Gần đây Tôn Minh và Trương Kính Trung trên tay không có tác phẩm, nghĩ tới “Song Thành Ký” là tác phẩm lớn, mà học trò cưng cũng tham gia, nên tự mình cũng đến hiện trường xem xét, nhưng vẫn chưa nhìn thấy Hạ Tuyết đến, đi sang Lý Đạo diễn, nhìn thấy ông ta lia ống kính nhìn bức tường thủy tinh của tòa cao ốc, vừa nhỏ giọng nói: "Bức tường thủy tinh bên ngoài tòa nhà này chủ yếu là màu xám tro, hôm nay quần áo của Hạ Tuyết và Ngọc Lộ cùng mặc màu xám tro trùng với tường thủy tinh bên ngoài, cảm giác hình ảnh không ấn tượng! Nếu không đổi thành màu trắng thử xem ?"
Chuyên gia Mỹ thuật lại lắc đầu, nói: "Màu trắng cũng không phù hợp hình tượng nhân vật! Trước hết bảo nhân viên làm việc chuẩn bị mấy bộ y phục, để cho các cô thử trước một chút!"
"Tốt!" Lý Đạo diễn vừa xoay người phân phó, cũng đã nhìn thấy Trương Đạo diễn và Tôn đạo diễn, ông ta lập tức “ồ” một tiếng, đứng lên bắt tay với bọn họ, nói: "Đều sang đây xem học trò cưng quay phim rồi ! Bộ phim này, tôi rất có lòng tin đối với Hạ Tuyết! Cô nhóc này không biết chạy đi đâu rồi, vì cảnh quay đầu tiên là Văn Vũ diễn!"
"Không vội, không vội ———— Tới đây xem hiện trường ————" Trương Kính Trung mỉm cười ngồi xuống, cùng Tôn Minh tham thảo kịch bản lần này!
"Lý Đạo diễn ————" Tôn Minh mỉm cười nhìn Lý Đạo diễn nói: "Lần trước tôi có nghe nói về “Song Thành Ký”, cảm thấy rất ngạc nhiên. Tại sao ông lại để cho Hạ Tuyết diễn vai phản diện vậy ?"
Lý Đạo diễn lập tức cười to nói: "Không nở để học trò cưng của ông đóng vai phản diện sao ?"
"Không có! Tôi chỉ cảm thấy dường như không phù hợp với cô ấy! Nhưng muốn khiêu chiến kỹ thuật diễn xuất, dĩ nhiên là không phản đối!" Tôn Minh lập tức mỉm cười nói.
"Không! !" Lý Đạo diễn nhìn tivi nhỏ, thấy Trầm Ngọc Lộ xuất hiện trước màn hình, cùng chuyên gia mỹ thuật thử trang phục hôm nay, sau đó vẻ mặt ông ta rất thành thật và thâm trầm nói: "Lúc ấy, tôi liếc nhìn Hạ Tuyết, tôi liền cảm thấy cô ấy có sức co giãn đặc biệt! Là linh hồn nhân vật, có thể kéo dài vô hạn! Tiếp đến, tôi cảm thấy sinh mệnh của cô ấy có một chút hèn mọn, mà vừa vặn điểm hèn mọn này, có thể làm cho cô ấy vào vai phản diện, tăng thêm vào một chút oán hận vận mạng! Tôi cũng đã từng trao đổi vài lần với cô ấy về diễn xuất, phát hiện đứa bé này ngộ tính rất cao! Tôi biết ngay không chọn lầm người!"
Trương Kính Trung hài lòng cười một tiếng.
Tôn Minh lại tiếc nuối nói: "Đáng tiếc cô ấy diễn “Trà Hoa Nữ” lại xảy ra một chuyện rủi ro lớn như vậy, Phó đạo diễn cũng đang phiền não, bận bịu tuyển vai! Hi vọng “Song Thành Ký” đừng xảy ra những chuyện ngoài ý muốn! Phải biết, một bộ phim chứa đựng bao nhiêu tâm huyết của người ta ————"
Hai người đạo diễn cũng gật đầu!
Lúc này Trương Kính Trung chợt nghĩ đến cái gì, muốn nói với học trò cưng, lại nhìn trái, nhìn phải đám người xung quanh, nói: "Con bé này đâu rồi? Tại sao còn chưa thấy?"
Phòng làm việc Tổng Tài!
