Xe xuyên trong mưa, chạy vòng qua một con sông nhỏ độc đáo thật dài, trong một ánh đèn Ⱡồ₦g màu đỏ, vẫn chạy thẳng về phía trước.
Hạ Tuyết tò mò nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nhìn về phía trước có ba cây cầu hình vòm, ánh đèn màu xanh lam trên ba cái cầu hình vòm, phản chiếu ba cái cầu nhỏ màu xanh lam và Thiên Nga Trắng đáng yêu đang giương cánh trên cầu, hai bên cây dương liễu im lìm rủ xuống lá đứng yên, khung cảnh ấm áp khiến lòng người ta trở nên thư thái.
Hạ Tuyết nhìn kiến trúc cổ kính trước mắt, tòa nhà tường đỏ, mái xanh, cao 5 mét phủ xuống cửa sổ thủy tinh, ánh đèn chiếu rọi bên trong sang trọng và ấm cúng, thậm chí có thể nhìn thấy bên trong, trên ghế sa lon gỗ lim to lớn đặt nệm màu vàng, ánh mắt của cô sáng lên, vốn nghĩ Hàn Trung Trí là người rất khó chịu, gia đình kia rất trang nghiêm, âm u, lạnh lẽo mới phải, không ngờ tòa nhà này lại cổ kính, chịu ảnh hưởng của Trương Kính Trung, cô cũng cảm thấy, mỹ cảm kiểu gia đình Trung Quốc lạnh lẽo, không bằng phong cách châu Âu tập trung hơn, làm cho người ta ấm áp, nhưng đêm nay thời tiết lạnh lẽo, nhìn tòa nhà lớn này tràn đầy ánh đèn màu vàng nhạt, kiến trúc cổ kính, làm cho người ta có cảm giác của gia đình.
Hàn Văn Hạo lái xe chạy qua giữa cầu hình vòm, chạy lên vườn hoa phía trước, nhìn ngôi nhà đang ở trước mặt, hắn đột nhiên vừa lái xe, vừa vươn tay nắm bàn tay nhỏ bé Hạ Tuyết, nắm nhẹ ngón áp út của cô.
Hạ Tuyết sững sờ, quay đầu nhìn về phía hắn
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ quay mặt nhìn sang, hai mắt lóe ra ánh sáng đè nén, trầm tĩnh, có lẽ hắn lo lắng, Hạ Tuyết nhìn hắn, đột nhiên bật cười, nói: "Anh yên tâm đi! Tôi không sao, chuyện gì mà chưa từng trải qua? Không cần lo lắng cho tôi”.
Trên mặt Hàn Văn Hạo nổi lên nụ cười.
Xe ở trong mưa phùn mờ mịt dừng lại trước đài phun nước trước tòa nhà Hàn gia, một cột đá thủy tinh khổng lồ ở trong đài phun nước không ngừng chuyển động, phun ra bọt nước tuyệt đẹp.
Trên khuôn mặt của Hạ Tuyết nở nụ cười nói: "Tôi thật thích nơi này a”
Hàn Văn Hạo khẽ cau mày, cầm tay lái có chút không dám tin, quay đầu nhìn cô, cười nói: "Em thích nơi này sao ? "
"Anh không cảm thấy nơi này rất đẹp sao? Có chút cảm giác gia đình" Hạ Tuyết mỉm cười nói.
Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết, hai mắt đột nhiên lộ ra một chút dịu dàng.
"Hi Văn, chúng ta đến nhà ông bà nội rồi" Hạ Tuyết quay đầu nhìn con gái đang nằm phía sau xe, Hi Văn lầu bầu một lát, hít hít cái mũi nhỏ, đoán chừng có chút bị lạnh, ho khan một tiếng, mới lim dim trở người, mở đôi mắt ௱ôЛƓ lung, đột nhiên nhìn thấy phía ngoài có cột đá thuỷ tinh khổng lồ màu xanh sáng lấp lánh ở trong đài phun nước, sau đó còn nhìn thấy một tòa nhà kiến trúc cổ kính giống như hoàng cung trên ti vi, thật sự là tường đỏ mái xanh, thậm chí từng góc mái nhà cong ✓út, còn có vài bức tượng con chim Điêu.
