Hàn Văn Hạo không để ý đến cô, chỉ nắm bàn tay nhỏ bé của con gái, vuốt nhẹ ngón tay nhỏ bé của cô, nhìn khuôn mặt mềm mại nhỏ bé của con gái, dán mấy miếng băng keo giống con heo nhỏ, có chút đáng yêu, trên khuôn mặt kiên nghị của hắn, xẹt qua nụ cười dịu dàng.
Hạ Tuyết tức giận đi tới trước mặt của Hàn Văn Hạo, nhìn hắn mặc âu phục màu đen phẳng phiu, áo sơ mi màu đen, Ⱡồ₦g иgự¢ lộ ra, bên vạt áo trái có cài một đóa hoa tơ tằm màu trắng, làm cho hắn càng vô cùng đẹp trai, cô lại “a” một tiếng, cười lạnh nhìn hắn nói: "Xem ra cái người này toàn thân phẳng phiu, là về nhà tắm rửa xong, ngủ cho tinh thần sung mãn mới tới đây thăm con gái a! Thật sự rất đẹp trai a! Anh không có lương tâm sao? Con gái vừa mới được cứu, anh cứ như vậy bỏ đi! Hơn nữa con bé vào bệnh viện, làm kiểm tra, anh cũng không tới nhìn một chút! Không đến thì thôi, thậm chí điện thoại cũng không gọi! ! Con gái vẫn hỏi cha đi đâu —— Tôi thật sự quá thất vọng với anh rồi!"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, sắc mặt vẫn bình tĩnh, vuốt nhẹ ngón tay út con gái.
"Nói chuyện với anh đó!" Hạ Tuyết vươn tay, kéo cánh tay của hắn, lại nghe được mùi thuốc, cô lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Văn Hạo hỏi: "Anh làm sao vậy? Trên người nồng mùi thuốc như vậy ?"
Rốt cuộc, Hàn Văn Hạo chậm rãi quay đầu, nhìn Hạ Tuyết buộc tóc đuôi ngựa thật cao, trán nhẵn bóng, đôi mắt to hoạt bát, cho dù tức giận đi nữa, lúc nhìn người ta vẫn lóe ra màu sắc hoạt bát, hắn nặng nề thở dốc một hơi, hơi xoay người, nhìn Hạ Tuyết nói: "Cô còn có thể nghe thấy mùi vị trên người đàn ông sao?"
"Anh có ý gì?" Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Hạo, không khách khí hỏi.
Hàn Văn Hạo đặt nhẹ tay nhỏ bé của con gái xuống, cúi người, nhẹ cử động, kéo chăn đắp cho con gái, mới chậm rãi nói: "Tôi cho là cô ngu ngốc, không phát hiện ra chuyện gì!"
"Đừng cảm thấy anh IQ 180 thì có gì đặc biệt hơn người! Có gì đặc biệt hơn người hả ? Cứu con gái, rồi một mình đi trước! ! Anh thông minh cái quái gì hả! Anh là heo sao!" Hạ Tuyết ngẩng mặt lên, không chút khách khí nhìn hắn nói!
Hàn Văn Hạo quay đầu, thái độ có chút bề trên nhìn Hạ Tuyết nói: "Đừng sỉ nhục loại động vật này! Trước kia, tôi cảm thấy heo và cô vẫn vô cùng xứng, nhưng cô ngốc đến không bằng heo nữa!"
"Anh ——" Hạ Tuyết không thể nhịn được nữa, vươn tay, giận đến phát run, chỉ vào tên đàn ông đê tiện nói: "Bây giờ anh mới đến đây nhìn con gái, còn có rãnh rỗi suy nghĩ mắng tôi như vậy?"
"Nếu không, cô muốn tôi thế nào? Có muốn tôi ôm con bé cùng ngủ hay không, biểu hiện tình thương vĩ đại của người cha! ?" Hàn Văn Hạo thờ ơ nhìn Hạ Tuyết nói.