Hàn Văn Hạo ϲởí áօ khoác, đưa cho Tả An Na, nhìn thấy có một cần cẩu đong đưa qua lại phía bên ngoài cửa sổ của mình, sắc mặt của hắn ngưng tụ nói: "Rốt cuộc là em trai của tôi thật đem cao ốc của mình làm công cụ quay phim cho hắn! Động một chút là tới mượn cảnh thật! Lần trước còn đem tất cả thư ký của tôi điều đi hết!"
Tả An Na vừa treo áo khoác xong, vừa mỉm cười nói: "Hàn Tổng Tài thương yêu em trai, mọi người đều biết, huống chi, cậu hai rất chuyên nghiệp, nghiêm túc, điều này cũng rất tốt a!"
Hàn Văn Hạo ngồi xuống, mở tài liệu ra, không cho là đúng nói: "Thật sự rất nghiêm túc! Ngay cả cần cẩu cũng mang đến, thật may là cha mẹ không biết!"
Tả An Na mỉm cười nói: "Nói thật, hôm nay phòng thư ký cũng xôn xao thảo luận bộ phim này đặc sắc thế nào, nghĩ lại, cả ba người, ảnh đế, ảnh hậu không cần thế thân, tự mình ở tầng thượng một đường đánh xuống! Trời ạ! Quá kinh hiểm! Đợi lát nữa, tôi cũng muốn xem!"
Cô sửng sốt nhìn vẻ mặt Hàn Văn Hạo đang tức giận nhìn mình, cô không dám lên tiếng, vội vàng cúi đầu.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Tả An Na tự mình đi tới mở cửa, lại thấy Hạ Tuyết ôm bình thuỷ đứng ở cửa, mặt dí dỏm nhìn mình, tròng mắt cô sáng lên, quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo đang cúi đầu chuyên tâm phê duyệt tài liệu, cô nhìn Hạ Tuyết khẽ gật đầu, để cho cô đi tới, còn mình im lặng đi ra ngoài.
Hạ Tuyết ôm bình thuỷ, đứng ở cửa, vẻ mặt thâm tình nhìn Hàn Văn Hạo, nhớ lại lời nói của Đan Đan, đáy lòng càng thêm vô hạn ngọt ngào, được yêu rất hạnh phúc ———— Cô đột nhiên cười nhỏ, vừa nhìn Hàn Văn Hạo ϲởí áօ khoác dài, bộ dáng chỉ mặc tây trang đẹp trai nghiêm nghị, vừa từng bước, từng bước đi đến trước bàn làm việc, ở trước mặt của hắn, thật dịu dàng, thật dịu dàng ngọt ngào, hỏi: "Bận rộn thế sao ?"
Hàn Văn Hạo cầm 乃út máy, ký hơn 100 triệu trên tài liệu, ngẩng đầu lên, cư nhiên thấy vẻ mặt Hạ Tuyết đang nhìn mình cười ngọt ngào, hắn không lên tiếng.
Hạ Tuyết đem bình thuỷ trong tay đặt trên tài liệu hơn 100 triệu kia, có chút như là đang nịnh nọt, cười nói: "Em ———— Cái này ———— Đưa cháo đến cho anh, người hâm mộ gửi tặng, em nghĩ anh chưa ăn sáng ————"
Vẻ mặt Hàn Văn Hạo vẫn bình tĩnh nhìn cô.
Trái tim Hạ Tuyết đột nhiên nhảy loạn, lại sợ hắn từ chối, vội vàng mở nắp, lập tức ngửi thấy một mùi cháo trứng cá thơm ngào ngạt, bên trong còn để một cái muỗng màu hồng, cô cầm muỗng, vẻ mặt nhiệt tình nhìn về phía Hàn Văn Hạo, muốn nói tiếp ————
"Cô không cần làm nhiều chuyện như vậy! Không cần thiết!" Hàn Văn Hạo trực tiếp nói với cô!
Hạ Tuyết cầm cái muỗng, có chút ngây ngốc nhìn hắn.
"Hôm nay cô phải ở trên tầng lầu 100 ngã xuống! Sống hay ૮ɦếƭ cũng không biết! Bây giờ cô lại muốn đem cháo đến trước mặt của tôi để lấy lòng?" Hàn Văn Hạo mặt lạnh nhìn cô nói: "Cô lựa chọn nghề nghiệp nguy hiểm như vậy, chúng ta làm sao ở chung một chỗ? Nếu cô xảy ra chuyện, tôi làm thế nào?"
