Hạ Tuyết vừa đi ra khỏi xe, lập tức bị phóng viên xông tới hỏi chuyện liên quan đến hôn sự của Hàn Văn Hạo, là vợ trước của Hàn Tổng Tài, mẹ của đứa bé, là người Hàn Tổng Tài không thể bỏ qua trong cuộc đời, đối với tin tức hôn sự của hắn lần này, có ý kiến gì không?
Hạ Tuyết không lên tiếng, chỉ cúi đầu, dưới sự hộ tống của hộ vệ, từng bước từng bước đi vào trong, trên mặt hoàn toàn lạnh lùng.
"Hạ Tuyết, nghe nói cô còn tình cảm đối với Hàn Tổng Tài, vậy lần này hắn kết hôn, cô có chúc phúc cho hắn không? Hay không chúc phúc chứ? Như vậy quá hẹp hòi rồi !" Một lão phóng viên cầm ống nói bắt đầu ném ra lời nói bén nhọn, Isha lập tức tháo mắt kính, đứng bên trong đám người chen lấn, chỉ vào người phóng viên kia, tức giận nói: "Ông có ý gì? Ông đại diện cho truyền thông hay tạp chí hay sao? Nói ra những lời này?"
Lão phóng viên không để ý tới Isha, lại cầm ống nói hướng về phía Hạ Tuyết nói: "Hạ Tuyết, cô nói một lời đi!"
Hạ Tuyết thật sự bất đắc dĩ, chỉ đành phải đứng bên trong đám phóng viên, đối mặt với rất nhiều đèn flash, cô ngẩng đầu lên, đối mặt với ống kính, nhàn nhạt mỉm cười nói: "Đối với hôn sự của Hàn Tổng Tài, trước mắt tôi còn chưa nghe nói, cho nên không dám suy luận phán đoán, nhưng nếu tin tức này là thật, như vậy tôi chúc phúc cho bọn họ, trên thế giới này, lại thêm một cặp đôi hạnh phúc mới"
Các phóng viên nghe xong, vẫn cầm ống nói, muốn phỏng vấn, Isha lập tức dẫn hộ vệ, đẩy tất cả bọn họ ra, một đường hộ tống Hạ Tuyết đi vào Cinemax.
Tất cả sự việc xảy ra, trong đầu Hạ Tuyết kêu ong ong, nhưng sắc mặt bình tĩnh nhớ đến ánh mắt nóng bỏng dưới tàng cây hoa anh đào, hai tròng mắt thâm tình trong quán lẩu, trong lòng của cô chua chát, nước mắt ở trong hốc mắt hơi run rẩy, biết có một số chuyện phải kết thúc, nhưng nếu như ứng phó không kịp sẽ vấp ngã, bởi vì không hề dự báo trước, cho nên ngã không nhẹ, cô nở nụ cười tự giễu.
Trầm Ngọc Lộ cũng ở trong tiếng kêu gào của đám phóng viên, mặc váy ngắn da beo bó sát người, bên ngoài khoác áo da màu đen lệch vai, mang giày cao gót 12 cm, đi xuống xe, không chút để ý phóng viên hỏi, đi vào Cinemax, liếc mắt một cái nhìn thấy chiếc xe BMW cao cấp đưa Hạ Tuyết, dưới ánh mặt trời lóe sáng, cô ta lạnh lùng cười một tiếng. . . . . .
Trợ lý đứng bên cạnh cô ta, mỉm cười nói: "Lần này cô và Hạ Tuyết hợp tác, bị truyền thông tham dự vì tác phẩm đỉnh cao! Tất cả mọi người đều mãnh liệt chế tạo đề tài giữa cô và cô ấy!"
Trầm Ngọc Lộ mặt lạnh ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: "Chuyện cười! Chỉ bằng chút tài mọn của Hạ Tuyết, cũng muốn tranh với tôi? Cô ta có tư cách gì? Tôi muốn đi vào chính thức gặp cô ta!"
