“Một tháng lương căn bản 5000 đồng, lộ phí xe một tháng 1000, phụ cấp ăn uống 1000 đồng... phí điện thoại di động 500 đồng...” Lynda tức giận nhìn Hạ Tuyết nói xong tình hình tiền lương của cô.
Hạ Tuyết càng nghe, trên mặt càng dừng không được nụ cười, cười giống như đóa hoa nở...
Hàn Văn Vũ buồn bực ngổi trên sofa, nhìn thái độ biểu tình của Hạ Tuyết, hắn vốn là chậc một tiếng cười lạnh, phía sau cường chế ngọn lửa, cưỡng chế...
“Sau khi bố trí công việc của cô, tôi chờ chút cùng cô nói. Ngoài tiền lương cô còn có yêu cầu nào khác không ?” Lynda cực kỳ bất đắc dĩ nhìn Hạ Tuyết.
Hạ Tuyết vội vàng lắc đầu, không kìm được hưng phấn nói: “Không có... Xin hỏi tôi khi nào thì đi làm?”
Lynda thở dài nhìn Hạ Tuyết , vô lực nói: “Cô nghĩ khi nào thì được?”
Hạ Tuyết nhiệt tình vạn phần nói: “Tôi lập tức có thể đi làm rồi.
Hàn Văn Vũ lập tức từ trên ghế sofa lấy ra ví tiền màu rám nắng của mình, nhanh chóng từ trong ví tiền rút ra một tấm chi phiếu...
Hạ Tuyết sửng sốt nhìn...
Hàn Văn Vũ nhịn xuống tức giận, đem chi phiếu trực tiếp nhét vào trong cổ Hạ Tuyết, mới nói: “Cô a... cô a... cô a... Cái Caly này cũng cỡ hai ba vạn tiền tiêu vặt, cô đi mua hoa đi. Tôi dự chi cho cô tiền lương, cô thích chơi sao thì chơi, chỉ cần cô cút xa ra cho tôi...”
“Đúng là...” Hạ Tuyết vẫn cứ từ trong cổ rút ra chi phiếu, nhìn Hàn Văn Vũ mơ hồ nói: “Tôi cần tiền, liền muốn đi làm a.”
Hàn Văn Vũ lập tức trừng to mắt, chỉ thiếu chút nữa gầm thét hét lớn: “Tôi không phải nói với cô sao? Chỉ cần cô tránh xa tôi ra, coi như đi làm rồi. Tôi trả thù lao cho cô đi chơi. Được chưa?”
“Vậy không được.” Hạ Tuyết trực tiếp cầm tờ ngân phiếu, nhét lại vào tay Hàn Văn Vũ, mới nói: “Tôi muốn đi làm, anh mới có thể cho tôi tiền. Nếu không , tôi biết, anh rất nhanh sẽ không cần tôi rồi.”
Hàn Văn Vũ tròng mắt vừa muốn rơi ra, trừng mắt Hạ Tuyết...
lynda cũng không nhịn được nữa nhìn Hạ Tuyết, sau cùng phù một tiếng, bất đắc dĩ cười rộ lên...
“Cô... đi theo tôi...” Hàn Văn Vũ giống bắt gà con vậy, đem cổ áo phía sau Hạ Tuyết đứng lên, kéo cô đi ra ngoài...
“Muốn đi nơi nào a?”
Hạ Tuyết bị Hàn Văn Vũ kéo ra hành lang phòng hóa trang tầng hai... nóng nảy hỏi.
Hàn Văn Vũ không nói chuyện, liền một đường đi về phía trước, rất nhiều nhân viên công tác, nhân viên tổ kịch, kể cả nghệ nhân hợp đồng của đài truyền hình, phóng viên tới tấp nhường đường, khẩn trương nhìn Hàn Văn Vũ đang tức giận kéo một cô gái nhỏ đi về phía trước, đều đã khó hiểu rồi...
“Trời ơi, tôi không thở nổi rồi.” Hạ Tuyết bị làm cho ngẹn cổ, thở gấp gáp...
Hàn Văn Vũ lại không để ý đáp lại cô, trực tiếp lôi kéo cô đi xuống cầu thang, đến cửa lớn trường quay, liền đem cả người cô cho ra bên ngoài, ném ở trên tuyết...