Hạ Tuyết sửng sốt, đầu ngón tay có chút rét run, nhìn Hàn Văn Hạo ngồi trên ghế da màu đen sáng bóng, vẻ mặt đang lạnh lùng nhìn mình, hốc mắt cô đỏ lên, nghẹn ngào nói: "Em sẽ không có chuyện gì ————"
Hàn Văn Hạo cười lạnh nhìn cô nói: "Cô đừng quên, vì nghề nghiệp, cô đã từng tự sát!"
Trái tim Hạ Tuyết đau nhói, có chút chịu đựng nhìn hắn, cô không quá thích người khác nhắc đến điểm yếu của cô ————
Hàn Văn Hạo nhìn lại cô, sắc mặt nghiêm túc nói: "Làm tốt sự nghiệp của cô đi! Đây không phải là lúc đầu cô lựa chọn sao ? Xem như cuối cùng chỉ có tiếng vỗ tay làm bạn với cô ! Tiếp tục đi con đường của cô đi, tôi không muốn cùng cô đi tiếp nữa ———— Hôm nay cẩn thận một chút, không nên đem sự thưởng thức sau cùng của tôi dành cho cô làm mất đi!"
Nước mắt Hạ Tuyết rơi xuống, rơi vào trong cháo nóng bỏng, cô hít hít, lau đi nước mắt trên mặt, trước mặt hắn, cầm cái muỗng màu hồng, đứng uống hết cháo, vừa uống vừa nghẹn ngào, nói: "Cháo này là người hâm mộ đưa cho em, đối với em mà nói, rất có ý nghĩa, bởi vì lúc em 19 tuổi, không ai biết em ———— em mang theo em trai một mình lo cuộc sống, rất cô đơn, rất cô đơn, khát vọng có người thương, hôm nay bởi vì nghề nghiệp này, em diễn, họ thích em diễn xuất, vì bọn họ sợ em đói bụng, đưa tới cho em ăn ———— Em rất cảm động, em quý trọng nghề nghiệp của em, quý trọng nghề nghiệp này nhận được rất nhiều người thương yêu ———— Anh không thích, không cần lấy nghề nghiệp của em để nói, em đau lòng, bởi vì em yêu thích nghề nghiệp của mình, ở trong lòng của em, nó là điều thiên liêng nhất ———— Hôm nay tới đây, chỉ muốn chia sẻ với anh ———— Chia sẻ xúc động của em, không có ý gì khác ————"
Ánh mắt Hàn Văn Hạo chợt lóe, gắt gao nhìn nước mắt trong hốc mắt của cô, từng viên, từng viên rơi xuống.
"Em ————" Hạ Tuyết cắn chặt răng, lại uống một hớp cháo, chậm rãi đậy nắp lại, lau đi nước mắt trên mặt, rồi nói: "Em từ trên không trung rơi xuống, nhất định phải tự nhiên ———— Như vậy mới có thể không phụ lòng yêu thương của mọi người dành cho em ———— Bao gồm cả anh ———— Tối nay em chờ anh ———— Em sẽ bình an trở về, anh yên tâm ———— Nếu em lựa chọn yêu anh, em nhất định sẽ bảo vệ mình thật tốt ————"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng.
Hạ Tuyết trầm mặc đi ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại, nhẹ nhàng đóng chặt, Hàn Văn Hạo lập tức tựa lưng vào ghế ngồi, quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, càn cẩu kia vẫn ở nơi đó lắc tới lắc lui, tim của hắn Ϧóþ chặt, xẹt qua một loại dự cảm không rõ ràng.
Hạ Tuyết vừa lau khô nước mắt, vừa đi ra cao ốc Hàn thị, lại nhìn thấy hai người thầy cùng Lý Đạo diễn ngồi chung một chỗ, cô kinh ngạc một chút, vui sướng về phía hai người thầy, nói: "Lão sư? Sao hai người lại đến đây !"
"Đến kiểm tra hiện trường! Sợ tôi khi dễ cô !" Lý Đạo diễn cười lớn.
Trương Kính Trung cũng có chút mệt mỏi đứng lên, cười nói: "Nghe nói hôm nay khai mạc “Song Thành Ký”, nên tới xem con một chút, gần đây con xảy ra rất nhiều chuyện, có chút lo lắng"
Hạ Tuyết đau lòng, đem bình thuỷ, đưa cho Niệm Niệm, đỡ cánh tay thầy, cùng Tôn Minh đi về phía trước, bởi vì cô biết, Lão sư nhất định có lời muốn nói với mình.