"Anh cút đi! ! Anh cút cho tôi! Tôi quá thất vọng với anh rồi!" Hạ Tuyết muốn đẩy Hàn Văn Hạo đi ra ngoài, nhưng Hàn Văn Hạo lại giễu cợt nhìn Hạ Tuyết cười nói: "Tại sao tôi phải cút! Con gái tôi cũng có phần đấy! Tôi không giống cô, phát hiện con gái mất tích, khóc lóc thảm thương đấy! Nhìn giống thứ gì? Không một chút tĩnh táo! !"
"Anh lợi hại! Trong lòng tàn nhẫn được chưa? Hiện tại con gái không có gì, cũng biết phải tới thăm nó sao? Ghê tởm! Làm chuyện tiện nghi!" Hạ Tuyết giận đến thần trí mơ hồ.
Hàn Văn Hạo nghe giọng điệu Hạ Tuyết như vậy, tò mò cười cười, nói: "Nghe cô tức giận như vậy, xem ra là rất trông ngóng tôi xuất hiện chứ?"
"Tôi —— Tôi —— Tôi nào có?" Hạ Tuyết cứng miệng nói!
Ánh mắt của Hàn Văn Hạo nheo lại, có chút hả hê cười nói: "Thế nào? Là trông ngóng tôi sao ?"
"Cút! Ai trông ngóng anh ! Tôi chỉ nói con gái chịu tổn thương lớn như vậy, dù như thế nào đi nữa, anh cũng nên xuất hiện một chút ! ? Con gái cũng muốn gặp anh a!" Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Hạo, tức giận đến run rẩy.
"Cô thì sao? Cô nghĩ có muốn gặp tôi hay không?" Hàn Văn Hạo đột nhiên nhìn Hạ Tuyết, trong ánh mắt đã hiện lên một chút trêu chọc.
"Tôi —— Tôi —— Tại sao tôi muốn gặp anh ? Tôi gặp anh để làm gì?" Hạ Tuyết chớp mắt một cái, lại nhìn khuôn mặt đẹp trai và đôi mắt nóng, lại chớp mắt một cái nữa, lại ngửi thấy trên người hắn thoảng tới mùi thuốc, cô nghiêm nghị nhìn hắn nói: "Anh nói cho tôi biết! Có phải anh bị thương hay không? Tại sao mùi thuốc nặng như vậy?"
"Tôi nói rồi!" Hàn Văn Hạo bình tĩnh nhìn Hạ Tuyết, nói: "Không chịu ở bên tôi, đòi chia tay với tôi, lại ngửi mùi vị trên người tôi ? Thế nào? Sợ tôi và cô gái khác ở chung một chỗ, muốn kiểm tra mùi nước hoa sao ?"
"Phi! ! Ai thèm kiểm tra mùi nước hoa của anh ! Đối loại đàn ông như anh! Kiểm tra có cái gì tốt! Tôi một chút cũng không cần, bây giờ tôi quay phim xong, sang năm, tôi và Hi Văn trở về Pháp, không quay lại nữa!" Hạ Tuyết lập tức xoay người, vừa muốn ngồi bên cạnh con gái, nhìn con gái một chút, lại cảm giác cánh tay bị người dùng lực kéo ra, cả người cô bị xoay lại, lập tức tiếp xúc hai tròng mắt hơi nghi ngờ và không tin của Hàn Văn Hạo, cô bình tĩnh nhìn hắn!
"Cô nói cái gì?" Hàn Văn Hạo nhìn cô hỏi.
Hạ Tuyết bình tĩnh nhìn Hàn Văn Hạo, chăm chú trả lời hắn nói: "Tôi —— quay xong bộ phim “Trà Hoa Nữ” và “Song Thành Ký”, sẽ cùng Hi Văn trở về Pháp sống, sẽ không trở lại nữa!"
Ánh mắt của Hàn Văn Hạo nheo lại, nhìn cô.
sắc mặt Hạ Tuyết bình tĩnh suy nghĩ một chút, mới xoay người, nhìn con gái thoải mái nằm trên giường, cô xúc động nói: "Trải qua tai nạn này, làm cho tôi hiểu rõ, không có chuyện gì quan trọng hơn so với bình an và hạnh phúc của con gái! Về sau tôi sẽ lấy cuộc sống của nó làm trọng yếu! Mặc kệ đi đâu, chúng tôi cũng không tách ra nữa! Tôi muốn cùng nó, trải qua cuộc sống bình yên, vậy là đủ rồi!"