“Ai nha!” Hạ Tuyết vẻ mặt cầu xin, quẳng ngã ở trên đống tuyết, khổ sở giữ chặt trên eo mình, kêu lên: “Đau quá. Không cần luon ném tôi a.”
“Cô!” hàn Văn Vũ tức giận chỉ vào Hạ Tuyết nói: “Cô cút cho tôi! Lập tức cút!”
“Tôi khi nào thì đi làm?” Hạ Tuyết chỉ quan tâm cái này.
“Hôm nay tôi không nghĩ muốn thấy cô.” Hàn Văn Vũ xoay người rời đi...
“Tôi đây ngày mai sẽ đi làm.” Hạ Tuyết lập tức đối với bóng lưng Hàn Văn Vũ kêu to...
Nhưng mà người khác đã đi rồi...
Hạ Tuyết nhìn cửa lớn trống trơn, còn có lui tới đám người ở trường quay, đều hiếu kì nhìn cô, cô cắn môi dưới, ánh mắt sáng rõ, trong lòng kỳ thật có phần chua xót, lại đành phải thở dài, vừa định chống thân thể đứng lên, trong nháy mắt xoay người, lại nhìn thấy Cẩn Nhu mặc quần đen mỏng, áo khoác ngoài đỏ thẫm, sửa sang tóc, mang theo bao tay đỏ thắm, đang lạnh lùng nhìn mình....
Hạ Tuyết sửng sốt nhìn Cẩn Nhu, lại chậm rãi đứng dậy...
Cẩn Nhu nìn từ trên xuống dưới trang phục của Hạ Tuyết, lại hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi Hàn Văn Vũ ném cô ấy ra ngoài, khóe miệng cô khều nhẹ một nụ cười lạnh một phen rồi mới nói: “Thật không ngờ, đêm hôm đó tôi âm kém dương sai, không thể hỗ trợ cô bay lên ngọn cây làm phượng hoàng hả...”
Hạ Tuyết không lên tiếng, chỉ là mặt không chút thay đổi nhìn Cẩn Nhu.
“Cô vẫn là cái đức tính này. Sống ti tiện như vậy...” Cẩn Nhu nói xong trực tiếp cười nhạt, tiện hơi thấp phía dưới, khẽ kéo kéo cái bao tay của mình.
Hạ Tuyết nhàn nhạt cười cười, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Cẩn Nhu nói: “Nghe cô nói như vậy, giống như chúng ta đã thật lâu không gặp, đúng là lại có bao lâu không gặp? Mới vài ngày như thế, cô lại nhìn tôi với cặp mắt khác xưa rồi hả? Cô nhất định sẽ trường mệnh trăm tuổi, bởi vì trong mắt cô, thời quá khứ giống như căn bản không tồn tại. Cho nên cô hiện tai Trọng sing, sống lại, sống được so với trước kia càng hạn phúc rồi... Đúng không ?”
Cẩn Nhu chậm rãi cúi đầu, lại nhìn bao tay da của mình, mới sâu xa nói: “Đương nhiên... Tôi mỗi ngày nằm bên người một ông già 60 tuổi, nếu tôi không sống được tốt một chút, tôi như thế nào không làm... thất vọng thân thể trẻ tuổi này của tôi?”
Hạ Tuyết cắn răng một cái, khó chịu tức giận nhìn Cẩn Nhu...
“Còn cần tiền sao?” Cẩn Nhu trực tiếp mở ra ví tiền, từ bên trong lấy ra một tấm chi phiếu...
Hạ Tuyết nở nụ cười... “Hôm nay như thế nào nhiều người cấp cho tôi chi phiếu vậy?”
Cẩn Nhu đem chi phiếu nâng tai không trung, để cho nó trắng bóng dưới ánh đèn, lóe ra một cỗ kỳ quang... Chậm rãi, cô mới nhìn Hạ Tuyết, nói: “Bên trong này có 20 vạn... Coi như đêm đó tôi mua được đêm dầu tiên của cô đi, dù sao cô không phải thật tình với người đàn ông trên giường kia, sau cùng cô cũng không được cái gì... Cầm đi, cùng em trai cô sống qua một ít ngày, nên cũng tính ra... Không tất yếu ở trong này bị người ta ném tới ném đi, đến kêu đi hét.”