Cô ta nói xong, không bao lâu, đi vào phòng làm việc của tổ diễn kịch “Song Thành Ký”, lúc này, đã thấy đạo diễn Lý Vũ đang mặc lê màu xám tro, ngồi trước bàn làm việc chữ nhật, trong tay đang cầm một cốc mì ăn liền, ngồi bên cạnh nhà biên kịch, Phó Đạo Diễn, Giám chế, và Hạ Tuyết, bên cạnh còn hai vị trí trống.
Trầm Ngọc Lộ liếc mắt nhìn chỗ trống đối diện Hạ Tuyết, hai tròng mắt của cô ta hiện lên âm trầm, nhưng vẫn mỉm cười chào hỏi với đạo diễn, Giám chế.
Hạ Tuyết cầm kịch bản, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trầm Ngọc Lộ, cũng lập tức đứng lên, nhìn Trầm Ngọc Lộ mỉm cười vươn tay nói: "Cô khỏe chứ! Rất vui được hợp tác cùng cô lần này, có thể có cơ hội học tập cô, đây là vinh hạnh của tôi".
"Cô quá khách sáo" Trầm Ngọc Lộ cũng mỉm cười nhìn cô, vươn tay nói: "Cô tốt nghiệp từ học viện, thực lực không tầm thường, hi vọng lần này chúng ta hợp tác vui vẻ, chỉ tiếc trong phim chúng ta diễn kẻ thù, tranh đoạt một người đàn ông. . . . . Cuối cùng vẫn là cô thắng, nếu cô không muốn đổi vai"
Hạ Tuyết nhìn cô ta một cái, cảm thấy trong hai tròng mắt quyến rũ xinh đẹp, lóe một tia khiêu khích, đang muốn nói tiếp, đã nghe Lý Đạo diễn bảo bọn họ cùng ngồi xuống, khom người hai tay chống trên mặt bàn, nhìn hai người, mỉm cười nói: "Lần này “Song Thành Ký” có hai nữ chính, Vi Giai và Tử Hàm, trong bộ phim này, là nhân vật quan trọng nhất, bất kể là một bên chính nghĩa, hay một bên là tổ chức khủng bố, cũng cường điều nội tâm đùa giỡn biểu diễn vượt qua thử thách, ngôn ngữ tay chân đến nơi, tôi đã từng xem qua diễn xuất của các cô, cảm thấy ở phương diện này, các cô biểu diễn tốt nhất, cho nên lần này tìm các cô, một là nói đến việc ký hợp đồng, hai là quyết định cuối cùng với vai diễn hai người nữ chính Vi Giai và Tử Hàm. Tôi và nhà biên kịch không cùng cách nhìn, nhưng cuối cùng quyết định Hạ Tuyết diễn Tử Hàm, ngọc lộ diễn Vi Giai, các cô đối với sự sắp xếp này, có ý kiến gì không?"
Hạ Tuyết và Trầm Ngọc Lộ liếc mắt nhìn nhau, hai người cũng che giấu ánh sáng không thỏa hiệp chút nào, mỉm cười.
"Nếu các cô cũng không có ý kiến đối với sự sắp xếp vai diễn lần này! Chúng ta sau đó sẽ ký hợp đồng!" Đạo diễn rất hài lòng nói với bọn họ.
"Đúng rồi!" Trầm Ngọc Lộ mỉm cười cầm hợp đồng, ngẩng đầu nhìn đạo diễn nói: "Tổng Tài one-king chúng tôi, Văn Vũ đâu? Hôm nay là ngày quan trọng như vậy, tại sao hắn không tới?"
Đạo diễn và Văn Vũ cũng quen biết, mỉm cười nói với các cô: "Văn Vũ đã biết phải diễn chung với cô, nhưng hôm nay hắn phải đi thử đồ phù rể, cho nên không có thời gian !"
Isha nghe, đứng phía sau, mỉm cười nói: "Không thể nào? Mấy ngày nữa Em trai hắn cũng phải kết hôn, bây giờ mới thử đồ phù rể ?"
Lúc này, Lynda vừa đi vào tổ diễn kịch, vừa đi đi vào vừa nói: "Lần trước hắn thử là cho em trai, hôm nay thử là cho anh trai . . . . . ."