Hàn Văn Hạo chăm chú nhìn cô gái này, trong ánh mắt xẹt qua một tia xốc xếch!
Đêm khuya.
Ánh sao hôm, vẫn lóe sáng, nhưng có chút mờ đi.
Một chiếc xe Rolls-Royce màu bạc chậm rãi dừng trước toà nhà 100 tầng, trong màn đêm Hàn Văn Hạo đi ra khỏi xe, bình tĩnh đạp bậc thang, đi tới thang máy tư nhân nơi đại sảnh, nhìn chín con số trên bức tường thang máy, màu đỏ lóe sáng, ánh mắt hắn dừng lại trên 9 con số thật lâu, rốt cuộc nhấn 1 —— 2—— 1 —— 7 ——
Thang máy “toanh” một tiếng, mở ra.
Hàn Văn Hạo bình tĩnh đi vào thang máy, im lặng nhấn nút đóng cửa, thang máy chậm rãi lên cao, không gian không ngừng bay lên, thân thể Hàn Văn Hạo cũng không ngừng bay lên, thế nhưng hắn lại im lặng nhìn chằm chằm cửa thang máy, nhớ đến lời của Hạ Tuyết: "Trải qua tai nạn này, làm cho tôi hiểu rõ, không có chuyện gì quan trọng hơn so với bình an và hạnh phúc của con gái! Về sau tôi sẽ lấy cuộc sống của nó làm trọng yếu! Mặc kệ đi đâu, chúng tôi cũng không tách ra nữa! Tôi muốn cùng nó, trải qua cuộc sống bình yên, vậy là đủ rồi!"
Hắn nghĩ những lời này, thấy cửa thang máy chậm rãi mở ra, hắn im lặng đi ra thang máy, đi vào phòng khách, nhìn ánh đèn màu xanh lam lóe sáng trong phòng khách, nhiều năm qua, làm bạn với mình, chỉ có ánh đèn màu xanh lam này, hắn trầm mặc đi qua phòng khách, vừa lên cầu thang, vừa cởi cúc áo tây trang, đi vào phòng, đi tới trước kính toàn thân, chậm rãi cẩn thận, hơi nhíu mày, cởi âu phục ra, để tránh lôi kéo quá lớn động tới vết thương.
Ném âu phục bên cạnh ghế dựa, hắn chậm rãi xoay người, nửa nằm bên giường mình, rốt cuộc hơi mệt mỏi vươn tay, đặt nhẹ trên trán, hai mắt nhắm lại.
Trong đầu lại lẩn quẩn lời nói của Hạ Tuyết: "Tôi —— quay xong bộ phim “Trà Hoa Nữ” và “Song Thành Ký”, sẽ cùng Hi Văn trở về Pháp sống, sẽ không trở lại nữa!"
Hàn Văn Hạo đột nhiên mở hai mắt, nhìn bàn đọc sách và phía sau giá sách đối diện trước giường, im lặng để rất nhiều, rất nhiều tài liệu, Ⱡồ₦g иgự¢ của hắn hơi phập phồng, sâu kín từ trong túi quần móc điện thoại di động, theo ánh sáng màn hình điện thoại di động, mở phone book, ngón cái không ngừng di động trước màn hình, nhìn mã số điện thoại của mọi người trên màn hình điện thoại của mình, lướt đi lên, rốt cuộc lướt đến số điện thoại của Hạ Tuyết ——
Hắn nhàn nhạt nhìn chằm chằm mã số điện thoại này, còn có hình Hạ Tuyết tay đang cầm chiếc cúp, trong hình cô, cười rạng rỡ như vậy, tự hào như vậy, hắn im lặng nhìn cô, dường như thời gian dừng lại, không còn có lý do gì để tiến đến, nhưng cuộc đời đã mất đi tình yêu, không ngừng đau lòng tưởng nhớ —— hai tròng mắt hắn chợt lóe lên, muốn tắt điện thoại di động, nhưng ngón cái không cẩn thận đè xuống dưới, lại bấm điện thoại Hạ Tuyết, hắn ngưng trọng!