Hạ Tuyết nắm chặt quả đấm, quay sang, hốc mắt đỏ lên...
Cẳn Nhu chậm rãi nhìn cô hỏi... “Không cần?”
Nước mắt Hạ Tuyết chảy xuống...
Cẩn Nhu nhìn Hạ Tuyết bị tuyết trên không rơi xuống mặt, sáng trong hồng thông, ánh mắt kia hoàn toàn đơn thuần, hình dáng quay mặt đẹp quá đẹp quá... Trong lòng cô căng thẳng, loại ánh mắt phẫn hận này, khuôn mặt phẫn hận này, cô thở mạnh, lạnh lùng mở miệng: “Tôi hận ૮ɦếƭ cái bộ dáng cao cao tại thượng của cô, giống như người khác cũng không là người, chỉ có mình cô đầy đủ ương ngạnh. Cô có gì đặc biệt hơn người? Không phải một ngày làm công việc gấp năm lần người bình thường? Còn bị ném đi như con chó, ở trước mặt tôi giả bộ cao quý cái gì?”
Hạ Tuyết lâu đi nước mắt trên mặt, liền muốn xoay người rời đi...
“Cô hận tôi... hãy lấy chút tiền вáи тяιин đi... Trước kia... Cô chừng nào thì tới nhà của tôi, đều là đi về nhà...” Cẩn Nhu đột nhiên lấy tronng túi mình, lấy ra vài tờ 100 đồng, ném trên tuyết, sau đó liền xoay người rời đi...
Hạ Tuyết sửng sốt nhìn mấy tờ 100 dồng đỏ rực trên tuyết, nước mắt lại tiếp tục rơi xuống.....
“Tôi không hận cô... Cẩn Nhu...” Hạ Tuyết sâu xa nói.
Cẩn Nhu dừng lại trên tuyết, cũng không xoay người...
Tôi không có hận cô... Nguyên tưởng rằng, cô gả cho lão tổng Tam Á, là cô đồng ý, đúng là lại như thế nào đồng ý, cũng không thể bỏ đi linh hồn kia, cô quan tâm tôi, đều phải nói những lời độc ác như vậy... tôi không hận cô... cô không ngừng mất đi người yêu của cô, cô lại vẫn mất đi người yêu... Thậm chí cô đã mất đi khả năng yêu người ta... Vậy cô còn có cái gì?” Hạ Tuyết sâu xa nói...
Cẩn Nhu lạnh lùng xoay người nhìn cô: “Mặc kệ người tôi có bao nhiêu ti tiện, đều đã cao quý so với cô.”
Hạ Tuyết khẽ thở dài, không có nói nữa, xoải bước đi về phía trước...
Hàn Văn Vũ ôm vai, đứng ở phía trong cửa chính, lạnh lùng trừng mắt nhìn bóng lưng Hạ Tuyết
Hàn Văn Kiệt tham gia thu thập ý kiến sau ca phẫu thuật trong yếu, tiện tay cầm tư liệu đi ra phòng hội nghị, khi hắn đi qua khu nội trú thật dài quanh co trống trải, vốn là do dự một chút, liền chuẩn bị rời đi, một khắc kia khi đi ra khu nội trú, nhìn thấy Hạ Tuyết đang cùng em trai dưới sân khu nội trú, đang chơi bóng nhỏ... Mặt hắn hơi chút xẹt qua một chút ý cười, cũng chưa đi qua, chỉ là đứng ở một bên, nhàn nhạt nhìn...
Hạ Tuyết để bóng dưới chân đá cho en trai, sau đó lại khom lưng nói với bé: “Hạ Hân, nhanh lên. Đá lại cho chị.”
Hạ Hân khanh khách cười, sau đó lắc lắc ௱ôЛƓ đít nhỏ, chạy đến bên cạnh quả bóng nhỏ, nặng nề mà dùng chân đá...