Hạ Tuyết nhìn cô, sắc mặt không nhịn được cứng ngắc, không nhịn được ho khan một tiếng.
Trầm Ngọc Lộ giống như rất quan tâm nhìn Hạ Tuyết, mỉm cười nói: "Cô làm sao vậy? Không thoải mái à?"
Hạ Tuyết vừa gạt khăn giấy, ho khan mấy cái, vừa nói: "Sáng nay, có chút nghẹt mũi, nhưng không để ý, lúc nảy lúc tới, cảm thấy cổ họng đã ho nhẹ. Có thể bị cảm lạnh một chút".
Trầm Ngọc Lộ nghe xong, đôi mắt quyến rũ nhấp nháy, nhìn bộ dáng Hạ Tuyết cầm khăn giấy che miệng ho khan nói: "Cô phải cẩn thận bảo vệ tốt ình a . . . . . . Bệnh khuẩn và ma quỷ giống nhau, thâm nhập rất đáng sợ"
Hạ Tuyết vừa ho khan, vừa nói: "Cám ơn cô. Tôi sẽ cẩn thận!"
"Tốt lắm!" Đạo diễn cũng mỉm cười vỗ tay, nhìn bọn họ nói: "Tiếp theo chúng ta ký hợp đồng, bắt đầu mời người chọn ngày, cúng bái thần linh làm nghi thức ghi hình! Đây là hợp đồng lần này, các cô tự mình xem qua một chút, chúng ta sẽ triệu tập phóng viên chính thức ký hợp đồng!"
Lynda và Isha nghe xong, liền tiến lên một lượt, cầm lấy hợp đồng tự mình xem, Trầm Ngọc Lộ và Hạ Tuyết hai người nhìn nhau, đây là lần đầu tiên bọn họ chính thức nhìn đối phương! Trầm Ngọc Lộ cố ý bộc lộ nhất định sẽ thắng, nhưng Hạ Tuyết chỉ khẽ mỉm cười, cho tới bây giờ cô vẫn là một người khiêm tốn, chỉ nhằm vào tác phẩm, bản thân thích diễn tốt tác phẩm là đủ rồi! Đây là hòa mình vào tác phẩm, thái độ chân thành nhất!
Nhưng trên thế giới này có rất nhiều loại thái độ, chỉ cần bạn thành công, thái độ của bạn chiến thắng! Chỉ cần bạn thất bại, thái độ của bạn là sai lầm !
Sau khi ký hợp đồng xong, Trầm Ngọc Lộ và Hạ Tuyết cùng đi ra Cinemax, lúc này đã tụ tập rất nhiều người hâm mộ nhận được tin tức, do bộ phim “Dịu dàng” của Hạ Tuyết được công chiếu lần lượt ở trong nước, cho nên người hâm mộ càng ngày càng nhiều, phim của Trầm Ngọc Lộ cũng ở trong nước dần dần chiếu, hơn nữa cô ta trở về nước đã lâu, tham gia không ít hoạt động từ thiện và những quảng cáo lớn, còn nhận chuyên gia phỏng vấn của Đài Truyền Hình và radio, một loạt hoạt động, làm cho cô ta tụ tập không ít người hâm mộ, cho nên khi họ đi ra, đã thấy tất cả fans hâm mộ của hai người, giơ cao áp-phích của các cô phất cờ hò reo, bên Trầm Ngọc Lộ cờ tung bay kêu to: "Ngọc lộ —“Song Thành Ký” cố gắng lên! ! Chúng tôi ủng hộ cô! Chúng tôi yêu cô! !"
Người hâm mộ bên Hạ Tuyết do một cô gái tóc ngắn dẫn đầu, chỉ thấy nàng mặc váy ngắn thiên nga màu hồng, má trái dán nhẹ một chữ tuyết màu trắng, cờ tung bay dẫn đám người hâm mộ, lớn tiếng kích động hô hào: "Hạ Tuyết —— chúng tôi yêu cô ——“Song Thành Ký” tất thắng! ! giải thưởng Bách Hoa tất thắng! !"
