vợ chưa cưới của tôi, một là con gái của tôi ———— “Ánh trăng đại biểu lòng tôi”"
"Hạ Tuyết! Cho anh một cơ hội! ! Anh muốn ở bên em, cho dù phải đón nhận bao nhiêu chuyện đáng sợ, bao nhiêu chuyện nguy hiểm, anh cũng muốn ở bên em! ! Nếu quả thật mong muốn tất cả mọi người tha thứ, vậy anh ! ! Anh sẽ buông bỏ tất cả mọi thứ, để cầu xin mọi người tha thứ! ! Nếu như phải làm một người ích kỷ, tương lai phải làm tội nhân xuống địa ngục, vậy để anh là người gánh tội! Trước cho anh cuộc đời này và tình yêu của em, sau khi ૮ɦếƭ, anh nguyện ý xuống Địa ngục, ngàn vạn năm thịt nát xương tan!"
Mắt của Hạ Tuyết trừng lớn, thân thể nhanh chóng rơi xuống, quét qua trong cuộc đời cuối cùng một cơn gió, nhìn trời xanh mây trắng ở đáy mắt, nhà cao tầng giống như ầm ầm sụp đổ, tất cả mọi tâm huyết nhanh chóng trôi theo dòng nước, điểm cuối của sinh mệnh, dường như để cho cô thấy được trở thành công dã tràng, tất cả mọi thứ đáng sợ cùng mình vĩnh biệt ————
Ầm! ! ! Tiếng phá hủy thủy tinh khổng lồ, ở tầng lầu 50 ầm ầm vỡ ra, Hi Thần và Mặc Nhã bên hông quấn chặt dây thép, giống như chim Yến từ bên trong cửa sổ thủy tinh bay ra, nhanh giống như tia chớp, cả người nhanh chóng ôm chặt Hạ Tuyết cấp tốc rơi xuống, ba người cùng mạo hiểm rơi xuống, Hứa Mặc và Nhậm Phong trên máy bay trực thăng, bên hông quấn chặt dây thừng, nhanh chóng hạ xuống, ôm chặt Hi Thần và Mặc Nhã, cùng hộ tống Hạ Tuyết chạm mặt đất ——————
“Ầm”, một khe lớn màu đỏ thẫm giống như cây dù mở ra, 5 người cùng nện vào túi khí khổng lồ, tất cả mọi thứ xung quanh đều hỗn oạn, tiếng la hét, tiếng xe cứu thương nhốn nháo vang lên, bọn người Hứa Mặc và Hi Thần cùng căng thẳng nhìn Hạ Tuyết vẫn chưa tỉnh hồn, hai mắt trừng lớn, nhìn lên trước mặt vẫn trời xanh mây trắng, lổ tai kêu ong ong, thế giới của cô bởi vì cô mà tồn tại, nếu như cô biến mất, thế giới này sắp biến mất! !
Cô vẫn nằm ở bên trong túi khí, nhìn thấy một chú chim nhỏ xẹt qua bầu trời, hướng ngày bên kia nhanh chóng bay đi, gương mặt già nua của ông nội, đứng trên đỉnh núi, lạnh nhạt ngoái đầu nhìn lại mình một cái, thời gian tan biến, buồn bã, hối tiếc không kịp, đều ở đáy mắt, cô chớp mắt một cái, lại chớp mắt hai cái, trong buồng tim một luồng khí dần dần bành trướng, bành trướng, nước mắt của cô lăn xuống, rõ ràng mình còn sống, còn sống, còn sống ————
Cô kích động nhìn thế giới này vẫn tồn tại, thân thể co quắp, nước mắt lại lăn xuống, tất cả mọi thứ xung quanh nhốn nháo, tiếng la hét, ở xung quanh mình nhanh chóng lan ra, lan rộng vô hạn, cho dù tất cả mọi thứ xung quanh, là xấu xí, là tốt đẹp, là vui vẻ, là hoảng sợ, tất cả mọi thứ, đều đáng yêu như vậy ———— Nghĩ đến đây, cô lại kích động bưng mặt, không nói gì rơi lệ ————
Tiếng gõ cửa vang lên.
Hàn Văn Hạo đứng ở cửa sổ sát đất trước, nhìn bầu trời xanh thẳm, mây trắng bồng bềnh, hai mắt xẹt qua một chút đau lòng.
Tả An Na nhanh chóng đi tới, nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Tổng Tài ———— Hạ tiểu thư an toàn rồi ———— Anh đừng lo lắng ———— Nhưng ———— Anh muốn đến nhìn cô ấy không?"