Chuông điện thoại di động du dương vang lên.
Hàn Văn Hạo im lặng nhìn màn hình màu lam.
"Alô ——" Một giọng nói ngọt ngào, từ đầu kia truyền tới.
Hắn nhướng mày, nhưng vẫn cầm điện thoại di động, im lặng nhìn bàn đọc sách và chiếc đèn bàn nhỏ màu đen, ừm một tiếng.
Hạ Tuyết đứng ở trong phòng bếp, làm một chút thức ăn, lại nghe điện thoại của Hàn Văn Hạo, ngạc nhiên hỏi: "Lúc này mới chịu gọi điện thoại cho tôi sao? Anh còn chưa ngủ à? 10 giờ không phải anh về công ty rồi sao? Bây giờ đã ba giờ sáng! Thật sự chăm chỉ vậy ? Không muốn sống nữa sao ?"
Hàn Văn Hạo cảm giác vết thương mình có chút đau, làm cho sắc mặt của hắn có chút tái nhợt, hơi ho khan một tiếng, trầm giọng nói: "Cô hỏi nhiều như vậy, tôi trả lời cái nào ?"
Hạ Tuyết tức giận nói: "Tùy tiện trả lời thôi!"
"Cô đang làm gì hả? Không phải lười biếng chứ? Không chăm sóc tốt cho con gái của tôi, tôi không tha cho cô !" Hàn Văn Hạo cũng không có khách khí nói.
"Chậc! Tôi đang làm thức ăn!" Hạ Tuyết cầm điện thoại nghe, vừa nghe điện thoại, vừa cắt dưa xanh, nói: "Lúc nảy Hi Văn tỉnh lại, nói muốn ngày mai ăn cơm rong biển, tôi làm cho nó, tôi làm, con bé rất thích ăn ——"
Hàn Văn Hạo nghe tiếng Hạ Tuyết cắt rau, trên mặt hơi giãn ra, nói: "Làm nhiều một chút, ngày mai tôi ăn điểm tâm với nó !"
Hạ Tuyết đột nhiên cười một tiếng, vừa cắt dưa xanh, vừa nói: "Tôi nhớ anh cũng thích tôi làm món rau trộn, sáu năm trước, rõ ràng anh thích ăn, nhưng bộ dạng lại như không cần ! Giả vờ như không thích!"
"Cô thích tự mình đa tình!" Hàn Văn Hạo nói.
Hạ Tuyết không lên tiếng, vẫn cắt dưa xanh, hỏi: "Ngày mai còn muốn ăn gì? Tôi làm cho anh ——"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, cầm điện thoại di động, vẫn nghe âm thanh cắt thức ăn ——
Hạ Tuyết chăm chú cắt hết dưa xanh, lại xắt sợi cà rốt, cô trời sinh là người thuộc về phòng bếp, rất thích nấu ăn, cô một chút nhìn món hầm cách thủy, một chút lại điều chỉnh thời gian nấu bửa điểm tâm, lại bắt đầu cắt sợi cải củ.
"Thật —— Phải về Pháp sao?" Hàn Văn Hạo đột nhiên im lặng hỏi.
"Ừ ——" Hạ Tuyết không do dự trả lời hắn nói: "Không có gì, để tôi có thể lưu luyến nữa"
Hàn Văn Hạo đột nhiên cảm thấy vết thương đau nhói, hắn nhướng mày, vươn tay đặt nhẹ lên vết thương, hai mắt nhắm lại, thở nhẹ, nói: "Đúng vậy a —— Trải qua tai nạn này, Hạ Tuyết cô thông minh hơn. Biết sống bên cạnh Hàn Văn Hạo tôi, cỡ nào là chuyện nguy hiểm và đáng sợ, cho nên cô muốn đi. Đi đi, đi càng xa càng tốt, an toàn là tốt rồi ——"
Hạ Tuyết đột nhiên dừng lại động tác trong tay, ngẩng đầu lên, nhìn mình bao muối vừa mua lúc nảy, còn chưa mở ra ——
Hàn Văn Hạo cắn răng, hai tròng mắt mãnh liệt lóe sáng, nói: "Đây là nguyên nhân tôi không khát vọng tình yêu! Phụ nữ đến gần tôi, càng không ngừng bị thương, bao gồm cả Dạ Thiên Thiên!"