"Phi! ! Ngọc lộ chúng ta nhất định sẽ là ảnh hậu giải thưởng Bách Hoa ! !" Đám fans hâm mộ đối phương chỉ vào cô bé kia, tức giận kêu to: "Ảnh hậu nhất định sẽ về Ngọc Lộ chúng ta! !"
"Hạ Tuyết tất thắng! ! giải thưởng Bách Hoa tất thắng! !" Cô gái đứng trước mọi người, giơ cờ đỏ và poster cao hơn nữa, khàn giọng hô lên: "Cố gắng lên! ! Hạ Tuyết ——"
Đám fans hâm mộ hai bên quậy lật trời! Hạ Tuyết đối mặt tình huống này vẫn là lần đầu tiên, bởi vì ngoại trừ quay phim, cô rất ít tham gia các hoạt động, cũng ít tiếp xúc với người ái mộ, nhưng hôm nay có hơn ngàn người hâm mộ tới hiện trường, cô vẫn là lần đầu tiên, nhưng mà ngược lại lần này đám fans hâm mộ cứu cô, để cho cô không bị phóng viên nhắc lại câu hỏi liên quan đến hôn sự của Hàn Văn Hạo, cô thở phào nhẹ nhõm, tính dưới sự bảo vệ của đám hộ vệ và Isha, đi vào xe BMW, không ngờ người hâm mộ quá nhiều, đem cô và Ngọc Lộ bên kia tất cả đều chen lấn không thể nhúc nhích, cả người đầy mồ hôi kẹp trong đám người, nhích từng bước di chuyển về phía trước! !
Các phóng viên lập tức căn cứ vào hai nhóm fans hâm mộ mãnh liệt chế tạo đề tài, lại cùng Giám chế tán gẫu một lát, cố ý thả ra rất nhiều tin tức, thậm chí trang đầu tin tức đã bắt đầu nói các cô bất hòa, mượn tình thế lần này để lăng xê “Song Thành Ký” nổi tiếng! ! Viết như vậy, liền như vậy, khi Trầm Ngọc Lộ và Hạ Tuyết cùng ngồi lên xe BMW thì tình huống của hai người bọn họ đã tạo thành thế đối lập! !
Người giúp việc trong ngoài Hàn gia đều bận rộn, có một cô gái 18 tuổi, mặc áo sơ mi trắng, váy đen, vui mừng đi tới nói: "Cậu cả vào nhà. . . . . ."
Trang Minh Nguyệt vui mừng đi xuống cầu thang, liếc mắt liền nhìn thấy Hàn Văn Hạo mặc âu phục màu đen, bên trong mặc áo sơ mi trắng và lê màu đen, cổ áo mở ra, phong độ nghiêm nghị, ánh mắt sáng loáng đi vào phòng khách cổ kính, chỗ đi qua, quét theo cơn gió, lúc nhìn người, luôn bước thẳng về trước.
"Văn Hạo. . . . . ." Trang Minh Nguyệt vui mừng đưa hai tay đi lên trước, nhìn con trai kích động nói: "Tại sao đi Anh quốc mới hai ngày đã trở về rồi ?"
Hàn Văn Hạo mỉm cười một tay, nắm lấy tay của mẹ, sau đó nhìn mặt mũi của mẹ hơi tiều tụy, hắn quan tâm và thương tiếc nói: "Mới hai, ba ngày không thấy, tại sao lại tiều tụy như vậy? Chuẩn bị hôn sự cho Văn Kiệt, rất vất vả sao? Có chuyện gì, giao cho người giúp việc đi làm là được, sao phải mình tự mình quan tâm?"
