“Anh ấy là Tam công tử tập đoàn tài chính Hàn thị”, Quách Dung quay đầu, nhắc lại cho Hạ Tuyết … “Cho nên nha, bạn ૮ɦếƭ tâm đi, người có thân phận cao quý như anh ấy không thể thích bạn được! Bạn biết bạn gái anh ấy là người nào không?”
Hạ Tuyết như đang rơi vào trong sương mù, nhìn Quách Dung …
“Bạn gái anh ấy bán xe hơi … ”, Quách Dung nhìn Hạ Tuyết nói.
“Mua … mua … bán xe hơi? Nhân viên kinh doanh?”, Hạ Tuyết sửng sốt hỏi lại.
“Ngốc!”, Quách Dung liếc Hạ Tuyết “Ngốc quá … Bạn gái anh ấy là người đứng đầu công ty sản xuất kinh doanh xe ô tô lớn nhất nước … hiệu Stan, bạn có biết không?”
Hạ Tuyết suy nghĩ một chút, “Hình như có ấn tượng … Mình thường nghe chị bạn nói muốn mua xe của hãng này … là xe thể thao … chị bạn rất muốn mua …”.
“Đúng rồi!”, Quách Dung gối hai tay phía sau đầu, thở dài nói tiếp “Người mở rộng thị trường xe ô tô này chính là bạn gái của anh bác sĩ đó … cô ấy bây giờ là chủ tịch của công ty Stan … tên là Lăng Mộng Hàm …”
Hạ Tuyết bật kêu “Oa” một tiếng, “Gia thế tốt, tên dễ nghe như vậy, người nhất định rất đẹp …”
“Đúng như thế chứ còn gì nữa … Đàn ông Hàn gia rất có mắt chọn bạn gái … trừ người anh cả kia, có mắt như mù, mới có thể …”, Quách Dung dừng lại, nhìn ánh mắt Hạ Tuyết như muốn cắn nát mình, cô ngượng ngùng cười “Ai da, chỉ đùa một chút thôi! Ai mà không biết, Hạ Tuyết chính là hoa hậu của tiểu khu chúng ta a …”
“Thôi thôi”, Hạ Tuyết nghi ngờ nhìn Quách Dung hỏi “Nếu như vậy, tại sao Hàn Văn Kiệt lại làm ở bệnh viện, chỉ là một thầy thuốc khoa ngoại nho nhỏ?”
Quách Dung nhìn chằm chằm người ngu ngốc nhất trên thế giới ở trước mắt mình “Cái gì là thầy thuốc khoa ngoại nho nhỏ? Bệnh viện này là của anh ta! Anh ta là chủ tịch của bệnh viện này!”
“A —-“, Hạ Tuyết hoảng hốt kêu lên “Không thể nào, nếu như là vậy, sao anh ấy lại vất vả xem bệnh cho bệnh nhân?”
“Ôi chao, bạn đúng là trẻ con! Nhất định phải có kinh nghiệm mới có thể lãnh đạo bệnh viện được a … Đúng lúc vị bác sĩ xem bệnh cho bạn là thầy của Hàn Văn Kiệt – Giáo sư Lưu nghỉphép, cho nên anh ấy mới tiếp nhận bệnh án của bạn … Mình cũng tò mò, tại sao anh ấy còn trẻ như vậy đã được làm bác sĩ lại được mọi người cung kính… nên đã đi điều tra … thì ra là anh ta có một thân phận … oai phong như vậy …”, Quách Dung nói rôm rả.
Hạ Tuyết vẫn như thể không tin được điều đó, cô nhìn Quách Dung, “Mình thật không thể tin, Hàn Văn Hạo kia và bác sĩ Hàn là hai anh em, họ hoàn toàn khác nhau, một người máu lạnh, một người dịu dàng … nhưng mà, cũng có một chút tương tự … “, cô ngẫm nghĩ kỹ …
“Cái gì?”, Quách Dung tò mò hỏi …
“Bọn họ là những người không thể nắm bắt được … tựa như không thể hiểu được họ suy nghĩ của họ …”, Hạ Tuyết thở dài nói … “Xong rồi … mình cùng anh trai anh ấy có cừu oán … anh ấy lại có ơn với tôi … tôi làm thế nào bây giờ?”