"Oa! ! Đây là nhà ông bà nội sao ? Thật là xinh đẹp a! Xinh đẹp giống cung điện chúng ta ở Pháp! Không trách được cha đã nói với con, con người đúng là thế giới! Thật là xinh đẹp a, con rất thích a! " Hi Văn áp hai tay vào trên cửa kính, đôi mắt to nhìn chằm chằm kiến trúc cổ tuyệt vời bên ngoài cửa sổ, kêu to lên.
Hàn Văn Hạo đột nhiên bật cười, tâm tình rất vui vẻ, sau đó nhanh chóng nói: "Xuống xe đi, ông bà nội đang chờ, một chút nữa, không cho phép con vô lễ, biết không? "
Hi Văn hoàn toàn không nghe được ba mẹ nói gì, cô bé chỉ nhìn cảnh sắc tuyệt vời bên ngoài cửa sổ, cô bé còn nhìn thấy bên trái tòa nhà có một hồ nước nhỏ như chiếc gương, chính giữa hồ có một tiểu đảo xinh đẹp, trên đảo có vài con Thiên Nga Trắng, cả bờ hồ nhỏ, có cây liễu xung quanh, cô bé thật kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết vừa xuống xe, cũng đã thấy Lý thẩm mặc áo sơ mi trắng, quần soóc đen bó sát người, dẫn mấy người giúp việc cùng nhau đẩy gốc cây đỏ giữa cửa lớn màu vàng, đồng phục xinh đẹp, mỉm cười đi ra, đứng xếp thành hai hàng, cùng Lý tẩu khom lưng cúi chào, nhìn Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết, còn có Hi Văn cùng nhau nói: "Hoan nghênh Hạ tiểu thư, Tôn tiểu thư về nhà".
Hi Văn vừa mới xuống xe, đã thấy các người giúp việc vội vàng che dù, đi tới nói: "Cuối cùng đã trở về, lão gia và phu nhân đang chờ trong nhà".
Thậm chí Lý thẩm tự mình che dù, đi tới trước mặt của Hạ Tuyết và Hi Văn, cung kính nói: "Hạ tiểu thư, Tôn tiểu thư, xin chào, tôi là quản gia Lý thẩm, cũng chờ đợi mọi người, hoan nghênh, hoan nghênh, mời vào".
Hạ Tuyết cảm thấy ấm áp, liền dắt tay Hi Văn cùng đi với Hàn Văn Hạo, trải qua sân cỏ xanh biếc, sau đó đi lên bậc thang, đi vào phòng khách sang trọng giống như cung điện, hơi ấm lùa vào mặt, trên giá gỗ nhỏ đặt đồ cổ các triều đại, hai bên là 9 đỉnh lư hương, đỉnh lư hương khói đang lượn lờ bay lên, điêu khắc Hạc trắng ngậm đào tiên trông rất sống động, đứng ở phòng khách và cửa hình vòm bên trái, phía bên phải là Thần Điểu ngậm đồng tâm kết, phòng ăn giống như ở đầu bên kia đại sảnh, bức rèm lụa cao 5 mét tách ra, rất nhiều người giúp việc bên trong đang bận rộn, mà đầu này phòng khách, cũng có rất nhiều người giúp việc thanh lịch, đang bưng khay chạy tới chạy lui, thấy Hàn Văn Hạo, Hạ Tuyết và Hi Văn, họ xôn xao mỉm cười, cung kính chào: "Cậu cả, Hạ tiểu thư, Tôn tiểu thư"
"Ừ" Hàn Văn Hạo đỡ Hạ Tuyết và con gái cùng nhau đi qua cổng hình vòm lớn, đi vào đại sảnh, chỉ thấy trên ghế sa lon hình tròn bằng gỗ lim, tất cả đều thêu hoa văn hình con rồng vàng trên ghế ngồi, hai bên tay đặt gối tròn, dưới mặt ghế để lò sưởi chân, trên bàn trà ngay chính giữa 4 ghế sa lon, rất nhiều bánh ngọt được đặt ngay ngắn, trông rất ngon, rất đẹp, không phải là Hạ Tuyết và Hi Văn chưa từng thấy qua phô trương, nhưng bài biện kiểu Trung Quốc và cách thức phục dịch vẫn làm cho các cô có chút ngây người.
