Sáng sớm.
Luồng khí lạnh thổi qua ngoài cửa sổ, không thể len vào, cho nên bên trong thật ấm áp.
Hàn Văn Hạo ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, hơi mở mắt ra, lập tức tiếp xúc tia nắng mặt trời, hắn chớp mắt, nghe có tiếng động, hắn thở dốc một hơi, rốt cuộc nhìn thấy Hạ Tuyết mặc quần jean màu xanh dương, trên người mặc áo lót màu đỏ hấp dẫn, vòng eo khêu gợi, uốn người thành chữ S, đang lưng quay lưng lại với mình, cầm một cái áo len cao cổ màu trắng, tròng vào trong thân thể, vén nhẹ mái tóc quyến rũ, nhẹ nhàng ngồi trước bàn đọc sách, cầm một chiếc gương nhấc lên soi, mang vòng tai cực lớn, hai mắt tô màu, có chút lim dim lộ ra hấp dẫn say lòng người.
Hàn Văn Hạo thật yên lặng nhìn cô.
Hạ Tuyết mang vòng tai xong, mới phát hiện Hàn Văn Hạo đã tỉnh giấc, đang bình tĩnh nhìn mình, cô nhìn hắn nở nụ cười ngọt ngào, nói: "Anh tỉnh rồi?"
Hàn Văn Hạo vẫn im lặng nhìn cô, giống như còn đắm chìm trong trong giấc ngủ.
Hạ Tuyết lập tức đứng lên, nhảy lên giường, tinh nghịch ngồi ở trên bụng của hắn, hắn nhíu nhíu mày, hai tay quét qua cái ௱ôЛƓ của cô, đỡ hông của cô, cô lập tức cúi đầu, hôn nhẹ trên môi hắn, nằm trên иgự¢, nhìn hắn, giống như người vợ, quyến rũ, dịu dàng, nói: "Xin lỗi, hôm nay em không có cách nào làm bữa sáng cho anh, bởi vì em phải đến tổ diễn kịch trình diện, lúc tối quay về, sẽ nấu cơm cho anh ăn, hả?"
Hàn Văn Hạo lại nhìn cô, chậm rãi nói: "Ba ngày đã hết rồi, tối nay không cần tới nữa ————"
Hạ Tuyết khựng người nhìn Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo cũng bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt kiên định, càng không có bất cứ tia tình cảm nào, bất cứ, bất cứ tình cảm nào cũng không có.
Dường như Hạ Tuyết không nghe được, lật người xuống giường, vừa cầm áo khoác, vừa nói: "Tối nay trở về, em làm món ăn Pháp mới mẻ cho anh ————"
"Tôi không thích ăn ————"
"Vậy thì món Trung Quốc ———— hay món ăn Nhật Bản, món ăn Thái Lan, dù sao cũng có một món anh thích ————" Hạ Tuyết mặc áo khoác, chân trần muốn đi ra ngoài, chuẩn bị rời đi.
"Hạ Tuyết ————" Hàn Văn Hạo vén chăn xuống giường, sau đó đứng ở phía sau cô, lạnh nhạt nói: "Tôi tạm thời không muốn nói đến tình cảm ———— Không cần vì tôi làm bất kỳ chuyện gì ————"
Hạ Tuyết đứng ở cửa, sắc mặt vô cùng lo lắng.
"Tối nay ———— Mặc kệ cô có trở về hay không, tôi cũng sẽ không trở về nơi này nữa ———— Đi thôi ———— Giống như tối hôm qua cô nói, tình yêu có gì đặc biệt hơn người, xoay người là được rồi, giống như lúc ấy cô rời khỏi tôi vậy ————" Hàn Văn Hạo lại nói.
Hạ Tuyết tái mặt, xoay người nhìn Hàn Văn Hạo, tức giận nói: "Em cũng không tin, anh hẹp hòi như vậy, bởi vì em từ chối anh, mà giận em! Anh rời khỏi em, anh không cần em, còn có lý do khác, đúng không?"
Hàn Văn Hạo nhìn cô.