“Cái gì làm thế nào bây giờ?”, cửa phòng mở ra, Quách Sương mặc một chiếc áo màu trắng, bên ngoài khoát chiếc áo lông trắng, quần cụt màu trắng, mang đôi giày cao đến gối, trang điểm nhạt, miệng nhai kẹo cao su bước vào …
Quách Dung vừa thấy chị mình, cô liền nhíu mày kêu lên “Mẹ ơi! Chị bận bộ quần áo này giống như một con vịt trắng …”
Quách Sương vừa nghe như thế, cơn tức trong người liền bùng phát, bước đến vỗ ௱ôЛƓ em gái mình, “Ngươi luôn luôn nói xấu chị mình như thế thì được gì chứ? Ngươi học đại học, học phí là do chị ngươi đóng, đúng là đồ không có lương tâm! Chị ngươi vừa mới từ đài truyền hình trở về, không ăn mặc như thế này thì mặc thế nào hả? Trong nhà xảy ra chuyện, chị ngươi phải đi làm để kiếm tiền, ngươi còn dám nói xấu chị mình?”
Hạ Tuyết vừa nhìn hai người đùa giỡn, vừa nghĩ đến thân phận Hàn Văn Kiệt … nếu sau này gặp anh, cô có nên tránh mặt không? Cô đã từng ở trước mặt Hàn Văn Hạo, mắng 18 đời tổ tông nhà hắn …
“Đúng rồi, Hạ Tuyết!”, Quách Sương chợt nhìn Hạ Tuyết hỏi “Nhà đã bị đốt, em có tính toán gì?”
Hạ Tuyết thở dài, trách nhiệm trên vai cô càng ngày càng nặng nề … “Còn có thể làm gì nữa? Tìm nhà, tìm việc làm…
“Mới vừa rồi, chị và mẹ chị cùng thương lượng … một mình em mang theo em thì không dể gì kiếm được việc làm, cho nên, muốn em tạm thời để Hạ Hân ở nhà với ba mẹ chị, sau đó em tiếp tục đi làm … Đúng rồi, chị vừa mới nhận được điện thoại, bạn chị nói công ty Tinh Huy đang thiếu phụ tá cho một minh tinh … Em có thể đến đấy để thử …”
“Có thật không?”, Hạ Tuyết hớn hở hỏi lại.
Hạ Tuyết và Quách Sương đều vui mừng, thứ hai tuần sau sẽ đến đài truyền hình phỏng vấn, bởi vì người đại diện phải cùng với đại minh tinh ấy chuẩn bị đi chụp hình …
Hạ Tuyết nghỉ ngơi để lấy lại sức khỏe, suốt 24 giờ cô đều ở bên cạnh em trai mình, thỉnh thoảng Hàn Văn Kiệt có tới thăm bệnh, nhưng bởi vì ân oán của cô và Hàn Văn Hạo, Hạ Tuyết đã mắng chửi 18 đời tổ tông nhà anh, nên làm sao cô có thể gặp mặt anh được, cho nên Hạ Tuyết luôn luôn tránh mặt, hoặc là khi anh đến, Hạ Tuyết giả bộ ôm em trai mình ngủ, hoặc là làm bộ chạy ra ngoài có chuyện gấp …
Cứ như vậy … Hàn Văn Kiệt cũng không tới nữa …
Đến ngày chủ nhật, Hạ Hân chuyển từ phòng bệnh cách ly sang phòng bệnh thường … khi chuyển phòng bệnh, cô mới biết, sở dĩ cô có thể hưởng thụ phòng bệnh một mình là do Hàn Văn Kiệt đã tự an bài … cô càng cảm thấy tội lỗi hơn, nên không dám gặp lại anh …
Ngày chủ nhật, không khí ở trong bệnh viện dường như nóng hơn, bởi vì có nhiều bệnh nhân đến thăm, khí trời bên ngoài cũng thật đẹp, mặt trời chiếu sáng ấm áp … Sáng sớm Hạ Tuyết đã ôm em mình xuống lầu dưới, ngồi trên ghế đá, vừa phơi nắng, vừa đút cháo cho em mình … Hai chị em nhìn nhau, cùng cảm thụ được sự ấm áp và may mắn của cuộc sống, cùng nhau cất tiếng cười khanh khách …
Hàn Văn Kiệt đứng bên cạnh cửa sổ trên lầu, nhìn hai chị em Hạ Tuyết đang nằm cạnh nhau phơi nắng, ánh mắt hai chị em đều trong veo sáng ngời, dường như sáng hơn cả ánh mặt trời đang chiếu rọi …
“Đang nhìn gì thế?”, bác sĩ Hồ khoa não là bạn thân của Hàn Văn Kiệt, cũng bước đến bên cửa sổ, mĩm cười hỏi.