Trang Nguyệt Minh đau lòng nhìn con trai thần thái vẫn phấn khởi, tinh thần cẩn thận, ánh mắt sáng rực, trong lòng của bà đau xót, nắm tay của con trai nói: "Con không cần quan tâm mẹ, mẹ đã qua mấy chục năm, không may mắn hạnh phúc cũng không sao, mẹ lo lắng cho con"
Hàn Văn Hạo nghe xong, hơi nheo mắt, mỉm cười, liền đỡ mẹ đi về phía phòng khách ngồi xuống, mở cúc áo âu phục, đem âu phục giao cho Lý thẩm, nhìn người giúp việc đưa lên thanh trà mà mình thích uống, ỉm cười nhìn mẹ nói: "Về sau đừng nói như vậy, mẹ đừng như vậy, càng không vui, không hạnh phúc, trong lòng của bọn con sẽ không dễ chịu, nhất là Văn Vũ và Văn Kiệt, hai người tương đối nhạy cảm một chút, nghe sẽ khó chịu"
Trang Minh Nguyệt vẫn nắm tay của con trai, nhìn con trai thật lòng cười nói: "Các con thông minh, hiểu chuyện, mẹ rất an ủi, lần này đi Anh quốc, thuận lợi không ?"
Hàn Văn Hạo nâng ly thanh trà, uống một hớp trà nóng, hời hợt nói: "Ừm! Xử lý rất thuận lợi. Hiệp ước cũng ký rất thuận lợi."
Trang Minh Nguyệt cẩn thận nhìn con trai, nói: "Có đến châu báu Hoàng thất chọn một chút không?"
"Ừm!" Hàn Văn Hạo đặt ly trà xuống, nhàn nhạt đáp lời.
Trang Minh Nguyệt chăm chú nhìn con trai, muốn nói gì đó, rồi lại không dám nói, chỉ sâu kín nhìn con trai.
Hàn Văn Hạo đột nhiên quay đầu, nhìn mẹ mỉm cười nói: "Con nhìn thấy nơi đó có một cái dây chuyền ngọc trai, thiết kế tinh xảo, cao quý thanh lịch, rất thích hợp với mẹ, lúc con xuống máy bay, đã bảo người giúp việc trông coi tủ sắt, chắc là một chút nữa, sẽ đưa vào"
Trang Minh Nguyệt nghe xong, trong lòng ấm áp, nhìn con trai nói: "Con quan tâm đến mẹ như vậy, Văn Vũ và Văn Kiệt cũng không tỉ mỉ như con"
"Nhưng bọn hắn thân thiết, mẹ thích đứa bé thân thiết hơn . . . . . ." Hàn Văn Hạo nhìn mẹ mệt mỏi, muốn nói đùa với mẹ.
"Nào có! Con quan tâm mẹ rồi. . . . . ." Trang Minh Nguyệt nói dứt lời, nhìn con trai vẫn nguội lạnh quay mặt, liền cúi đầu nhỏ giọng hỏi: "Lần này đi, không mang về cho người yêu châu báu cô ấy thích sao?"
Hàn Văn Hạo tựa vào trên ghế sa lon, suy nghĩ một chút, dịu dàng nói: "Con không có người yêu, lo làm gì?"
Trang Minh Nguyệt sửng sốt nhìn con trai.
Sắc mặt của Hàn Văn Hạo bình tĩnh nâng ly trà lên, uống một hớp, đã nghe người giúp việc bên ngoài mỉm cười nói: "Cậu ba đã về"
Trang Minh Nguyệt và Hàn Văn Hạo cùng xoay người, liền thấy Hàn Văn Kiệt mặc áo sơ mi kẻ ô màu xanh nhạt, quầy tây trắng, bên ngoài khoác áo khoác màu xám tro, mỉm cười đi tới, trong tay cầm một túi giấy màu vàng, đi tới thấy anh cả, cũng hơi kinh ngạc cười nói: "Anh, nhanh như vậy đã về rồi ?"
"Ừ. . . . . . Anh ở Anh quốc nghe Mộng Hàm nói với anh, chuyện gì chú cũng không hỏi tới, để mặc cho Mộng Hàm và người nhà quan tâm?" Hàn Văn Hạo hơi bất mãn nhìn em trai nói.