Hàn Văn Hạo vẫn nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, sâu kín nói: "Tả An Na ————"
"Vâng ————" Tả An Na lập tức lên tiếng.
Ánh mắt Hàn Văn Hạo xẹt qua một chút tịch mịch và bất đắc dĩ nói: "Nếu hôm nay, tôi chậm một bước, cô ấy phải làm sao? Hậu quả sẽ thế nào?"
Tả An Na không dám tưởng tượng, chỉ sâu kín ngẩng đầu nhìn hắn.
Hàn Văn Hạo nhàn nhạt nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, thâm trầm thở dốc một hơi.
Trong lòng của Tả An Na đau nhói, nhìn nửa khuôn mặt hắn cô đơn, vì lần này Hạ Tuyết quay cảnh nguy hiểm, thật ra Hàn tiên sinh đã sai Hi Thần và Nhậm Phong cùng Hứa Mặc, căn cứ vào vị trí quay phim, mô phỏng tất cả sự cố có thể xảy ra, vạch kế hoạch giải cứu, dĩ nhiên bao gồm kế hoạch đề phòng lúc dây thép bị cắt đứt! Trong lòng của hắn mặc dù rõ ràng Hạ Tuyết có thể sẽ gặp nguy hiểm, lại biết không thể ngăn cản được, chỉ đành phải cùng với cô đối diện nó.
"Phụ nữ phải có mơ ước, thật sự rất đẹp ————" Hàn Văn Hạo đột nhiên cười nhẹ cười mà nói.
"Thật ra anh không cần băn khoăn quá nhiều ————" Tả An Na lại đến gần Hàn Văn Hạo, thật lòng nói: "Có lẽ cho tới bây giờ, Hạ Tuyết cũng không suy nghĩ, cùng anh ở chung một chỗ, sẽ có rất nhiều nguy hiểm, bởi vì yêu nhau đã là hạnh phúc nhất rồi ————"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, vẫn nhìn trời xanh mây trắng, sắc mặt bình tĩnh giống như đấng tối cao, lạnh lùng nhìn mọi chuyện của thế gian, nói: "Tôi đã từng dùng thủ đoạn hung ác nhất, giải quyết từng nhóm kẻ địch bên cạnh, tự nhận là dùng phương pháp này, có thể bảo vệ người nhà được bình an, không biết, thật ra loại phương pháp này, càng làm cho người nhà và người yêu của tôi lâm vào cảnh nguy hiểm, lần này con gái trải qua kinh hải, càng nói rõ điều này ———— Khó trách, ở dưới chân núi, ông nội nói với tôi, làm người phải lưu một con đường sống, thật ra cũng là tích đức cho đời sau ———— Hàn Văn Hạo tôi hôm nay đi tới bước này, không thể oán trời trách đất, nhất định cô đơn, gieo gió gặt bão! Điều này, cũng nói rõ quá khứ của tôi, thật ra thì trước mặt vận mệnh, quá kiêu ngạo rồi ————"
Tả An Na nghẹn ngào nhìn hắn nói: "Nhưng anh ———— Gánh vác 300.000 nhân viên Hàn thị, thực hiện mơ ước cho rất nhiều người, để Hàn thị tiến lên đấu trường quốc tế, để người nhà bình yên hạnh phúc hơn, tất cả điều này không phải nói rõ, anh làm như vậy cũng rất vĩ đại sao? Tại sao muốn hủy bỏ tất cả?"
Hai mắt Hàn Văn Hạo xẹt qua một chút đau lòng, nói: "Nếu bọn họ có thể hạnh phúc cả đời, tôi sẽ không hề hủy bỏ ————"
Tả An Na lập tức ngẩng đầu lên, hiểu ý tứ trong lời của hắn, gấp rút nói: "Anh không thể như vậy! Anh tính cả đời cô đơn sao?"
"Tôi lựa chọn con đường này, không có đường lui ———— Bao nhiêu oan hồn quanh quẩn ở trong thế giới của tôi, muốn lấy tính mạng của tôi? Hàn Văn Hạo tôi cũng không tin người khác sinh khốn cảnh, đau khổ và giày vò, mà tôi ít nhất phải cúi đầu trước một chuyện ————" Ánh mắt Hàn Văn Hạo chợt lóe ———— "Đó chính là cái ૮ɦếƭ ———— "
Tả An Na vội vàng nhìn Hàn Văn Hạo.