Hạ Tuyết cắn chặt răng, quay đầu, trong tròng mắt lấp lánh nước mắt, cười khổ nói: "Đây không phải báo ứng sao? Anh đã từng liều mạng theo đuổi em ———— nhưng em không biết quý trọng, hôm nay em quay lại thì anh muốn đi, em đột nhiên hiểu ra, lúc đó anh không ngừng theo đuổi em, sợ mất em, là bởi vì lo sợ như vậy, lo sợ, lo sợ bị mất đi người này, nếu quả thật mất đi người này, tất cả thế giới đều biến mất ———— Tối qua em lén xem “My Best Friends Wedding” thấy nữ chính đó, nhìn người đàn ông đã không thương mình, liều mạng điên cuồng theo đuổi, trong ánh mắt lộ ra đáng thương và mất mát, em thật sợ hãi ———— Thật sợ hãi ———— Thì ra tình yêu là như vậy, lúc ở bên cạnh, phải thật quý trọng nó, đừng chờ đến mất đi, xoay người lại, có lẽ người kia đã không còn ở chỗ cũ rồi ————"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, nhàn nhạt nhìn cô.
Hạ Tuyết ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm Hàn Văn Hạo, nghẹn ngào nói: "Anh hỏi em, nếu mất đi anh, em có thể sống tốt sao? Đáp án của em chính là, em vẫn có thể sống tốt ———— trái đất vẫn quay, thời gian vẫn trôi qua, em vẫn có thể sống thật tốt ———— Nhưng mất đi anh, những gì thật tốt, trở nên không còn giá trị nữa, cũng không còn gì, trải qua một chút ngày tháng bình thản không thú vị, ăn vốn ăn thật ngon, nhưng không có mùi vị thức ăn, mặc vốn mặc rất đẹp, nhưng không cảm quần áo xinh đẹp, hát vốn rất ngọt ngào, cũng không còn ngọt ngào nữa, cổ họng nuốt xuống chỉ là đắng chát ———— Chỉ như vậy mà thôi, trừ những thứ đó ra, ngày cũng có thể trôi qua vô cùng tốt ————
Hàn Văn Hạo cắn răng, đột nhiên xoay mặt không lên tiếng.
Hạ Tuyết hít mũi một cái, lau nước mắt rơi xuống, ngẩng mặt lên cảm thán nói: "Em nói thật với anh, tối hôm qua em nằm trong иgự¢ của anh, đã suy nghĩ tại sao nhất định anh phải vứt bỏ em, nhất định phải có lý do chia tay với em ! em nghĩ tới nghĩ lui, nhưng em vẫn không hiểi nổi, sau đó, em không muốn nghĩ nữa, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, em phải dũng cảm bước về phía anh! ! Em đã bỏ lỡ mối tình đầu, hiểu rõ mất đi rất khổ sở, em không muốn lại mất đi anh! ! ! Tôi muốn kết hôn với anh, muốn sinh con cho anh, em muốn cùng anh sinh mấy đứa bé, em muốn mặc áo cưới anh chọn cho em, dắt tay của anh bước trên thảm đỏ, đi tới trước mặt của Chúa, nhìn trời và đất, lớn tiếng nói với Chúa: tôi yêu Hàn Văn Hạo! Tôi yêu người đàn ông này, mặc kệ sinh lão bệnh tử, bệnh tật hay nghèo khó, tôi cũng yêu người đàn ông này, cả đời đến ૮ɦếƭ cũng không đổi! ! Em nói xong, mặc kệ tối nay anh có trở về không, em cũng muốn trở về! Em vĩnh viễn lại ở chỗ này chờ anh! ! Chờ đến lúc anh trở lại mới thôi! !"
Cô vừa nói xong, cũng đã sải bước xoay người rời đi, “phịch” một tiếng, đóng cửa lại! !
Một tia nắng mặt trời chiếu rọi trên thân Hàn Văn Hạo, giống như hắn là nam chính trên sân khấu, nhìn chằm chằm một điểm phương xa, nhớ lại lúc nảy cô đã nói câu kia, sau đó rời đi: Tôi muốn kết hôn với anh, muốn sinh con cho anh, em muốn cùng anh sinh mấy đứa bé, em muốn mặc áo cưới anh chọn cho em, dắt tay của anh bước trên thảm đỏ, đi tới trước mặt của Chúa, nhìn trời và đất, lớn tiếng nói với Chúa: tôi yêu Hàn Văn Hạo! Tôi yêu người đàn ông này, mặc kệ sinh lão bệnh tử, bệnh tật hay nghèo khó, tôi cũng yêu người đàn ông này, cả đời đến ૮ɦếƭ cũng không đổi! !