"Hạ Tuyết ————" Trương Kính Trung hơi quay mặt hỏi: "Con về nước cũng một thời gian rồi, ngoại trừ quay quảng cáo và tiếp nhận phỏng vấn, con không có đóng góp bao nhiêu thành tích cho mình ————"
Mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, có chút đau lòng nói: "Thật xin lỗi, Lão sư, trong khoảng thời gian này, con có rất nhiều chuyện riêng tư ———— diễn “Trà Hoa Nữ”, trong lòng con vẫn không yên ————"
Trương Kính Trung nghiêm mặt gật đầu, nói với Hạ Tuyết: "Giao đạo diễn chuẩn bị “Trà Hoa Nữ” ba năm, vốn bộ phim này là phim truyền hình trong năm, nhưng bởi vì chuyện con rơi xuống vách núi và Cẩn Nhu qua đời, đáng tiếc phải dừng lại ————"
Hạ Tuyết không lên tiếng.
Trương Kính Trung cùng Hạ Tuyết đi tới trước máy quay, nhìn nhi*p ảnh gia, chuyên gia ánh sáng, chỉ đạo mỹ thuật, chỉ đạo Võ Thuật, những người liên quan đang bận rộn, ông ta sâu kín nói: "Một bộ phim, từ lúc bắt đầu chọn lựa kịch bản, nhân vật, vai tuồng thành hình, đến cuối cùng định hình, quyết định quay, đạo diễn và nhà biên kịch phải duyệt kịch, Giám chế và tổ diễn kịch tranh luận nhau rất lâu cuối cùng mới phối hợp với nhau, một bộ phim còn chưa mở máy, cũng đã hao tổn bao nhiêu tâm huyết? Bọn họ mỗi một phút, cũng bày tỏ nhiệt tình đáng quý, sau đó chỉ có một suy nghĩ, chính là chờ đợi thời gian cuối cùng, nhân vật chính nhận vai ————"
Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, hiểu ý của thầy mình.
Trương Kính Trung lại trầm trọng nói: "Phải biết, con người khi còn sống, không có bao nhiêu cơ hội có thể đứng trên sân khấu, có rất nhiều vai chính ———— Khi chúng ta nhận lấy thân phận này, cảm thấy đem đến cho chúng ta vinh dự, dĩ nhiên đòi hỏi khơi dậy sứ mạng cảm giác, là vai chính, sẽ phải khơi lên tiếng nói chung của cả bộ phim, có lúc, không thể quá xằng bậy với công sức và tâm huyết của người khác bỏ ra, chỉ tuân theo cảm xúc của bản thân, như vậy cũng quá ích kỷ ————"
Hạ Tuyết nghe lời này, trái tim căng thẳng, cảm giác sắp không thở nổi, hối hận làm cho mình không thở nổi, đầu ngón tay cũng run rẩy.
"Nhớ lúc con vừa đến nước Pháp, trong lòng mình có một đôi cánh, khát vọng lý tưởng hào hùng, nhưng sau khi về nước, lại trở nên yếu đuối như vậy? Gần đây xem tin tức của con, luôn là tin suy đoán về tình yêu của con, tình yêu của con, và vô số xì căng đan, trong giới giải trí, nếu con không muốn bị truyền thông lợi dụng, con nhất định cần phải đưa ra thành tựu, nếu con không có thành tựu, cuối cùng con chỉ có thể trở thành công cụ của giới giải trí này, cơ hội không đợi người, ngàn vạn lần không được bỏ lỡ ———— Bỏ lỡ, ai nào biết, Thượng Đế chỉ an bài duy nhất một lần cơ hội, nhưng là lúc nào? Thành công vĩnh viễn đều dành cho người có chuẩn bị, lần này con nhất định phải diễn “Song Thành Ký”, đừng để xảy ra bất kỳ lỗi lầm, nếu không, cái vòng này sẽ ghét bỏ con. Hiểu không?" Trương Kính Trung chân thành dạy dỗ.
Hạ Tuyết nghe xong, lập tức ngẩng đầu lên, đón gió lạnh, nhìn nhi*p ảnh gia, ngồi trên khung đang di động, nhìn ống kính, nhiều lần làm kiểm tra, chuyên gia ánh sáng cầm ván chưa sơn, khuông tựa phân vai lại đi, chỉ đạo mỹ thuật bảo trợ lý đẩy giá y phục, chọn y phục phân đoạn, chỉ đạo võ thuật và mấy vị võ sư, còn có Văn Vũ đang múa quyền đánh nhau, trong lòng cô đột nhiên trống trải, sau khi trải qua sóng to gió lớn, càng làm cho người ta sinh ra buông lỏng, buộc chặt, lại buông lỏng, vì vậy liên tục lẫn tránh, người ta mới có thể cảm thụ cuộc sống.