"Ngồi đi" Hàn Văn Hạo đỡ Hạ Tuyết, bảo Hạ Tuyết dắt con gái ngồi xuống, hai người ngồi trên ghế sa lon bên trái, ba cô gái gần 20 tuổi, 乃úi tóc thanh lịch, nở nụ cười thật tươi, đang cầm ly hoa sen, cẩn thận đặt trước mặt của Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết cùng Hi Văn, hai mẹ con Hạ Tuyết lập tức nhìn về phía cái ly trên bàn, hoa văn hoa sen, trên hồng dưới trắng, giống như hoa sen giương cánh, nở ra bốn phía, nhìn rất sống động, giống như đóa hoa sen thơm ngát, mà giữa đóa hoa trong ly sứ, lộ ra một chút tim trà màu vàng thì uống làm sao a?
Hàn Văn Hạo mỉm cười nghiêng người tới trước, cẩn thận mở nắp ly, tách tim trà màu vàng, sau đó tùy tiện dùng ngón tay cái và ngón trỏ, giống như uống trà nghệ thuật, đem tim trà trong ly hoa sen lấy ra ngoài, nhẹ hớp một cái, Hạ Tuyết cùng Hi Văn lập tức vươn tay, cũng học Hàn Văn Hạo, cầm lấy ly trà, rất nhanh uống một hớp, cảm thấy trà này thơm mát vô cùng, có một mùi hương sen u tịch, hai mẹ con các cô đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy vui vẻ, lại uống một hớp lớn, rồi nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Văn Hạo, thấy hắn đem trà lúc nảy uống vào, nhả vào trong chén bạc do người giúp việc bưng tới.
Mắt của các cô trừng lớn, lại nhìn người giúp việc bên cạnh cố gắng nín cười, họ có chút ngượng ngùng nói: "Trà này là để súc miệng".
"Phụt ………." Hạ Tuyết và Hi Văn cùng phun ra ngoài!
"Anh cố ý" Hạ Tuyết lập tức lại gần bên cạnh Hàn Văn Hạo, tức giận nói.
Trên mặt Hàn Văn Hạo tràn qua một chút nụ cười, nhìn Hạ Tuyết, có chút oan uổng, cười nói: "Tôi làm sao cố ý được, động tác của các người nhanh như vậy, tôi nhìn thấy, muốn ngăn cản cũng không kịp".
Hạ Tuyết và Hi Văn cùng nhau nhìn hắn chằm chằm!
"Cậu cả, Hạ tiểu thư, Tôn tiểu thư, mời uống trà" Lý thẩm dẫn ba người giúp việc đang cầm chén sứ màu xanh, cẩn thận đặt ở trước mặt của các cô, Hạ Tuyết và Hi Văn nhìn chén trà thật kỹ, lại nói đến Lam Anh, cho tới bây giờ là một người vô cùng duy mỹ, cho nên vô luận bà ta xử lý trên mọi phương diện, từ vật chất, hay ẩm thực, đều vô cùng coi trọng mỹ cảm, nhưng phô trương xa xỉ, cuộc sống tỉ mỉ giống như Hàn gia, thật đúng là làm cho người ta cảm thán, ngay cả chén trà Hoa Quả, cũng rất trong suốt, tinh tế, bên trong bay lên mùi hương hoa và trái cây không biết tên, thật làm cho người ta cảm thấy thú vị.
"Uống đi" Hàn Văn Hạo nín cười, cầm chén trà lên, uống trà.
Hạ Tuyết và Hi Văn cũng nâng chén trà uống......., lập tức cảm giác mùi thơm Hoa Quả phối hợp với Long Tĩnh Tây Hồ thượng đẳng và hoa hồng khô, phát ra một mùi thơm kỳ lạ, cô bé Hi Văn vui vẻ nhìn cha nói: "Cha! Trà này uống rất ngon!