“A... Hạ Hân thực lợi hại...” Hạ Tuyết vui vẻ cười nhìn quả bóng nhỏ quay lại hướng mình, cô lại nhẹ nhàng đá...
Hạ Hân đột nhiên lại ngồi xuống xổm dưới đất, ôm quả bóng nhỏ, ngẩng lên nhìn chị, có phần thương yêu bĩu môi nói: “Chị... em đã đói bụng rồi...”
Hạ Tuyết vừa nghe, kêu lên một tiếng, lại khẩn trương chạy tới, ôm lấy em trai nói: “Tốt, chị lập tức đưa em đến nhà ăn ăn cơm, chị hôm nay, tìm được một công việc tốt, về sau Hạ Hân lại không bị đói bụng...”
Tròng mắt Hạ Hân sáng lên, tuy nhiên không có rõ ý tứ của chị, lại giống như cảm giác được chị rất vui sướng, hắn liền vui vẻ kêu: “Thật sự a?”
“Thật sự... ha ha ha...” Hạ Tuyết ôm em trai đang muốn đi vào khu nội trú, lại nhìn thấy Hàn Văn Kiệt đứng ở cột tròn bên cạnh, vẫn như cũ nhàn nhạt nhìn chính mình... Không có nụ cười... Cô vốn là sửng sốt, sau đó vẫn ôm em trai đi đến trước mặt Hàn Văn Kiệt, cười nói: “Bác sĩ Hàn còn chưa có hết giờ làm? Anh hôm nay đi làm sớm như vậy, lúc này nên tan ca a...”
Hàn Văn Kiệt nhìn đồng hồ trên tay một chút, thời gian đã năm giờ, liền hỏi: “Chuyện công việc như thế nào?”
Hạ Tuyết cười sáng lạng giống như hoa nở. vui vẻ muốn ૮ɦếƭ, khoa trương nói: “Tìm được, mà tiền lương còn rất cao. Tôi rất vui vẻ.”
Hàn Văn Kiệt “uh`m” một tiếng, sau đó ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hạ Tuyết một cái, mới nói: “Hai chị em muốn đi ăn cơm?”
“Vâng!” Hạ Tuyết cười nói.
Ánh mắt Hàn Văn Kieetk hơi chớp động một chút, lại gật đầu, nhàn nhạt nói: “Tốt... Sớm một chút đi ăn cơm đi... Nghỉ ngơi sớm một chút...”
“Tốt! Gặp lại!” Hạ Tuyết thực sự cao hứng nói.
Hàn Văn Kiệt gật đầu, rồi nhàn nhạt xoay người rời đi...
Hạ Tuyết dễ hài lòng vui vẻ ôm em trai chuẩn bị đi vào khu nội trú, lại sững sờ ở trước tiền sảnh, nghĩ nghĩ, mpis lại ôm em trai quay đầu nhìn bóng lưng nhô cao của Hàn Văn Kiệt, tiếng trong vắt kêu: “Bác sĩ Hàn?”
Hàn Văn Kiệt quay đầu nhìn cô....
Hạ Tuyết vốn là do dự một hồi, lại không biết sấu hổ cười cười, hạ quyết tâm mới nhìn Hàn Văn Kiệt nói...: “Tôi... nếu tìm được công việc... tháng lương đầu tiên, tôi có thể hay không mời anh dùng cơm?”
Hàn Văn Kiệt không lên tiếng, chỉ là hơi chút nghi hoặc nhìn cô, đuôi mắt tràn đầy một ý cười...
Hạ Tuyết khẩn trương nói: “Không có ý tứ gì khác... mà là rất cám ơn anh rồi... cho nên mới muốn mới anh ăn một bữa cơm...”
Hàn Văn Kiệt nghĩ nghĩ, lại ho khan một phen, mới dần dần hướng phòng ban đi... Đi qua bên người Hạ Tuyết mới nói: “Hiện tại tôi đã đói bụng rồi... Hôm nay mời tôi đi ăn đi?”
“A? Đúng là tôi...” Hạ Tuyết sửng sốt một lúc... Chính là cô lại đỏ mặt lên... Cô hiện tại không có tiền a... Tiền bạc sáng nay, đều là mươn của Quách Dung...