Hai tròng mắt hắn kích động, đỏ lên.
Mùa đông ! Rất khô ráo! Gió rất to! Không lạnh lẽo! !
Rất nhiều đám fans hâm mộ, Hàn Văn Vũ , Hạ Tuyết , Trầm Ngọc Lộ đã tới! ! Mọi người giơ cao rất nhiều ảnh chụp, suốt đêm làm băng rôn, khắp nơi không ngừng kêu, la hét, kích động, tranh giành đỏ mặt tía tai! Mà được hoan nghênh nhất vẫn là người hâm mộ Hàn Văn Vũ, chừng gần ngàn người, đám fans hâm mộ thành thục, với quy mô to lớn! Họ kiên trì yêu thích Văn Vũ nhiều năm, Văn Vũ ở trong lòng các cô, là người đàn ông tốt nhất! !
Sáng sớm, tổ diễn kịch “Song Thành Ký” cũng đã đến cao ốc tập đoàn Hàn thị trình diện, sau đó mặc áo lông thật dày, thở luồng khí trắng, đám người chen lấn đứng trên quảng trường, dựng lên rất nhiều máy móc, Lý Đạo diễn mặc áo khoác màu đen, đội mũ lưỡi trai, nhìn màn hình tivi nhỏ, cầm điện đàm, hỏi số năm và tất cả máy quay hình chuẩn bị sẵn sàng chưa!
Ống nói điện đàm truyền đến một loạt tiếng dòng điện, tiếp theo là tiếng OK, đạo diễn nghe xong, sau đó điều chỉnh máy, hỏi Phó Đạo Diễn trên tầng thượng đã chuẩn bị sẵn sàng chưa, Phó Đạo Diễn báo cáo đang đo lường dây thép và cao tầng thang máy, cũng kiểm tra hai diễn viên nam nữ vai phụ thế thân đã đến hiện trường, đang hóa trang, ba diễn viên chính còn chưa tới hiện trường! Cho nên không có biện pháp hoàn thành khâu chuẩn bị cuối cùng!
Đạo diễn nghe vậy, liền hỏi trợ lý bên cạnh: "Văn Vũ, Ngọc Lộ và Hạ Tuyết lúc nào đến?"
"Vừa gọi điện thoại cho bọn họ, bọn họ đến ngay!" Trợ lý lập tức nói!
Đạo diễn không lên tiếng, chỉ thở ra một luồng khí trắng, ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng, người run run, nói: "Hôm nay tại sao lạnh thế này ?"
Chiếc xe BMW của ảnh đế, ảnh hậu dưới sự bảo vệ của hộ vệ cùng chạy tới quảng trường cao ốc Hàn thị, người hâm mộ điên cuồng, cầm áp-phích thật to, xông thẳng qua bọn họ, gào to tên thần tượng của bọn họ, hộ vệ và đặc cảnh lập tức xếp thành bức tường người, ngăn cách các cô, để cho chiếc xe BMW sang trọng thuận lợi chạy vào hiện trường, chiếc xe đầu tiên đi xuống trước tiên chính là Văn Vũ, hôm nay hắn mặc áo len cao cổ màu trắng, quần tây màu đen, bên ngoài khoác tây trang màu xám tro, cùng một cảnh sát mặc đồng phục, oai phong xuất hiện trước mặt người hâm mộ, khuôn mặt đẹp trai, cặp mắt đào hoa, giống như hai vì sao, lúc cười lên, bờ môi khêu gợi khẽ nhếch, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tấp, hơi thở mạnh mẽ, rồi lại lộ ra vẻ mặt đáng yêu như một cậu bé nhà bên cạnh ————
"A ————" những người hâm mộ thấy Hàn Văn Vũ, tất cả đều kích động muốn khóc, muốn nhào về phía Hàn Văn Vũ, kêu to: "Văn Vũ, chúng tôi yêu anh ————"
Hàn Văn Vũ đi cùng với Lynda, dẫn theo mấy trợ lý và người hộ vệ cùng đi về phía tổ diễn kịch, vừa hướng những người hâm mộ vẫy tay, cũng đã nhìn thấy một nhóm người hâm mộ khác đang khàn giọng gọi to: "Ngọc Lộ ————"
Trầm Ngọc Lộ trong tiếng hô của mọi người, rốt cuộc đi xuống xe, lần đầu tiên mặc áo len cổ cao màu vàng nhạt, quần jean màu xanh dương, áo khoác dài màu trắng, cùng chuyên gia thời trang bước xuống xe, những người hâm mộ lại một lần nữa điên cuồng gào thét, cô ta ưu nhã mỉm cười nhìn những người hâm mộ gật đầu một cái, nhắc nhở họ phải cẩn thận, đừng xô đẩy lẫn nhau ————
"Hạ Tuyết đến rồi! !"Lại có người điên cuồng gào thét! !