Hàn Văn Kiệt nhếch miệng mỉm cười, tay cầm tài liệu khẽ đặt trên khay trà, nhận lấy ly trà do Lý thẩm đưa tới, uống một hớp nói: "Đáng lẽ hôm nay không cần ở bệnh viện, ngày nghỉ đã sắp xếp xong, nhưng phải đi lấy kết quả xét nghiệm của Hạ Tuyết, cho nên quay lại một chuyến, vừa vặn gặp đồng nghiệp tan việc, em lấy rồi vội trở về, chưa kịp xem"
Ánh mắt Hàn Văn Hạo chợt lóe, tay cầm ly trà, cứng ngắc.
Trang Minh Nguyệt nhìn con trai cả, lo lắng hỏi: "Hạ Tuyết xảy ra chuyện gì?"
Hàn Văn Kiệt nghe xong, cũng thuận tiện cầm túi giấy, vừa mở ra vừa nói: "Cô ấy gọi điện thoại cho con, nói gần đây cô ấy ăn cái gì cũng muốn nôn ra, con nghĩ không biết dạ dày cô ấy có chuyện gì, bởi vì cô ấy ăn nhiều nhưng cũng không mập lên. . . . . ."
Hắn vừa nói vừa mỉm cười, mở báo cáo xét nghiệm ra xem.
Hàn Văn Hạo ngồi trên ghế sa lon, mặt không chút thay đổi, tay cầm ly trà, nhìn chằm chằm một một chỗ nào đó, từ từ uống trà. . . . . .
Hàn Văn Kiệt ngừng thở, xem kỹ từng mục trong báo cáo.
"Có phải mang thai hay không?" Trang Minh Nguyệt nghiêng người tới trước, căng thẳng hỏi.
Hàn Văn Kiệt mỉm cười lắc đầu, nhìn phần tài liệu kia nói: "Không có gì, chỉ là một bệnh giống như viêm dạ dày, con kê đơn thuốc bắc điều trị cho cô ấy một chút là tốt".
Lúc này Hàn Văn Hạo mới đem ly trà uống một hơi cạn sạch, nhìn em trai, cau mày nói: "Có phải chú quá quan tâm đến cô ấy hay không, sắp kết hôn rồi, còn muốn lo chuyện cho cô gái khác?"
Hàn Văn Kiệt ngẩng đầu nhìn anh trai, mỉm cười nói: "Anh cả, cô ấy không phải là cô gái khác, cô ấy đã từng là phụ nữ của anh, là mẹ Hi Văn ! Lần này hi vọng, hôn lễ của em, cô ấy có thể tham gia, dù sao kết bạn với cô ấy nhiều năm, muốn cô ấy chứng kiến hạnh phúc của em"
"Đây là chuyện của chú, không cần nói với anh !" Hàn Văn Hạo lạnh lùng đặt ly trà xuống, đứng dậy, xoay người đi ra ngoài! !
Hàn Văn Kiệt ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng anh trai, có chút ngạc nhiên với phản ứng của hắn, hắn cúi đầu, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?
Hàn Văn Hạo mới vừa sải bước đi lên lầu, đã nhìn thấy Hàn Trung Trí chuẩn bị đi xuống lầu, hắn không lên tiếng, muốn đi qua.
"Hôn sự của con và Thư Lôi, cũng đã nói chuyện rồi, nếu con không phản đối, cha giữ nguyên kế hoạch tiến hành? Chuyện này sẽ làm một cuộc hôn lễ long trọng!" Hàn Trung Trí mắt lạnh nhìn con trai nói.
Hàn Văn Hạo đứng tại chỗ, tròng mắt khẽ chớp, không người nào có thể biết hắn đang nghĩ cái gì, chỉ thấy hắn lạnh nhạt nói: "Tùy cha thôi. . . . . . nhưng xin cha về sau, không cần lại đi rối rắm với cô gái khác, đừng dùng lời nói âm hiểm độc ác đi tổn thương cô ấy, bởi vì không cần thiết nữa. Ở trong mắt của con, bây giờ cô ấy cũng không là gì nữa! !"
Hàn Trung Trí nghi ngờ nhìn hắn!