Hàn Văn Kiệt không trả lời, vẫn tiếp tục nhìn hai chị em, ăn cháo xong, em trai Hạ Tuyết muốn đắp người tuyết … Hạ Tuyết liền vui vẻ đồng ý, lập tức đứng dậy bước xuống nền đất dày cộm tuyết trắng, bởi vì hấp tấp mà đứng không vững … nên ngã nhào, cả khuôn mặt đập vào lớp tuyết dày … Hàn Văn Kiệt cười …
“Tôi phát hiện … anh đặc biệt quan tâm cô ấy nha …”, bác sĩ Hồ cười nói.
“Trước khi thầy đi nước ngoài nghỉ phép, có dặn dò nhất định phải chiếu cố tốt cô gái này, cô ấy thật khổ, đi đến được ngày hôm nay thật không dễ dàng gì … “, Hàn Văn Kiệt từ tốn nói xong liền xoay người rời đi …
Dưới lầu, Hạ Tuyết đang cầm một cục tuyết thật to, sau đó lại đắp một cục tuyết nhỏ hơn đặt trên cục tuyết to ấy, quay mặt lại nhìn em trai mình cười nói “Nhìn đi, một chút nữa là sẽ có người tuyết rồi”
“Bộp bộp …”, Hạ Hân vui vẻ vỗ hai bàn tay nhỏ xíu vào nhau!
Hạ Tuyết cũng hớn hở cười … “Kế tiếp, chúng ta dùng nhánh cây và lá cây để làm mắt, mũi, miệng …”
“Được …”, Hạ Hân hào hứng hưởng ứng.
Hạ Tuyết xoay người lại, nhìn thấy một đôi giày da đen bóng bên cạnh người tuyết, cô sửng sốt, ngước mắt lên nhìn, cô nhìn thấy khuôn mặt Hàn Văn Kiệt, dáng hình anh che khuất ánh mặt trời chiếu rọi nơi cô ngồi, anh cười …
“Á …”, Hạ Tuyết gượng gạo cười, bối rối hỏi …”Bác … bác sĩ Hàn … đã lâu không gặp … không phải anh đi công tác rồi sao?”
Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt nhìn cô, không nói gì …
“Ha ha ha…”, Hạ Tuyết cảm động vì lời nói dối của cô quá hay nên bật cười, rồi lại bày ra bộ mặt tựa như thật thất vọng, “Anh làm thôi được rất nhiều người chiếu cố, tôi muốn gặp anh để cám ơn nhưng lại không gặp được!”
Hàn Văn Kiệt vẫn nhìn vào mắt cô, không nói gì, chỉ là ngồi xổm xuống, cầm hai chiếc lá xanh nhỏ trong tay, đặt lên trước người tuyết, làm con ngươi …
Hạ Tuyết trợn to hai mắt nhìn anh, nói không nên lời …
Anh lại lấy ra một viên tròn tròn, màu đỏ thẩm, dùng làm mũi người tuyết …
“Cái đó thật nhỏ quá à …”, Hạ Tuyết không nhịn được nói.