Hạ Tuyết vẫn không lên tiếng, chăm chú cắt lấy sợi củ cải, nhưng bởi vì cắt quá nhanh, lưỡi dao cắt trúng ngón tay nhỏ bé, cô “a” một tiếng.
Hàn Văn Hạo lắng nghe tiếng kêu này, hỏi: "Chuyện gì vậy ?"
"Tôi cắt trúng tay!" Hạ Tuyết để đầu ngón tay, ngậm trong miệng.
"Đáng đời!" Hàn Văn Hạo trực tiếp mắng!
Sắc mặt của Hạ Tuyết trầm xuống, nói ngay: "Nếu anh không còn gì để nói, vậy tôi cúp điện thoại! Tôi không có thời gian nghe anh nói nhảm!"
Hàn Văn Hạo cúp điện thoại, thân thể ngã xuống, tựa vào bên giường, hai mắt nhắm lại!
Hạ Tuyết nắm điện thoại, nhìn ngôi sao hôm ngoài cửa sổ, nghĩ tới câu nói của Hàn Văn Hạo cái kia câu: Đúng vậy a —— Trải qua tai nạn này, Hạ Tuyết cô thông minh hơn. Biết sống bên cạnh Hàn Văn Hạo tôi, cỡ nào là chuyện nguy hiểm và đáng sợ, cho nên cô muốn đi. Đi đi, đi càng xa càng tốt, an toàn là tốt rồi ——" Cô chậm rãi suy nghĩ những lời này, đột nhiên cúi đầu, vẫn chăm chú cắt lấy sợi củ cải, vừa cắt vừa tức giận, đặt con dao xuống, không nhịn được nói: "Kỳ quái! ! vừa rồi hắn nói gì, bây giờ mình không là cái gì cả! ! Ngồi trên xe, quẹo cua một cái, ngã bên cạnh hắn, còn đẩy mình ra! ! Tên đê tiện đáng ૮ɦếƭ! ! Không để cho người ta dễ chịu! ! Đồ điên! !"
Cô tức giận, cầm con dao lên, rầm rầm rầm cắt lấy rau!
sáng sớm hôm sau!
Hạ Tuyết vẫn bận đến sáng sớm hôm sau, cô bảo người giúp việc đi về nghỉ trước, cô một mình chăm sóc con gái, nhưng cô vừa đặt trên bàn cơm, món ăn mà Hàn Văn Hạo thích ăn sáu năm trước, vừa nhìn về phía khoảng không, một chút ánh nắng ban mai chiếu lên cửa phòng, nhưng vẫn không nghe tiếng bước chân người tiến vào.
Hi Văn vừa cầm cái muỗng, múc cháo, vừa nhìn mẹ, ngạc nhiên hỏi: "Mẹ, mẹ đang nhìn cái gì vậy?"
Sắc mặt của Hạ Tuyết có chút lạnh lùng, buông một đĩa dưa xanh ướp lạnh, có chút không vui nói: "Không có nhìn gì! ! Cha của con thật không phải thứ tốt, nói hay lắm, đến ăn điểm tâm với con, hiện tại cũng đã 9 giờ, còn không tới ! Thì không phải là thứ tốt mà! !"
Hi Văn cầm cái muỗng lớn, vừa múc, vừa trợn trợn nhìn mẹ, sau đó cất giọng trong vắt, nói: "Cha ngã bệnh ——"
"Hả?" Hạ Tuyết ngạc nhiên nhìn Hi Văn nói: "Có ý gì?"
"Cha ngã bệnh! Con đã gọi điện thoại cho hắn, dường như hắn đang sốt! Nhưng hắn lại không chịu tiêm hay uống thuốc, đang nằm ở nhà chứ sao." Hi Văn cố ý cúi đầu, tiếp tục múc muỗng cháo ăn.
Hạ Tuyết trừng mắt, nhớ lại mùi thuốc ngày hôm qua trên người của hắn, còn có chút ho khan, cô nhướng mày, có chút nghi ngờ nói: "Bị sốt sao ?"