Hàn Văn Hạo mỉm cười đặt ly trà xuống, nhìn con gái nói: "Đây là Hoa Trà bà nội pha”
Hạ Tuyết kinh ngạc nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Bác gái cũng hiểu trà?”
Hàn Văn Hạo chỉ cười nhẹ, nhưng cũng không nói rõ.
Hạ Tuyết vừa uống trà, vừa nhìn nụ cười thần thần bí bí của Hàn Văn Hạo, lại nhìn Hàn gia phô trương thực sự dọa người, cô không nhịn được lại gần hắn nói: "Anh và Văn Vũ cùng Bác sĩ Hàn ở nơi đây lớn lên sao?”
"Ừ" Hàn Văn Hạo vẫn nhàn nhạt đáp lời.
Hạ Tuyết lập tức không nhịn được nhìn hắn, ai da, lắc lắc đầu, lộ ra ánh mắt rất khinh bỉ.
Hàn Văn Hạo quay đầu, khẽ cau mày không hiểu nhìn cô.
"Một ngôi nhà tốt như vậy, các người không ở, muốn chạy ra ngoài tìm tự do, thật là lãng phí ngôi nhà riêng của các người, ở đó có trà ngon để uống, có nhiều người hầu hạ như vậy sao" Hạ Tuyết cố ý nhìn hắn chằm chằm nói.
Đuôi mắt Hàn Văn Hạo lộ ra một chút nụ cười, cầm chén trà uống một ngụm, dường như nhớ ra cái gì đó, nhìn Hạ Tuyết hỏi: "Đúng rồi, lúc chúng ta từ trên núi trở về, gia gia đã tặng cho em hai phần quà gì vậy ?"
Hạ Tuyết mỉm cười đang cầm chén trà, tò mò nhìn hoa văn hình con rồng trên chén trà, mỉm cười nói: "Tôi cũng không biết, tôi còn chưa mở ra xem".
Hàn Văn Hạo suy nghĩ một chút, cũng không lên tiếng.
"Lão gia, phu nhân xuống lầu" Lý thẩm lập tức mỉm cười đi tới nói.
Hạ Tuyết vừa nghe, lập tức để chén trà xuống, kéo Hi Văn đứng lên, nhìn về phía cánh cửa hình vòm bằng gỗ lim thêu rồng vàng bay lên, đối diện với phòng khách, quả nhiên nhìn thấy Hàn Trung Trí mặc áo sơ mi trắng, áo khoác màu xanh dương, hơi gấp rút đi xuống, phong cách ăn mặc luôn thong dong, Trang Minh Nguyệt mặc sườn xám màu trắng, đoan trang xinh đẹp, bọn họ nghiêm nghị nhìn Hạ Tuyết.
Mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, vội vàng nhìn Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt khom lưng, cung kính gọi: "Chào bác trai, bác gái".
"Mau ngồi xuống, mau ngồi xuống, vất vã cho hai người". Trang Minh Nguyệt lập tức vượt qua chồng, đi tới trước mặt của Hạ Tuyết và Hi Văn, vẻ mặt của bà kích động nhìn phía Hạ Tuyết, có ngàn vạn lời muốn nói nhưng nuốt trong cổ họng, rất nhiều lời không thể nói ra, lại nhìn về phía Hi Văn, bà nhìn Hi Văn, cảm động nhìn đứa bé gái này, mặc váy nhỏ xinh đẹp, áo khoác nhỏ cung đình, dáng dấp thật là xinh đẹp, hai mắt thật to tròn, ngẩng đầu lên nhìn mình chằm chằm, vô cùng đáng yêu, mắt của bà đỏ lên, vì máu mủ thiên tính, lập tức đưa hai tay đỡ chặt bả vai Hi Văn, kích động gọi: "Hi Văn, bà nội rất nhớ cháu".