“Như thế … mới tự nhiên …”, Hàn Văn Kiệt đứng dậy, đi tới dưới tàn cây, lượm nhánh cây khô…
Hạ Tuyết đứng ở một bên, nhìn Hàn Văn Kiệt đang đứng dưới tán cây xanh mát, một cơn gió thổi tới khiến những bông tuyết bay tán loạn, bao phủ xung quanh anh … hình ảnh ấy rất đẹp … tựa như một giấc mộng …
Hàn Văn Kiệt cầm hai nhánh cây khô đem tới, gắn vào hai bên người tuyết, làm thành hai cánh tay …
“ … Hạ Hân nhìn xem, đã đắp thành người tuyết rồi!”, Hạ Tuyết nhìn về phía em mình, vỗ vỗ tay …
Hạ Hân cũng ngồi trên ghế vỗ tay mừng rỡ …”Anh chị giỏi thật!”
Hàn Văn Kiệt cười nhạt, bước tới trước mặt Hạ Hân, bế em lên, ôm vào trong иgự¢, nắm cánh tay nhỏ xíu tròn tròn của em, dịu dàng hỏi “Hạ Hân, tay em còn đau không?”
“Không đau!”, Hạ Hân nhanh nhẩu đáp.
Hàn Văn Kiệt mĩm cười, ôm Hạ Hân bước vào …
Hạ Tuyết lại ngơ ngác nhìn Hàn Văn Kiệt …”Bác sĩ … anh đi nơi nào a?”
Anh không để ý đến cô nữa, ôm Hạ Hân đi về phía trước, Hạ Tuyết không còn cách nào đành phải chạy theo, cô đi phía sau anh, nhìn hai má ửng hồng phúng phính của em trai mình, bé nhoẻn miệng cười rất đáng yêu …
Phòng ăn bệnh viện.
Hạ Tuyết và Hạ Hân ngồi trước bàn, nhìn nhân viên phục vụ đem thức ăn sáng đến, có cháo trắng, chân giò hun khói, bánh mì, món nổi tiếng của bệnh viện là sủi cảo chiên, bên trong sủi cảo có tôm tươi và thịt nạt … Hạ Tuyết ăn say sưa, rồi lại có chút mắc cỡ không dám ăn tiếp … thức ăn chỉ còn lại một chút trong dĩa cô…
Cô nhìn Hàn Văn Kiệt bình tĩnh ngồi đối diện mình, anh cầm muỗng lên nói “Ăn đi … còn chưa ăn điểm tâm …”
“Bác sĩ … nhiều như vậy … ba người chúng ta …ăn không hết a …”, cô cảm thấy có chút lãng phí.
Hàn Văn Kiệt vừa ăn cháo vừa nói “Ăn không hết, xách về … đem về phòng bệnh, khi đói bụng có thể lấy ra ăn … bữa ăn trưa ngày đó cô không có dùng …”
Anh nhắc đến chiếc vé ăn trưa khiến cho khuôn mặt Hạ Tuyết đỏ hồng, cô khẽ hô “A” một tiếng, rối rít xin lỗi “Thật xin lỗi … sau đấy tôi có chút việc nên quên …”
“Thế nào?”, anh gắp một cái sủi cảo bỏ vào chén cô, một cái bỏ vào chén Hạ Hân, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt lém lỉnh thông minh của Hạ Hân đang nhìn mình cười khanh khách, anh cũng cong nhẹ môi cười …
“Bạn tôi giới thiệu cho tôi một công việc … làm phụ tá cho một minh tinh … “, Hạ Tuyết cảm thấy sủi cảo thiệt ngon, hương vị tôm thịt tươi thật ngọt, mùi thật thơm, cô và em trai mình nhìn nhau cười thỏa mãn, sau đó lại gắp thêm …
“Thân thể cô bây giờ đã khỏe hẳn chưa mà đi làm? Khi nào thì bắt đầu?”, Hàn Văn Kiệt lại gắp thêm sủi cảo vào chén cho hai chị em, còn anh thì chỉ ăn một miếng dưa chua nho nhỏ …
“Thứ hai!”, Hạ Tuyết cười nói …
Hàn Văn Kiệt buông đũa xuống …