"Lần này chuyện của Hạ Tuyết, đã nhắc nhở tôi, tên ma quỷ kia vẫn tồn tại, giương nanh vuốt về phia tôi ———— Tánh mạng của tôi lúc nào cũng có thể biến mất, tôi không hề tự tin nữa, không phải vì tôi e ngại hiện tại, mà là những oan hồn kia, thật sự là quá nhiều rồi ————" Hàn Văn Hạo cắn răng, Ⱡồ₦g иgự¢ phập phồng!
"Vậy chúng ta nên làm gì?" Tả An Na hỏi.
"Cứ như vậy đi ————" Hai mắt Hàn Văn Hạo đột nhiên lạnh lẽo, nắm chặt quả đấm nói: "Siết chặt lưới! Tôi muốn bắt được người kia! ! Ngược lại, tôi muốn nhìn, người kia đến tột cùng ẩn nấp trong góc tối nào! Tốt nhất hắn trốn ở nơi Thượng Đế không tìm được, nếu không, hắn cũng như tôi, phải tiếp nhận sự phán xét của vận mạng, tiếp nhận sự phán xét giữa cái sống và cái ૮ɦếƭ! !"
Xe cứu thương vẫn còn đang ở trước cao ốc Hàn thị hú còi vang dội, Hàn Văn Vũ ôm chặt thân thể Hạ Tuyết vẫn còn chưa tỉnh hồn, bảo bác sĩ tới kiểm tra cho cô, hắn đau lòng, vươn tay, vừa xoa xoa cánh tay Hạ Tuyết, vừa nói: "Không sao, không sao, đều đã qua rồi, cũng không có chuyện gì! Còn sống! ! Còn sống! ! Cô hù ૮ɦếƭ tôi! ! Cuộc đời tôi cũng không có trải qua kinh hãi như vậy !"
Hắn vừa nói xong, lại đau lòng ôm chặt Hạ Tuyết, mặt dán vào mặt của cô, cảm thấy từng trận lạnh lẽo, giống như lúc còn 19 tuổi như vậy, hốc mắt hắn đỏ lên, hôn lên tóc Hạ Tuyết ————
Nước mắt Hạ Tuyết vẫn còn đang lăn xuống, cả người vẫn hoảng sợ, lo lắng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, muốn nói cái gì, bất đắc dĩ trái tim quá yếu, quá đau, lời gì cũng nói không ra được, chỉ đành cắn chặt răng, thở phì phò, lại nhìn thấy Trầm Ngọc Lộ cũng bởi vì sợi dây đứt lìa, người cô ta cũng rơi xuống lầu, nhưng vì quanh người cô ta có dây thép, mới cứu cô ta một mạng, cô trừng chặt Trầm Ngọc Lộ bị hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, ngồi phía sau xe cứu thương, trong đầu nhớ tới lúc cô ta vừa diễn cảnh quay, gương mặt co giật, trong đầu của cô nhớ lại hàng loạt hình ảnh, thậm chí cô nhớ lại Cẩn Nhu trước khi ૮ɦếƭ, đã nói với mình một câu ————"Cẩn thận one-king ————"
Cô đang nghi ngờ, cũng đã nhìn thấy bác sĩ và y tá muốn tiến hành băng bó trước, nhưng Hi Thần cùng Nhậm Phong và Hứa Mặc lập tức đứng chắn trước mặt của hắn nói: "Thương thế của Hạ tiểu thư, chúng tôi tự phụ trách!"
Bác sĩ gia đình nhà họ Hàn, lập tức dẫn ba người y tá tiến lên, băng bó lòng bàn tay cho Hạ Tuyết ————
"Có phải Văn Hạo phái các người tới không?" Hạ Tuyết vừa để bác sĩ và y tá băng bó, vừa ngẩng đầu nhìn bọn Hi Thần, căng thẳng hỏi.
Hi Thần, Hứa Mặc và Nhậm Phong đều không lên tiếng, chỉ nhìn cô.
Lúc này, Hạ Tuyết điên cuồng nhớ nhung Hàn Văn Hạo, vừa muốn hỏi tình huống của hắn, lại nghe được có người nói: "Hàn Tổng Tài tới ————"
Cô lập tức quay đầu, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm, quả nhiên nhìn thấy Hàn Văn Hạo mặc âu phục màu đen, nghiêm nghị cùng lãnh đạo cao tầng bước ra, gương mặt lạnh lùng, cũng không ngẩng đầu lên, ngồi vào Rolls-Royce của mình, xe nhanh chóng rời đi————
Cô buồn bã, không hiểu, nhìn theo hướng chiếc xe kia lao đi, sửng sốt, nước mắt lần lại lăn xuống ————