Đôi mắt to của Hi Văn nhìn chằm chằm bà nội thật sự còn rất trẻ này, chải 乃úi tóc xinh đẹp, trang điểm trang nhã, quý phái, kích động nhìn mình, trong tròng mắt lộ ra thương yêu thật sự làm người thấy xót lòng, Hi Văn vốn muốn đến làm bẽ mặt Hàn Trung Trí, nhưng nhìn Trang Minh Nguyệt, khẽ cắn môi, không lên tiếng
"Gọi bà nội" Hạ Tuyết nhìn con gái nháy mắt! !
Hai bàn tay nhỏ bé của Hi Văn nắm lại, con ngươi quẹo trái, quẹo phải, vẫn có chút không cam tâm tình nguyện.
Hạ Tuyết có chút căng thẳng, cúi thấp đầu, len lén đưa tay về phía sau lưng, véo con gái một cái mạnh !
"Ôi chao!" Mặt của Hi Văn khổ sở nhíu lại !
"Thế nào, nơi nào không thoải mái nói cho bà nội, bà nội lập tức gọi bác sĩ đến xem một chút!" Trang Minh Nguyệt muốn đứng dậy đi kêu bác sĩ! !
"Không sao, không sao, con bé không có việc gì" Hạ Tuyết nói xong, cúi đầu nhìn con gái, cau mày, hai mắt nhìn chằm chằm, dùng mắt ra hiệu cho cô bé là có muốn về nhà lần lượt ăn roi không ! !
Hi Văn có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt tha thiết của Trang Minh Nguyệt, trong lòng của cô bé cũng không khỏi đau xót, liền cúi đầu, lầu bầu khẽ gọi: "Bà nội".
"Aiz ………" Trang Minh Nguyệt kích động đáp lời, nước mắt không ngừng lăn xuống, ôm Hi Văn vào trong иgự¢, nghẹn ngào nói: "Kể từ khi bà nội biết sự thật, vẫn muốn đi thăm cháu, nghĩ đến cháu gái của bà ở bên ngoài nhiều năm, lúc ra đời, cũng không có chuẩn bị cho cháu một cái tả nhỏ, một cái quần áo nhỏ, giày nhỏ, cũng không có người thân ở bên cạnh, cũng chỉ có mẹ và cháu, nghĩ đến những ngày tháng đó, bà nội không nhịn được đau lòng, khổ cực mẹ, cũng vất vã cháu, Hi Văn, là bà nội và ông nội không tốt, đều do chúng ta không tốt, coi thường cháu, cháu phải tha thứ cho ông bà nội, sau này chúng ta nhất định sẽ bồi thường cho cháu gấp bội".
Hạ Tuyết nghe xong, hai mắt không nhịn được đỏ lên, vốn đã là chuyện sáu năm rồi, những ngày tháng trong quá khứ, không cần thiết nhắc lại, nhưng lúc Trang Minh Nguyệt nhắc lại, cô cảm động, cảm động nghẹn ngào không biết nên nói gì cho phải.
Hi Văn cũng hít hít lỗ mũi đỏ bừng, hai tay không nhịn được ôm vai Trang Minh Nguyệt, vẫn không nhịn được nhìn về phía Hàn Trung Trí, Hàn Trung Trí cũng đứng ở đó, có chút kích động nhìn cô bé, tròng mắt cô bé trừng to, quay đầu đi, không để ý tới ông ta ! !
Hàn Trung Trí sửng sốt!
"Hi Văn, đây là ông nội của cháu" Trang Minh Nguyệt lập tức đem Hi Văn đẩy tới bên cạnh chồng, bà biết bởi vì Hi Văn muốn tới, lúc nảy chồng mình cứ 5 phút lại lơ đãng nhìn đồng hồ một lần, mặc dù trong lòng lo âu, nhưng lại không dám biểu lộ ra, đè nén thật sự khổ sở. "Hi Văn, mau gọi ông nội đi, ông nội biết cháu muốn tới, đã chuẩn bị cho cháu món quà nhỏ kìa".
Hi Văn vừa đến trước mặt của Hàn Trung Trí, lập tức nhướng mày, bắt chước mẹ cắn chặt môi, mặt hất qua một bên, im lặng ! !