Đan Đan, cô gái nhỏ bán trứng cá và thịt viên, cô dẫn đầu đám fans hâm mộ, lập tức kích động nhìn về phía chiếc xe BMW được bảo vệ cuối cùng, ngay lập tức nhìn thấy Hạ Tuyết ăn mặc tùy ý, lại có phong phạm một siêu sao bước xuống xe, trong tay cầm kịch bản, vừa đi vừa xem, vừa đọc, nghe người hâm mộ gọi tên cô, cô sững sờ, nhìn thấy rất nhiều người hâm mộ, cô cảm động đi tới bên này ————
"Hạ Tuyết! ! Chúng tôi ở chỗ này! !" Đan Đan kích động hướng Hạ Tuyết kêu to, sau đó điên cuồng giơ bình thủy cháo trứng cá trong tay mình làm cho Hạ Tuyết, rồi kêu to: "Cô có ăn điểm tâm hay không? Tôi làm điểm tâm cho cô nè, vì xem phỏng vấn của cô, biết cô quay phim, không quá thích ăn điểm tâm!"
Hạ Tuyết kích động, trong vòng vây của hộ vệ, đi tới trước mặt của Đan Đan, cầm bình thuỷ trong tay cô, xúc động nhìn cô nói: "Thật xấu hổ quá? Để cô luôn đưa bữa ăn sáng cho tôi?"
Hốc mắt Đan Đan đỏ lên, có thể đối mặt nhìn thần tượng thật tốt, cô kích động nói: "Đừng lo, đừng lo, chỉ cần cô muốn ăn, cả đời tôi đều làm cho cô! Cô là diễn viên tốt nhất! Tôi tin tưởng nhất định cô sẽ diễn rất tốt! ! Cô phải cố gắng lên! ! Chúng tôi ủng hộ cô!"
"Chúng tôi ủng hộ cô! !" Tất cả thiếu niên nam, nữ, lập tức giơ cao áp-phích Hạ Tuyết xinh đẹp, vẻ mặt cuồng nhiệt và vui vẻ nhìn Hạ Tuyết! !
Hai mắt Hạ Tuyết đỏ lên, kích động, cảm động nhìn tất cả người hâm mộ của mình, gương mặt thuần khiết và đáng yêu, ánh mắt tràn đầy mong đợi, cô ôm chặt bình thuỷ, hướng bọn họ khom lưng cúi đầu, nghẹn ngào nói: "Tôi sẽ cố gắng! ! Cám ơn các bạn! !"
"Cố gắng, cố gắng ! !" Những người hâm mộ lớn tiếng hô to!
Hạ Tuyết đột nhiên cười nhỏ, trong lòng tràn đầy vui vẻ, quay đầu, vừa chuẩn bị rời đi, lại nghe Đan Đan ở phía sau đột nhiên gọi to: "Hạ Tuyết! ! Tôi có một chuyện muốn nói với cô!"
Hạ Tuyết ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn ánh mắt vội vã của Đan Đan, cô liền mỉm cười gật đầu nói: "Cô nói đi!"
Đan Đan do dự một chút, nhưng vẫn nhìn Hạ Tuyết nói: "Ngày ấy, cô và một vị tiên sinh đến ă cá trứng trong quán lẩu của tôi, sau đó cô đi trước, lúc cô vừa mới lên xe, vị tiên sinh kia chạy tới, tôi tận mắt nhìn thấy hắn ở trong mưa, không ngừng đuổi theo xe, đuổi theo một quãng đường thật dài, cuối cùng vẫn không đuổi kịp, một mình hắn đứng ở trong mưa, thật lâu, thật lâu ———— Tôi nhìn hắn, cảm thấy hắn thật cô đơn, thật đáng thương a, tôi không biết cô có biết chuyện này hay không, nhưng vẫn muốn nói cho cô biết, bởi vì đêm hôm đó, tôi rất cảm động ————"
Hạ Tuyết sửng sốt nhìn Đan Đan, trong lòng chợt ấm áp, hai mắt đỏ bừng, đột nhiên cười khẽ, nhìn cô cảm động nói: "Cám ơn cô đạ nói cho tôi biết những chuyện này! Tôi rất cảm động! Cám ơn cô ————"
"Cố gắng lên!" Đan Đan lập tức nở nụ cười.