"Một cảnh quay, phải kết hợp bao nhiêu tâm huyết của bao người? Có thể khán giả chỉ xem vài phút ngắn ngủi, bọn họ không nhìn thấy phía sau màn ảnh, bọn họ chỉ nhìn thấy mọi người để lại tuyệt vời, đây là điều ủy khuất nhất của người làm nghệ thuật, thật ra thì cũng là chuyện vĩ đại nhất ———— Cố gắng đi ————" Trương Kính Trung vỗ nhẹ bả vai Hạ Tuyết, liền xoay người rời đi.
Hạ Tuyết nghĩ tới những lời này, đột nhiên cười nhỏ, cám ơn mình là một người diễn viên, có thể đem hỉ nộ ái ố đưa vào trong phim ảnh, làm cho cuộc sống của mình, ở trong tác phẩm thăng hoa!
Lý Đạo diễn cầm cái loa, nhìn mọi người hô to: "Mỗi người vào vị trí của mình! ! Tất cả chuẩn bị! !"
Các nơi đều xôn xao vung tay lên, ra dấu OK ! !
Hạ Tuyết và Trầm Ngọc Lộ ngẩng đầu lên, hai cô gái nhìn thoáng qua nhau, cùng nhau đi lên tầng lầu 100! !
Lầu chót! ! Gió thật to! ! tiếng o o tạt và từng người! ! Tất cả nhân viên làm việc nhộn nhịp bận rộn, Phó Đạo Diễn ngồi trước màn hình tivi nhỏ, cầm điện đàm, bảo nhân viên kỹ thuật kiểm tra lần cuối cùng, quay đầu lại nhìn thấy Hạ Tuyết từ bên trong lều bước ra, mặc một áo len cao cổ màu cam, bên ngoài khoác áo da màu đen bó sát người, quần da màu đen sáng bóng, giày cao gót màu bạc, từ bên trong đi ra, Phó Đạo Diễn nhìn cô một cái, nhìn nhi*p ảnh gia nhỏ giọng nói: lần này đánh nhau, nhất định phải phơi bày cặp chân dài kia của Hạ Tuyết, nhất là lúc chân đá lên, thì phải khúc xạ hình ảnh vào máy tính!
Trầm Ngọc Lộ mặc áo sơ mi màu trắng, quần dài màu trắng, bên ngoài khoác tây trang màu trắng, mái tóc dài, phiêu dật động lòng người, thẳng bước đi ra ngoài, nhìn mọi người hé miệng cười một tiếng.
Đạo diễn hài lòng nhìn cô một cái, sau đó bảo nhân viên kỹ thuật điều chỉnh lại dây thép cho bọn họ, cần cẩu đang từ từ di chuyển đến gần hiện trường đóng phim, lầu dưới truyền đến tiếng của đạo diễn, phần diễn của Văn Vũ đã quay xong, bây giờ bắt đầu quay cảnh đánh nhau của Hạ Tuyết và Trầm Ngọc Lộ! Máy bay trực thăng lên trước! !
Phó Đạo Diễn nhận được tín hiệu! Liền bảo nhân viên kỹ thuật thông báo Giám chế, chậm rãi lái máy bay trực thăng đến lầu chót, nhất thời cả tầng lầu xoay tròn một luồng gió lớn, Hạ Tuyết và Trầm Ngọc Lộ đứng trong gió, nhân viên làm việc đỡ Hạ Tuyết lên máy bay trực thăng trước, Trầm Ngọc Lộ nhìn Hạ Tuyết một cái, hai tròng mắt xẹt qua tia sáng tàn nhẫn, 6 năm qua ૮ɦếƭ đi sống lại, cũng sớm đã luyện thành bản lãnh, bao gồm trong miệng hàm chứa lưỡi đao ————
Cô ta hả hê cười một tiếng, vừa muốn lên máy bay trực thăng, lại nghe sau lưng có một loạt tiếng động, cô ta xoay người nhìn, lại thấy Hứa Mặc và Nhậm Phong cùng Hi Thần dẫn những người liên quan, nhanh chóng đi tới, Hi Thần dẫn cả đám hộ vệ nhìn mọi người trong tổ diễn kịch, nghiêm nghị nói: "Đắc tội! ! Hàn tiên sinh phái chúng tôi tới bảo vệ an toàn cho Hạ tiểu thư, chúng tôi muốn tự mình kiểm tra tất cả công cụ trong tổ diễn kịch! Bao gồm dây thép!"
Hạ Tuyết ngồi trên máy bay trực thăng, có chút sững sờ nhìn Hi Thần!
Phó Đạo Diễn có chút không vui, cầm điện đàm, sắc mặt có chút thay đổi, nói: "Trong tổ diễn kịch chúng tôi, tất cả mọi thứ, đều được chuẩn bị được thỏa đáng, chẳng lẽ còn phải tổ diễn kịch chờ các người kiểm tra? Có ý gì sao?"
"Đắc tội! !" Hi Thần lặp lại lần nữa, sau đó phái hộ vệ lấy ra dụng cụ tinh vi, đem dụng cụ và tất cả dây thép đều kiểm tra một lần, sau đó bảo trợ lý đem thân phận chân thật tất cả nhân viên trong tổ diễn kịch, đưa vào máy vi tính, Phó Đạo Diễn cũng không ngoại lệ, làm cho trong bụng mọi người nổi giận, Hạ Tuyết lập tức đi xuống máy bay, muốn thương lượng với Hi Thần chuyện này, nhưng đã thấy Hi Thần bước nhanh đi đến trước mặt của Trầm Ngọc Lộ, nhìn cô ta, bật máy kiểm tra trong tay, nói: "Trầm tiểu thư, đắc tội ————"
"Các người có tư cách gì, kiểm tra thân thể của tôi?" Trầm Ngọc Lộ lạnh lùng nhìn Hi Thần hỏi.
Hi Thần khẽ mỉm cười, nhìn cô không sợ hãi chút nào nói: "Đại khái cô có thể nói Hàn tiên sinh bất chấp vương pháp, không tôn trọng bản thân cô, cá nhân cô, mạnh mẽ tố cáo hắn có hành động phi pháp, cũng mặc kệ cô muốn làm gì, chúng tôi nhất định phải kiểm tra thân thể của cô! Hiện tại đang ở cao ốc Hàn thị sắp xảy ra chuyện, chúng tôi nhất định phải phụ trách tới cùng! !"
"Hôm nay thật là mở mang kiến thức Hàn Tổng Tài vĩ đại phách lối, bá đạo rồi !" Trầm Ngọc Lộ mặt lạnh mở hai tay.
Hi Thần liền cầm dụng cụ dò xét trên người của Trầm Ngọc Lộ quét một lần, không có đưa ra cảnh cáo, cô chậm rãi lui về sau một bước, mỉm cười nói: "Thất lễ ———— mời cô ————"
"Hừ!" Trầm Ngọc Lộ mặt lạnh xoay người, sau đó đi lên máy bay trực thăng, vẻ mặt Hạ Tuyết cũng ngượng ngùng xoay người, đi lên máy bay trực thăng, cửa máy bay đóng lại, cánh quạt bắt đầu chuyển động, Hi Thần lập tức nói Hàn tiên sinh đã phân phó 7 chiếc máy bay trực thăng, ở giữa không trung bảo hộ Hạ Tuyết, cách xa ống kính quét qua, Hi Thần tự mình cùng Nhậm Phong và Hứa Mặc, sau khi kiểm tra xong các công cụ, sau đó cầm điện thoại di động lên, báo cáo tình hình liên quan cho Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo ngồi trong phòng hội nghị, đang nghe cấp dưới báo cáo cho mình về vấn đề bồi thường cho thân nhân người ૮ɦếƭ, điện thoại di động vang lên, hắn lập tức nghe, Hi Thần nói tất cả tình huống bình thường, nhưng hắn lại lạnh lùng căn dặn: "Tập trung toàn lực, bảo vệ tốt cho cô ấy! đừng để cô ấy xảy ra chuyện gì! !"
"Vâng!" Hi Thần lập tức gật đầu, vừa mới cúp điện thoại, cũng đã thấy Mặc Nhã và Hạo Vũ cùng đi lên lầu chót, cô biết Tổng Tài Toàn Cầu và Hàn tiên sinh suy nghĩ giống nhau rồi, liền ăn ý không lên tiếng, cùng ngẩng đầu lên nhìn về phía máy bay trực thăng!