Hạ Tuyết quay đầu, ôm bình thuỷ, từng bước, từng bước đi về phía trước, lại vừa vặn nhìn thấy chiếc Rolls-Royce màu đen ngừng lại, cô đứng dưới ánh mặt trời và gió lạnh, nhìn thấy Hàn Văn Hạo mặc âu phục màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác màu xám tro dài tận đầu gối, hai tay đeo bao tay da màu đen, phong cách nghiêm nghị đi ra khỏi xe, đi tới bậc thang cao ốc, khuôn mặt rất đẹp trai!
Trong lòng của cô ấm áp, trên mặt không nhịn được nở nụ cười ngọt ngào.
Bả vai bị người vỗ một cái!
Cô sửng sốt, quay đầu nhìn Hàn Văn Vũ, Hàn Văn Vũ cũng tinh nghịch cười một tiếng, vừa nhìn thấy bóng lưng cao lớn của anh trai mình đi lên cao ốc, vừa nói: "Có phải cảm thấy hắn rất đẹp trai hay không? Tối hôm qua có bắt lấy hắn hay không?"
"Đừng nói nữa! Cách mạng chưa thành công! ! Aiz! Con báo nhỏ kia vững tâm như vậy, cứng rắn giống ông thọ trong phòng anh không sai lắm!" Hạ Tuyết vừa nhắc tới chuyện này, liền ôm chặt bình thuỷ, tròng mắt hơi híp! !
"Đi! Đừng lấy ông thọ của tôi so với người kia! Không phải là loài người!" Hàn Văn Vũ lại nhìn Hạ Tuyết, cố làm ra vẻ thần bí nói: "Nhưng muốn làm cho hắn mềm mại lòng, cũng không phải là không có cách nào! Chỉ xem cô có nguyện ý làm như vậy hay không!"
Hạ Tuyết lập tức quay đầu, nhìn hắn nói: "Anh có biện pháp!"
"Dĩ nhiên! ! Dù sao sinh ra cùng một mẹ!" Hàn Văn Vũ học anh trai, có lúc phiền não nhéo nhéo cằm!
"IQ của hắn kém như vậy à?" Hạ Tuyết không nhịn được chửi hắn!
"Thôi đi! IQ cao, làm được cái rắm! Giống tôi sao? Tình cảm bao la! ! Đây mới gọi là nét đẹp tâm hồn! !" Hàn Văn Vũ không nhịn được, trừng cô, xem thường!
"Tạm thời anh đừng nói nhảm! Nói đi! Tôi nên làm thế nào?" Hạ Tuyết nhìn hắn hỏi.
"Cô có một tật xấu rất ghê tởm! Chính là không đủ dịu dàng! ! Bình thường, dù cho cô cười ngọt ngào, nhưng vẫn không đủ dịu dàng! Thiếu đi mùi vị của phụ nữ! Cô nhìn Trầm Ngọc Lộ người ta, từng động tác, cũng đã cực hạn quyến rũ!" Hàn Văn Vũ nhìn sắc mặt của Hạ Tuyết không đỏ lên, liền giả bộ không để ý, khụ khụ hai tiếng!
"Dịu dàng ———— Chuyện cười! ! Tôi lại không có dịu dàng? Anh xem Daniel bị tôi mê hoặc như vậy!" Hạ Tuyết mặt của ngẩng mặt lên, giả bộ nét mặt của kẻ có ý thức cách mạng, nói.
"Cô chưa từng nghe qua sao? Người đang yêu, giống như kẻ điên! Yêu người, là người ngu! Bị người yêu, là người mù!" Hàn Văn Vũ không nhịn được cười nói.
"Cút!" Hạ Tuyết không nhịn được bật cười, ngẫm lại bản thân mình một chút, là thiếu dịu dàng, cô giống như tìm được một điểm nhỏ, đột nhiên cười một tiếng, ôm bình thuỷ, nhớ tới sáng nay Hàn Văn Hạo còn chưa ăn điểm tâm ————